MẪU HẬU THEO TA ĐI


Run run lấy xuống chăn đang đặt trên mặt Sở Hoàng, không ngoài dự liệu thấy một gương mặt trắng dã, hai mắt trừng lớn, là trạng thái chết không nhắm mắt.

Gương mặt trắng bệch của Sở Trạm càng không còn chút máu, cả người đều nhịn không được bắt đầu run run.

Nàng vươn tay, dường như muốn khép lại mắt của Sở Hoàng, nhưng cánh tay run rẫy trên đầu làm thế nào cũng không hạ xuống được.

Đây cũng không phải lần đầu tiên Sở Trạm giết người, thân là Hoàng tử, thân là tướng quân, không có khả năng không giết người.

Lần đầu tiên nàng chính tay giết người là năm nàng mười sáu tuổi cùng Diệp Tư Vũ lén xuất cung giết thích khách, một kiếm một người, cắt cổ đâm ngực, nàng cũng không nhớ rõ lúc đó đã giết bao nhiêu người.

Sau đó, nàng lên chiến trường, giết chết càng nhiều người.

Máu thịt phun lên toàn thân, có thể nói Sở Trạm đã từng trải nghiệm cái gọi là đẫm máu sa trường.

Chưa có loại tử trạng khủng khiếp nào mà nàng chưa thấy qua, từ lúc đầu nhịn không được nôn mửa, cho đến khi tập mãi thành thói quen, khiến Sở Trạm nghĩ bản thân chính là ý chí sắt đá.

Thế nhưng giờ phút này, khi nàng một lần nữa giết người, nàng đột nhiên phát hiện bản thân không có cách nào đối mặt thi thể của hắn.

Kỳ thực tử trạng của Sở Hoàng trong mắt Sở Trạm là vô cùng hoàn hảo.

Không có chỗ nào kỳ lạ, cũng không có thủng ruột lòi phèo, càng không phải là kiểu bầm thây vạn đoạn hay trúng tên thành con nhím.

Hắn chỉ là trừng mắt, sắc mặt trắng xanh, chết không nhắm mắt.

Thế nhưng, vô luận nàng có nguyện ý thừa nhận hay không, hắn cũng là phụ thân của nàng, hắn chết trong tay hài tử của chính mình, cho nên nàng không có cách nào đi đối mặt.

Không biết qua bao lâu, Sở Trạm sợ người bên ngoài nghi ngờ rồi tiến vào.

Trong lúc hoảng hốt nàng nghĩ bản thân dường như đã quên chuyện gì đó vô cùng quan trọng, nhưng lúc này tâm trí nàng hoảng loạn nên hiển nhiên không thể bình tĩnh suy ngẫm lại.

Cho nên nàng nghiêm mặt, bắt tay vào sửa sang lại long tháp mất trật tự lúc Sở Hoàng giãy giụa.

Một lần nữa nhìn đôi mắt mở to của Sở Hoàng, Sở Trạm khẽ cắn môi, vẫn là đưa tay vuốt xuống mắt Sở Hoàng.


Thật bất ngờ, hắn chết không nhắm mắt nhưng mắt lại vô cùng phối hợp khép lại, mà lúc mắt nhắm lại, Sở Trạm ngạc nhiên phát hiện, hoá ra tử trạng của Sở Hoàng còn có thể xem như bình yên.

Cố nén cảm giác quái dị trong lòng, Sở Trạm một lần nữa đắp chăn cho Sở Hoàng, như lúc nàng vừa đến.

Sau đó nhìn Sở Hoàng một chút, lại nhìn hộp gỗ và thánh chỉ trên đất, lại quỳ vào chỗ cũ, thuận tiện đặt thánh chỉ vào hộp gỗ đóng lại cẩn thận.

Giống như thời gian vô cùng trùng khớp, Sở Trạm vừa quỳ xuống, thậm chí chưa kịp thở ra một hơi, ngoài tẩm cung đột nhiên truyền đến một âm thanh lanh lảnh, "Bệ hạ, thuốc đã nấu xong, ngài nên uống rồi."
Lòng của Sở Trạm bị thanh âm này doạ, hầu như nhịn không được nhảy dựng lên, nhưng ngay lập tức nhận ra, thanh âm kia là của tổng quản Long Đằng điện, Lưu công công.

Nàng có chút hoảng loạn nhìn một chút Sở Hoàng trên long tháp, lại nhịn không được quay đầu nhìn cửa điện một chút, một bên sợ Lưu Xương đẩy cửa vào, một bên không biết nên xử lý một mảnh hỗn loạn tiếp theo thế nào.

