MẪU HẬU THEO TA ĐI


Có câu dùng để hình dung người gặp xui xẻo rất đúng—phúc bất trùng lai, hoạ vô đơn chí.
Đối với đoàn người của Sở Trạm mà nói, những tên sơn tặc kia đương nhiên không thành vấn đề.

Tuy Ly Ca có khẩn trương đôi chút, nhưng sự thật chứng mình, sự tồn tại của ám vệ là cường đại.

Sơn tặc bất quá vừa hiện thân, lúc bọn họ vừa lui về sau thì đám sơn tặc đang bọc hậu đã được xử lý toàn bộ.
Đương nhiên, ám vệ ra tay trong tối, nhóm người Ly Ca một đường đi ngược về sau cũng chưa từng thấy khối thi thể nào.

Đừng nói Ly Ca võ công cao cường, ngay cả Diệp Tư Vũ tựa trong lòng Sở Trạm cũng có thể ngửi được mùi máu tươi lan toả trong không khí.
Mùi vị này cũng chẳng dễ ngửi, ngoại trừ những tên biến thái thì không ai thích được.

Ly Ca Sở Trạm vừa ngửi liền tưởng tượng đang ở chiến trường, bất quá mùi máu lúc đó so với hiện tại nồng đậm hơn nhiều, còn Diệp Tư Vũ thì phản xạ có điều kiện nghĩ tới lần cung biến mang Diệp gia vào chỗ vạn kiếp bất phục.

Bất quá vô luận liên tường cái gì, tóm lại cũng không phải chuyện khiến người ta vui sướng.
An nguy của Sở Trạm còn đặt ở vị trí thứ nhất, cho nên Ly Ca tuy phát hiện có điều kỳ lạ, nhưng cũng không bày thêm chuyện đi xem thế nào.

Đoàn người nhanh chóng rút khỏi hiện trường từ phía sau, mà lúc bọn họ rời đi không lâu, tự nhiên còn có quan binh ở huyện thành phụ cận lại đây thu thập tàn cục, vô luận bọn họ có nguyện ý tới hay không.
Nhân hoạ dễ giải quyết, nhưng thiên tai thì khó nói.

Không nói đến sơn tặc, vì bọn họ chả là thứ gì trong mắt ám vệ bên cạnh Sở Trạm, bọn họ cơ bản chỉ là một đám lâu la gây lực sát thương bằng không.

Nhưng một đường này đột nhiên bắt đầu đổ mưa, ông trời trở mặt còn nhanh hơn lật sách, đương nhiên bọn họ không thể giải quyết được.
Sở Trạm mang tâm tư cùng Diệp Tư Vũ du sơn ngoạn thủ, dọc theo đường đi đều là đơn giản ít người theo, chuyện đáng mừng duy nhất chính là Sở Trạm vẫn chưa kịp bỏ xe ngựa đi theo từ trước.

Phải biết rằng, nàng định bụng bỏ lại xe ngựa, sau đó một đường cùng Diệp Tư Vũ cưỡi chung một ngựa.

Bất quá cũng may xe ngựa còn chưa kịp xử lý, lúc này mới có nơi để các nàng miễn cưỡng đục mưa.
Trận mưa này tới phi thường mau, trước đó còn là mặt trời sáng lạn, kết quả không chút dự liệu liền mưa lớn.

Lúc nhóm người Sở Trạm còn chưa phản ứng kịp, mưa liền rơi nặng hạt, dưới thời tiết còn mang theo chút se lạnh cuối đông, nháy mắt liền xối đến người ta lạnh thấu tim.
Cũng may Sở Trạm phản ứng tương đối mau, khi trời vừa mưa, nàng theo bản năng nhấc ống tay áo rộng thùng thình che đầu Diệp Tư Vũ.

Sau đó thực nhanh che chắn nàng không nhanh không chậm đi vào xe ngựa, chỉ là tội nghiệp Ly Ca cùng hai thị vệ, ngoại trừ một cái áo tơi ra, cũng không còn thứ gì để che mưa được.


