Đã có váy thì làm sao có thể thiếu giày, thế là Phó Dịch Bắc tiếp tục nắm tay Tần Nguyệt đi mua cho cô một đôi giày cao gót.
Tần Nguyệt ôm chặt lấy váy cùng giày vào lòng, thích đến muốn bay lên tới nỗi mỗi bước cô đi như đang giẫm trên mây vậy.
Nhưng vui thì vui, tới lúc nhớ tới bảng giá cả ba món đồ cộng lại cô liền nhịn không được mà rầu muốn hói đầu.
Trên con đường quen thuộc bên trong đại viện, Phó Dịch Bắc đi song song với Tần Nguyệt thấy cô hết chau mày lại ủ rũ thì buồn cười hỏi:
"Đồ đẹp đã mua cho em rồi, lại còn rầu rĩ cái gì nữa đây?"
Tần Nguyệt xụ mặt:
"Tôi đang rầu, không biết phải đi làm thêm bao lâu mới đủ tiền trả lại anh."
"Em mới bao tuổi mà đòi đi làm thêm? Được rồi đừng rầu nữa..."
Phó Dịch Bắc kéo dài giọng đưa tay xoa tóc cô, Tần Nguyệt còn tưởng anh nói lời hay ý đẹp gì lại nghe người này nói:
"Em có rầu cũng không trả nổi đâu.
Ui!"
Tiếng hét cuối cùng từ trong miệng Phó Dịch Bắc là do Tần Nguyệt không chút khách khí véo eo anh.
Cô trừng mắt đẩy anh ra xa, gừ gừ nói:
"Anh về viết giấy nợ đi, trả không nổi tôi cũng trả!"
Phó Dịch Bắc mới chọc có chút xíu mà cô đã nổi nóng, anh chậc lưỡi lần nữa sấn tới quàng tay ôm vai cô cơ hồ là muốn kéo cô vào lòng mình.
"Ghẹo em thôi mà, cái này là tôi mua tặng cho em."
"Không cần."
Thấy cô vẫn mím môi ương bướng, Phó Dịch Bắc thở dài đưa tay chọc lên má cô.
"Không phải sắp tới sinh nhật em rồi sao? Cái này là chút quà nhỏ đưa trước, tới đúng ngày tôi sẽ đưa thêm một món quà khác chịu không?"
Tần Nguyệt nghe thế thì hơi ngây ra, cô cúi đầu nhìn mấy cái túi trong lòng, nhỏ giọng nói:
"Anh cứ viết giấy nợ đi, sinh nhật tôi còn lâu lắm cũng không có tổ chức, không cần quà cáp quý giá thế đâu."
Phó Dịch Bắc nhìn vẻ mặt đượm buồn của cô, bữa tiệc lần này bạn bè ở trường đều nói là ủy khuất La Tuệ Lăng nhưng anh lại thấy ủy khuất nhất vẫn là Tần Nguyệt.
Nói cho mĩ miều là công bố danh phận con gái La gia nhưng người ngoài nhìn vào cũng thừa biết là chuyện gì.
Mà vì thế mà ngay cả sinh nhật của cô năm nay cũng bị gộp chung với La Tuệ Lăng, đưa lên bàn cân so sánh rốt cuộc là ai ủy khuất hơn ai?
"Mặt trăng nhỏ, em nói còn rất lâu mới đến sinh nhật em.
Vậy lâu là bao lâu?"
Anh cười cười trầm giọng bắt chước cô hỏi nhỏ bên tai, Tần Nguyệt cắn môi đắn đo một lúc rồi nói ra ngày sinh của mình.
"Còn 3 tháng nữa, ngày 31 tháng 12."
Cô sinh sau La Tuệ Lăng 3 tháng lại vừa vặn rơi vào ngày cuối cùng của năm, lại vừa vặn ngang tuổi với cô ta mà không phải nhỏ hơn.
Phó Dịch Bắc lắng nghe âm thầm ghi tạc trong lòng mình, nghĩ đến ngày sinh của mình anh lại không khỏi bật cười nói:
"Ừ, trùng hợp tôi sinh ngày 1 tháng 1.
Vậy tới lúc đó chúng ta đón sinh nhật cùng nhau đi!"
Tần Nguyệt quay phắt sang nhìn anh, Phó Dịch Bắc thấy rõ một tia sáng loé lên trong đôi con ngươi kia khiến nó càng trở nên trong vắt.
"Thật sao!"
Cô bật thốt lên, sự vui vẻ không thể ngăn được mà tràn ra khỏi đáy mắt.
Phó Dịch Bắc mỉm cười đưa ngón út ra với cô.
"Móc ngoéo nào."
