MẶT TRĂNG ĐẾN BÊN EM

Đào Khê dùng tốc độ nhanh nhất chạy lên tầng bốn, lao vào phòng ký túc xá không có ai, đèn cũng chưa kịp bật, chạy thẳng ra ban công mở cửa sổ ra nhìn xuống dưới tầng.

Chỉ có vài ngọn đèn được bật sáng trên sân trường vào những buổi tối cuối tuần, cũng may đoạn đường ngắn đi từ cổng ký túc xá đến cổng trường vẫn có thể miễn cưỡng thấy rõ.

Đào Khê thở gấp, kiễng chân lên thò đầu ra ngoài cửa sổ, băn khoăn tìm kiếm bóng dáng Lâm Khâm Hòa nhưng mãi vẫn không thấy.

Lâm Khâm Hòa đi nhanh như vậy sao?

Đào Khê không cam lòng đợi thêm một lát, rốt cuộc cũng thấy bóng dáng Lâm Khâm Hòa xuất hiện trong ánh đèn mờ ảo giữa màn đêm tối tăm.

Cậu không biết tại sao Lâm Khâm Hòa lại trễ nải thời gian ở dưới ký túc xá lâu như vậy, nhưng cậu vẫn giống như lúc trước, không, so với khi trước càng dính chặt ánh mắt vào bóng lưng của Lâm Khâm Hòa.

Đây là góc nhìn thoải mái và quen thuộc nhất của cậu, không cần lo lắng mình bị Lâm Khâm Hòa phát hiện ra.

Giống như khi mọi người ngửa mặt ngắm trăng trên bầu trời, từ trước đến nay không bao giờ bận tâm vầng trăng có quan tâm đến ánh mắt của mình không.

Nhưng Đào Khê chợt thấy Lâm Khâm Hòa dừng bước, sau đó xoay người lại, ngẩng đầu nhìn về phía ký túc xá.

Trong nháy mắt trái tim Đào Khê kịch liệt co rút lại.

Lâm Khâm Hòa đang nhìn cậu sao?

Phỏng đoán này khiến từng sợi tóc của cậu hưng phấn đến phát run. Cậu vội vàng giơ tay lên vẫy cho Lâm Khâm Hòa nhìn thấy nhưng chợt nhận ra mình còn chưa bật đèn, Lâm Khâm Hòa không thể nào nhìn thấy cậu được.

Đào Khê vội chạy đi bật đèn ban công, lúc quay lại cửa sổ thì Lâm Khâm Hòa đã xoay người tiếp tục đi về phía cổng trường rồi.

Sự mất mát to lớn ngập tràn trong lòng cậu, sau đó sự không cam lòng cũng theo đó dâng lên.

Đào Khê lấy điện thoại ra từ trong túi, ngón tay nhanh chóng mở khóa, tìm số điện thoại của Lâm Khâm Hòa, cố gắng đè nén tinh thần đang hừng hực như lửa của mình.

Cậu vừa đợi nối máy vừa lo lắng nhìn theo bóng lưng Lâm Khâm Hòa, quả nhiên thấy anh dừng bước, cúi đầu xuống nhìn điện thoại.

Cuộc gọi được kết nối.

Lâm Khâm Hòa không lên tiếng, chỉ có tiếng hít thở nhè nhẹ, anh lại xoay người ngẩng đầu nhìn lên tòa ký túc xá.

Đào Khê cũng không biết nói gì, cậu gọi điện thoại là vì một phút kích động.

“Đào Khê?”

Lâm Khâm Hòa thấp giọng gọi tên cậu, ngẩng đầu nhìn cậu, dường như biết cậu đang ở phòng nào.

Đào Khê mấp máy miệng, nhìn Lâm Khâm Hòa ẩn hiện trong bóng tối, lấy dũng khí nói:

“Lâm Khâm Hòa, tôi muốn chúc cậu ngủ ngon.”