Đang ở vùng hoang dã, càng không có nơi để đục mưa.
Mưa mùa xuân luôn đi kèo sấm chớp.

Rõ ràng vừa còn mây trời thoáng đãng, kết quả nháy mắt mưa to tầm tả không nói, liền ngay lúc Sở Trạm che chở Diệp Tư Vũ vừa lên xe, trên bầu trời ánh sáng chợt loé, tiếp theo là tiếng sấm nặng nề kinh thiên động địa vang lên.

Bản thân Sở Trạm không thấy gì, lại phát hiện thân mình Diệp Tư Vũ hơi hơi cứng đờ.
Chớp chớp mắt, Diệp Tư Vũ rất sợ sét sao? Sở Trạm có chút hoang mang, mười năm trước hai khi hai người ở bên nhau, tuy trời mưa sấm sét không quá nhiều, nhưng Diệp Tư Vũ tựa hồ không có phản ứng gì đặc biệt đối với tiếng sấm.
Sở Trạm mang theo hoang mang cùng Diệp Tư Vũ ngồi vào xe ngựa.

Nàng trộm nhìn mặt Diệp Tư Vũ, ngoại trừ bị nước mưa làm ướt chút, có chút chật vật ra, cũng không có cảm xúc gì đặc biệt, đây không khỏi khiến Sở Trạm cảm thấy là chính mình nghĩ nhiều.

Xa giá của Hoàng đế, cho dù đơn giản, bề ngoài thoạt nhìn thập phần bình thường, nhưng bên trong nhất định là đầy đủ tiện nghi.

Trong xe ngựa đều là ngăn kéo ẩn, Sở Trạm tìm kiếm một chút, từ ngăn kéo bí mật lấy ra quần áo sạch cùng khăn lông nói, "Vũ, trên người đều bị ướt, thay quần áo lau tóc đi."
Kỳ thực trên người Diệp Tư Vũ còn tốt, động tác của Sở Trạm rất nhanh, chỉ là bị ướt một chút, ngược lại Sở Trạm càng chật vật hơn.

Bất quá Sở Trạm đã quen nhìn bộ dáng Diệp Tư Vũ như thiên tiên hoàn mỹ, không chịu được bộ dáng chật vật kia của nàng, cho nên liền nghĩ đến để Diệp Tư Vũ thay đồ trước.
Lúc này Diệp Tư Vũ tựa hồ ngây người trong nháy mắt, bất quá thực mau liền khôi phục bình thường.

Nàng gật gật đầu, cũng chưa nói gì, tiếp nhận đồ vật từ tay Sở Trạm bắt đầu thay đổi.

Sở Trạm tuy cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng cũng không nghĩ nhiều, chủ động đi đến cửa xe ngồi, giúp Diệp Tư Vũ trông cửa.
Xa phu còn đang láy xe, nơi này quá mức trống trải, bọn họ cần tìm một nơi tránh mưa mới tốt, chờ ở trong xe ngựa cũng phải là kế lâu dài.
Cũng không biết có phải do trời mưa hay không, mặt đất có vẻ càng gập ghềnh hơn.

Xa phu lúc này vội vã tìm nơi đục mưa, tuy vẫn cẩn thận bảo trì xa giá vững vàng, nhưng tốtc độ lại nhanh hơn.

Hai người Sở Trạm trong xe ngựa có đồ xảm xóc, nhưng dưới tốc độ kia cùng tình hình giao thông nên cũng chẳng có tác dụng mấy, vô cùng xóc nảy.
Ngoài xe ngựa, Ly Ca mang theo hai thị vệ vẻ mặt nghiêm túc đánh ngựa tìm kiếm nơi đục mưa.

