MAY MẮN GẶP ĐƯỢC EM

Gần đây chất lượng giấc ngủ của Lương Tranh không được tốt lắm, cứ đến nửa đêm là bị tỉnh.

Đèn ngủ ở đầu giường vẫn đang mở, cô vườn tay tìm điện thoại để trên tủ đầu giường, dụi dụi mắt nhìn đồng hồ, mới hơn 4h.

Cô vẫn đang nằm trong lòng Chu Húc, xoay người lại ôm lấy anh, cọ cọ vào lòng anh.

Chu Húc bị cô đánh thức, theo thói quen ghì chặt lấy eo cô, thì thầm bên tai hỏi: “Em tỉnh rồi à?”

Lương Tranh khẽ kêu một tiếng, ngẩng đầu nhìn Chu Húc, “Đánh thức anh à?”

“Không sao.” Chu Húc vừa mới tỉnh, giọng nói vẫn khô khốc, anh cúi đầu ngậm lấy cánh môi cô, quyến luyến không nỡ rời ra, “Em không ngủ được à?”

Lương Tranh lắc đầu, “Không phải, gặp ác mộng nên tỉnh thôi.”

Chu Húc nhìn cô chăm chú, “Ác mộng gì thế?”

“Linh tinh lắm, em cũng không nhớ rõ nữa.”

Cô bò qua người Chu Húc, xỏ dép đi xuống giường.

Chu Húc quay đầu kéo cổ tay cô lại, “Em đi đâu vậy?”

Lương Tranh đáp: “Em hơi đói, đi tìm cái gì ăn đã.”

Trên người cô mặc đồ của Chu Húc, tối qua Lương Tranh tắm rửa xong thì đã buồn ngủ lắm rồi, Chu Húc tròng bừa vào người cô một bộ quần áo rồi ôm cô đi ngủ.

Quần áo của Chu Húc mặc lên người cô vừa dài vừa rộng, càng khiến thân thể cô trong có phần gầy yếu mảnh mai.

Đôi chân thon dài trắng nõn lẩn khuất dưới chiếc áo sơ mi trắng càng quyến rũ đến mê người.

Chu Húc cũng theo cô đi ra, thấy Lương Tranh mở tủ ăn chiếc bánh sinh nhật vẫn chưa xử lý xong từ tối qua.

Anh lại gần, ôm lấy Lương Tranh từ phía sau, mặt dán bên gò má cô, thấp giọng trêu đùa, “Ăn vụng bánh gato của anh à?”

Lương Tranh cười, “Ăn một miếng mà anh cũng keo kẹt.”

Cô dùng thìa, xuyên qua lớp kem bơ, múc một miếng bánh mềm xốp rồi quay lại đút cho anh.

Lương Tranh biết Chu Húc không thích ăn đồ ngọt, nhưng chỉ cần là cô, trước nay anh đều không hề cự tuyệt.

Lương Tranh tủm tỉm cười, hỏi: “Hình như để lạnh thì ăn ngon hơn nhỉ?”

Chu Húc gật đầu, “Có vẻ ngon hơn nhiều.”

Lương Tranh cũng cười với anh, “Em cũng thấy thế.”

Cô ăn thêm hai miếng rồi mới lưu luyến cất chiếc bánh đi.

“Không ăn nữa à?”

Lương Tranh đóng cánh tủ lạnh lại, “Không được ăn nữa, lỡ béo phì thì sao.”

“Thì có sao.” Chu Húc khẽ nhéo eo cô, “Gầy quá, phải ăn nhiều một chút.”

Lương Tranh bị anh chọc thấy hơi ngứa, định nghiêng người định né nhưng đã nhanh chóng bị anh kéo lại. Anh cúi xuống dịu dàng đặt một nụ hôn lên môi cô, tay cũng không chịu nhàn rỗi, từ eo dần dần trượt xuống dưới, lần tìm qua lớp áo sơ mi mỏng manh.

