MẪU THÂN XẤU XA LÀ THẦN Y

CHƯƠNG 88: ĐỪNG KHÔNG THÍCH
Edit: Lan Anh
Sau khi chuyện đường sông được giải quyết tốt đẹp, toàn thôn đều tràn đầy cảm kích với vị ‘Chuẩn trạng nguyên’ này, nguyên bản chuyện này Triệu Hằng cũng có thể giải quyết được, nhưng bọn họ chán ghét nhân cách của Triệu Hằng, đủ kiểu không vui mà đi nhận nhân tình của Triệu Hằng, lần này thì tốt rồi, thôn được bảo vệ, bọn họ cũng không thiếu Triệu tú tài cái gì.
Bọn họ chuẩn bị đưa tạ lễ tới chỗ ‘Chuẩn trạng nguyên’ ngay trong đêm.
“Vạn công tử có đây không?” Tiểu Trần thị đưa tới một con gà mái, đừng nhìn Lý Chính là trưởng thôn mà lầm, thôn này nghèo như vậy, nhà bọn hắn làm sao có thể giàu có được? Con gà mái này là định giữ lại cho tức phụ của con trai cả, dùng để bồi bổ khi ở cữ.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không lâu sau Trương thẩm cũng xách theo một cái rổ đi tới cửa, bà đưa qua mười quả trứng gà, đây là trứng bà tích lũy đã lâu, định sau tết Nguyên Tiêu sẽ đem lên chợ đổi chút hạt giống dùng để cày bừa cho vụ mùa mùa xuân.
“Vạn tiên sinh ôn thi trạng nguyên vất vả, chút trứng gà này ngài dùng để bồi bổ cơ thể!” Trương thẩm nở nụ cười hàm hậu, đem trứng gà thả lên bàn sau đó rời đi.
Nhà thợ săn thì đưa qua nửa con thỏ rừng đã được ướp.
Nhà Xuyên Tử thì bưng bánh cao lương được làm từ bột ngô.
Trần gia thì ôm đến hai cái túi rau cải trắng.
Vương gia xách tới mấy cái củ cải trắng to mọng nước.
Hoàng gia, Lý gia, Lưu gia... Hầu như nhà nào cũng đưa tới tạ lễ, mặc dù không phải đồ đáng tiền gì, nhưng đều nói lên tâm ý của họ.
Yến Cửu Triêu là Yến thiếu chủ cao quý của Yến thành, từ nhỏ đến lớn thu không ít hạ lễ của người khác, mấy món đồ dân dã này thì chưa bao giờ nhận qua, hơn nữa còn rất thuần túy là để cảm ơn hắn.
Không phải vì nịnh bợ hắn, cũng không phải vì e ngại hắn, càng không phải làm ra vẻ cho người khác nhìn, bọn họ là chân tâm thật ý cảm kích hắn, cảm kích hắn đã cứu bọn họ, mặc dù trong mắt hắn chỉ là một cái thôn nhỏ không đáng để nhắc tới.

Vốn có biệt danh Yến Cửu Triêu quỷ kiến sầu, lần đầu trong mắt người khác biến thành người tốt.
Đêm này, Vạn thúc lại chốt cửa chui vào chăn mền của mình, điên cuồng mà nhổ nước bọt.
Điên điên, muốn điên rồi!
Cái này rõ ràng là đại ma đầu lăn lộn hai mươi mấy năm a!
Tiên sinh?! Trạng nguyên?!
Các người mắt bị mù rồi!
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Du Uyển là người cuối cùng tới cảm tạ, từ lúc Huyện thái gia ngồi xe bò đi tới, nàng đã nhận ra Ảnh Lục, lúc ấy nàng vô cùng chấn kinh, nhưng lúc đó mọi người ai cũng chấn kinh nên không có ai phát hiện ra nàng chấn kinh khác với bọn họ.
Tất nhiên người đánh xe bò là Ảnh Lục, thì chủ nhà là ai không cần nói cũng biết.
Mặc dù kỳ quái vì sao vị thiếu chủ kia lại đến đây, hơn nữa còn là hàng xóm của mình, nhưng hắn đã cứu thôn Liên Hoa, đây là sự thật, tính thêm việc lần trước hắn đã cứu nàng khỏi Ngọc Tử Quy thì đúng là nàng thiếu hắn không ít nhân tình a.
Du Uyển sau khi làm cơm tối cho Tiểu Thiết Đản và Khương thị xong, tỉ mỉ chuẩn bị mấy cân thịt khô với thịt kho mà đại bá làm, nâng đến cửa để cảm ơn vị thiếu chủ nào đó.
Các hương thân phụ lão đã sớm tản đi, có lẽ cho rằng không còn ai đến nên đại môn đã đóng lại.
Du Uyển khách sáo gõ gõ cửa.
Két---
Cửa gỗ lâu năm không được tu sửa mở ra.

