Sau khi lính rời đi Thiên Vương đi lại cánh cửa đưa tay khóa trái rồi quay lại chỗ Lệ. Trên người Lệ chỗ nào ko cần thấy a cũng đã thấy cả rồi thành ra giờ có thấy thêm lần nữa cũng chẳng sao, vốn Thiên Vương cũng chẳng bao giờ quan tâm hay để ý đến phụ nữ ngoại trừ một người duy nhất nhưng cô ấy đã ko đợi được mà rời bỏ a ra đi.
Đưa tay nhẹ nhàng cởi bỏ chiếc áo choàng bên ngoài tiếp theo là lớp áo sơmi, Thiên Vương lấy khăn lau người sạch sẽ cho Lệ rồi đứng dậy đi lại chiếc tủ quần áo của mình, lấy bộ váy được xếp gọn gàng bên trong chiếc hộp nằm một bên tủ mà a cất giữ từ lâu đem ra mặc cho Lệ.
Ko ngờ chiếc váy mà a mua lại hợp với Lệ đến như vậy cứ như thể nó được may ra là dành cho cô ấy. Dẹp gọn thau nước qua một bên đưa tay xuống giường kéo ra chiếc hộp dụng cụ y tế cầm lấy một bình dịch truyền a bắt đầu cắm kim tiêm vào tay Lệ. Mọi thao tác đều rất thuần thục và chuyên nghiệp.
Đã từ rất lâu rồi Thiên Vương ko đụng vào những vật dụng y tế này nữa cứ mỗi lần nhìn thấy nó thì trái tim a lại đau đớn, quá khứ lại ùa về.
_Thiên Vương a phải trở thành một bác sĩ giỏi trở về trị bệnh cho e đấy nhé.
Cô gái khuôn mặt tái nhợt, bờ môi trắng bệch vì căn bệnh nan y của mình ôm lấy Thiên Vương tại sân bay. A khom người đặt lên tráng cô một nụ hôn.
_Đợi a... Nhất định a sẽ tìm ra cách trị bệnh cho e.
_Em sẽ đợi a... Được rồi a mau vào trong đi máy bay sắp cất cánh rồi.
Thiên Vương luyến tiếc buông tay cô ấy ra, cố gắng nở nụ cười gượng trên môi đưa tay chào tạm biệt Kha Ly rồi quay người kéo vali vào trong.
Tại sân bay rộng lớn hai con người mang theo 2 suy nghĩ, người ở lại kẻ ra đi.
***
Sau khi Thiên Vương đi vào trong Kha Ly đứng bên ngoài đưa mắt nhìn lên bầu trời qua tấm gương, miệng mỉm cười mà nước mắt rơi.
_Cố gắng thực hiện ước mơ a nhé.
Chân lảo đảo, đầu óc tối sầm Kha Ly ngã quỵ ngay sân bay. Mọi người có mặt ở đó đưa cô vào bệnh viện vị bác sĩ đau đớn nhìn người thân thông báo với họ rằng.
_Cô ấy ko còn sống quá 1 tháng.
Người phụ nữ ăn mặc sang trọng quay sang người đàn ông ôm lấy khóc nức nở.
_Con gái mình biết phải làm sao đây.
Người đàn ông dùng tay mình đẩy vợ ra, nhăn nhó.
_Chưa chết mà khóc lóc cái gì.
_Sao ông lại nói như vậy. Ông ko thương con của mình sao.
_Tôi thương theo cách của tôi ko phải khóc lóc, đúng là đàn bà vô tích sự.
Nói đến đó ông Khanh đi lại chỗ con gái mình, nắm lấy bàn tay ôm yếu chỉ còn da bọc xương cùng hơi thở yếu ớt của Kha Ly.
_Cố gắng lên con gái. Bố sẽ tìm bác sĩ giỏi trị bệnh cho con.
Kha Ly nhìn bố mỉm cười thật ra cô cũng biết căn bệnh ung thư trước giờ chưa ai có thể điều trị được.
_Con ko sao đâu bố, mẹ đừng lo lắng quá.
_Dù ở đâu con vẫn là con gái duy nhất của bố. Nghỉ ngơi đi con gái.
_Vâng.
Đặt nhẹ nhàng bàn tay Kha Ly xuống giường, kéo chiếc chăn ngang ngực cho con gái ông quay người rời đi. Trước khi ra khỏi phòng ông còn dừng lại.
_Chăm sóc con cho cẩn thận có gì thì báo cho tôi. Giờ tôi phải đi có việc.
_Ông lúc nào chẳng có việc, suốt ngày lo cho cái tổ chức và mấy con đàn bà.
Ông Khanh quay lại trừng đôi mắt nhìn vợ như muốn ăn tươi nuốt sống bà ấy.
_Liệu cái mồm. Tôi điên lên thì đừng trách.
Thấy chồng có vẻ tức giận bà ấy liền im bặt, ông Khanh thấy vậy quay người rời đi.
***
Thiên Vương quay trở lại trường để hoàn thành khóa học của mình, suốt thời gian ở trường đại học a vùi đầu ngày đêm vào nghiên cứu cố gắng tìm kiếm ra cách trị bệnh cho Kha Ly. Mỗi ngày a đều gọi điện thoại để được nghe giọng nói và nhìn thấy khuôn mặt của cô ấy.