Không nghe được bên trong đáp lại, nhưng làm nội thị bên cạnh Sở Hoàng hơn mười năm, thân phận và địa vị của Lưu Xương hiển nhiên không giống người thường.

Cho nên chờ một lúc không thấy có ai đáp lời.

Lưu Xương liền tự mình đẩy cửa bước vào.

Tẩm cung vẫn một mảnh an tĩnh, thậm chí có thể nói là lặng ngắt.

Theo bước chân Lưu Xương càng ngày càng gần, sắc mặt Sở Trạm tuy rằng không thay đổi quá nhiều nhưng đáy lòng cũng đã không ngừng hoảng loạn, nàng thậm chí nghĩ trong tẩm cung im ắng này, tiếng bước chân khe khẽ của Lưu Xương như ngăn lại trái tim đang đập cuồng loạn của Sở Trạm.

"Thùng...thùng...thùng..." Sở Trạm nghĩ trái tim của nàng trong nháy mắt sẽ nhảy ra ngoài, mà Lưu Xương cũng ngày càng đến gần long tháp của Sở Hoàng.

Giết cha, sát quân.

Đây tội nặng đến cỡ nào? Sở Trạm nhắm lại hai mắt, không cần nghĩ cũng biết bản thân sắp sửa đối mặt với chuyện gì.

Không phải nàng không nghĩ đến chạy trốn, cũng không phải nàng không muốn thoát tội, thế nhưng chuyện xảy ra quá nhanh, nhanh đến độ nàng không có chút chuẩn bị nào, căn bản không kịp nghĩ ra cách ứng phó.

Rốt cuộc, Lưu Xương đi đến bên cạnh long tháp.

Hắn nhìn gương mặt bình yên của Sở Hoàng một chút, lại cảm thấy có gì đó kỳ lạ, vì vậy do dự một lúc mới kêu, "Bệ hạ, bệ hạ, tỉnh dậy tỉnh dậy, ngài cần phải uống thuốc rồi."

Sở Trạm quỳ gối bên cạnh, nhìn bóng lưng Lưu Xương, trên mặt nàng đột nhiên xuất hiện một tia độc ác.

Vô thức quay đầu nhìn về phía cánh cửa đã được Lưu Xương cẩn thận đóng lại sau khi tiến vào.

Vì vậy nàng chậm rãi đứng lên, tiến đến, đang định đưa tay nắm cái cổ của lão thái giám kia thì nghe thấy Lưu Xương hét lên, "Bệ hạ...!Bệ hạ...."
Bị thanh âm chói tai kia doạ sợ, Sở Trạm nhất thời không hạ thủ được, ngay lập tức đại môn bất ngờ bị rất nhiều người đẩy ra.

Do đó cái tay vừa định giơ lên thuận thế đẩy Lưu Xương sang bên, tựa như muốn tiến đến thăm dò.

Bởi do tiếng thét của Lưu Xương, tẩm cung quả nhiên bị một đám Ngự Lâm quân cùng cung nữ thái giám lấp đầy.

Sở Trạm biết đã mất cơ hội, chỉ phải nghe theo ý trời.

Sở Trạm quét mắt nhìn mặt Sở Hoàng, lại nhìn một chút hộp gỗ đang được đặt ngay ngắn trên mặt đất, ngoại trừ đánh cược một lần nàng không còn lựa chọn nào khác.

Thái y rất nhanh đã tới, hắn bình tĩnh tách ra Sở Trạm và Lưu Xương đang đứng cạnh giường.

Trước tiên dò xét hơi thở, lại sờ mạch, cuối cùng vô lực tuyên bố tin tức Sở Hoàng băng hà.

Không biết có phải do tâm lý hay không, Sở Trạm vẫn cảm thấy lúc thái y tuyên bố đã liếc nhìn nàng một cái.

Thần kinh Sở Trạm nháy mắt căng thẳng, nàng cắn răng siết chặt tay, thành thật dẫn đầu quỳ xuống trước mặt Sở Hoàng.

Những người khác sau khi phản ứng được cũng lập tức quỳ theo, trong nháy mắt Long Đằng điện tràn ngập tiếng khóc chấn động trời cao.

Rất nhanh, chuông báo hiệu có tang được đánh lên, không chỉ Long Đằng điện, toàn bộ hoàng cung đều bị tiếng khóc bao phủ.

Sở Trạm biết rõ hết thảy, những tiếng khóc này có mấy phần thật tâm mấy phần giả ý.

