MẠT THẾ TRÙNG SINH CHI NỮ VƯƠNG TRỞ VỀ

Vân Khởi không chút do dự xoay người xuất ra một chưởng

"Ầm!"

Tang thi cấp bảy ở sau lưng đánh lén bị Vân Khởi một chưởng đánh trúng lùi lại vài bước, oán hận trừng Vân Khởi một cái, sau đó lại ẩn trốn vào tang thi đoàn.

Sau đó, tang thi cấp bảy lại lợi dụng lúc Vân Khởi đang hỗn chiến đánh lén đều bị Vân Khởi tránh thoát.

Những tang thi leo lên trên tường thành càng ngày càng nhiều, binh lính chết cũng càng ngày càng nhiều, đợi đến khi tang thi tiến vào trong căn cứ, khi đó mới thật sự là nguy cấp.

Nhất định phải mau chóng giết chết tang thi cấp bảy!

Một hơi thở lạnh buốt từ phía sau lưng truyền đến, Vân Khởi biết rõ tang thi cấp bảy  kia lại nhìn thẳng mình.

Vân Khởi giả vờ không biết, tang thi cấp bảy  lặng yên không một tiếng động lẫn vào tang thi đoàn từ phía sau lưng bọn chúng mạnh mẽ đánh úp về phía giữa lưng Vân Khởi.

Mắt thấy móng nhọn sắc bén kia sẽ phải cắm vào giữa lưng Vân Khởi, tang thi cấp bảy trên mặt u ám không chút thay đổi lộ ra vẻ đắc ý.

Thời điểm móng vuốt sắc bén đó đén gần, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, một  bàn tay nhanh chóng nghiêng sang vừa vặn vững vàng bắt lấy móng vuốt tang thi cấp bảy.

Khung Phong có chút không vui nhìn Vân Khởi một cái, hắn nhìn ra được, lấy thủ đoạn của Vân Khởi tự nhiên sẽ không thể không phát hiện được tang thi cấp bảy đánh lén, nhưng Vân Khởi lại không có trốn, nghĩ đến là muốn dùng chính mình để dụ dỗ tang thi cấp bảy.

Vân Khởi không nói gì, ngay cả Khung Phong cũng không có ra tay, nàng cũng sẽ không có chuyện gì, chỉ là tâm tình của Khung Phong, nàng cũng lĩnh.

Khung Phong bàn tay nắm chặt lấy móng vuốt của tang thi cấp bảy, lôi đình lực trực tiếp phát ra.

"Tành tạch!"

"Rống!"

Lôi đình lực trực tiếp đánh ở trên người tang thi cấp bảy, tang thi cấp bảy lập tức phát ra một trận gào thét đau đớn, thân thể run rẩy giãy giụa, nhưng Khung Phong thật vất vả mới bắt được tang thi cấp bảy, làm sao có thể để nó đào thoát.

Tang thi cấp bảy  không ngừng gào thét, cho gọi tang thi đoàn ở xung quanh, nhưng đã có Vân Khởi cản trở, những  tang thi kia căn bản không đáng lo lắng.

Khung Phong vung đao, hét lớn một tiếng, trực tiếp cắm vào đỉnh đầu tang thi.

Ngón tay kẹp lấymột viên tinh hạch màu lam xinh đẹp làm người ta tan nát cõi lòng xuất hiện ở trong tay Khung Phong.

Tang thi cấp bảy mất đi tinh hạch, thân thể run lên, rồi sau đó thân thể từ từ lấy mắt thường có thể thấy được tốc độ thối rữa, rồi sau đó hóa thành một hủ nước.

Mà những tang thi vốn là đang ở liều chết công kích căn cứ kia, lại lộ ra nhân tính hóa sợ hãi. Sau đó thân thể chuyển một cái, trực tiếp chạy trốn.

Khung Phong đem tinh hạch trong bàn tay đưa cho Vân Khởi, 

"Cho ngươi!"    

