Sau hai giờ, cửa phòng cấp cứu cuối cùng cũng mở ra. Giang Nhược Trần cảm thấy thời gian chờ đợi chưa đến 120 phút này cứ như là trải qua mấy thế hệ. Hai chân đứng yên đến tê dại khi nghe bác sĩ nói xong bốn chữ "qua cơn nguy kịch" thì liền mềm nhũn ra, suýt chút nữa ngã sóng xoài, may mà Xà Nhan Lệ đứng bên đỡ được.
Dịch Diệp Khanh coi như phúc lớn mạng lớn, có lẽ do từ nhỏ đã được ăn nhiều lòng trắng trứng đâm ra da dày thịt béo, vết thương lớn như vậy nhưng chỉ thương tổn đến xương bả vai, các cơ quan nội tạng khác không có vấn đề gì. Nhưng mà cánh tay bị thương hơi bất tiện, dự là trong mấy ngày này sẽ không hoạt động được, nếu không rách ra thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Giang Nhược Trần thấy Dịch tiểu thư nằm trên bàn mổ được người ta đẩy ra, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, bộ dáng đáng thương như chú chó nhỏ, làm cho người ta nhịn không được muốn tiến tới vuốt đầu. Nhưng mà trước mặt nhiều người như thế Tổng giám đốc Giang vẫn phải khắc chế xúc động của mình lại.
Giang Nhược Trần liếc mắt thấy Lê Nặc cứ theo đuôi giường bệnh, liền biết cô bé này muốn ở lại trông đêm. Vì suy nghĩ cho sức khỏe của nhân viên công ty, Tổng giám đốc Giang đã tìm cơ hội đánh mắt cho Xà mỹ nhân, nói: "Thời gian cũng không còn sớm nữa, Nhan Lệ, cậu tiễn Quản lý Lê về đi. Tớ thấy cô ấy uống nhiều rượu, cậu giúp tới mang cô ấy về nhà nhé. Vừa mới phẫu thuật xong, thuốc mê chưa thể tan hết được, ước chừng cũng phải một thời gian nữa mới tỉnh. Chỗ này có tớ rồi, bảo cô ấy không phải lo."
Xà Nhan Lệ cũng là người tinh ý, sao lại không nhìn ra chút tâm tư của Giang Nhược Trần. Cô vội vàng tiếp lời: "Vậy thì xin nghe theo sự phân phó của Tổng giám đốc Giang, chúng tôi về trước". Thấy Lê Nặc còn muốn ở bên Dịch đại tiểu thư, Xà Nhan Lệ vội vàng kéo cô ra, rỉ tai mấy câu: "Cô đừng có mà quên Tổng giám đốc Giang mới là người giám hộ của đại tiểu thư, hơn nữa không phải cô muốn làm chân giò heo mà Dịch Diệp Khanh thích nhất hay sao? Muốn làm món đó thật ngon cũng phải mất đến năm sáu giờ đó!" Nghe Xà Nhan Lệ nói như thế, Lệ Nặc mặc dù tâm không cam tình không nguyện nhưng cũng chẳng thể bướng bỉnh ở lại, chỉ có thể để cho Xà yêu tinh lôi mình ra khỏi bệnh viện. Nhưng vừa mới ra khỏi cửa bệnh viện, Lê Nặc đã vùng khỏi tay Xà Nhan Lệ, đi về một hướng khác.
"Này, cô sao thế, xe ở bên này cơ mà!"
"Không cần cô quan tâm, tôi có thể tự bắt xe về nhà." Lê Nặc tức giận, dậm chân.
"Lê đại tiểu thư của tôi ơi, cô lại phát bệnh đấy à? Đã trễ thế này cô định bắt xe ở đâu?
Nếu như gặp phải người xấu thì làm sao đây? Hơn nữa, Tổng giám đốc Giang đã dặn dò tôi phải đưa cô về nhà an toàn rồi!"
"Bây giờ đã tan làm rồi, cô ấy là Tổng giám đốc Giang của cô chứ không phải của tôi!"
"Sao cô lại dở hơi dở hấp thế nhỉ! Đúng là không ai yêu nổi!" Xà mỹ nhân cũng tức giận, quay người đi về xe của mình nhưng mà khởi động xe rồi vẫn không nhịn được lái xe đi về hướng Lê Nặc.
"Cô có phiền không thế? Nói cho cô biết nhé, tôi không cần cô đưa về!" Lê Nặc bị chiếc xe chạy với tốc độ rùa bò ở phía sau chọc cho giận điên lên. Cô hung hăng đập tay một phát lên nắp xe. May là cô bé này còn chưa luyện thành Hàng Long Thập Bát Chưởng, chiếc xe Audi cũng không phải hàng "sê cừn hen" cho nên không bị đập hỏng. (Hàng Long Thập Bát Chưởng: Một môn võ công siêu cao cấp trong tiểu thuyết kiếm hiệp Kim Dung.)