Cứ mỗi lần a gọi về Kha Ly đều bảo mẹ đưa mình ra vườn hoa sau nhà tìm một góc để nghe điện thoại của a.
_Em nghe đây.
_Em đang ở đâu đấy. Có thấy mệt nhiều ko.
_E đang đi dạo ở vườn hoa. Em khỏe lắm ko thấy mệt như trước nữa. a ko cần quá lo cho em,cố gắng giữ gìn sức khỏe và hoàn thành ước mơ của mình rồi quay về với em.
_A sắp kết thúc rồi. Chỉ còn 1 thời gian ngắn nữa thôi. A sẽ ở cạnh chăm sóc cho e ko đi đâu nữa.
_Em biết rồi. Thôi e cúp máy đây, a nghỉ ngơi đi e vào nhà ăn cơm đây e đói bụng lắm rồi.
_Ăn nhiều vào để còn làm cô dâu xinh đẹp.
_E sẽ ăn nhiều. A cũng phải ăn uống vào đấy. Tạm biệt a.
Kha Ly chuẩn bị tắt điện thoại thì Thiên Vương lên tiếng.
_Kha Ly...
_Vâng e đây.
_Nhất định phải cố gắng đợi đến ngày a về. Chỉ còn 2 tháng nữa thôi. Ngày a về sẽ mang thuốc trị bệnh và mua cho e một chiếc váy thật đẹp.
_Vâng. E sẽ đợi. A ko được thức khuya làm việc quá sức đâu đấy.
_A biết rồi... Tạm biệt em...
Miệng mỉm cười Kha Ly nhìn Thiên Vương trong màn hình điện thoại cho đến khi màn hình vụt tắt nước mắt cô khẽ rơi ra khỏi khóe mi. Tất cả mọi người ai cũng biết căn bệnh của cô ko thể cứu chữa được chỉ có Thiên Vương cứng đầu, a ko chịu chấp nhận mà cố gắng nghiên cứu cho ra loại thuốc để trị bệnh cho Kha Ly.
***
Sau khi gọi điện cho Kha Ly xong, Thiên Vương lại lao đầu vào nghiên cứu cuối cùng nổ lực của a cũng được đền đáp. Đã có loại thuốc mới có khả năng khống chế được căn bệnh của Kha Ly.
A vui mừng cầm điện thoại lên gọi cho cô ấy nhưng điện thoại đổ chuông rồi lại tắt ko ai nghe máy cả. Thiên Vương vội vàng đặt vé máy bay trên tay cầm theo lọ thuốc được gói cẩn thận và chiếc váy a đã mua sẵn ra sân bay về nước.
Mọi thứ trên cuộc đời đều ko được như ta mong muốn, ngày trở về của Thiên Vương cũng là ngày Kha Ly trút hơi thở cuối cùng tại căn phòng của mình.
***
Khi vừa đáp xuống sân bay Thiên Vương vui vẻ đón taxi đến thẳng nhà của Kha Ly. Nhìn những chiếc xe ô tô đậu dài từ ngoài ngõ vào, nhà cửa trở nên đông người.
Thiên Vương nhíu mày có chuyện gì xảy ra mà nhà Kha Ly lại đông người như vậy, bước xuống xe a đi nhanh vào nhà nhìn thấy cô gái với mái tóc đen dài nằm trên chiếc giường ngay giữa nhà xung quanh tập trung rất nhiều người.
Vội vàng lách qua mọi người đi lại gần chiếc giường ấy khi nhìn thấy người con gái mình yêu khuôn mặt tái nhợt, mắt ngắm nghiền trái tim Thiên Vương như tan nát hàng trăm mảnh.
Buông thõng chiếc vali xuống đất Thiên Vương lao lại ôm chầm lấy Kha Ly vào lòng.
_Tại sao... Tại sao e ko đợi a về.
***
_Nước... Nước...
Giọng nói yếu ớt của Lệ vang lên kéo Thiên Vương rời khỏi dòng cảm xúc quay trở về hiện tại. Đưa tay mình quệt đi giọt nước mắt vừa mới rơi ra. Thiên Vương đứng dậy đi lại bàn rót cốc nước đem đến đỡ lấy Lệ ngồi dậy tựa người vào người mình.
_Uống từ từ thôi.
Dùng tay mình cầm lấy ly nước tôi uống cạn, đôi mắt dần mở to ra,mọi thứ trước mặt tôi toàn là màu đen chỉ có duy nhất 1 ánh sáng của ngọn nến nằm trên chiếc bàn.
_Ở đây là đâu vậy. Mình đã chết rồi sao.
Chống tay mạnh tay xuống giường tôi đứng bật dậy.
_Á...đau quá.
Cơn đau từ tay truyền đến tôi đưa mắt nhìn xuống hóa ra là mình chưa chết vẫn đang còn truyền dịch cơ mà. Quay người lại mặt tôi chạm vào mặt ai đó chưa kịp nhìn rõ tôi đã la lên.
_Ai vậy sao ko lên tiếng.
Thiên Vương đứng dậy đặt chiếc cốc xuống bàn a nhìn Lệ chậm rãi lên tiếng.
_Tôi chính là người đã đưa cô về từ cõi chết