Lương Tranh giật thót, vội túm lấy tay anh, “Anh còn muốn đi ngủ nữa không?”

Chu Húc hôn cô, “Không ngủ cũng không sao.”

Lương Tranh kéo tay ra, nhanh chân trốn khỏi ngực anh, “Nhưng em còn muốn ngủ.” Dứt lời cô chạy ba chân bốn cẳng về phòng, thực sự sợ sẽ bị Chu Húc giày vò đến hừng đông.

Chu Húc trông theo bộ dạng chạy trối chết của Lương Tranh mà không khỏi bật cười, đi đến tủ đựng đồ ăn vặt của Lương Tranh, lấy ra một hộp sữa bò.

Lúc về tới phòng ngủ, Lương Tranh đã yên vị trong chăn, đang nằm nghịch điện thoại.

Chu Húc cầm cốc sữa đi đến cạnh giường, còn không quên lấy ống hút rồi mới đưa cho cô, “Uống sữa đi rồi ngủ tiếp.”

Lương Tranh bỏ điện thoại xuống, vui vẻ nhận lấy cốc sữa, rồi lại nằm xuồng, vừa uống vừa nghịch điện thoại.

Chu Húc ngồi bên giường nhìn cô, lúc này Lương Tranh mới nhớ ra, vừa uống sữa vừa nói với anh: “À đúng rồi, em xin nghỉ mấy ngày, mấy hôm nữa sẽ về nhà một chuyến.”

Chu Húc hỏi: “Hôm nào cơ?”

“Thứ 6, tan tầm về em sẽ về luôn.”

Chu Húc gật đầu, “Anh mua vé giúp em nhé.”

Nói xong anh tính lấy điện thoại ra nhưng đã bị Lương Tranh đè tay lại, “Không cần đầu, em đặt vé xong rồi.”

Chu Húc lại nhìn cô, “Khi nào em mới trở lại? Đã mua vé về chưa?”

Lương Tranh gật đầu, “Mua cả rồi, 03/08 em sẽ trở lại Bắc Kinh.”

Chu Húc nhíu mày bất mãn, “Sao em về lâu thế?”

Lương Tranh bật cười, “Anh trai à, nói đạo lý chút có được không? Em ở đây với anh bao lâu rồi, muốn về với ba mẹ mấy ngày mà anh cũng không cho phép à?”

Chu Húc khẽ lườm cô một cái, “Em ở lại với anh á, rõ ràng là em vì công việc nên mới không về nhà.”

Lương Tranh kéo cổ áo xuống, chỉ vào vết đỏ ám muội trên gáy, “Thế đây là cái gì? Công việc là chuyện ban ngày, ban đêm với cuối tuần lại không phải ở cạnh anh chắc?!”

Chu Húc đang định giở trò hung hăng càn quấy, đột nhiên bị cô vạch trần như thế có chút ngượng, cúi xuống hôn cô rồi thì thầm nói: “Nhớ trở lại sớm đấy.”

Lương Tranh cười xùy một tiếng, nhéo một cái ở hông anh, “Biết rồi, mùng 3 em sẽ về.”

Ngày Lương Tranh bay về nhà, Chu Húc tiễn cô ra sân bay. Vì đúng khung giờ tan tầm nên lúc về tới nhà đã gần 10h tối.

Lương Tranh mệt mỏi ngồi phịch xuống ghế salon, báo tin cho Chu Húc rằng cô đã về tới nhà.

Chu Húc dặn cô phải đi ngủ sớm.

Mẹ Lương đang ở trong bếp nấu mì hoành thánh, gọi vọng ra: “Tranh Tranh, đừng nằm đó nữa, đi tắm trước đi.”

Lương Tranh thưa một tiếng, “Con đi ngay đây.”

Nhắn thêm cho Chu Húc một tin nữa, bảo với anh giờ mình đi tắm trước rồi mới ném điện thoại lại, về phòng lấy quần áo ngủ rồi đi thẳng vào nhà tắm.

