MẠT THẾ XUYÊN KHÔNG VỀ TN70


Phong Tri Ý bình tĩnh nghe một lúc, ý chính của cuộc phê bình hôm nay là mấy phần tử xấu này biết rõ mình ho khan có thể sẽ mắc bệnh lao, nhưng lại lòng dạ khó lường tiếp cận trại nuôi lợn của đại đội.

Còn nói bọn họ muốn truyền bệnh cho lợn nuôi của đại đội, phá hoại tài sản công cộng, động cơ không trong sạch, cho nên nhất định phải nghiêm trị các kiểu, các thứ.

Phong Tri Ý cười lạnh, cái gì gọi là có thể mắc bệnh lao? Đúng là muốn thêm tội thì nói gì chẳng được.

Mấy cụ già kia chỉ là bị đẩy xuống nơi này lao động, chính sách phía trên cũng không nói muốn mạng của bọn họ, những người này cần gì phải ném đá xuống giếng như thế? Lại không oán không thù gì.


Càng làm cho Phong Tri Ý không biết nói gì chính là loại lý do không có một chút đầu óc này, vậy mà còn được số đông dân chúng cực kỳ đồng tình và cổ vũ.

Phong Tri Ý quả thực muốn bật cười, tư tưởng và chính sách của thời đại này quả thực làm cho người ta không thể thở nổi!Khó trách sử sách bình luận bộ mặt tư tưởng và tinh thần của thời đại này đều là méo mó, bệnh hoạn, hỗn loạn, quả thật không sai.

Đợi đến khi người mặt góc cạnh kia biểu diễn vô cùng nhuần nhuyễn, dân chúng dưới khán đài cũng cổ vũ thật lớn.

Lúc này anh ta mới cảm thấy thỏa mãn và biểu đạt lòng nhân từ khoan dung của mình, anh ta nói mấy lão già xấu xa đang bị bệnh, thì để cho bọn họ dưỡng bệnh tốt lại tiếp nhận giáo dục trừng phạt sau.

Còn tàn dư của địa chủ là thủ phạm chính, tội ác tày trời, không thể tha thứ, cho nên phải trói vào sân phơi thóc một ngày, nói hay là cho từ từ suy nghĩ.


Sau đó mấy người trên đài, bị người ta thô lỗ kéo đi giống như kéo chó chết ra ngoài.

Khi đi ngang qua trước mặt Phong Tri Ý, ánh mắt chàng trai vốn bình tĩnh đến vô cảm đột nhiên nhanh chóng nhìn thấy cô đứng trong đám người, ngón tay anh khẽ run lên, môi mấp máy gì đó không rõ.

Phong Tri Ý lại không chú ý tới cái này, cô nhìn chằm chằm vào mặt góc cạnh, dựa theo đám người chen chúc, cô lơ đãng lướt qua bên cạnh mặt góc cạnh, sau đó khóe miệng khẽ nhếch, ánh mắt lạnh lẽo đi ra ngoài.

Vừa đi ra, Phong Tri Ý đứng ở trước nhà ăn lớn, xa xa nhìn thấy bên ngoài sân đập lúa trước nhà ăn, chàng trai bị áp bức quỳ gối trên mặt đất ẩm ướt, bị trói lưng dán thân cây.

Phong Tri Ý nhíu mày, trói quỳ một ngày như vậy, chịu mưa xối một ngày, chưa nói đến thân thể gầy trơ xương như vậy của anh có thể bị cảm sinh bệnh hay không, thì cái chân vốn không tốt của anh có thể sẽ tàn phế hẳn luôn chứ?.


Bình luận

Truyện đang đọc