MAU YÊU ANH ĐI

Tôi từng nghe một câu hỏi: " Nếu có một ngày bạn gặp một người khiến cho bạn dao động, bạn phải làm thế nào? "

***

Hắn ngồi vào trong xe, giọng trầm trầm lạnh lẽo ra lệnh

" Bệnh viện! "

Hoắc Dư Viễn cúi đầu nhìn thân thể nhỏ bé trong ngực. Tóc đen dài bị nước mưa làm cho dính bết vào khuôn mặt nhỏ. Hắn cảm nhận được nhiệt độ của cô vô cùng cao. Thân thể vô thức run rẩy, cố rúc thật sâu vào trong lồng ngực hắn

Ban nãy chính là hắn đang đứng đợi tài xế, nhưng một thân hình bé nhỏ xuất hiện trong tầm mắt hắn.

Cô giống như rất tuyệt vọng mà gào thét trong mưa. Hắn sửng sốt, cô tựa như hắn ở nhiều năm trước, không cần biết nỗi đau gì, nhưng sự đau khổ mà hắn thấy được trong cô, tuyệt đối rất khổ sở.

Hắn nhìn thấy trong đôi mắt nâu to tròn đẫm nước mắt trong màn mưa, nhưng chỉ trong lúc đó, một lát sau lại quay về một dáng vẻ ơ hờ kiên cường mạnh mẽ, làm cho chính hắn xuất hiện cảm giác đau lòng.

Tại sao?

Hắn mới gặp cô lần đầu, lần đầu tiên mà thôi. Chính hắn còn chưa có động lòng với ai, phụ nữ với hắn chỉ là giải quyết nhu cầu sinh lí, hắn tuyệt đối chán ghét phụ nữ.

Vậy... loại cảm giác này là thế nào? Hắn cảm thấy khó hiểu.

" Khốn.. nạn! " Từ Ngôn Hy vô thức bật ra.

Hoắc Dư Viễn ngẩn mặt. Cô chính là đang nói hắn ư?

Còn chưa kịp suy nghĩ tại sao mình lại bị chửi thì thân thể nhỏ bé trong lồng ngực mê man nức nở, tựa hồ như nói sảng

" Đình... Ngụy Phi... anh... là tên khốn nạn.. "

Đình Ngụy Phi?

Khuôn mặt tựa như điêu khắc hoàn hảo trở nên suy tư. Hắn đã đoán được phần nào nguyên nhân mà cô đau khổ như vậy.

Đôi lông mày kiếm khẽ nhíu lại. Hắn ngừng suy nghĩ, giọng lạnh lẽo lại vang lên

" Tăng tốc đi! "

Chiếc xe sang trọng nhanh chóng dừng ở bệnh viện. Hoắc Dư Viễn bước ra khỏi xe, bước chân tựa như vội vàng đi nhanh vào trong.

Khí thế trên người hắn quá lãnh khốc mà duỗi đôi chân dài bước đi trên hành lang, dọa cho người ta đều tự động né ra. Mặc dù người đàn ông này rất ngũ quan tướng mạo rất hoàn hảo, nhưng khí chất bức người làm người ta sợ hãi mà không dám đến gần.

Bệnh viện anh đưa Từ Ngôn Hy đến cũng là bệnh viện của Hoắc gia, đều nằm trong khu sầm uất của thành phố A.

Giám đốc bệnh viện A nghe tin tổng giám đốc tập đoàn Hoắc gia đến thì thiếu chút nữa ngã ngửa ra. Nhân vật đại chúng xuất hiện đó nha, rất hiếm có.

Thế là nhanh chóng ra nghênh đón vô cùng hăng hái, nhưng mà đáng tiếc Hoắc Dư Viễn không có hứng thú đáp ứng lại sự nhiệt tình của ông.

Hiện tại hắn đã sắp mất hết kiên nhẫn, thân thể trong lồng ngực của hắn run rẩy kịch liệt, nhiệt độ có vẻ một lúc một tăng.

Hắn tàn khốc nhìn tên giám đốc mập mạp, giọng lạnh lẽo như khối băng ở Nam Cực ra lệnh

" Còn không mau xem! "

Giám gốc mập mạp run lẩy bẩy, đích thân ra tay xem vị tiểu thư nhỏ bé. Ông hết sức cẩn thận kiểm tra, sau đó báo cáo cùng vị lãnh chúa kia

" Vị tiểu thư kia sốt khá cao, là do bị cảm lạnh khi dầm mưa, thân thể cô ấy vốn yếu ớt, nếu khi nãy không kịp thời hạ sốt e là nguy hiểm, nhưng bây giờ thì ổn rồi, nhưng tốt nhất cứ nằm lại hai ba ngày theo dõi thêm. "

Vị giám đốc mập mạp kia báo cáo xong đã tỏa mồ hôi đầy trên trán, run rẩy thoái thác

" Tôi.. không có việc gì nữa.. tôi.. xin đi trước "

Sau đó mập mạp chạy như trối chết. Quá bức người rồi a!

" Cạch "

Hoắc Dư Viễn khẽ mở cửa phòng bệnh, kéo chiếc ghế mà ngồi xuống, động tác vô cùng nhẹ nhàng.

Hắn đưa tay nắm lấy tay của cô, đồng tử đen tuyền lại một lần nữa nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ bé, chìm vào trầm tư một hồi lâu.

