MẤT TRÍ NHỚ - TRƯỜNG NHIÊN

“Vâng, là em ạ.” Dương Chi vội đứng lên, không ngờ sẽ là một người phụ nữ đến đón mình.

Thẩm Cận nhìn Dương Chi, một cô gái xinh đẹp, ấn tượng lần đầu gặp rất thoải mái.

“Đừng hiểu lầm, người đàn ông Lục Mạch nhờ có chút chuyện bận nên nhờ chị đến đón em.” Thẩm Cận sờ túi muốn hút một điếu thuốc, chợt nhận ra cô gái đối diện vẫn còn là sinh viên, chỉ đành từ bỏ.

“Lên xe đi, chị đưa em tới trường.” Thẩm Cận mở cửa ghế phụ, một tay đặt lên khung cửa, một tay làm động tác mời.

“Làm phiền chị rồi ạ.” Sau khi Dương Chi lên xe, cô lấy điện thoại di động ra, gửi tin nhắn cho Lục Mạch báo rằng cô đã lên xe rồi.

Không nhận được phản hồi của Lục Mạch, có lẽ bây giờ cậu không có thời gian xem điện thoại.

Thẩm Cận không che giấu sự tò mò, sau khi lên xe thì hòi, “Em là bạn gái Lục Mạch sao?”

Hai chữ bạn gái như có điện làm Dương Chi không cài dây an toàn nổi.

“Không phải ạ.” Dương Chi lắc đầu từ chối theo bản năng.

Thẩm Cận vừa nhìn đã biết, nhưng cô không ngờ Lục Mạch sẽ có ngày như vậy. 

“Vậy là em thích nó à?” Thẩm Cận vừa lái xe vừa hỏi.

“Không ạ.” Dương Chi sửng sốt, lại khẽ lắc đầu.

“Vậy còn Lục Mạch thì sao?” Đèn chuyển sang đỏ, Thẩm Cận dừng xe, quay đầu nhìn cô gái bên cạnh.

Thấy Dương Chi giật mình khi nghe tên Lục Mạch, cô cảm thấy hơi buồn cười.

“Đừng xấu hổ, chị chỉ tò mò hỏi thôi.” Khóe miệng Thẩm Cận tràn đầy ý cười, nghĩ đến việc Lục Mạch bị ăn trái đắng từ cô gái này thì tâm trạng vui vẻ hẳn lên.

Dương Chi không muốn trả lời câu hỏi này, nói là không thích Lục Mạch thì trong lòng lại có chút kháng cự, nói là thích thì cảm giác không phải như vậy.

Trái lo phải nghĩ, cuối cùng chỉ có thể nở một nụ cười ngọt ngào để cho qua vấn đề nóng bỏng tay này.

Thẩm Cận bị nụ cười của Dương Chi làm cho xuất thần, mãi đến khi chiếc xe phía sau bấm còi thúc giục cô đèn đã chuyển xanh mới bình tĩnh lại.

Đã lâu rồi cô không thấy nụ cười của mình cho đến khi thấy nụ cười Dương Chi.

Nghĩ đến tính tình lạnh nhạt của Lục Mạch, dường như cô đã hiểu tại sao cậu lại thích cô gái này rồi.

Dương Chi không biết tại sao cô ấy đột nhiên im lặng, nhưng cô ấy không hỏi nữa khiến cô thở phào nhẹ nhõm, dù sao cô cũng không hiểu mình đang nghĩ gì.

Chiếc xe thể thao của Thẩm Cận bắt mắt, vừa dừng ở cổng trường đã thu hút sự chú ý của mọi người, Dương Chi cảm ơn rồi chuẩn bị xuống xe, nhưng Thẩm Cận đột nhiên gọi cô lại.

“Vừa rồi chị chưa giới thiệu, chị là Thẩm Cận, rất vui được gặp em.”

Dương Chi sững sờ một lúc, sau đó mỉm cười, “Em cũng vậy, rất vui được gặp chị.”

Thẩm Cận nhìn Dương Chi biến mất mới thu hồi ánh mắt.

Ngón tay gõ lên vô lăng, lấy điện thoại di động ra, tìm tên Quý Nhiễm, nhíu mày nhìn cái tên, sau một lúc im lặng mới bấm nút gọi.

Điện thoại đổ chuông một lúc mới được kết nối, sau đó bên tai truyền đến một tràng tiếng ho khan liên tục.

Thẩm Cận nhíu mày, “Anh đã uống thuốc chưa thế, sao còn ho dữ vậy.”

“Uống rồi.” Giọng Quý Nhiễm hơi khàn, còn kèm theo âm mũi.

“Tôi đưa cô bé kia đến nơi rồi, gọi báo anh một tiếng.” Thẩm Cận nói xong, đợi câu trả lời của Quý Nhiễm.

