MAU XUYÊN NGƯỢC TRA CHỈ ĐẠO SỔ TAY



Lời nói là lưỡi dao sắc bén nhất, mỗi một chữ đều có thể hóa thành thanh kiếm vô hình, đâm xuyên trái tim Cố Linh Tê, tàn nhẫn rạch mở lòng cô ấy.

Cho dù Linh Tê biết rất rõ ràng chưa tới ngày sinh dự tính, cơ bản là cô cũng không thể chảy máu, nhưng khi Thịnh Tình thét lên kêu chảy máu, cô vẫn không nhịn được mà cúi đầu nhìn xuống.

Cô mặc váy, giữa hai đùi hoàn toàn không có cái gọi là máu!
Mà có, chỉ có cà phê Thịnh Tình cố ý hắt lên!
"Thịnh Tình, tôi vẫn luôn xem cô là bạn bè tốt nhất, tri kỷ tốt nhất, tôi còn tin tưởng cô như vậy, nhưng không nghĩ đến, cô lại là người ở phía sau màn hại tôi? Như cô nói, đứa trẻ trong bụng tôi là của Đường Cẩn Niên, như vậy có nghĩa là, lời đồn lúc trước nói tôi sinh hoạt cá nhân hỗn loạn cũng là do cô cố ý truyền ra?"
Trên mặt Linh Tê đầy đau buồn và phẫn nộ, cô cố nén bi thương, thấp giọng hỏi.

Thịnh Tình không ngờ dưới tình huống như vậy mà Linh Tê còn có thể giữ bình tĩnh như thường, hẳn là cô đã sớm nên đầy hoảng loạn rồi mới phải?
Không phải là nên không chịu nổi kích thích này rồi sảy thai sao?
Cho dù không sảy thai, sinh non cũng đủ cho cô ta chè chén một chầu rồi.


"Đúng vậy, là tôi truyền ra đó, Cố Linh Tê, tự cô ngu là được rồi, vì sao cô lại cảm thấy tôi sẽ ngu giống cô đây? Chẳng qua cô cũng thật là khờ, sau khi chuyện này tung ra, cha mẹ cô cũng không tin cô, đều muốn đuổi cô đi, nếu không phải tôi chứa chấp cô, chỉ sợ cô đã phải lưu lạc đầu đường! "
Bất kể như thế nào, giữa Linh Tê và Thịnh Tình đã coi như là hoàn toàn xé rách da mặt, không cần biết tình huống kế tiếp sẽ làm sao, ở trong lòng Thịnh Tình, Linh Tê là phải chết!
Nếu Linh Tê không chết, sau khi sự việc hôm nay đến tai cha mẹ hai nhà Đường Cố, cuộc sống của cô ta sẽ càng thêm gian nan!
Mà hướng đi duy nhất bây giờ, chỉ có khi Linh Tê chết mới có thể phá vỡ tử cục này!
"Thịnh Tình, thật ra cô vẫn luôn muốn tôi chết đúng không? Cô ở nhà họ Đường, bác gái Đường ghét bỏ cô là con nhóc thôn quê, không giúp đỡ gì được đối với sự nghiệp của Đường Cẩn Niên, bình thường hay so sánh tôi với cô, so sánh nhiều khiến cô sinh ra oán hận, hy vọng tôi cứ như vậy mà rời khỏi nhân thế, vĩnh viễn cũng đừng tồn tại! Nhưng cô lại nghĩ, nếu tôi chết như vậy thì quá lãng phí, vậy nên mới có chuyện như vậy đúng không? Thịnh Tình, cô biết đó, trên thế giới này còn có một thứ gọi là công bằng! "
Khi Linh Tê nói lời này, môi mơ hồ run rẩy, cô không rõ, Cố Linh Tê đã rộng lượng nhường lại Đường Cẩn Niên, thậm chí để không khiến vì cô mà giữa bọn họ xảy ra vấn đề gì, đi một lần chính là năm năm, vì sao Thịnh Tình lại bởi vì mẹ Đường nói mấy câu mà đã muốn giết người!
Muốn giết cũng không phải là nên giết mẹ Đường sao?
Lấy khả năng của Thịnh Tình, muốn giết mẹ Đường chẳng phải là một chuyện hết sức dễ dàng sao?
Dựa vào cái gì mà muốn Cố Linh Tê tới làm pháo hôi?
"Cô không ngạc nhiên một chút nào, có phải cô đã sớm biết cái thai là con Đường Cẩn Niên?"
Thịnh Tình tuyệt không ngu, ngược lại cô ta rất thông minh, chỉ là cái thông minh này dùng không đúng cách mà thôi.

Cô ta cho rằng Cố Linh Tê sẽ bởi vì chịu kích thích mà té xỉu hoặc là sảy thai, nhưng chuyện cô ta nghĩ đến lại không xảy ra, vậy có phải nói rõ cô đã sớm biết!
Đã sớm biết nên vẫn đang chờ một cơ hội như vậy.

