MÊ LUYẾN THEO BẢN NĂNG


Vị cảnh sát nhân dân trực ban vui vẻ đẩy ghế đứng dậy nhìn chằm chằm Bạch Bảo Đình:
Cô ngông cuồng thật, tìm phụ huynh thì sao, không tìm thì cô ngồi xổm ở chỗ này cho tôi đi!
Bạch Bảo Đình còn chưa nói gì thì đột nhiên Cảnh Nhã Diễm bắt lấy tay y, ngăn y lại.
Không thể tìm phụ huynh, xin cậu đó!
Cảnh Nhã Diễm nói xong thì mím chặt môi, dùng ánh mắt gần như cầu xin nhìn vị cảnh sát kia.

Cô không dám để cha mẹ biết, ngày từ nhỏ trong giá trị quan của cô, một khi bị vào đồn cảnh sát thì đó là việc lớn như trời, cô không thể giống như Bạch Bảo Đình không hề để ý gì được.
Huống chi hiện tại Cảnh Tư Tịnh còn đang phát sốt, cha cô còn phải chăm sóc chị gái, càng không có thời gian hay tinh lực để tới đồn cảnh sát một chuyển.
Cảnh Nhã Diễm nghĩ đến sau khi vị cảnh sát này thông báo với phụ huynh gây ra một loạt phiền toái sau này, thì cảm thấy thái dương đau đớn giống như bị kim đâm, ngay cả việc cố gắng bình tĩnh lại cũng không thể làm được.
Bạch Bảo Đình cảm thấy trái tim mình phảng phất như bị cái gì đó nhéo một cái.

Vị cảnh sát kia có chút khinh thường liếc mắt nhìn Cảnh Nhã Diễm một cái.
Lúc trộm đồ tại sao lại không biết sợ hả?
Loại học sinh học hành không nên thân như này hắn đã thấy rất nhiều, uống rượu, đua xe, kéo bè kéo lũ đánh nhau, thường thường sẽ bị kéo vào một băng đảng nào đó.

Dù giáo huấn chúng một trận, lại thông báo với phụ huynh đón về, nhưng kết quả vẫn y như cũ, dạy mãi không sửa.
Cô ta cũng vô kế khải thi đối với những đứa nhỏ còn chưa thành niên này, giờ không quản nổi chờ khi trưởng thành cũng sẽ trờ thành cặn bã của xã hội.
Cảnh Nhã Diễm hô hấp dồn dập, lông mi nồng đậm cũng rung động run rẩy theo ánh mắt.

Thiếu chút nữa Bạch Bảo Đình không nhịn được nhấc tay lau đi giọt nước trên khóe mắt cô.
Đừng nói vốn dĩ bị oan uổng mà trước kia Bạch Bảo Đình có kéo bè kéo lũ đánh nhau bị mang vào đồn, đầu y cũng sẽ không cúi thấp.
Nhưng bởi vì Cảnh Nhã Diễm, y vẫn nhịn xuống, bực bội giải thích:
Đã nói không phải trộm, cậu ấy có số điện thoại của chủ cửa hàng giặt là, cô có thể gọi điện để xác.

Vị cảnh sát này chần chờ một lát, đẩy đẩy quyển sổ tới trước mắt bọn họ, nói:
Trước tiên viết số điện thoại cho tôi xem nào.
Cảnh Nhã Diễm nắm chặt ngón tay vốn đông lạnh tới cương cứng, nắm chặt bút, con số viết ra cũng run rẩy theo đầu ngón tay.

Cũng may trí nhớ của cô không tồi, cậu có thể nhớ số điện thoại của chủ tiệm giặt quần áo.
Vị cảnh sát ghét bỏ nhìn con số giun bò kia, không tình nguyện cầm điện thoại cố định, ẩn số gọi.
Thời gian chờ đợi rất dài, phía đầu dây không có người nhận.

Vị cảnh sát này nhịn không được oán giận nói:
Hai cô có phải chơi tôi hay không đấy.
Tim Cảnh Nhã Diễm như nhắc tới cổ họng.

Trong nhà chủ cửa hàng xảy ra chuyện, nhất định có rất nhiều việc phải giải quyết, không kịp nghe điện thoại cũng là điều dễ hiểu.
Nhưng cô lại không có thời gian, nếu trong 1 giờ còn không trở về, cô vô pháp giải thích lý do vì sao mình không ở bên cạnh chị gái.
Cũng may lại đợi trong chốc lát, cuối cùng đầu dây bên kia cũng có người nhận.