Bên trong xe ngựa, Sở Trạm cũng đã đổi xong quần áo sạch ngồi chung với Diệp Tư Vũ.
Bên ngoài xe mưa lớn ì ầm, đây cũng là lần đầu tiên hai người cùng nhau ngồi trong xe dưới cơn mưa lớn như vậy, bất quá trước kia đã nghe tiếng mưa rất nhiều lần, nhưng dưới tình huống như thế này lại có một cảm giác khác.
Điều duy nhất khiến người ta cảm thấy đáng tiếc chính là sự che chắn của xe ngựa cũng không tốt mấy, lúc này mưa có chút lớn, có không ít nước mưa rơi vào xe từ hai bên màn xe.


Xem tình huống này cũng biết, dưới cơn mưa lớn như vậy, không thể tránh trong xe lâu được, các nàng vẫn nên nhanh chóng tìm nơi đục mưa.

Học đòi văn vẻ cái gì, hiện tại nhiển nhiên không phải lúc.
Trọng trách tìm nơi đục mưa, đương nhiên vẫn giao cho mấy vị ở ngoài.

Cũng may những người này cũng đều có chút bản lĩnh, trước khi trong xe bị nước mưa bao phủ, bọn họ rốt cuộc tìm được một cái miếu hoang giữa nơi hoang dã này.
Khi từ trên xe ngựa xuống, Sở Trạm nhìn cái miếu nhỏ khắp nơi lọt gió, bên ngoài mưa to bên trong mưa nhỏ cười.

Diệp Tư Vũ không hiểu nhìn nàng, lại nghe Sở Trạm tiến đến bên tai cười nói, "Ở vùng hoang du mưa rơi tầm tả xuất hiện miếu hoang, Vũ có cảm thấy rất giống một số tình cảnh xuất hiện trong chuyện giải trí hoang đường không? Ngươi nói trong miếu hoang này có những thứ trong sách viết, hồ ly tinh chuyên môn hút hồn phách người không?"
Trước đây ngoài đọc sách tập võ ra Sở Trạm có thời gian nhàn hạ cũng thích xem một chút sách giải trí, du ký tạp nham này nọ, bất quá chỉ là để giết thời gian.

Đương nhiên, nàng cũng xem không ít tiểu thuyết hoang đường, chỉ là mấy năm gần đây trưởng thành, công việc bận rộn mới không có thời gian xem nữa.
Nhưng Diệp Tư Vũ ngày không không xem sách tạp nham kia, sức tưởng tượng càng chẳng phong phú như Sở Trạm.

Nàng nghe Sở Trạm nói xong thì ngẩn người, ngay sau đó phản ứng kịp mới cười nói, "Hoá ra Trạm cũng lo sẽ giống như những thư sinh trong sách chống không lại dụ hoặc, bị hồ ly tinh trong miếu hoang câu dẫn hồn phách sao?" Vừa nói Diệp Tư Vũ vừa vào miếu hoang.
Bọn thị vệ đi trước đã bắt đầu vào miếu thu dọn.

Nơi này cũng đủ rách, phóng mắt nhìn, cũng chỉ có vị trí bên cạnh điện thờ là hoàn toàn khô ráo, hiển nhiên không bị dột, những nơi khác thì không ngừng nhỏ nước.

Cho nên đương nhiên, bọn thị vệ bắt đầu thu dọn chỗ khô ráo kia.
Ly Ca đi theo hai người Sở Trạm còn đang đứng ở cửa miếu, Sở Trạm nhấc chân vào trong, nàng đi theo Diệp Tư Vũ đi tới khoảng đất trống bọn thị vệ vừa thu dọn.

Bởi vì thời tiết có chút lạnh, bọn thị vệ đã tự giác miễn cưỡng tìm chút cỏ khô trong miếu bắt đầu nhóm lửa.
Thị vệ hoàng gia đều được bồi dưỡng theo hướng mười hạng toàn năng, trong đó người xuất sắc điển hình nhất đương nhiên là Ly Ca.