Vân Khởi lắc đầu, nàng cũng không dùng tinh hạch để tu luyện, tinh hạch đối với nàng vô dụng 

"Cám ơn ngươi, bất quá ta không cần!"

Khung Phong thấy nàng thần sắc kiên định, biết rõ Vân Khởi nói là sự thật, thật sự của nàng không muốn, cũng không có khách khí trực tiếp thu vào trong không gian của mình.

Trên tường thành binh sĩ không ngừng quơ đại đao trong tay, liều mạng bổ chém tang thi trước mắt, hy vọng có thể nhiều ngăn cản một hồi,  bảo vệ tốt dân chúng trong thành.

Nhưng tang thi nhiều lắm, bọn họ đạn đã hết, trên người khí lực cũng muốn kiệt lực, cánh tay cũng đau dữ dội, tựa hồ không có tri giác, chỉ biết là cơ giới quơ múa cánh tay.

Bọn họ nhìn xem đồng đội nguyên một đám ngã xuống, trong nội tâm đau đớn lợi hại, đại đao trong tay quơ múa nhanh hơn, hy vọng có thể giết nhiều một chút tang thi vì đồng đội của chính mình báo thù.

Nhưng tang thi giống như là vô tận vậy, càng ngày càng nhiều, càng ngày càng nhiều, hơn nữa những  tang thi này làm như không hiểu cái gì gọi mệt mỏi, bọn họ mệt mỏi ngay cả hô hấp đều xa xỉ, mỗi lần hô hấp đều đau giống như cắt thịt vậy.

Bọn họ vẫn liều mạng quơ múa đại đao trong tay, bọn họ không dám dừng lại hạ, bởi vì bọn họ biết rõ sau khi dừng lại kết quả sẽ là cái chết. Cho dù chết, bọn họ cũng muốn đứng chết, coi như là phải chết, cũng muốn kéo thêm vài cái đệm lưng.

Nhìn xem càng ngày càng ít binh sĩ, Tào sư trưởng nhịn không được lệ rơi đầy mặt, những đứa trẻ này đều là đứa bé ngoan, trong tay hắn huấn luyện đã nhiều năm, cũng đã quen thuộc vô cùng.

Mạt thế tiến đến, bên trên hạ lệnh không cho những binh lính này về nhà, chỉ có thể đứng ở căn cứ, đi trợ giúp vây ở thành thị, những đưa trẻ này mặc dù thống khổ lo lắng, nhưng mà vẫn thi hành mệnh lệnh. Bọn họ ngay cả thân nhân một cái cũng không gặp đã phải đi rồi, Tào sư lệnh trưởng trong nội tâm thống khổ dị thường.

Nhìn xem tang thi đoàn lập tức sẽ nhảy xuống tường thành, đánh vào trong thành, Tào sư lệnh trưởng có chút tuyệt vọng.

Trong thành ở lại đều là người bình thường, ở đâu là đối thủ những thứ tang thi hung hãn này?

Đúng lúc này, những tang thi kia đang điên cuồng công kích nhân loại thế nhưng từ từ lui ra.

Chuyện gì xảy ra?

Một số người sống sót nhịn không được thoáng cái xụi lơ ở trên mặt đất, thở hổn hển, mặc dù không biết tang thi đoàn vì cái gì lui ra, nhưng là bọn họ thật sự hung hăng được thở phào nhẹ nhõm.

"Hô! Hô! Hô!"

"Sư lệnh trưởng, những đồ đáng này chết như thế nào lui?" 

Một cái trại trưởng thở hổn hển, tò mò hỏi Tào sư trưởng ở bên cạnh.

"Bà nội nó, lão tử cũng không biết, " Tào sư lệnh trưởng thật vất vả ở trước tử thần nhặt được một cái mạng, lại gặp được có không ít binh lính còn sống sót, u ám trong lòng cũng tản đi không ít.

Nhìn tang thi đoàn như nước thủy triều thối lui, người còn sống sót cũng nhịn không được giơ hai tay lên, nước mắt vui mừng, cùng nhau ăn mừng.