Vị cảnh sát nhân dân thanh thanh giọng nói:
Đây là đồn cảnh sát ở đường Tú Thư thuộc thành phố Thùy Thư, xin hỏi ông có phải chủ cửa hàng giặt là số nhà 30 đường Tú Thư không?
Có hai học sinh lén lút trong cửa hàng của ông, đã trình báo là tới lấy quần áo, chuyện này ông biết không?
Ông có thể chứng minh mình là chủ tiệm hay không?
Báo lại số chứng minh nhân dân.
Cũng may chủ cửa hàng không tồi, nguyện ý làm chứng cho Cảnh Nhã Diễm.
Và cũng may nữa là vị cảnh sát này không biết bọn họ còn dùng dây thép để mở khóa vào, bằng không không thể giải thích được.

Gọi điện thoại mất mười mấy phút, điều tra xác minh không ít tin tức cá nhân của chủ cửa hàng, mà bác trai cũng rất phối hợp, cuối cùng cũng kết thúc cuộc gọi.
Cảnh Nhã Diễm thở dài thả lỏng một hơi.
Bọn cháu có thể đi được chưa ạ?
Vị cảnh sát nhân dân đem tờ giấy ghi chép nhét vào cuốn sổ, lười biếng nói:
Tạm thời không thể đi được, báo phụ huynh tới đón.
Cảnh Nhã Diễm có chút tức giận:
Mọi việc đều đã được chứng thực rồi, vì sao còn muốn phụ huynh tới đón a?
Người kia trừng mắt:
Phụ huynh của cô bận như thế nào mà không thể lộ mặt được? Nếu không có việc gì về sau sẽ không có ai tìm hai người, nếu sau có việc gì chúng tôi sẽ liên hệ với phụ huynh của hai người.
Cha cháu rất bận!
Tôi cũng rất bận, hai người nhanh liên lạc với người nhà để bảo lãnh đi.
Đột nhiên Cảnh Nhã Diễm ho khan hai tiếng, mặt nghẹn đỏ bừng.

Áo khoác của Bạch Bảo Đình trượt xuống theo bờ vai của cô, lắc lư lay động khoác ở khuỷu tay cô.
Trên người cô đã ướt hết, vô ý nhiễm ướt áo khoác của người kia.

Tay áo màu vàng bị nước thẩm ướt làm màu của chiếc áo càng chuyển màu vàng sẫm.
Chiếc áo này, Bạch Bảo Đình cũng không thể mặc lại được nữa.

Nếu Bạch Bảo Đình không đi lấy quần áo với cô thì cũng không bị túm vào đồn, càng không cần phải khoác áo ngoài cho cô.

Nhưng hiện tại Cảnh Nhã Diễm không thể nghĩ ra có thể tìm ai để vớt cô và Bạch Bảo Đình ra ngoài.

Sắc mặt Bạch Bảo Đình lạnh xuống vài phần, động tác thô lỗ đè tay Cảnh Nhã Diễm lại, cầm lấy áo khoác ngoài của mình đóng gói kỹ lưỡng cô lại.
Cậu không cần phải xem vào, tôi tìm người.
Cảnh Nhã Diễm ngước mắt lên nhìn y, Bạch Bảo Đình đã đẩy cô sang một góc không có gió điều hòa thổi, rồi xoay người nói với vị cảnh sát kia:
Mời phụ huynh đúng không, vậy cô có thể tiếp đãi là được.
Y không chờ đối phương trả lời, đã lấy ống nghe của chiếc điện thoại cố định, bình tĩnh bấm một dãy số.
Vị cảnh sát này không nhớ rõ nhưng mơ hồ cảm thấy, mấy số đầu của dãy số dường như là số nội bộ trong hệ thống của bọn họ.

Điện thoại tút tút vài tiếng, phía đối diện nhấc máy.
Giây tiếp theo khi đầu dây bên kia nhấc máy Bạch Bảo Đình lập tức mở miệng:
Tôi đang ở đồn công an đường Tú Thư, người ta bảo mời phụ huynh tới bảo lãnh.
Phía đối diện trầm mặc vài giây.
Con đưa điện thoại cho người phụ trách đi.
Điện thoại ở đồn công an muốn gọi ra bên ngoài tất nhiên phải công khai.