Còn muốn mỗi ngày đều nói với cậu, chúc cậu buổi sáng tốt lành, chúc cậu buổi trưa tốt lành và chúc cậu ngủ ngon.

Hình như Lâm Khâm Hòa bật cười, nói với cậu: “Nói đi.”

Đào Khê hơi dừng lại rồi rất nghiêm túc nói:

“Lâm Khâm Hòa, ngủ ngon.”

“Đào Khê, ngủ ngon.”

Giọng Lâm Khâm Hòa rất dịu dàng.

Trông cảnh tượng này có hơi kỳ lạ, một người trên tầng, một người dưới tầng, hai người vẫn đang nhìn nhau, còn chưa đến lúc ngủ nhưng đã chúc nhau ngủ ngon qua điện thoại.

Đào Khê không nhịn được bật cười, ánh mắt lấp lánh như vì sao, dường như tối nay có thể cảm thấy hết thảy sự bình yên, có thể không lo không sầu mà thiếp đi.

“Tôi nói xong rồi, ngày mai gặp lại!”

Đào Khê nói xong thì cúp máy luôn, sợ lát nữa mình không nỡ ngắt cuộc gọi trước.

Cậu nhìn thấy Lâm Khâm Hòa buông di động xuống, lần nữa xoay người đi ra cổng trường. Mãi cho đến khi hoàn toàn không thấy được nữa, cậu mới quay vào trong phòng, tắm rửa như mọi khi, sau khi thay quần áo xong thì giặt giũ rồi phơi trên ban công, xong xuôi thì ngồi xuống ghế làm bài thi.

Hiếm khi nào trong lòng thấy trầm lặng thế này.

Dường như vừa rồi có một nguồn dũng khí vô tận giúp cậu lấy được một cái ôm và câu chúc ngủ ngon, mặc dù đó chỉ là một cái ôm đơn phương từ phía cậu.

Cậu phát hiện ra mỗi lần bản thân đang đắm chìm trong sự nực cười và hoang đường của số phận, Lâm Khâm Hòa đều âm thầm kéo cậu thoát khỏi lòng sông tối tăm, để cho cậu nhìn thấy, hóa ra trên mặt sông đang giăng đầy ánh sao sáng.

Coi như mọi chuyện nhìn thấy trong bệnh viện tối nay là một giấc mộng đẹp.

Tỉnh mộng rồi vẫn phải cố gắng sống tiếp như cũ.

Lúc Lâm Khâm Hòa quay về bệnh viện Hán Nam, Dương Đa Lạc đã ngủ rồi. Hai ông bà đã lớn tuổi được La Chinh Âm tận tình khuyên bảo về nghỉ ngơi, trong phòng bệnh chỉ còn một mình La Chinh Âm ngồi trông nom bên giường bệnh.

La Chinh Âm nhận ra Lâm Khâm Hòa đi vào, làm động tác suỵt với anh, đứng dậy kiểm tra bình dẫn lưu* trên ngực Dương Đa Lạc, lại yêu thương vuốt trán Dương Đa Lạc một cái mới đứng dậy ra khỏi phòng bệnh với Lâm Khâm Hòa.

*Dùng khi phẫu thuật để dẫn mủ và dịch trong cơ thể ra ngoài.

“Con đi đâu thế? Lạc Lạc vẫn luôn tìm con.” La Chinh Âm khép cửa phòng, đứng trên hành lang hỏi Lâm Khâm Hòa.

Lâm Khâm Hòa nhìn đôi mắt đỏ hoe của La Chinh Âm, nói ngắn gọn: “Đưa Đào Khê về trường học.”

Lúc này La Chinh Âm mới nhớ ra cậu học sinh tên Đào Khê đó không hiểu sao tối nay lại đến, cảm thấy khó hiểu và kỳ lạ, hỏi:

“Bảo Tiểu Trần đưa cậu ấy về là được, con cần gì phải đi theo?”