Tần Nguyệt cong môi cười dùng ngón út nhỏ xíu ngắn ngủn của mình móc lấy ngón tay anh.
Thật tốt! Năm nay không có mẹ cùng cô đón sinh nhật và đón năm mới, nhưng cô còn có Phó Dịch Bắc!
"E hèm."
Một tiếng hắng giọng vang lên phía sau hai người, Phó Dịch Bắc vốn cao lớn tư thế như muốn ôm cả người Tần Nguyệt vào lòng, anh chỉ hơi xoay đầu đã nhìn được người ở phía sau.
Anh chậm rãi thả Tần Nguyệt ra làm bộ làm tịch quy cũ cách cô một bước, thấp giọng chào:
"Ông nội, chú La."
Tần Nguyệt cũng xoay người lại ngoài ý muốn nhìn hai người.
"Ông nội Phó, ba."
Do trong nhà ngột ngạt La Thận Khâm ra ngoài đi dạo sẵn cho tiêu cơm, lại hiếm khi tình cờ gặp được Phó Chính Khâm nên đến chào hỏi rồi cùng ông tản bộ.
Ai mà ngờ lại nhìn thấy con gái mình cùng tên nhóc Phó gia kia...
La Thận Khâm vội lấy lại tinh thần, ông hỏi:
"Sao hai đứa về trễ vậy?"
Không đợi Tần Nguyệt trả lời Phó Dịch Bắc đã nhanh nhảu cười nói:
"Ngày mai không phải là bữa tiệc sinh nhật của La Tuệ Lăng sao? Tiểu Nguyệt là con gái tất nhiên phải ăn diện cho đẹp, nên con đưa em ấy đi mua váy ạ."
La Thận Khâm nghe câu đầu Phó Dịch Bắc nói "sinh nhật La Tuệ Lăng" mà không phải là tiệc sinh nhật của La Tuệ Lăng và Tần Nguyệt thì đã cau mày không vui.
Lại nghe đến câu sau của anh thì chân mày La Thận Khâm đã nhăn tít lại, nhưng ở trước mặt hai đứa nhỏ và Phó lão gia nên ông cố điều chỉnh lại cảm xúc nói:
"Sao lại phiền con thế chứ? Dì Lý ở nhà vốn cũng đã chuẩn bị lễ phục xong xuôi cho Tần Nguyệt..."
"Chuẩn bị sẵn rồi ạ!"
Phó Dịch Bắc ngắt ngang lời ông, anh bỗng ra vẻ trách cứ vò đầu Tần Nguyệt bên cạnh.
"Vậy là em chê váy ở nhà xấu chứ gì? Nên muốn nhờ Ân Vân mua hộ cho một bộ mới! Em đó, sao lại thích cái đẹp vậy hả?"
"Tôi!"
Tần Nguyệt há hốc miệng với sắc thái mới lạ của Phó Dịch Bắc, muốn trả lời không phải lại thấy anh lén trừng mắt nhìn mình.
La Thận Khâm sống gần nửa đời người sao không nghe ra được nhiều thông tin ý tứ trong lời trách yêu của Phó Dịch Bắc.
Tần Nguyệt từ lúc đến nhà ông đều sống rất tiết kiệm ngay cả một chiếc áo mới cô cũng không dám mua mà chỉ mặc mãi mấy bộ đồ cũ.
Vậy cớ gì cô lại nhờ bạn học mua váy hộ? Nói như lời Phó Dịch Bắc là cô thích cái đẹp ư? Ông mà tin thì sống uổng 40 năm này rồi!
"Vậy sao, vậy tiểu Nguyệt có mua được bộ váy nào ưng ý không.
Hết bao nhiêu tiền để chú trả lại cho cháu."
Giọng La Thận Khâm đã có phần đè nén, Phó Dịch Bắc híp mắt khẽ hừ lạnh trong lòng.
Là ông đưa Tần Nguyệt về đây nhưng không bảo vệ được cô ấy, chắc thường ngày còn tưởng Tần Nguyệt sống với Lý Tuệ Mẫn nhàn hạ lắm!
Ông nội Phó im lặng nảy giờ liếc mắt đã biết thằng cháu nhà mình muốn làm gì, ông hướng mắt nhìn sang Tần Nguyệt đứng cạnh anh.
Đứa bé này...!Haizz!
"Thận Khâm, chúng ta xa lạ gì mà con tính toán chi li.
Cứ xem như Dịch Bắc tặng đồ cho em gái là được."
Phó lão gia đã lên tiếng La Thận Khâm dù đắn đo đến đâu cũng chỉ có thể nể mặt ông mà gật đầu cho qua.
Nhưng đêm nay La gia tránh không được sóng gió quét qua..