MẤT - TĨNH THỦY BIÊN


Tay chân bạo lực, quen thói nói dối, đe dọa uy hiếp.

Khưu Thiên lặng lẽ nghĩ thầm trong lòng, Đủ bộ ba luôn.
Hoàn toàn tương phản với vẻ ngoài “xinh đẹp dễ mến”, “dịu dàng thân thiện”, Hạ Nam Quân thật sự là một con người rất phiền phức.

Bất cứ từ ngữ tồi tệ, vặn vẹo nào cũng không đủ để hình dung về hắn.
Bao gồm cả việc bản thân có thể kết mối nghiệt duyên cùng thù oán với một Hạ Nam Quân như này, Khưu Thiên bất đắc dĩ thờ dài, tổng kết lại, Cũng quá dũng cảm rồi.
Không biết hai người kia tới cuối có tin lời của Hạ Nam Quân hay không, có thể năm chữ “đâm chết ở bên ngoài” quá mức đáng sợ nên hai người say rượu đó đã cực kỳ kịp thời mà tỉnh táo lại.

Bóng lưng hai người họ lúc cuối lảo đà lảo đảo, cố gắng đỡ lấy nhau rời khỏi Hanako trông quá đỗi đáng thương.
Khưu Thiên bắt đầu dọn bàn.

Tiếng động bên phía bọn họ không hề nhỏ, có không ít người bàn 8 vây lại, hỏi thăm tình hình Hạ Nam Quân.
“Cậu không bị thương chứ?” Có một cô nữ sinh trong số đó quan tâm hỏi.
Khưu Thiên đang quét dọn thì hơi khựng lại, bộ dạng một lời khó nói hết nhìn qua.

Không chỉ nữ mà dường như lập trường của nhóm con trai cũng đều đứng về phía Hạ Nam Quân, chứng tỏ họ không rõ người này vừa rồi rốt cuộc đã làm những gì.
“Cái tên làm việc xấu nhưng không bao giờ bị tóm.” Khưu Thiên thầm thấy buồn cười, thật sự vẫn y xì đúc hồi cấp ba.
Thành tích học tập tốt khi ấy đã có thể được coi như là một tấm kim bài miễn chết.


Lại thêm chuyện tới năm lớp 11, Hạ Nam Quân chuyển sang khối nghệ thuật, thế nên cho dù về sau hắn có gây ra những chuyện nghiêm trọng như “bạo lực học đường” thì cũng không phải chịu bất cứ hình phạt nghiêm khắc nên có nào.
Hành vi gọi Hạ Nam Quân là “Đậu Đỏ” trước mặt người ngoài của Khưu Thiên, quả thực về mặt tâm lý có mang một chút suy nghĩ báo thù của tuổi trẻ hiếu thắng.

Sau chuyện đó cũng coi như vò đã mẻ lại sứt.

Theo cách cậu nhìn nhận thì dù sao cũng đã đắc tội rồi, cứ trực tiếp ngửa bài đi, cùng lắm thì hai người họ cả đời không qua lại với nhau.
Thế là trong khoảng thời gian hơn một năm còn lại, Khưu Thiên đã tin chắc rằng hai người họ đều thật sự chán ghét lẫn nhau, thậm chí còn có hành động biểu hiện cụ thể sự ghét bỏ ấy.

Đến mức nếu như đụng mặt trước cùng một cái bệ tiểu trong nhà vệ sinh thì dù có đang tiểu dở cũng sẽ nín trở vào, kéo khóa quần quay người rời đi.
Như hôm nay, bạn bè cùng khoa với Hạ Nam Quân cũng rất hiếu kỳ về Khưu Thiên: “Quan hệ hai người hồi cấp ba nhất định là tốt lắm nhỉ? Bây giờ còn ở chung luôn rồi.”
Khưu Thiên không biết nên giải thích thế nào.

Gần tờ mờ sáng, Hanako chỉ còn một bàn khách là chưa rời đi.

Hạ Nam Quân đang ăn miếng cà tím vừa được nướng xong.

Hắn dùng một tay đỡ phần tóc bên cạnh đang rơi xuống, một đôi đũa từ tốn gắp lấy.

Nhìn qua, hắn thật sự rất nhiều bạn bè, ai ai cũng quý mến hắn, xum xoe quanh hắn.

Hắn cũng rất thản nhiên mà tiếp nhận.
Có người hỏi tới mối quan hệ chung nhà của bọn họ, Hạ Nam Quân đáp rất tùy tiện: “Tìm một người quen tới ở chung thì tiện hơn.”
Khưu Thiên coi như ngầm thừa nhận, dù sao muốn giải thích rõ ràng thì quá phiền phức.

Cái mối quan hệ bạn học ba năm cấp ba của bọn họ, có giải thích kỹ càng cho người khác hiểu rõ hay không thì cũng làm được gì? Nhẽ nào còn muốn kê bục diễn Tướng Thanh?
Đương nhiên vẫn có người muốn hỏi rõ ngọn ngành.