Lâm Khâm Hòa không trả lời câu hỏi của cô, quay lại nói: “Mẹ cũng nghỉ ngơi sớm chút đi, ngày mai còn có buổi biểu diễn âm nhạc.”

La Chinh Âm lắc đầu, giơ tay lên xoa ấn đường, hao tổn tinh thần cả một tối khiến cô thật sự rất mệt mỏi, không kiềm nén được bày tỏ tiếng lòng với con trai:

“Mẹ không yên tâm, mỗi lần Lạc Lạc phát bệnh, mẹ thật sự nhớ A Tuệ. Nếu như lúc ấy mẹ có thể cố gắng hết sức giữ chân cô ấy lại, không khiến cô ấy không còn nơi nào để đi, phải đến một nơi xa xôi như thế, có phải cô ấy sẽ không…”

La Chinh Âm đang nói giữa chừng thì nghẹn ngào, thần kinh căng thẳng cả tối cuối cùng cũng được thả lỏng.

Lâm Khâm Hòa đưa một tờ khăn giấy cho mẹ, anh nhìn băng ghế dài không người ở đối diện, trầm tĩnh nói: “Chuyện đã qua rất lâu rồi, dì Phương chắc chắn không hi vọng mẹ sẽ áy náy cả đời vì dì ấy. Dì sẽ không trách mẹ.”

La Chinh Âm dùng khăn giấy lau nước mắt. Thật ra cô rất ít khi nhắc đến Phương Tuệ trước mặt Lâm Khâm Hòa, cô biết con trai không thích Phương Tuệ. Nhưng tối nay không biết tại sao, trong lòng cô ngập tràn sự hốt hoảng bất an, dường như là điềm báo số phận mà mình đã bỏ quên.

“Khâm Hòa, mẹ biết nhất định trong lòng con không thể hiểu được, chỉ trách mẹ tại sao vẫn luôn không buông bỏ được quá khứ. Có lẽ chờ khi con trưởng thành, gặp được người quan trọng nhất trong cuộc đời con, con sẽ dần dần hiểu được cảm giác của mẹ. Nhưng mẹ hi vọng con vĩnh viễn đừng giống mẹ, vì sự hèn nhát và do dự gây ra chuyện hối hận cả đời.”

Lâm Khâm Hòa không nói một lời. Đây là lần đầu tiên mẹ anh thẳng thắn nói ra tình cảm của mình dành cho Phương Tuệ với anh. Đã rất lâu trước đây anh từng oán trách La Chinh Âm, cũng vì người phụ nữ đã qua đời mà sinh ra sự căm hận.

Từ nhỏ anh đã sống trong hoàn cảnh đâu đâu cũng có bóng dáng Phương Tuệ, khắp căn nhà đều có dấu vết của cô, thậm chí ngay cả trong tên anh cũng có sự tưởng nhớ cô.

Anh từng cảm thấy bất bình vì La Chinh Âm tỏ ra yêu thương Dương Đa Lạc hơn, chỉ là anh giống ba mình, hầu như sẽ không biểu lộ cảm xúc trên gương mặt. Tất cả mọi người đều cảm thấy anh trời sinh đã chín chắn trưởng thành, đối với tất cả mọi thứ đều hời hợt, hờ hững.

Nhưng rất lâu trước đây, anh cũng đã từng mong đợi vào gia đình mình từng có, từng hi vọng mái ấm của mình sẽ bình thường nhưng hạnh phúc như bao gia đình khác, từng mong đợi cha mẹ sẽ dành cho anh tất cả sự quan tâm và yêu thương.

Sau đó anh dần dần từ bỏ, dẫu sao nếu không có Dương Đa Lạc, La Chinh Âm vẫn sẽ mắc trầm cảm nặng như cũ không thể khỏi, như vậy ngay cả cơ hội để nhìn mẹ mình anh cũng không có.

Anh chỉ có thể hi vọng người thân của mình bình an, không đòi hỏi những thứ xa xỉ khác nữa.