"Đúng vậy, đại khái là ông trời lo lắng tôi chết quá oan uổng, đã sớm bật chức năng biết trước cho tôi rồi, không chỉ có như vậy, tôi còn biết những bạn học kia của cô chết như thế nào nữa đó! Thịnh Tình, tỉnh mộng lúc nửa đêm, chẳng lẽ cho tới bây giờ cô cũng không mơ thấy bọn họ sao?"
Trong túi Linh Tê là điện thoại được bật ghi âm, đối thoại giữa cô và Thịnh Tình, một năm một mười đều được ghi lại.

"Mày câm miệng!"
Trên mặt Thịnh Tình hiện lên vô cùng dữ tợn, bất luận như thế nào, Linh Tê là không thể giữ lại!
Cô ta dứt khoát tiến lên, nhân lúc cô không chú ý, một tay đẩy qua.

Linh Tê bị dọa cả người là mồ hôi, chính cô cũng không ngờ Thịnh Tình điên lên lại đáng sợ như vậy, rõ ràng trong quán cà phê có nhiều người như vậy, trước mặt nhiều người như vậy mà cô ta lại dám động tay động chân!

"Linh Tê, mày đi chết đi!"
Thịnh Tình ra sức đẩy Linh Tê về phía sau, nếu Linh Tê cứ như vậy mà té trên mặt đất, có thể giữ được đứa bé hay không, đối với Linh Tê mà nói, thật đúng là một chuyện rất đáng sợ.

Sau lưng có người vươn tay, ngăn cơ thể Linh Tê ngã về phía sau.

Thịnh Tình nhìn thấy mặt của người kia, không khỏi hít một hơi, "Sao anh lại ở đây?"
Không, không thể nào!
Rõ ràng cô ta đã điều tra kỹ càng, bởi vì nguyên nhân công việc, Đường Cẩn Niên cần phải bồi dưỡng ở nước ngoài một thời gian, cơ bản là lúc này anh ta không thể nào ở trong nước!
Tại sao anh ta lại đột nhiên trở về?
Diệp Chi Hành híp mắt, đôi mắt hàm chứa ý cảnh cáo nhìn về phía Linh Tê, vẫn là gia hỏa không để người khác bớt lo, chẳng lẽ cô không biết mình đang là phụ nữ có thai sao?
Sao cô lại dám đơn độc một mình gặp ả điên Thịnh Tình này?
Lỡ như đứa bé xảy ra chuyện thì làm sao đây?
Có còn muốn chúc phúc chi tâm không hả!!!
"Không ngờ Đường thiếu nãi nãi rõ ràng hành tung của tôi như vậy, hay là, bây giờ Cẩn Niên bị tập đoàn Đường thị đuổi ra khỏi cửa nên cô muốn trèo lên cành khác?
Thịnh Tình không quan tâm nhiều như vậy, cầm túi xách trên ghế lao ra quán cà phê, trong nháy mắt cô ta xông ra đó, cảm giác được nhiều nhất là hoảng loạn, nếu như Cố Linh Tê nói chuyện trong quán cà phê hôm nay cho người nhà họ Đường nghe xong, cha Đường mẹ Đường sẽ càng thêm không thích cô ta, nói không chừng sẽ ép buộc Đường Cẩn Niên và cô ta đến cục dân chính ly hôn!
Nhất định là như vậy, dứt khoát một không làm, hai không ngừng!

Diệp Chi Hành lo lắng cho Linh Tê như vậy, rất sợ cô có mệnh hệ gì, anh ta cũng nghĩ không thông, rõ ràng là nhiệm vụ của Linh Tê, vì sao anh ta còn để ý hơn cả Linh Tê?
Thịnh Tình thì từ quán cà phê hướng về phía nhà trọ nhỏ mà cô ta và Đường Cẩn Niên ở, Đường Cẩn Niên biết Thịnh Tình ra ngoài tìm Cố Linh Tê vay tiền, nghĩ đến Cố Linh Tê vẫn luôn cho là tương đối dễ nói chuyện, vì vậy lòng anh ta đã tràn đầy mừng rỡ chờ ở nhà, giống như qua một lúc nữa sẽ có thể nhận được một khoản tiền, với đầu óc thương nghiệp của anh ta, đi lên đỉnh cao một lần nữa cũng chỉ là vấn đề thời gian.

Thịnh Tình vừa mở cửa ra, ngay cả giầy cũng không cởi, thoáng cái chạy ào vào lòng Đường Cẩn Niên, dáng điệu mảnh mai bất lực của cô ta khiến trái tim Đường Cẩn Niên cũng vỡ nát theo.

"Tình Nhi, Tình Nhi, em sao vậy? Em nói cho anh biết, có phải là người phụ nữ Linh Tê kia bắt nạt em không?"
Thịnh Tình lắc đầu, ôm chặt hông của Đường Cẩn Niên, liều mạng lắc đầu, trong miệng nỉ non một lần lại một lần: "Cẩn Niên, đừng rời bỏ em có được không? Em chỉ có anh! toàn thế giới em chỉ có anh, anh đừng rời bỏ em! đừng rời bỏ em! "
Đường Cẩn Niên thấy thế, càng vừa vội vừa giận.

Vội vì không biết Thịnh Tình bị ấm ức gì ở bên ngoài!
Giận vì không biết Cố Linh Tê đã nói gì với Thịnh Tình!
"Tình Nhi, Tình Nhi, ngoan, em nói cho anh biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?".


Bình luận

Truyện đang đọc