Tắm rửa sạch sẽ đi ra, cũng vừa lúc mẹ Lương nấu mì xong.

Lương Tranh ngồi vào bàn ăn, mới nghe mùi mà bụng đã sôi lên, “Thơm quá.”

Mẹ Lương cười hiền từ, “Thế thì ăn nhiều vào, trong nồi vẫn còn đấy.”

Ba Lương cũng lại gần, nói: “Ài, múc cho tôi một bát đi, tôi làm chén rượu.”

Mẹ Lương lại không chịu nhượng bộ, ngồi xuống nói chuyện với con gái cưng nhà mình, bỏ lại một câu, “Ông tự đi mà múc.”

Ba Lương than thở mấy câu, cuối cùng vẫn phải tự thân vận động.

Rót một chén từ bình rượu thuốc, ông còn hỏi: “Nha đầu, có muốn uống với ba một chén không?”

Lương Tranh cười cười, “Ba tha cho con đi, con dễ say lắm. Mà rượu của ba cũng khó uống chết đi được.” Chỉ ngửi thử đã biết chẳng ngon nghẻ gì.

“Haizz, con không hiểu được đâu.”

Lâu rồi Lương Tranh mới về nhà, cả nhà trò chuyện rất lâu, nhoáng cái đã gần đến 12h. Mẹ Lương giục con gái mau đi ngủ, “Mệt mỏi cả ngày nay rồi, hôm nay ngủ sớm đi. Còn ở nhà mấy ngày cơ mà, ngày mai lại nói chuyện tiếp.”

“Vâng, thế con đi ngủ trước đây.” Lương Tranh bị mẹ đẩy về phòng, không quên quay lại nói với ba một cậu, “Ba, con đi ngủ trước nhé.”

“Ừ ừ, đi ngủ sớm đi, mai ba đưa con đi câu cá.”

Những ngày ba Lương không phải đi làm, thường thích nhấp hớp rượu, câu vài con cá, rảnh rỗi quá thì tới rạp hát học mấy câu hí y y a a của người trong đoàn, quả thực là người biết hưởng thụ cuộc sống.

Ngày hôm sau, Lương Tranh đội một chiếc mũ rộng vành, đi theo ba tới nhà ông nội câu cá.

Mặc dù chỗ nhà ông nội là nông thôn, nhưng sơn thanh thủy tú, cách đường lớn không quá xa nên thường xuyên có người lái xe tới câu cá, câu được con nào sẽ họp với mấy nhà nông bên cạnh nổi lửa nấu cá.

Kết quả là, câu đến tận trưa, chỉ nghe thấy tiếng ba thỉnh thoảng hưng phấn kêu lên, có con cắn câu này, ồ lại thêm con nữa, haizz Tranh Tranh này, sao con vẫn chưa câu được con nào thế?

Lương Tranh nhìn thùng cá của ba mình, bĩu môi, rồi lại nhìn sang thúng của mình, hoàn toàn trống không, nửa con cá cũng không có.

Cô ngồi xuống gửi tin nhắn cho Chu Húc. Nghe cô nói phơi nắng tới giữa trưa mà chẳng câu được con nào, Chu Húc cười, “Lần sau anh dạy em nhé.”

“Lần sau anh phải đến báo thù cho anh, ba em chế giễu em cả buổi rồi đấy.”

Chu Húc bật cười, “Được.”

Đến giữa trưa, Lương Tranh xách theo cái thùng không và cần câu, mặt xám ngoét đi theo ba về nhà ông nội.

Lúc trở về, đúng lúc chị họ nhà bác hai cũng tới.

Chị họ chạy tới xem cá, vừa thấy cãi thúng rỗng của Lương Tranh đã cười, “Tranh Tranh, ngồi đến giờ mà vẫn không câu được con nào à?”

Lương Tranh thở dài, thả thùng và cần câu xuống dưới mái hiên, “Bị ba em cướp hết rồi con đâu.”