Lâm Khâm Hòa cầm tay La Chinh Âm, thấp giọng nói: “Con không trách mẹ, con chỉ hi vọng mẹ có thể vui vẻ hơn, đây cũng là hi vọng của ba con.”

La Chinh Âm khẽ run, cười một tiếng, hỏi: “Nhắc mới nhớ, lâu rồi mẹ chưa gặp ba con, anh ấy có khỏe không?”

Lâm Khâm Hòa muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không nhịn được nói: “Ba rất khỏe, vẫn luôn quan tâm đến mẹ.”

La Chinh Âm im lặng, không phải cô hoàn toàn không biết những chuyện Lâm Trạch Thực làm vì mình, cũng chủ động nhắc đến vấn đề ly hôn với Lâm Trạch Thực nhưng anh ta không đồng ý. Sau đó Lâm Trạch Thực sợ quấy rầy cô nên hoàn toàn không xuất hiện trước mặt cô nữa.

Cô không tiếp tục đề tài này nữa, đổi vấn đề hỏi: “Cậu học sinh Đào Khê đó, nhìn hơi giống A Tuệ. Hình như con rất thích người bạn này phải không?”

Lâm Khâm Hòa hơi nhíu mày, trầm giọng nói: “Cậu ấy không giống bất kỳ người nào hết.”

Khi anh nghiêm túc giọng cũng sẽ nghiêm túc theo, nhưng lại không phản bác nửa câu sau. La Chinh Âm biết mình đã lỡ lời, cười nói:

“Nếu thích người bạn này, sau này có cơ hội thì mời cậu ấy đến nhà chơi.”

Gương mặt đang cau lại của Lâm Khâm Hòa hơi giãn ra, anh vâng một tiếng.

Đào Khê ngủ không ngon, cậu nằm mơ suốt cả đêm, mơ thấy mình nằm trên giường bệnh, trên người cắm đầy ống này ống nọ lạnh như băng. Ông bà ngoại ở bên cạnh lau nước mắt gọi cậu là “Cháu trai ngoan”, Lâm Khâm Hòa nắm tay cậu muốn nói gì đó.

Cậu cố gắng ở lại trong giấc mơ rất lâu, cuối cùng nghe thấy Lâm Khâm Hòa đang gọi cậu là “Lạc Lạc”.

Đào Khê giật mình tỉnh lại, ngẩn ngơ khi trong người vẫn còn cảm giác đau đớn vì bị cắm đầy ống.

Giây phút ấy cậu chợt cảm thấy không còn ghen tị với Dương Đa Lạc nữa.

Tới gần kỳ thi giữa kỳ, không khí trong lớp càng ngày càng căng thẳng, ngay cả Tất Thành Phi cũng không đi chơi bóng rổ buổi trưa nữa, ở lại lớp tạm thời ôm chân Phật*.

*Nước đến chân mới nhảy.

Đào Khê biết rõ cần gì phải ôm chân Phật đâu xa, chẳng bằng ôm luôn đùi Lâm Khâm Hòa, mỗi ngày tìm Lâm Khâm Hòa giảng bài. Dần dần cậu phát hiện ra từ sau hôm đến bệnh viện, Lâm Khâm Hòa càng ngày càng dung túng cho cậu, ít nhất mỗi lần hỏi anh đều trả lời cậu, mặc dù vẫn kiệm lời đến đáng thương.

Chuyện này khiến cậu không khỏi được voi đòi tiên, nửa đêm vẫn còn trốn trong chăn nhắn tin nhờ Lâm Khâm Hòa giải đề giúp. Mà Lâm Khâm Hòa đúng là hỏi gì cũng đáp được, cứ như một ngân hàng câu hỏi thông minh bằng AI*.

*Artificial Intelligence: trí tuệ nhân tạo.

Nếu Lâm Khâm Hòa không trả lời, cậu sẽ bắt chước Tất Thành Phi gửi một loạt biểu tượng cảm xúc, cái này tiếp cái kia, mèo chó gà ngỗng đủ cả, giống như gửi cả thế giới động vật.

