MÂY ĐEN GẶP TRĂNG SÁNG



Đêm khuya, núi hoang, ở dưới che giấu rất nhiều điệu hổ ly sơn, âm thầm quan sát trong im lặng, thế cuộc không rõ là yêu hay hận, giống như con vật bị bắt hết người một nhà.



Hắn muốn làm gì?



Người nhà họ Chu, dưới đáy hố có lẽ bố trí những cây gỗ nhọn hoắt và những thứ dùng để bắt thú. Xung quanh rất yên tĩnh, tôi cảm nhận da mình đang rịn mồ hôi lạnh, cảm giác lạnh lẽo ấy ùa vào trong đáy lòng.



Sau đó, nên thu hoạch rồi đây. Nên thu hoạch rồi.




Có rất nhiều bầy đàn lao đến, rất nhiều chim từ bốn phương tám hướng bay đến, bay từ trong rừng ra giống như đám âm hồn màu đen, bọn chúng xà xuống bên mép động, đậu trên nhánh cây. Chúng nó vỗ cánh như đang kêu gọi, như đang hưng phấn, lại như hung mãnh tàn nhẫn, hết sức căng thẳng.



Tôi nằm sấp xuống, cúi đầu xuống thật thấp, thật thấp. Tình cảnh này hết sức kinh khủng. Tôi không cách nào tưởng tượng được hôm qua Ô Ngộ đã gặp một người hung ác và tranh đấu với những kì quái này như thế nào. Giờ phút này, tôi nằm ở trong bụi cỏ, Ô Ngộ đã buông tay tôi ra, nhưng tay kia vẫn đặt ở trên vai tôi, khiến tôi cảm thấy an toàn.



Người kia rốt cuộc cũng xuất hiện.



Bầy chim nhẹ giọng hí lên.



Bọn chúng thật sự bị hắn khống chế, đây là sự thật, không phải do chúng tôi suy đoán, tôi thật sự tận mắt nhìn thấy những chuyện bất bình thường này, bắt đầu xảy ra từ tối hôm nay.



Hắn vẫn mặc chiếc áo khoác bẩn đêm đó, có lẽ hắn chưa từng thay. Trên mặt của hắn vẫn duy trì nụ cười si ngốc, trong tay ôm đứa bé, đó chính là Chu Tử Hàn. Nhưng thằng bé không nhúc nhích, không biết còn sống hay đã chết, trong tay hắn còn cầm theo cốc đèn dầu.



“Các người...đã đến rồi.” Hắn nói chuyện hơi lắp bắp, đi tới trước cái hố, đặt ngọn đèn xuống dưới chân, cúi đầu ngắm nhìn.



Có lẽ nhìn thấy đứa bé trong lòng hắn, dưới đáy hố truyền đến tiếng khóc, hắn nhẹ nhàng cười, nói: “Không sao,...không sao, thằng bé ngủ rồi. Tôi đã cho nó, uống, uống thuốc ngủ. Quá, quá ồn.”




Tôi thở phào nhẹ nhõm.



Một giọng nói run rẩy vang lên: “Anh muốn cái gì? Chúng tôi đã mang 10 vạn đến rồi, không có báo cảnh sát, anh mau thả, mau thả con chúng tôi ra đi.” Người nói chính là bố của thằng bé, Chu Trọng Lăng.



“Ông, các người mau ném di động đi. Bảo đảm sau khi trở về...không được báo cảnh sát.” Sắc mặt hắn trở nên nghiêm nghị: “Nếu không...Tôi lập tức giết thằng bé này.”



Tôi nghĩ thầm hỏng rồi, quả nhiên người nhà họ Chu đã bị khống chế, cũng không còn cách nào khác, từng cái điện thoại từ dưới hố ném lên, hắn đá từng cái sang một bên, rất nhanh có mấy con chim ngậm điện thoại bay đi mất.



“Thật ra tôi, tôi không cần tiền...” Sau đó từ phía sau rút một cây dao dài ra, rồi nhắm ngay vào đứa trẻ nói: “Tôi muốn giết nó.”



Dưới đáy hố vang lên tiếng la khóc.



“Báo tin cho Thẩm Thời Nhạn.” Môi Ô Ngộ chạm vào lỗ tai tôi gần như dùng hơi để nói chuyện, vì thế cảm giác tê dại, xốp giòn đó từ lỗ tai tôi chạy đến cổ rồi lan dần sang những chỗ khác.



Tôi nghiêng đầu tránh mặt anh, từ từ lấy điện thoại di động ra, đặt ở dưới ngực, dùng cánh tay ngăn ánh sáng, gửi vị trí cho anh ta rồi gửi cho anh ta một tin nhắn: Hắn và những đứa bé đang ở đây còn có người nhà họ Chu.




Còn khi nào Thẩm Thời Nhạn mới chạy đến, tôi vẫn chưa biết được.



Tôi từ trong bóng tối quay mặt lại, kết quả miệng tôi chạm vào mặt Ô Ngộ, anh ấy vẫn không nhúc nhích, như không có tri giác. Tôi hỏi: “Lúc nào cứu người?”



Anh đáp: “Bây giờ chúng ta chưa phải đối thủ của hắn, cứ chờ thời cơ đi.”



Người nhà họ Chu gào khóc, hắn cúi đầu đứng bên cạnh mép hố một lát, nét mặt chết lặng, hoàn toàn không cảm động. Sau đó hắn vứt đứa bé xuống mặt đất, rồi nói: “Các người, không muốn, nó chếtvẫn, còn một cách.” Hắn giơ cây dao trong tay:



“Tôi...chém ba nhát. Người, các người chọn ra ba người, chết thay cho nó, chịu, chịu... ba nhát dao. Tôi sẽ thả các người đi.” Hắn nở nụ cười: “Được không?”



Người của Chu gia dần dần im lặng.



Trong lòng tôi trầm xuống, tôi biết có vài chuyện sắp bắt đầu rồi.


Bình luận

Truyện đang đọc