Đây là quy định, để phòng ngừa việc thông đồng lời khai linh tinh gì đó gây phiến toái cho điều tra.
Nhưng đối phương lại công nhiên yêu cầu Bạch Bảo Đình đưa điện thoại để nói chuyện riêng vì vậy vị cảnh sát lập tức đánh gãy:
Không thể thưa ông, mời ngài tự tới đón con gái của mình.
Bạch Bảo Đình không để ý kéo kéo khóe môi:
Vậy nên chỉ có thể cầu xin chuyển lời tới ông Hứa đang bận trăm công ngàn việc là bớt chút thời gian đi một chuyển, ông ấy sẽ không lạm dụng chức quyền chứ.
Lại trầm mặc.
Vài giây sau kết thúc cuộc gọi.
Vị cảnh sát sờ sờ cái mũi, mơ hồ cảm thấy dường như sự tình đang lệch khỏi quỹ đạo phát triển.
Cô ta thừa dịp Bạch Bảo Đình không chú ý, trộm ấn lại danh sách biểu hiện số điện thoại vừa quay số.

Sau khi nhìn thấy dãy số, trong lòng cô ta run lên, đột nhiên nhìn về phía Bạch Bảo Đình.
Bạch Bảo Đình cũng không có phản ứng gì, chỉ lười nhác dựa vào tường, đóng mở nắp chiếc bật lửa trong tay.
Trên nguyên tắc trong đồn công an không cho phép cầm bất cứ đồ vật dễ gây nguy hiểm nào như vậy trong tay, nhưng lần này vị cảnh sát không mở miệng ngăn cản.


Bởi vì cô ta nhìn thấy dãy số Bạch Bảo Đình gọi kia là hiển thị số của trong Cục Công An.
Khoảng 3 phút sau, điện thoại của đồn công an và di động của Bạch Bảo Đình đồng thời đổ chuông.
Bạch Bảo Đình dừng động tác trên tay lại, lấy ra di động nhìn vài giây, ánh mắt trầm xuống.
Còn vị cảnh sát nhân dân kia sau khi nhận điện thoại, lập tức bày ra tư thế nghiêm trang, thái độ cung kính, vẫn luôn miệng nói "vâng, dạ."
Ánh mắt Cảnh Nhã Diễm trước sau vẫn dừng trên người Bạch Bảo Đình.

Thấy di động của Bạch Bảo Đình vang rất lâu y mới buông lỏng biểu tình một chút, hít một hơi thật sâu, áp điện thoại vào tai, nhẹ nhàng sung sướng phát ra tiếng hô: "Cha."
Phía đối diện dùng ngữ khí nghiêm khắc cũng ẩn nhẫn nói:
Bạch Bảo Đình, con cũng đã 17 tuổi rồi, còn chơi loại xiếc ấu trĩ này sao!
Thanh âm không nhỏ, Cảnh Nhã Diễm có thể loáng thoáng nghe thấy, nhưng hai loại ngữ khí này thật sự không xứng đôi.

Bạch Bảo Đình ôn hòa như vậy nhưng không được đối đãi ngang hàng.
Và người kia tựa hồ đã gặp quá nhiều nên không trách, còn có thể nhẹ nhàng bâng quơ nói:
Xem ra vẫn lạm dụng chức quyền a.
Con có biết đang làm cái gì không? Con đang làm lãng phí tài nguyên của cộng đồng, quả thực ngu xuẩn!
Bạch Bảo Đình cười nhạt một tiếng, đôi mắt rũ xuống, không mặn không nhạt nói:
Cha suy nghĩ nhiều rồi, con không giống khi còn nhỏ lúc nào cũng muốn gặp cha, hơn nữa muốn gặp cũng sẽ không dùng loại phương thức nhàm chán này, lần này là ngoài ý muốn thôi.
Mặc kệ có phải ngoài ý muốn hay không, nếu con cứ tiếp tục như thế này, trừ bỏ hủy hoại chính mình ra thì cũng không gây ảnh hưởng cho bất luận kẻ nào đâu.
Bạch Bảo Đình nhướng mày:

...!Thôi.
Y nhét điện thoại vào túi, đáy mắt có sự cô lãnh chợt lóe lên, ngay sau đó lại khôi phục bộ dáng bất cần đời.
Đi thôi, chỉ là sấm to mà mưa nhỏ thôi.
Y kéo lấy cổ áo của Cảnh Nhã Diễm như túm một con heo con, dắt cô ra khỏi đồn công an mà không ai ngăn trở..


Bình luận

Truyện đang đọc