Hai mươi phút sau, cuối cùng Lâm Khâm Hòa sẽ trả lời cậu bằng một dãy chấm lửng.

Lâm Khâm Hòa: Đề đâu?

Đào Khê: Ở trên đó.

Lâm Khâm Hòa: Lười kéo lên.

Đào Khê chụp lại đề rồi gửi, là một câu hỏi Toán học, hiếm khi thấy giống câu hỏi trong cuộc thi Olympic, cậu mất hai mươi phút vẫn chưa giải được.

Kết quả còn chưa đến ba phút, Lâm Khâm Hòa đã giải xong hoàn chỉnh, chụp ảnh các bước giải gửi cho cậu.

Đào Khê gửi hình một con gà trống nhảy tưng tưng để trả lời.

Lâm Khâm Hòa:?

Đào Khê: Gà ghen tị nên giậm chân.

Lâm Khâm Hòa: …

Hoạt động sinh hoạt câu lạc bộ ngày chủ nhật vừa kết thúc, Kiều Dĩ Đường đã kéo Đào Khê chạy thẳng đến nhà ông nội Kiều Hạc Niên.

Ông lão sống trong một ngôi nhà kiểu dương phòng* cổ kính với mái ngói đỏ ở trung tâm thành phố, vị trí tuyệt vời, yên tĩnh trong ồn ào. Để cho phải phép, cậu còn bỏ ra một số tiền lớn mua những hoa quả quý giá mà mình chưa từng ăn, suy nghĩ xem lát gặp được Kiều Hạc Niên có nên cúi đầu để thể hiện sự tôn kính không.

*Chỉ những ngôi nhà theo phong cách Âu Mỹ. Nó thường là những dinh thự kiểu biệt thự, biệt lập hoặc song lập với bốn hoặc ba mặt trống, với lối trang trí rõ ràng theo phong cách phương Tây.

Kết quả khi đến dương phòng của nhà họ Kiều, Kiều Hạc Niên mặc chiếc áo lót nỉ cũ màu xám, chân đi ủng cao su đang trồng rau trong vườn, không hề có phong thái thần tiên của một họa sĩ lớn, thấy cháu gái và Đào Khê đi vào cũng không ngẩng đầu lên, trực tiếp ra lệnh: “Còn không qua đây làm việc!”

Kiều Dĩ Đường mặc quần short rất không vui, mượn cớ đi vệ sinh chuồn mất. Đào Khê nói “Cháu chào ông ạ” xong, đặt trái cây xuống rồi đi qua. Từ nhỏ cậu đã làm ruộng, động tác nhanh nhẹn trôi chảy, không bao lâu sau đã làm xong việc giúp Kiều Hạc Niên.

Lúc này Kiều Hạc Niên mới chống cuốc đứng thẳng người quan sát Đào Khê, ánh mắt sáng quắc sắc bén. Đào Khê bị ông lão nhìn chòng chọc khiến lòng bàn tay toàn mồ hôi.

“Tên gì?”

“Đào Khê, Khê mang nghĩa dòng suối.”

Kiều Hạc Niên gật đầu, nói: “Sau này là học trò của Kiều Hạc Niên ta.”

Đào Khê khiếp sợ nhìn Kiều Hạc Niên, không dám tin chỉ đơn giản như vậy. Kiều Hạc Niên vác cuốc đi vào trong nhà, một đường lẩm bẩm: “Cuối cùng cũng tìm được người giúp mình trồng rau.”

“…” Đào Khê không thể nào ngờ được, cậu nhờ kỹ năng trồng rau mà được nhận một họa sĩ lớn làm thầy.

“Còn không qua đây?!” Kiều Hạc Niên quay đầu thúc giục.

Đào Khê vội vàng cung kính đi theo Kiều Hạc Niên lên phòng vẽ trên tầng ba.