Mở cửa không phải ai xa lạ mà là ba tiểu bánh bao mới tắm xong.
Tiểu bánh bao thấy người tới là Du Uyển, cả kinh rồi cùng nhau giật mình!
Du Uyển cũng không ngờ tới là bọn nhỏ, tên này không chỉ tự mình chuyển đến đây, mà con mang theo nhi tử ‘ngoặt’ tới đây luôn?
Du Uyển lại vui vẻ trong lòng, cong cong khóe môi, vô thức vươn tay ra, muốn sờ đầu ba đứa nhỏ một chút, nào ngờ chúng như chạm phải điện, hoảng sợ mà co rụt lại thân thể, sau đó cứ như vậy không quay đầu lại mà chạy mất!
Cánh tay Du Uyển dừng giữa không trung: “...Cái này, chuyện này là sao?”
Lúc trước mấy hài tử thích nàng như vậy, sao bây giờ thấy nàng lại chạy?
“Hừ!” Ảnh Thập Tam mang theo con gà mái đi tới, lạnh lùng nhìn Du Uyển một chút, “Còn không phải do ngươi nuốt lời!”
Nuốt lời?
Nàng khi nào...
Sự tình ở Ngụy phủ.
Du Uyển nghĩ tới đêm đó bị sát thủ Thiên Cơ sát tập kích, nàng đã đáp ứng với ba tiểu bánh bao, lần sau vào Kinh Thành sẽ tới thăm bọn họ, sinh thần của Ngụy lão phu nhân hôm đó, nàng vào Kinh nhưng trên đường tới phủ Thiếu Chủ thì lại thay đổi chủ ý.
“Mấy đứa nhỏ biết tôi vào Kinh?” Du Uyển nhìn Ảnh Thập Tam.
Ảnh Thập Tam lạnh lùng nói: “Hừ, trên đời này có chuyện gì mà phủ Thiếu Chủ không biết?”
Du Uyển cũng không để ý đến ngữ điệu âm dương quái khí của hắn, trong đầu nàng đều là hình ảnh ba tiểu bánh bao nghiêng đầu né nàng rồi bỏ chạy, nàng thực không ngờ rằng mấy đứa nhỏ lại biết nàng vào Kinh, vốn cứ nghĩ rằng nàng một mực không xuất hiện, qua một đoạn thời gian là bọn nhỏ có thể quên nàng đi.

Hiện tại thì hay rồi, cái gì mấy đứa nhỏ cũng biết.
Suy nghĩ đầu tiên của Du Uyển là bọn nhỏ tức giận, nàng tự trách bản thân sao ngày đó lại không đi thăm.
“Tôi có thể đi xem bọn nhỏ một chút không?” Lúc này không thấy Yến Cửu Triêu với Vạn thúc, Du Uyển chỉ có thể hỏi Ảnh Thập Tam.
Ảnh Thập Tam liếc mắt, không nói có hay không, chỉ cầm con gà mái đi vào hậu viện.
Du Uyển tự động coi rằng đây là đồng ý, đem thịt khô với thịt kho đặt lên bàn, đi về phía phòng ngủ mà ban nãy ba tiểu bánh bao chạy vào.
Của phòng đóng nhưng cũng không khóa, có lẽ ba tiểu bánh bao quá thấp nên không với tới khóa cửa.
Du Uyển nhẹ nhàng đẩy, cửa liền mở ra.
Ba tiểu bánh bao lúc này đang chổng mông lên trời, ở trong một cái rương lớn bang bang bang mà lục đồ.
Thấy Du Uyển tiến vào, ba tiểu bánh vội vàng đứng thẳng người, giấu đồ mới tìm được ra phía sau.
Ba người ai cũng không nói một lời, một bộ khẩn trương lại hơi khó chịu.
Du Uyển mơ hồ cảm thấy bộ dạng này không giống là đang tức giận, nhưng trừ bỏ việc tức giận, Du Uyển nghĩ không ra tại sao bọn nhỏ lại muốn tránh mình.
Du Uyển đến càng gần, ba tiểu bánh bao cơ thể càng căng thẳng.
Là ảo giác sao?
Nàng cảm thấy trên người bọn nhỏ có một chút sợ hãi với bối rối.
Du Uyển ngồi xổm trước mặt ba tiểu bánh bao, ôn nhu nhìn vào mắt chúng.
“Ngày đó...”
Nàng đang muốn mở miệng giải thích chuyện ngày hôm đó, thì bọn nhỏ lại lấy đồ giấu ở sau lưng ra.

Đó là ba tờ giấy trắng dúm dó, trên mỗi tờ đều viết một chữ cong cong vẹo vẹo.
Du Uyển nhận nửa ngày.
Người, chi, đao.
Là Nhân chi sơ a?
Hài tử còn nhỏ như vậy mà đã biết viết chữ? Mặc dù sai một cái nhưng như vậy đã hết sức lợi hại rồi, phải biết rằng Tiểu Thiết Đản bây giờ đã sáu tuổi, nhưng ngay cả cây bút lông còn cầm không vững a!
Du Uyển không biết, Nhan Như Ngọc vì muốn nuôi ra mấy cái thần đồng vang danh thiên hạ nên từ sớm đã mời phu tử cho mấy đứa nhỏ.
Hài tử chưa đến hai tuổi, ngày đông giá rét hay ngày nóng bức, đều bị bức phải ngồi vào bàn học để luyện chữ, không viết xong thì không cho ăn.
Nhưng ba tiểu bánh bao cũng rất bướng bỉnh, không ăn thì sẽ không ăn, chết sống cũng không viết chữ!
Phu tử đổi người này đến người khác, Nhan Như Ngọc tức đến mắt trừng lớn như muốn rách ra, huyết khí cũng dâng lên!
Tuy cuối cùng không thể ép ba tiểu bánh bao, nhưng lời nói lúc nóng nảy cũng khó mà không đả thương người.
Mặc dù ba tiểu bánh bao tuổi còn nhỏ nhưng cũng minh bạch, bọn họ là hài tử bị mẹ ruột chán ghét.
Không có ai thích bọn họ.
Ba tiểu bánh bao không biết luyện bao nhiêu lần mới viết ra được chữ này, cẩn thận từng li từng tí đưa cho Du Uyển.
Bọn họ là bé ngoan.
Bọn họ biết viết chữ.
Đừng không thích bọn họ.


Bình luận

Truyện đang đọc