Bất quá thuỷ chung không có biểu hiện cái gì khác, chỉ thành thật quỳ gối một chổ, đợi cho văn võ bá quan cùng mấy vị Vương gia đến.


Phản ứng của Ngô Vương không ngoài dự liệu, hắn vừa vào tẩm cung thấy di thể của Sở Hoàng cùng Sở Trạm đang quỳ bên cạnh liền ngây ngẩn cả người.

Sau đó liền bắt đầu suy sụp, ôm di thể Sở Hoàng thống khổ gào thét.

Chờ hắn rống xong, hắn lại đột nhiên nắm lấy vạt áo Sở Trạm quát, "Sở Trạm! Ngươi vì sao ở đây? Lúc phụ hoàng băng hà vì sao chỉ có mình ngươi bên cạnh? Nói, phụ hoàng bị ngươi hại chết đúng không?"
Tuy mấy ngày qua Ngô Vương càng nóng nảy thiếu suy nghĩ, nhưng không thể không nói, giờ khắc này hắn nhận định chính xác.

Sở Trạm vốn dĩ lộ ra vẻ mặc sầu thảm lúc này càng thêm ảm đạm, trong đầu nàng vẫn là một mảnh trống rỗng, theo bản năng muốn cãi lại một phen.

Thế nhưng Ngô Vương giống như sẽ không buông tha nàng vẫn túm chặt vạt áo, một bên lôi kéo một bên tiếp tục la to, khiến tất cả mọi người nghe xong liền hiểu rõ.

Mắt thấy Ngô Vương gây loạn đến thái quá, Trang Vương cùng Định Vương không khỏi nhíu mày, đang định tiến lên kéo hắn đi liền nghe thanh âm the thé của Lưu Xương hô lên, "Ngự Lâm quân đâu?"
Tất cả mọi người sửng sốt, Ngự Lâm quân canh giữ bên cạnh cũng làm đúng chức trách lập tức đáp lại, "Có mạt tướng."
Nghe được hồi đáp, Lưu Xương tương đối thoả mãn, sau đó dưới ánh mắt khó hiểu của rất nhiều người vung tay lên, "Ngô Vương bất kính với tân hoàng, các ngươi còn chờ gì mà không bắt lấy hắn."
Bởi vì những việc lúc trước, tất cả mọi người đều tin rằng Sở Trạm chính là người thừa kế mà Sở Hoàng lựa chọn, cho nên mệnh lệnh của Lưu Xương vừa đưa ra, Ngự Lâm quân hầu như không chút do dự xông lên bắt lấy Ngô Vương.

Thi cốt tiên đế còn chưa lạnh đã trình diễn một màn như thế trước di thể của hắn, nói thế nào cũng hết sức quá đáng.

Tuy các đại thần không nói gì nhưng sắc mặt lại chẳng dễ xem.

Ngô Vương đương nhiên không phục, bị kéo lại vẫn không ngừng hô to, "Lưu Xương, ngươi có quyền gì làm thế với bổn vương? Phụ hoàng chưa hạ chỉ lập Sở Trạm làm Thái tử, hắn căn bản không phải tân hoàng!"
Lưu Xương hừ lạnh một tiếng, nhìn cũng không nhìn Ngô Vương, nhưng lại đưa ra đáp án cho vấn đề của hắn.

Hắn lấy ra một cái hộp gỗ, chính là hộp gỗ vẫn đặt trên mặt đất kia, chỉ là không biết hắn nhặt lên khi nào.

Cẩn thận mở hộp, sau đó Lưu Xương lấy thánh chỉ màu vàng bên trong ra, kéo dài giọng, "Di chiếu của tiên đế ở đây, ai còn dám làm càn?"
Ngô Vương sửng sốt, các đại thần sửng sốt, bao gồm Sở Trạm cũng sửng sốt.

Bất quá ngay lập tức, các đại thần hiểu rõ, sức khoẻ Sở Hoàng như vậy, giao di chiếu cho nội thị thân cận cũng là bình thường.

Sau đó Sở Trạm cũng bình tĩnh, nàng đã sớm nghĩ đến khả năng này, chỉ là hy vọng quá mỏng manh, không nghĩ Lưu Xương cự nhiên cùng chung chí hướng, trực tiếp thuận theo tâm ý của nàng.

Cuối cùng, cũng chỉ có một mình Ngô Vương không thể tin được.

Lưu Xương không để ý đến Ngô Vương phản ứng ra sao, hắn nghiêm túc mở ra di chiếu bắt đầu tuyên đọc.