“Tại sao muốn học vẽ tranh?” Kiều Hạc Niên ngồi trên ghế bành bằng gỗ sưa uống mấy ngụm nước, cuối cùng cũng hỏi vấn đề nên hỏi.

Đào Khê suy nghĩ, thẳng thắn nói: “Một là vì thích, hai là vì muốn kiếm tiền, kiếm được rất nhiều tiền.”

Lâm Khâm Hòa từng nói với cậu, tranh của cậu chắc chắn có giá trị cao hơn, càng được nhiều người thường thức hơn nữa, cho nên cậu hiểu tranh mình vẽ khi bán ra sẽ kiếm được nhiều tiền, nhiều đến mức có thể mua được nhà khi lập gia đình.

Kiều Hạc Niên nheo mắt, gật đầu cười nói: “Không sai, đủ thành thực, không ba hoa chích chòe trước mặt lão già này.”

“Ta đã từng xem tranh con vẽ, có năng lực. Nhưng để so với mục đích kiếm tiền như con nói thì vẫn còn rất xa. Sau này nghỉ cứ qua đây, trồng rau cho ta, ta dạy con. Thấy sao?”

Đào Khê vội vàng gật đầu đồng ý, cung kính nói: “Cảm ơn thầy.”

Kiều Hạc Niên lại quan sát Đào Khê, không nhịn được nói: “Con thật sự rất giống cô bé học trò nhiều năm trước đây của ta. Chỉ đáng tiếc là đứa nhỏ khôn ngoan khéo léo, tính cách quật cường lại vì một người đàn ông không đáng giá mà mất đi tính mạng và tương lai tươi sáng.”

Ông thở dài, trong mắt lộ vẻ thương tiếc, sắc mặt lại nghiêm túc, nghiêm nghị hỏi Đào Khê: “Yêu chưa?”

Đào Khê sửng sốt, vội vàng lắc đầu nói: “Chưa ạ.”

Sắc mặt Kiều Hạc Niên hòa hoãn hơn, vuốt râu nói: “Không tồi, không giống cháu gái không ra hồn của ta, cả ngày chỉ biết yêu đương. Nếu đã làm học trò của ta, trước khi tốt nghiệp cấp ba không được phép yêu sớm, biết chưa?”

Đào Khê có phần không tình nguyện, do dự một chút liền bị Kiều Hạc Niên trừng mắt nhìn.

“Thưa thầy, con biết rồi ạ.”

Cậu nhẫn nại đáp ứng, không hiểu sao cả hai người họ đều quan tâm đến việc cậu yêu sớm.

Cả buổi chiều Đào Khê ở lại phòng vẽ nghe Kiều Hạc Niên giảng về tranh sơn dầu. Chỉ học một chiều thôi cậu đã nhận ra kỹ năng vẽ nhờ thiên phú hội họa của mình hoàn toàn chẳng thấm vào đâu.

Sau khi học xong đã là sáu giờ hơn. Đào Khê đi theo Kiều Hạc Niên từ tầng ba xuống phòng khách tầng một, thấy trong phòng khách có hai người đang ngồi. Một người là Kiều Dĩ Đường đang ăn trái cây cậu mua, người còn lại là Lâm Khâm Hòa.

Đào Khê gần như không dám tin vào mắt mình, đứng ngẩn ra tại chỗ trố mắt nhìn Lâm Khâm Hòa.

Kiều Hạc Niên thấy Lâm Khâm Hòa đến, đi tới cười trêu ghẹo: “Cháu trai nhà họ Lâm cao thật đấy. Đã nhiều lần bảo ông nội gọi cháu qua chơi, cháu đều không qua. Hôm nay nghĩ thế nào mà tự dưng đến thăm lão già này thế?”

Lâm Khâm Hòa đứng lên, mỉm cười với Kiều Hạc Niên, giọng khách khí: “Ông nội bảo cháu qua đưa thiệp mời mừng thọ cuối tháng.” Vừa nói vừa kính cẩn đưa thiệp bằng hai tay cho Kiều Hạc Niên.