Bất quá ngoài Ly Ca, có thể đi theo bên cạnh Hoàng đế hiển nhiê cũng đều có chút bản lĩnh, không lâu sau, đống lửa mang đến ấm áp cho miếu hoang lạnh lẽo này đã được nhóm lên, rét lạnh quả nhiên nhanh chóng được loại bỏ hơn phân nửa.
Sở Trạm cúi đầu nhìn, có thị vệ từ trên xe ngựa mang đến hai cái ghết nhỏ đặt ở chổ trống.

Ghế nhỏ cũng không tinh xảo, ngồi cũng không thoải mái, bất quá vô cùng thuận tiện, dễ dàng mang theo dễ dàng sử dụng.

Sở Trạm cũng không chú ý nhiều như vậy, đỡ Diệp Tư Vũ ngồi xuống trước, sau đó kéo quần áo ngồi bên cạnh nàng.

Trận mưa này kéo dài khá lâu, người trong miếu hoang phần lớn im lặng không nói.

Bọn thị vệ không tiện mở miệng trước mặt chủ tử, nhưng Sở Trạm muốn nói, bất quá mẫn cảm phát hiện Diệp Tư Vũ tâm trạng không tốt, tựa hồ từ sau khi tiếng sét bắt đầu, nàng vẫn luôn thất thần.

Tuy trên mặt không có thần sắc sợ hãi gì, nhưng tóm lại cả người cảm giác không ổn.
Từ khi mưa, sắc trời liền dần dần tối sầm xuống, mãi cho đến giờ Dậu mưa cũng chưa có dấu hiệu dừng, sắc trời lại càng tối thêm.

Ly Ca nhìn sắc trời, gương mặt lạnh như băng càng khẩn trương, trong lòng biết dù mưa dừng ngay, hôm nay đại khái cũng không đến được thành trấn kế tiếp, đêm nay bọn họ tám phần là phải qua đêm ở đây rồi.
Chuyện màn trời chiếu đất, tá túc miếu hoang, ngẫu nhiên gặp một lần cũng coi như mới lạ.

Ít nhất đối với Sở Trạm từ nhỏ sinh trưởng ở trong hoàng cung, ngoại trừ kinh thành cùng chiến trường thì chưa từng đi nơi khác, ngoài hoàng cung, vương phủ, dịch quán và lều trại thì đây là một trải nghiệm mới lạ.

Cho nên khi Ly Ca lo lắng sốt ruột, Sở Trạm kỳ thật một chút cũng không thấy có gì không tốt, bộ dáng thích ứng trong mọi trường hợp kia thực làm người ta cảm thấy ngoài ý muốn.
Khi còn trong cung, giờ Dậu là giờ ăn tối.

Sở Trạm cùng Diệp Tư Vũ đều đã quen quy luật sinh hoạt này, bọn thi vệ cũng đã sớm bắt đầu chuẩn bị cơm chiều, chỉ là ngoài ý muốn phải ở dã ngoại, không có chuẩn bị gì, trong xe ngựa cũng chỉ có một ít lương khô mà thôi.

Hơn nữa trong thời tiết này, bọn thị vệ dù có bản lĩnh cở nào muốn nghĩ cách chuẩn bị món ăn thôn quê ăn tạm cũng không có cách.
Thời điểm còn ở trên chiến trường loại tình huống nào đều đã gặp qua, Sở Trạm cái vị Hoàng đế này ngoài dự liệu có thể chịu khổ, có lương khô có thể ăn đối nàng mà nói đã thực thoả mãn.

Nàng tiếp nhận lương khô từ tay thị vệ, quay đầu nhìn Diệp Tư Vũ, lại thấy nàng nhìn màn mưa ngoài cửa miếu ngẩn ngơ như cũ, một bộ dáng suy nghĩ bay đi đâu không biết.
Cẩn thận đem lương khổ đặt trên lữa hâm nóng, Sở Trạm nghĩ rồi hỏi, "Vũ, ngươi làm sao vậy? Hôm nay từ lúc mưa đến giờ đều thất thần, có chuyện không thể nói với ta sao?"
Nghe thanh âm Sở Trạm, Diệp Tư Vũ tựa hồ phục hồi tinh thần, chỉ là vẻ mặt lại hiếm thấy quạnh quẽ.