Quý Nhiễm lại ho khan, nói: “Cảm ơn.”

Thẩm Cận không muốn nghe hai từ này, đáy lòng chịu không nổi sự bất mãn, giọng điệu trào phúng, “Mới lên giường một lần đã phân biệt rạch ròi, bắt đầu cảm ơn tôi rồi ư?”

Quý Nhiễm ngây người, ho mạnh một lúc lâu, hiển nhiên là vì tức giận.

Thẩm Cận không đợi anh trả lời đã cúp máy.

Nhìn đám sinh viên ngoài cửa sổ ô tô, đáy mắt lóe lên vẻ hâm mộ, sau đó châm điếu thuốc, khói bay đầy xe cũng không mở cửa sổ ra.  

Lên giường một lần thì có thể thế nào chứ?

Sau tất cả, cô và Quý Nhiễm cũng không cùng một thế giới.



Điện thoại Lục Mạch vang lên, đầu bên kia nói với cậu là Dương Chi đã tới trường.

Lục Quốc Ngôn lật xem tài liệu trong tay, hờ hững nói, “Bận lắm à, lâu lâu lại có tin nhắn.”

Lục Mạch dựa vào cửa sổ sát đất, không muốn đứng cạnh ba mình, càng không muốn đáp lại lời Lục Quốc Ngôn.

“Ha ha.” Lục Quốc Ngôn nhận ra thái độ của cậu, khẽ cười, “Bây giờ tính khí con ngày càng lớn rồi đấy.”

Sau đó ông tiện tay ném đống tài liệu lên bàn trà, nhìn thái độ của Lục Mạch thì tức giận không thôi, “Cô bé kia và con có quan hệ gì?”

Lục Mạch nghe ông ta nhắc đến Dương Chi mới phản ứng lại, nhưng chỉ liếc một cái, sau đó thu hồi ánh mắt, lạnh lùng nói, “Không liên quan gì đến ông.”

Lục Quốc Ngôn bị thái độ của Lục Mạch chọc giận, giận tới mức bật cười, “Lục Mạch, con cho rằng ba không có biện pháp gì đúng không, đồ con mặc trên người, có nghĩ tới đó là tiền của ba không? Vậy mà con dám dùng thái độ này nói chuyện với ba sao?” 

Lục Mạch nghe vậy thì đứng thẳng người tới tủ TV, cố gắng chịu đựng cảm giác đau đớn ở cổ chân, lấy ra một cái thẻ ngân hàng, sau đó tới trước mặt Lục Quốc Ngôn, đưa thẻ ngân hàng đến trước mặt ông ta.

“Đây là cái gì?” Lục Quốc Ngôn nhíu mày, nhìn thẻ ngân hàng trước mặt, cảm thấy có gì đó không ổn.

“Tiền ông đưa cho tôi sau 18 tuổi đều ở trong đó. Tôi cũng trả lại ông khoản tiền nuôi dưỡng trước đó. Yên tâm, chỉ có nhiều hơn chứ không có ít.” Cậu nhìn thẻ ngân hàng một cách vô cảm.

Lục Quốc Ngôn ngây người, ngay cả Lục Thịnh cũng không nhịn được nhìn Lục Mạch hai lần, tiền nuôi dưỡng sau 18 tuổi đều trong đây, vậy mấy năm nay cậu lấy tiền ở đâu ra?

“Ông yên tâm, tôi không tiêu tiền của mẹ. Sớm muộn gì tôi cũng sẽ trả lại cho bà ấy.” Như có thể đoán được ba mình đang nghĩ gì, Lục Mạch khẽ cười, nhưng ý cười không có chút nhiệt độ nào.

“Con muốn phân biệt rạch ròi với ba sao?” Lục Quốc Ngôn tức giận.

Lục Mạch: “Tôi cho rằng chúng ta đã phân vạch rõ ràng từ lâu rồi, sao vậy? Trong mắt ông, đến bây giờ chúng ta mới rạch ròi sao?”

Cả người Lục Quốc Ngôn run lên, cuối cùng tức giận đập bàn, tài liệu trên bàn rơi hết xuống đất.

“Ba nói cho con biết, đừng tưởng rằng bây giờ con đã trưởng thành cứng cáp nên phân rõ ranh giới với ba, cho dù ông nội yêu quý con, nhưng con cũng chỉ là một quân cờ của Lục gia thôi.”  

Lời của Lục Quốc Ngôn không lay chuyển được Lục Mạch, so với những lời nói khó nghe gấp trăm lần ở kiếp trước, cậu đã nghe đủ rồi.

“Ông nội còn sáng suốt hơn ông.” Lục Mạch chỉ nói một câu như vậy.

Bởi vì từ khi ba mẹ ly hôn, người giúp đỡ cậu nhiều nhất chính là ông cụ Lục không mấy khi lộ diện. 

Bình luận

Truyện đang đọc