Đào Khê cảm giác trái tim mình giống như một khinh khí cầu trôi dạt trên trời trong nháy mắt. Cậu đi đến gần Lâm Khâm Hòa, đôi mắt sáng rực nhìn anh.

Lâm Khâm Hòa cũng nhìn cậu, bình thản hỏi: “Sao cậu lại ở đây?”

Kiều Dĩ Đường ngồi bên cạnh không nhịn được đảo mắt nhìn lên trần nhà.

Kiều Hạc Niên gập thiếp mời vào, liếc sang Đào Khê, phát hiện ra học trò mới này của mình vừa thấy Lâm Khâm Hòa là giống y hệt chú cún nhỏ lạc nhà mấy hôm nhìn thấy chủ nhân, cười nói: “Đây là học trò mới của ông. Sao? Hai đứa là bạn học à?”

Đào Khê không nhịn được nói: “Vâng, là bạn cùng bàn!”

Lâm Khâm Hòa nhìn Đào Khê, sau đó giơ tay lên nhìn thời gian, nói với Kiều Hạc Niên: “Thời gian không còn sớm, ông nội Kiều, cháu về trước, ngài nhất định phải nhớ đến dự tiệc.”

Kiều Hạc Niên khua tay, nói: “Yên tâm, ông có ngã gãy chân cũng sẽ ngồi xe lăn qua.”

Kiều Dĩ Đường dài giọng nói chen vào: “Ông nội, ngài đừng có quên miệng mình nói đó.”

Kiều Hạc Niên không để bụng cười, thấy Lâm Khâm Hòa phải đi bèn hòa nhã nói với anh: “Ông cũng không định giữ cháu lại. Cháu nhìn kỹ xem có quên mang gì không, cũng đừng để quên cái gì ở đây. Tối nay ông phải ra ngoài đánh mạt chược.”

Lâm Khâm Hòa nói với Kiều Hạc Niên: “Cháu chỉ mang theo một tấm thiệp tới.”

Anh hơi dừng lại, khóe miệng nhếch lên cười, nói:

“Nhưng mà bây giờ cháu phải dẫn thêm một người nữa đi.”

Đôi mắt của Đào Khê vốn đã lấp lánh như ánh sao nay lại càng sáng hơn, cậu nhìn Lâm Khâm Hòa rồi chỉ vào mình, nhỏ giọng hỏi: “Tôi sao?”

Kiều Dĩ Đường không nhịn được lại ám chỉ nói: “Chẳng lẽ là chị sao? Bạn trai chị sắp đến đón chị rồi.”

Lâm Khâm Hòa nhướng mày nhìn Kiều Dĩ Đường, Kiều Hạc Niên trợn mắt nổi trận lôi đình mắng cô:

“Đúng là hư đốn! Yêu nhau một cái là dám đến tận cửa nhà ông mày đón nhau! Mày nhìn hai đàn em của mày xem, vừa cao ráo vừa tuấn tú lịch sự không giống mày chỉ biết yêu đương mỗi ngày, biết điều thì an phận học tập đi. Bao giờ mày mới biết học hỏi người khác hả cháu?!”

Kiều Dĩ Đường giơ tay lên đầu hàng: “Vâng vâng vâng, cháu sai rồi cháu sai rồi. Hai đứa đi nhanh lên, đừng có chọc ông nội chị tức ói máu.”

“Trừ mày ra làm gì còn ai có thể chọc ông mày tức ói máu?!” Kiều Hạc Niên gào thét như sấm, vừa đuổi vừa mắng Kiều Dĩ Đường.

Trong tình cảnh hỗn loạn, Lâm Khâm Hòa giơ tay đẩy nhẹ bả vai Đào Khê, thấp giọng nói: “Đi thôi, tôi đưa cậu về.”

Đào Khê như giẫm lên bông vải, đi theo Lâm Khâm Hòa ra khỏi dương phòng nhà họ Kiều.

Bình luận

Truyện đang đọc