Xe của hắn không có đâm trúng cô, nhưng cô lại ngất vì cảm lạnh. Hắn căn bản không có liên quan gì đến cô, tại sao hắn lại phải ôm cô vào bệnh viện...

Hoắc Dư Viễn thở dài một cái, đứng dậy định rời đi, nhưng bàn tay nhỏ bé của cô chợt nắm lấy tay hắn kéo vào trong lòng một mực không buông, khuôn mặt nhỏ bé nhăn lại, tựa như rất cô đơn.

Hắn nhíu mày, lấy tay day day mi tâm ngồi xuống. Xem ra đêm nay hắn phải ở bệnh viện rồi!

" Nếu có một ngày bạn gặp một người khiến cho bạn dao động, bạn phải làm thế nào? "

Phải làm sao đây?

Lần đầu tiên hắn dao động vì một người phụ nữ!

***

Sáng sớm, những tia nắng ban mai len lỏi vào khung cửa sổ, chiếu vào mắt Từ Ngôn Hy.

Đầu cô nhức mỏi như muốn nổ tung, cô khó chịu nhăn mặt một cái, không chịu mở mắt mà đưa tay vươn vai, bất chợt đụng trúng một bờ tường mềm mềm, còn có... rất săn chắc.

Cô đưa tay sờ loạn tứ tung, cuối cùng một giọng nói trầm thấp đều đều vang lên trên đỉnh đầu

" Dậy rồi? "

Đôi mắt ươn ướt chậm rãi mở ra, sau đó ngước lên phía giọng nói đó.

Từ Ngôn Hy ngây ngốc. Phản ứng đầu tiên là, đẹp trai quá!

Mới sáng sớm mở mắt ra đã thấy trai đẹp nha. Khuôn mặt này quá mê người rồi, đôi lông mày kiếm tuyệt quá, đôi môi thật gợi cảm a, mũi cao, mắt đen truyền thật đẹp! Cô đang nằm trong lồng ngực một người đàn ông, lại là một soái ca tuyệt hảo, giấc mơ đẹp quá, thật không muốn tỉnh lại mà!

Có một sự thật là, Từ Ngôn Hy cho rằng mình đang mơ, cứ ngẩn người ra nhìn nam thần mà không biết đó là thực tại

Thấy cô cứ ngẩn người ra nhìn mình bằng ánh mắt đó, hắn có chút bất đắc dĩ, đưa tay cốc nhẹ vào đầu cô một cái.

A, sao soái ca lại cốc đầu cô a, nhưng mà.. sao lại thấy đau nhỉ? Chẳng phải đây là mơ sao?

Khoan đã, đây là... Từ Ngôn Hy ngẩng đầu nhìn xung quanh, bệnh viện!

Chuyện hôm qua lại hiện ra trong đầu cô. Từng hình ảnh, từng âm thanh quanh quẩn trong trí óc cô. Lại nhớ tới một câu nói kia

" Tôi làm sao yêu em đây?... Tôi cũng yêu cô ấy! "

" Bởi vì em quá ngây thơ! "

Trong phút chốc, hốc mắt đã đỏ lên. Hóa ra là cô tự mình đơn phương!

Đình Ngụy Phi cùng cô, sau cái tát kia, tựa như đã kết thúc! Hiện tại tình yêu cô dành cho hắn, thực sự tan vỡ rồi!

Hoắc Dư Viễn nhìn người trong lòng mình bất động im lặng. Hắn cúi đầu, giọng lo lắng mà chính hắn còn không nhận ra

" Làm sao vậy? "

Từ Ngôn Hy hít sâu một hơi. Quên đi! Nếu Đình Ngụy Phi đã phản bội cô thì lí do gì cô phải đau lòng vì hắn chứ. Không đáng, từ giờ cô phải quên hắn đi, bắt đầu một cuộc sống mới.

Cô ngẩng đầu nhìn Hoắc Dư Viễn, chợt nhớ mình còn đang nằm trong lòng người ta, liền giật mình thoát ra khỏi lồng ngực hắn mà nhảy xuống đất, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm hỏi

" Anh... anh là ai? "

Hoắc Dư Viễn có chút bất đắc dĩ, cung phản xạ của cô thật "nhanh" quá đi, nhìn cô nhảy xuống giường chân không đứng trên nền đất, hắn khẽ nhíu mày

" Lại đây, mặt đất rất lạnh "

Chợt nhớ ra điều gì đó, cô dè chừng hỏi tiếp

" Anh.. là người đưa tôi tới bệnh viện? "

Hắn không nói gì, chỉ khẽ gật đầu. Đột nhiên hắn bước xuống giường, vươn tay đem cô trở lại giường, hắn đứng ở trên cao, giọng nam tính đều đều vang lên

" Tôi bắt gặp em ngất ở bên lề đường nên mang em vào bệnh viện. Bác sĩ nói em chưa khỏe, phải ở lại bệnh viện theo dõi thêm, cho nên đừng chạy lung tung, chân trần đi trên nền đất lạnh sẽ bị bệnh thêm "

Từ Ngôn Hy ngẩn người, đã lâu rồi, chưa ai nói với cô những lời quan tâm như vậy.

Đã lâu rồi, rất... lâu rồi!

Bình luận

Truyện đang đọc