Hạ Nam Quân cảm thấy phiền, nói với Khưu Thiên: “Cậu đi vào, thanh toán.”
Khưu Thiên dọn rác ở bàn bọn họ rồi đi vào bên trong tiệm, bảo sinh viên trường giáo dưỡng tính tiền.
Đối phương thở phào nhẹ nhõm, hỏi: “Cuối cùng cũng ăn xong rồi à?”
Khưu Thiên: “Tương đối rồi.

Anhtính tổng hóa đơn cho bọn họ đi.”

Sinh viên trường giáo dưỡng: “Cái cậu cao cao kia hơi đáng sợ nhỉ.

Cậu ta vừa nãy bẻ gãy đầu ngón tay người ta phải không?”
Khưu Thiên khựng lại một chốc rồi mới trả lời: “Anhnhìn nhầm rồi, chưa bị bẻ gãy.”
Sinh viên trường giáo dưỡng nghĩ lại còn thấy rùng mình, bảo: “Kể cả vậy thì vẫn ra tay tàn nhẫn ghê.”
Khưu Thiên không nói gì tiếp.

Đến cuối là cậu trai bên cạnh Hạ Nam Quân lại trả tiền.

Cậu ta còn trò chuyện mấy câu với Khưu Thiên: “Sớm biết cậu quen với Nam Quân thì đã rủ ăn cùng chúng tôi rồi.”
Khưu Thiên khách sáo đáp: “Tôi còn đang làm việc, ông chủ biết sẽ trừ lương đấy.”
Cậu trai kia lại bảo tiếp theo bọn họ còn đi hát, hỏi Khưu Thiên có đi cùng không.
Khưu Thiên lắc đầu: “Không được rồi, mai tôi còn có tiết.”
Chuyện “có tiết” này nửa thật nửa giả.

Khưu Thiên chỉ đơn thuần không muốn dây dưa thêm với nhóm Hạ Nam Quân.
Mười mấy con người ùn ùn bước ra khỏi Hanako.

Khưu Thiên với sinh viên trường giáo dưỡng dọn dẹp xong xuôi, chờ ông chủ đóng cửa quán thì đã hai giờ sáng.
Lúc Khưu Thiên về nhà còn tưởng Hạ Nam Quân vẫn đang ở bên ngoài, mãi tới khi thấy chiếc áo khoác bị vứt trên sofa thì mới có chút bất ngờ vì đối phương vậy mà đã về rồi.
Phòng hai người bọn họ không nằm kề bên nhau.

Khưu Thiên thay giày xong thì vào chỗ đảo bếp rót nước, vừa quay đầu lại thì thấy Hạ Nam Quân đang từ trong phòng hắn bước ra.
Hắn hẳn là mới tắm rửa xong, tóc vẫn còn ướt, xoăn tít lại chất chồng lên nhau, hệt như rong biển.


Khưu Thiên đang cầm ly nước.

Khi ánh mắt hai người chạm nhau thì đều sựng người.

Hạ Nam Quân khoác tạm một chiếc áo phông, kéo vạt áo dưới lên lau nước nhỏ ra từ tóc.
“Cậu luôn đi làm về muộn thế này sao?” Hắn đi lướt qua người Khưu Thiên, cũng vào đảo bếp rót nước, uống một ngụm rồi chợt hỏi.
Khưu Thiên không nghĩ nhiều, trả lời theo bản năng: “Nếu buổi sáng có tiết thì sẽ không muộn như này.”
Hạ Nam quân vừa uống nước vừa liếc cậu qua khóe mắt, hỏi: “Vậy là sáng mai cậu không có tiết.”
Khưu Thiên: “……” Cậu mất một lúc mới nhận ra, câu vừa rồi mình nói đúng là có ý như vậy.
Hạ Nam Quân hình như không có hứng tiếp tục nói chuyện với cậu.

Hắn uống ực một hơi hết cốc nước rồi lấy dân chun buộc phần tóc ẩm ra sau đầu.

Khưu Thiên tưởng hắn tính vào phòng, cố ý lùi sang một bước để tiện cho hắn từ đảo bếp đi ra.
“Sáng mai tôi cũng không có tiết.” Lúc Hạ Nam Quân đi tới trước mặt Khưu Thiên thì đột nhiên quay đầu qua nhìn cậu rồi nói.
Khưu Thiên ngơ ngơ ngác ngác, nhưng vẫn đáp lấy lệ một câu: “Ừ, tôi biết rồi.”
“Cậu biết nấu cơm nhỉ?” Hạ Nam Quân hỏi cậu như thế đó là điều hiển nhiên, “Cơm trưa ngày mai, chúng ta ăn gì đây?”
Khưu Thiên: “……..?”.


Bình luận

Truyện đang đọc