Nàng không nhìn Sở Trạm, chỉ là dời ánh mắt từ màn mưa ngoài miếu đến ngọn lửa trước mặt, nhàn nhạt nói, "Không có gì, là ngươi nghĩ nhiều."
Vốn đang chỉ loáng thoáng cảm thấy không đúng, Diệp Tư Vũ thốt ra lời này, tỏ rõ thái độ, Sở Trạm mới phát giác chuyện cũng không đơn giãn như vậy.

Diệp Tư Vũ chiều chuộng Sở Trạm là từ tận trog xương ra, từ ngày thành thân đến nay cuộc sống gia đình của hai người có thể nói là ngọt ngào như đường mật, đương nhiên không có khả năng làm lơ Sở Trạm dễ dàng.

Mà hiện tại nàng lại dùng ngữ khí nhàn nhạt như vậy nói cho có lệ, hiển nhiên, tâm trạng của nàng cũng chẳng phải vì thời tiết mà thay đổi.
Lương khô tuỳ tiện nướng một hồi liền được, nướng lâu sẽ khét.

Sở Trạm cầm lương khô vừa nướng có chút nóng đưa cho Diệp Tư Vũ, nghĩ nghĩ mở miệng nói, "Được, ngươi không muốn nói ta cũng không hỏi.

Bất quá chúng ta khó khăn lắm mới ra ngoài chơi, vui vẻ một chút không được sao? Nếu có chuyện không vui cũng đừng nghĩ nhiều."
Tuy nói vậy, nhưng Sở Trạm thật tình nghĩ không ra Diệp Tư Vũ có chuyện gì không vui.

Mấy ngày nay, các nàng sinh hoạt tuy vẫn luôn bình đạm, nhưng Sở Trạm lại cảm thấy loại bình đạm này mới chính là hạnh phúc.


Nàng là do Diệp Tư Vũ một tay nuôi lớn, quan điểm của hai người thập phần giống nhau, cho nên nàng cũng không cảm thấy Diệp Tư Vũ sẽ vì cuộc sống bình đạm mà thấy không vui.

Vây cảm xúc bất chợt của Diệp Tư Vũ hôm nay là từ đâu mà đến?
Diệp Tư Vũ thực tự nhiên nhận lương khô Sở Trạm đưa qua, nghe Sở Trạm nói xong thì mím môi.

Lại im lặng một lát, có lẽ cảm thấy cả đã thân cận như thế, không thể xem Sở Trạm là người ngoài, liền áp chế giọng nói đến cực thấp, "Khi mẫu thân của ta cùng cả nhà bị trảm, cũng là một ngày mưa bão."
Hôm nay gặp phải sơn tặc trước, lúc ngửi được mùi máu tươi tràn ngập khiến Diệp Tư Vũ không khỏi nhớ tới chuyện cũ, sau đó gặp phải mưa to, liền lập tức vỡ oà.

Đối với Diệp Tư Vũ mà nói, Diệp gia cũng không phải là quan trọng nhất, mọi người trong nhà cả ngày tranh quyền đoạt lợi thân tình đạm bạc, nàng cũng không lưu luyến, chỉ có duy nhất vị mẫu thân luôn yêu thương nàng vô tội uổng mạng vẫn khiến nàng đau lòng khổ sở.
Chuyện của Diệp gia vĩnh viễn là một khúc mắc, cho dù cá nàng đã nổ lực mở lòng, nhưng không có nghĩa nó chưa từng tồn tại, không lưu lại chút dấu vết nào.