"Cô đi đường cô, tôi đi đường tôi. Lối rộng hè thoáng thế này đi thế nào là quyền của tôi, cô không phải cảnh sát giao thông, dám nhảy ra quản chuyện hả?"
"Cô làm vậy thấy vui lắm sao?" Lê Nặc liếc xéo mắt nhìn cái người vô lại trong xe. Xà Nhan Lệ bị Lê Nặc nhìn lại không hề mất tự nhiên chút nào, ngược lại còn thoải mái nói:
"Vui? Vào trời đêm thế này đi ngắm trăng, ngắm sao tất nhiên là phải vui rồi! A... hôm nay trăng thật sáng, thật tròn, thật to..."
"Tôi nhổ vào ấy! Hôm nay trăng tròn trăng sáng bao giờ? Cô lôi cái tư duy logic vớ vẩn đấy ở đâu ra vậy?" Trăng đầu tháng mà tròn và sáng thì đúng là bó tay. "Còn nữa, con mắt nào của cô thấy sao vậy hả?"
Xà Nhan Lệ mở cửa nóc của xe ô tô, ngẩng đầu nhìn trời rồi thở dài than một tiếng: "Ồ, mấy em sao xinh xinh, sao nhìn thấy chị lại xấu hổ trốn đi thế kia!"
Lê Nặc nghe tiếng than kia thì dây thần kinh trong đầu không khỏi giật giật mấy cái, chỉ cảm thấy trước mắt đột nhiên nổi sấm chớp mưa rào, thân thể cô giống như bị sét đánh tan thành tro rồi lại bị mưa dội trôi ra biển, bập bùng bập bùng không điểm dừng. Cho tới khi hồi thần, cô nhận mệnh mở cửa xe. Muốn đấu pháp với yêu tinh thì trừ thần tiên ra cũng phải là một yêu tinh còn "yêu" hơn cả cô ta. Lê Nặc tự nhận thấy mình là một người bình thường, không thể làm gì khác hơn là nhượng bộ dưới "yêu pháp" có độ nguy hiểm cấp cao kia.
"Hoa Uyển Hải!" Lê Nặc lên xe rồi chỉ thốt lên ba chữ, làm cho Xà Nhan Lệ bực bội. Cô bé này tự cho mình làm tiểu thư rồi, được rồi, tiểu thư thì tiểu thư. Mặc dù trong lòng Xà mỹ nhân có hơi oán giận nhưng cuối cùng cũng lừa được "play girl" lên xe. Xà Nhan Lệ vội vàng đóng cửa xe, sợ Lê tiểu thư nhảy xe chạy mất.
Chốc lát sau, Lê Nặc dù không nói gì nhưng ánh mắt thì không hề dừng lại một chút nào. Trên xe Xà Nhan Lệ có một mùi thơm nhàn nhạt, cùng một mùi trên người cô ấy, chắc đó là công lao của chai nước hoa được đặt ở dưới kính xe kia. Xe của Xà Nhan Lệ rất sạch sẽ, không giống xe của cô. Cô thường thích để một ít hình đồ chơi trang trí kiểu như chú gấu nằm sấp, chó bông... Nói một cách khách quan thì Xà Nhan Lệ đơn giản hơn, trừ chai nước hoa ra thì chỉ đeo một lá bùa bình an nữa thôi.
"Xe này không tồi!" Lê Nặc chạm vào lá bùa bình an kia một cái, lá bùa lập tức lắc lư qua lại. Xà Nhan Lệ thấy thế thì một tay vẫn giữ bánh lái, một tay thì vội vươn ra để giữ lá bùa lại, để nó không lung lay nữa. Thấy Lê Nặc có chút bất mãn, Xà Nhan Lệ vội vàng nói lảng sang chuyện khác: "Sao lại nói là không tồi?"
"Xe Audi A4 màu đỏ... xe chuyên dùng của bà hai!"
Lê Nặc nói xong, vô cùng đắc ý không ngờ người bên cạnh lại phanh xe khẩn cấp một cái khiến cô suýt chút nữa thì tặng cho tấm kính trước mặt một nụ hôn nồng nàn. Lê Nặc xoa xoa mũi, tức giận nhìn Xà Nhan Lệ. Cô ta nhất định là cố ý! Ai mà biết được, Lê Nặc vừa liếc mắt nhìn sang thì đã bị ánh mắt bén nhọn của Xà Nhan Lệ dọa cho co rụt cổ lại.
Hai người nhìn nhau một hồi lâu, cho tới khi mắt Lê Nặc trở nên cay cay, bụng thì chột dạ hết sức, Xà Nhan Lệ mới đạp chân ga, biến Audi thành "BMW" phi với tốc độ bạt mạng. Lê Nặc thiếu chút nữa lại bị dập mũi lần nữa. Lần này, cô không lên tiếng nữa, ngay cả oán thầm cũng không dám. Cô mơ hồ cảm giác mình đã giẫm nhầm lên dây diện cao thế. Nhưng mà lời đã nói như bát nước đổ đi, nước đổ không thể hút về. Cô cũng chỉ có thể tự cắn đầu lưỡi, thầm trách mình lắm mồm.