"Xem a! tang thi chết tiệt lui a!"

"Đúng vậy, chúng ta được cứu rồi!"

"A!"

"…"

Tin tức truyền tới trong thành, tất cả mọi người ở hoan hô, đều đang lớn tiếng phóng thích sự đè nén cùng sợ hãi của chính mình.

Nhìn thấy tất cả tang thi cũng đã thối lui, Vân Khởi cùng Khung Phong cũng liền trở về căn cứ.

Nhìn thấy Vân Khởi trở lại, thần sắc lo lắng Đồng Hạo cùng Cao Lôi mới buông lỏng, gấp rút đi tới  hỏi

"Chị Vân Khởi, chị không sao chớ?"

Vân Khởi trên mặt cũng không nhịn được lộ ra một tia nhu hòa, đưa thay sờ sờ Đồng Hạo đầu 

"Ta không sao, mệt không, chúng ta đi về nghỉ."

Đồng Hạo mặc dù lợi hại, nhưng dù sao vẫn là cái tiểu thiếu niên, là đứa bé, trải qua thời gian dài như vậy chiến đấu, trên mặt mệt mỏi như thế nào cũng không thể che hết.

"Anh Lôi không có sao chứ?" Vân Khởi nhìn về phía Cao Lôi.

"Ha ha ha, " Cao Lôi cười một tiếng, có chút thật thà phúc hậu sờ sờ cái ót chính mình

"Em gái đừng lo lắng, không có việc gì."

"Uh, vậy là tốt rồi, " Vân Khởi lại nói: "Chúng ta về nhà đi, ăn một chút gì, nghỉ ngơi thật tốt!"

"Ân." Cao Lôi cũng rất đồng ý, thời gian dài chiến đấu, làm cho hắn có chút mệt mỏi, trên người tràn đầy mùi hôi thối cùng thịt vụn của tang thi, hương vị mùi hôi thối làm cho người ta nhịn không được nôn mửa.

Hơn nữa bụng cũng trống trơn, đói bụng a.

Ba người nói liền hướng trong căn cứ mà đi, mà Khung Phong đã sớm đi tìm chủ thành.

Trong thành dân chúng cuộc sống ngày thường mặc dù khốn khổ không chịu nổi, nhưng ít ra bọn họ còn sống, nhưng mà nếu tang thi trong công kích thành, đến lúc đó bọn họ sẽ sống không bằng chết.

Nghe được tang thi thối lui, tất cả mọi người đi đến trên đường phố, cùng nhau ăn mừng, ôm chằm lẫn nhau, bọn họ để xuống ngăn cách ngày thường, tất cả mọi người ăn mừng.

Trở lại cư xá, binh sĩ canh giữ ở cư xá nhìn thấy ba người, sắc mặt có chút kích động, trong mắt tràn đầy sùng bái, cung kính hướng về phía ba người chào một cái, vô cùng cung kính.

Mở cửa, trong cửa đã truyền đến mùi vị của thịt, một đứa bé đã hướng về phía ba người chạy tới, không để ý mùi hôi thối trên người Vân Khởi, trực tiếp ôm lấy bắp đùi Vân Khởi.

"Chị, ngươi trở lại rồi?" Thanh âm có chút nghẹn ngào, gương mắt to ửng đỏ rõ ràng, cái miệng nhỏ nhắn mím môi, trong mắt lại tràn đầy mừng rỡ.

"Uh, " Vân Khởi ôm lấy Tiểu Văn.

"Ta cũng biết là chị Vân Khởi cùng anh Hạo cùng chú Lôi nhất định sẽ không có chuyện gì, cho nên Tiểu Văn cùng mẹ nấu cơm, các ngươi nhất định đói bụng, " Tiểu Văn nhìn thấy ba người an toàn trở lại, cao hứng lải nhải

"Tiểu Văn biết rõ, chị Vân Khởi lợi hại nhất!"

Bình luận

Truyện đang đọc