Sở Trạm nghe xong im lặng, qua một lát, nàng duỗi tay ôm Diệp Tư Vũ vào lòng, nhẹ giọng nói, "Thực xin lỗi."
Cảnh đời dời đổi, Diệp Tư Vũ đã sớm không hề trách cứ giận chó đánh mèo với Sở Trạm, hết thảy nói đến cùng cũng là do Diệp gia gieo gió gặt bão.

Làm kẻ ác, nhận lấy hậu quả thì không thể trách người khác, nàng chỉ cảm khái khi nhớ tới chuyện cũ, có đôi chút thương cảm trong lòng vì cái chết của người nhà mà thôi.
Diệp Tư Vũ đang định ôm lại người kia nói không có gì, hai tên thị vị vẫn luôn ngồi trên chiếu bên cạnh đột nhiên đứng lên, ngay cả Ly Ca vẫn luôn dữa vào điện thờ nhắm mắt dưỡng thần cũng mở mắt.

Diệp Tư Vũ biết có người tới, tuy nàng cũng không được bất kỳ âm thanh nào, nhưng vẫn hướng mắt về phía màn mưa ngoài cửa.
Diệp Tư Vũ đương nhiên nghe không thấy gì, nhưng Sở Trạm tập võ từ nhỏ lại nghe được.

Vì thế, lúc người ngoài cửa bay vào trong dùng mông chạm đất thì không chút nào cảm thấy bất ngờ, chỉ là theo bản năng ôm Diệp Tư Vũ kéo về sau một chút, vẻ mặt phòng bị nhìn bên ngoài giống nhóm người của Ly Ca.
Người ngã trên mặt đất tựa hồ rơi không nhẹ, sau khi té xuống thì cực kỳ thống khổ lăn vài vòng trên đất, tựa hồ đã không còn sức lực bò dậy.

Người nọ một thân y phục thư sinh, liếc mắt nhìn thì lớn lên cũng là bộ dáng lịch sự văn nhã, không biết đắc tội với người ta ra sao, lúc này bị người đánh bầm dập mặt mũi.
Đương nhiên, thư sinh này không phải trọng điểm, ngoại trừ Diệp Tư Vũ ra cũng chẳng ai chú ý nhiều đến hắn.

Trong màn mưa giông ngoài cửa, dần dần xuất hiện chút âm thanh đánh nhau, ngay cả Diệp Tư Vũ cũng nghe rõ ràng, chỉ là không biết dưới thời tiết ác liệt như vậy còn đánh nhau.
Không bao lâu, có người chạy nhanh vào miếu hoang, ngay sau đó là vài người truy theo vào.

Những người này đấu thành một đoàn, bất quá làm người ta cảm thấy ngoài ý muốn chính là người đang một mình chiến đấu hăng hái lại chính là một nữ tử nhìn qua vô cùng mỏng manh, mà mấy người vây công lại vạm vỡ, tổ hợp như vậy liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra sự bất đồng.
Tránh mưa mà thôi, các nàng có thể gặp được cái gọi là giang hồ phân tranh sao? Sở Trạm im lặng tò mò nhìn, những dưới hoàn cảnh như vậy nàng hiển nhiên cũng ngồi không yên.

Duỗi tay kéo Diệp Tư Vũ, Sở Trạm lui ra sau hai bước, sau đó cẩn thận che chở người ở phía sau.

Hai tên thị vệ đương nhiên đã sớm rút đao đứng trước mặt Sở Trạm, chỉ cần đối phương có dị động, mấy người bọn họ chỉ sợ cũng sẽ gia nhập cuộc chiến này.
Bất quá hiển nhiên đây chỉ là ân oán cá nhân của người ta, những người đó đánh nhau nửa ngày cũng không ai để ý nhóm người Sở Trạm.

Bất quá lúc này Ly Ca đứng một bên suy tư nhìn thật lâu lại đột nhiên đi tới bên cạnh Sở Trạm, ghe vào tai nàng nhỏ giọng nói vài câu..


Bình luận

Truyện đang đọc