Ba Lương cũng cười ha hả, vui vẻ khoe thành quả của hôm nay.

Lương Tranh nóng sắp chết rồi, đi vào phòng tận hưởng hơi mát điều hoà. Cô bỏ cái mũ xuống, đứng ở nơi dễ đón gió nhất.

Mẹ Lương đi vào thấy thế vội lôi cô ra chỗ khác, “Con nhóc này, vừa đổ mồ hôi mà đã vào phòng điều hoà, cẩn thận không bị cảm đấy.”

Sắp đến giờ cơm trưa, cô đi theo mẹ vào bếp để bưng thức ăn lên.

Chẳng mấy chốc, đồ ăn đã đầy một bàn, một bữa trưa phong phú đa dạng đủ món, Lương Tranh ra ngoài gọi mọi người, “Ông nội, ba, chú, về ăn cơm thôi ạ.”

“Tới đây tới đây.”

Nhà Lương Tranh 3 người, nhà cô 4 người, thêm ông nội là vừa đủ một mâm 8 người.

Lúc ăn cơm, ba cô và chú uống rượu với ông nội. Mẹ và cô tâm sư chuyện nhà, em họ còn nhỏ tuổi chị cắm đầu ăn.

Lương Tranh ngồi cạnh chị họ, đang ăn cơm, đột nhiên bị chị giữ chặt tay, “Tranh Tranh, cái nhẫn này bạn trai em tặng à?”

Lương Tranh thoáng sửng sốt rồi mới cúi đầu nhìn, cô vô thức gật đầu.

Chị họ ồ lên một tiếng, “Tranh Tranh, bạn trai em giàu thật đấy, cái nhẫn này đắt lắm.”

Cô họ nghe thế cũng nhìn sang, “Đẹp thật, chắc cũng phải mấy ngàn đấy.”

“Mẹ, thế là mẹ không biết rồi, nhãn hiệu này đắt lắm, cái bình thường cũng phải mấy vạn. Mà cái của Tranh Tranh thì quý hơn nhiều, nói mười mấy vạn cũng không ngoa đâu.”

Lương Tranh nghe thế cũng sợ ngây cả người, đũa trên tay mẹ Lương cũng suýt thì rơi xuống.

Về đến nhà, mặt mày mẹ Lương nặng như chì, kéo cô ngồi xuống ghế salon, nhìn chiếc nhẫn trên tay cô, “Chiếc nhẫn này, có đắt như chị họ con nói không?”

Lương Tranh lắc đầu, “Con không biết.”

Cô biết nó quý, nhưng chưa từng tra thử giá.

Sắc mặt mẹ Lương càng thêm nghiêm trọng, bà ngẩng đầu nhìn cô, ngữ trọng tâm trường (1) nói: “Tranh Tranh, con không thể nhận món quà quý giá như thế của Chu Húc được. Chuyện hai đứa yêu nhau ba mẹ không phản đối. Mẹ cũng nhìn ra được A Húc rất trân trọng con, con cũng yêu thằng bé. Nhưng gia thế hai nhà chênh lệch quá xa. Hiện tại hai đứa đang yêu nhau, nhưng dù gì họ Chu cũng là danh gia vọng tộc, bí mật khó giữ, mẹ chỉ sợ nếu nhiều người biết sẽ gièm pha con có mưu đồ.”

(1) Ngữ trọng tâm trường: Lời nói trịnh trọng, nghiêm túc, chân thành

Lương Tranh tức giận nói, “Con có mưu đồ!? Con thích Chu Húc, muốn ở bên cạnh anh ấy, thì liên quan gì đến họ hàng nhà anh ấy?!”

Mẹ Lương nắm chặt tay cô, “Mẹ và ba đều biết như thế, Chu Húc cũng biết, nhưng miệng lưỡi con người là thứ đáng sợ, Tranh Tranh, con trả lại chiếc nhẫn này cho A Húc đi.”

Bình luận

Truyện đang đọc