Hai người đều có tâm sự, dọc đường đi không ai mở miệng, không khí bị đè nén tới cực điểm. Thật vất vả mới tới được Hoa Uyển Hải, xe dừng lại, Lê Nặc vội nói tiếng cảm ơn rồi vội vàng xuống xe, muốn mau chóng cách xa con người kia một chút. Nhưng mà trời không chiều lòng người, không biết là do quá nóng lòng hay là quá xui xẻo, Lê Nặc vừa bước xuống thì đạp lệch, chân bị trẹo một cái.
Lê Nặc liếc mắt nhìn chiếc Audi màu đỏ, lại ngửa mặt nhìn đèn cửa sổ nhà mình vẫn sáng. Cô vừa muốn bấm số gọi điện cho Lê mẹ thì lại nhớ mẹ con hai người đang cãi nhau. Tuy nói mẹ con thì không có giận dỗi quá một ngày nhưng hai người cũng mới chỉ cãi nhau đây thôi, đúng là không quá một ngày, cô làm sao có thể hạ mặt mũi đi mở miệng được. Còn nếu đi van xin Xà yêu tinh kìa thì lại càng không thể!
Thấy bản thân lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, Lê Nặc nhất thời không biết làm gì hơn là đứng nguyên một chỗ ngây ngốc. Vốn tưởng rằng Xà Nhan Lệ đã rời đi nhưng không ngờ cô ta lại bước xuống xe, đi tới bên Lê Nặc, liếc nhìn cô một cái. Sau đó, Quản lý Xà ngồi xổm xuống, kéo ống quần của Quản lý Lê lên, xoa xoa chỗ chân bị sưng đỏ. Lê Nặc bị đau đến nghiến răng nghiến lợi, rủa thầm: "Cô ta không phải là cố ý đấy chứ!"
Xà Nhan Lệ không hề để ý tới ánh mắt oán trách của Lê Nặc, chỉ lo xoa chân cho cô ấy. Được xoa nhẹ một hồi, vết thương bớt đau hẳn đi.
"Được rồi, bây giờ đã bớt đau rồi!" Lê Nặc ngượng ngùng rút chân của mình về, cúi đầu nói tiếng cảm ơn. Cô đang muốn đứng lên nhưng hiển nhiên là chân vẫn còn đau, cả người lung la lung lay như muốn ngã tới nơi. May là người đẹp ở bên vội vàng đưa tay ra đỡ. "Để tôi đưa cô lên lầu."
Xà Nhan Lệ lạnh lùng nói một câu rồi quay mình đi khóa xe xong mới đỡ Lê Nặc đi, không cần biết là con gái nhà người ta có đồng ý hay không. Hai người dè dặt đi từng bước. Quãng đường thường ngày chỉ mất hai ba phút nay đi mất hơn mười phút đồng hồ. Hoa Uyển Hải là một trong số khu nhà kiểu cũ của thành phố A, không có thang máy, đi lên đi xuống hoàn toàn dựa vào "căng hải". Nhà Lê Nặc ở tầng năm. Cả hai người đi lên tới nơi thì cũng đã chảy mồ hôi đầm đìa.
Thấy đã tới trước cửa nhà, Lê Nặc ngượng ngùng nói tiếng "cảm ơn" rồi vò vò góc áo, hận không thể xé nát nó ra.
"Ừ, cô vào nhà đi, tôi cũng về đây!" Thấy Xà Nhan Lệ muốn quay mình rời đi, Lê Nặc tạm vứt bỏ mặt mũi của mình xuống, kéo kéo ống tay áo, thành tâm nói: "Xin lỗi..."
"Hả?"
"Vừa rồi tôi nói giỡn thôi, không có cố ý đâu..."
"Cô không sai gì cả, vấn đề là ở tôi thôi. Cô không cần băn khoăn đâu". Xà Nhan Lệ nhìn bộ dáng cuống quít xin lỗi của cô, miễn cưỡng mỉm cười rồi đi về phía cầu thang. Đi được hai bước, dường như là nhớ ra điều gì, cô liền quay về chỗ người đang đứng ngây ra ở cửa. "Nấu chân giò cho Dịch đại tiểu thư thì đừng có quên tự nấu thêm cho mình một phần." Đôi mắt nhìn Lê Nặc của Xà mỹ nhân hơi nhướng lên. "Ăn gì bổ nấy!"
"Xà Nhan Lệ! Cô là đồ khốn kiếp!" Lê Nặc định vung chân đá cho người kia một cái nhưng mà với cái chân tàn tật của mình, cô chỉ đành nhìn Xà yêu tinh bỏ trốn mất dạng...