Chính là đạo thánh chỉ nàng vừa xem qua, không có bất kỳ chỉnh sửa nào khác, chính là lập nàng làm Thái tử, ngôi vị Hoàng đế danh chính ngôn thuận truyền cho nàng.


Các đại thần đều có chung một biểu hiện, không chút hoài nghi.

Dưới sự dẫn đầu của Trang Vương và Định Vương, bao gồm cả mấy tiểu Hoàng tử chưa trưởng thành, các đại thần đều quỳ xuống hành lễ với Sở Trạm.

Tuy đăng cơ đại điển còn chưa cử hành, nhưng xưng hô của bọn họ đã chuyển từ "Tấn Vương điện hạ" thành "Hoàng đế bệ hạ", hoàn toàn khẳng định thân thế cùng địa vị của nàng.

Chỉ duy nhất một người đứng thẳng, chính là người mang theo vẻ mặt không thể tin được Ngô Vương Sở Tuấn.

Hắn ngốc nghếch đứng tại chỗ, ngay cả hai người Ngự Lâm quân bắt lấy hắn đều đã quỳ xuống hành lễ, cho nên tạm thời hắn không bị kềm chế.

Một mình lẫm bẫm, "Không có khả năng, không có khả năng, phụ hoàng sẽ không đem ngôi vị hoàng đế truyền cho hắn." Sở Tuấn đứng một hồi lâu, ngay thời khắc mọi người không ngờ nhất, hắn vọt lên vài bước, sau đó không quan tâm đến Lưu Xương đoạt thánh chỉ trong tay hắn hô to, "Là giả, đây là giả! Đây không phải là di chiếu của phụ hoàng.

Là tên hoạn quan Lưu Xương này cùng Sở Trạm âm mưu làm giả thánh chỉ, bọn họ muốn mưu triều soán vị!"
Mọi người nhìn Sở Tuấn như nhìn kẻ ngốc, da mặt Lưu Xương càng co rút, hiển nhiên đã giận đến cực điểm.

Thế nhưng Sở Trạm lại bị choáng váng vì những chuyện liên tiếp xảy ra, lúc này cũng không muốn truy cứu gì, cho nên vẫn thờ ơ lạnh nhạt.

Hai bên có Ngự Lâm quân đang quỳ hành lễ, thấy thế cũng không cần ai phân phó liền nhào lên.

Sở Tuấn yếu ớt nháy mắt bị bắt, di chiếu trong tay bị lôi kéo có chút biến dạng, bất quá không bị tổn hại gì.

Lưu Xương đi qua giúp Ngự Lâm quân lấy lại di chiếu, xoay người lạnh mặt đưa di chiếu cho Trang Vương nói, "Nếu Ngô Vương điện hạ hoài nghi lão nô, thỉnh hai vị Vương gia cùng Thừa tướng đại nhân, Thái uý đại nhân cùng nhau nghiệm chứng di chiếu này là thật hay giả đi.

Miễn cho có một số người tà tâm không chết, vịn cớ nói xấu tân hoàng và lão nô."
Trang Vương ổn trọng vốn nổi tiếng công chính, hắn tiếp nhận di chiếu không có ai nghi ngờ, ngay cả Sở Tuấn không ngừng kêu la cũng yên lặng.

Lúc này Định Vương, Phùng Cảnh, Quan Định Bắc đều vây quanh, bọn họ một người là huynh đệ của tiên đế, một người đứng đầu quan văn, một người đứng đầu quan võ, tại triều cũng coi là có quyền uy.

Bốn người tụ lại một chỗ lật qua lật lại thánh chỉ nhìn một lần, trong đó Trang Vương và Phùng Cảnh trước hết gật đầu khẳng định.

Bọn họ là người quen thuộc bút tích của Sở Hoàng nhất trong triều, chiếu chỉ này nọ đều do Hoàng đế tự tay viết, cho nên bọn họ chỉ cần kiểm nghiệm bút tích, xác nhận di chiếu là do Hoàng đế viết liền chắc chắn di chiếu là thực, đồng nghĩa với việc nó có giá trị.

Vì vậy Sở Tuấn nháy mắt ngẩn ra, không nói được lời nào, trực tiếp bị Ngự Lâm quan mang đi.

Suy nghĩ của tác giả: Ngô Vương quả nhiên bị ta viết thành đứa ngốc rồi, bất quá thực không muốn tiếp tục chuyện huynh đệ tương tàn, tranh quyền đoạt vị, sau này có thời gian tốt nhất vẫn là nói chuyện yêu đương vậy.

P/S: Thái độ của Lưu Xương đều có nguyên do, rất nhanh sẽ biết..


Bình luận

Truyện đang đọc