MẸ ƠI~ DIÊU TỔNG ĐỨNG NGOÀI CỬA!

Được Diêu Trì đảm bảo, Ông cụ lúc này mới hài lòng.

" nó làm gì con, cứ nói với ta, ta làm chủ cho con". Ông cũng nhìn cô rồi nói.

Tần Tâm Ly cười nhẹ, gật đầu đồng ý, tấm lòng của cụ, cô luôn luôn nhận lấy.

Diêu Trì đích thực rất hiếu thảo với ông, nếu trong mấy ngày qua hắn không làm những việc như thế với cô thì có lẽ mọi chuyện sẽ khác...nhưng mà mọi chuyện đã không thể vãn hồi....

Cũng đến lúc trở về, ông cụ phất tay cho hai người trẻ tuổi biết ý rời đi.

Tần Tâm Ly lại được đưa trở về nhà chính. Hôm nay Diêu Trì khá vui vẻ, cô nghĩ vậy.... cô thấy hắn cười, cũng dễ dàng tha thứ hơn mọi ngày.

Hôm nay Diêu Trì đúng thật là vui vẻ, ý tứ ông cụ khi nãy hắn hiểu, Được chúc phúc, hắn cảm tgaays thõa mãn.

Nhưng rồi vui vẻ chỉ trong chốc lát, Khi xe vừa tới cổng nhà, Diêu Trì lại thấy một bóng dáng lén lúc của Đào Khương đứng ngoài cửa, phía sau còn có một dãy cảnh sát.

Sắc mặt của Diêu Trì bỗng chốc âm u đến đáng sợ, không hổ, không sợ hãi còn gọi cả cảnh sát đến, hắn muốn xem xem những người này lại muốn làm gì.

Tần Tâm Ly cũng thấy, nỗi tuyệt vọng ngày một lấn át, cô sợ hãi đến run rẩy, Diêu Trì lại nghĩ cô thấy cảnh sát đâm ra tâm lý hoảng loạn nên ôm lấy cô, an ủi:"Đừng sợ, có tôi".

Tần Tâm Ly lại càng sợ hơn, bởi vì... cô không phải sợ cảnh sát mà sợ Diêu Trì....

Xe hiên ngang chạy vào sân, sau đó cảnh sát liền đi đến gõ cửa kính xe, kính xe hạ xuống, vẻ mặt Diêu Trì từ nãy đến giờ luôn mỉm cười, tuy hắn cười nhưng cô biết, nguy hiểm đang đến gần.

" cho hỏi có chuyện gì mà các đồng chí cảnh sát tới nhà tôi vậy?". Diêu Trì vẫn rất thân sĩ, nói xong còn cố ý quay sang nhìn Đào Khương với ý vị sâu xa.

Đào Khương và đồng chí cảnh sát bị cái nhìn của Diêu Trì làm lạnh cả sống lưng.

Trong nhóm có một người đáng chức thấy Diêu Trì, sắc mặt khẽ biến, nhanh chóng chạy tới giọng điệu nịnh nọt.

" Diêu Thiếu, không biết đây là địa bàn của ngài, thất lễ thất lễ quá, do cấp dưới không hiểu chuyện nên mới kéo đến đây". Ông ta làm bộ vô tội, ưỡn bụng:" tất cả chỉ là hiểu lầm, không làm phiền Diêu Thiếu nữa, chúng tôi xin phép".

Diêu Trì vẫn bình thản đút tay vào túi quần, tay còn lại ôm eo Tần Tâm Ly, đứng nhìn ông ta tự múa tay múa chân rồi tự động dẫn người rời đi.

Vệ sĩ cũng không cản, thậm chí còn chủ động giúp cảnh sát lên xe nhanh hơn.

Đào Khương nãy giờ vẫn duy trì im lặng, anh ta không phục, cảnh sát cũng không làm gì được Diêu Trì.

" anh giam giữ người trái pháp luật". Khương Đào nhìn thẳng vào Diêu Trì chấp vấn.

Lúc này Diêu Trì khẽ cười ra tiếng, chỉ có Tần Tâm Ly biết rõ, kế tiếp giọng cười này sẽ như thế nào, hắn thực sự tức giận rồi.... trong lòng cô chỉ hỷ vọng Đào Khương bình yên rời khỏi đây, chuyện này không hề đơn giản, cô không muốn liên lụy tới anh ta.

Đồng chí cảnh sát cũng vã ra một trận mồ hôi...

Nhưng dù gì Diêu Trì vẫn tuân thủ pháp luật, trước mắt cảnh sát cũng không làm gì cả, hắn lúc này thản nhiên:" vậy xin hỏi Đào tiên sinh, tôi và vợ tôi ở chung, có gì trái với pháp luật?".

" cái gì?". Đào Khương nghe không không tin tưởng, anh ta trợn tròn mắt nhìn Tần Tâm Ly.

Dưới cái nhìn của Khương Đào, Tần Tâm Ly rũ mi, trong mắt không hề vui vẻ.

" Có phải em bị ép buộc hay không?". Là bạn bè, Khương Đào vẫn cố hỏi cô.

" ... tôi...". Cô đáp.

Đúng, bị ép buộc, nhưng cô không thể thoát khỏi gông xiềng của ác ma, cô chỉ muốn Khương Đào bình an rời đi, đối với lòng tốt của Đào Khương, cô vô cùng cảm kích và biết ơn, nhưng vì an toàn của bạn bè, cô không thể nói, không biết Dược sau này Diêu Trì có thể làm những gì đối với Đào Khương.

Diêu Trì thấy Đào Khương cứ nhìn cô chằm chằm, trong lòng hắn rất khó chịu, hắn nghiêng người cẩn tầm mắt của Đào Khương , ôm Tần Tâm Ly vào ngực.

" Đào tiên sinh, nhìn người phụ nữ đã có chồng như thế không phải phép thì phải". Diêu Trì đánh tiếng cảnh cáo.

Đào Khương bị nhắc cũng biết thất thố, vội vã thu tầm mắt:" ..xin lỗi..".

" vậy...". Diêu Trì ngừng một chút rồi nói:" chỉ là hiểu lầm....không còn việc gì nữa chứ?". Hắn đưa mắt nhìn đồng chí cảnh sát, ý bảo " mau đem Đào Khương cút khỏi đây, nếu chậm trễ hậu quả tự họ ghánh lấy".

Đồng chí cảnh sát xem sắc mặt người khác mỗi ngày, cũng hiểu ý đe dọa của Diêu Trì, vội vã kéo Đào Khương rời đi.

Trong mắt vốn dĩ không cam lòng nhưng biết Tần Tâm Ly là vợ người ta, anh ta không làm gì được, anh ta nhìn ra được cô bị ép buộc nhưng không thể giúp được gì, chỉ biết theo cảnh sát rời đi.

Khuôn viên đông người bây giờ chỉ còn có vệ sĩ và hai người, Vệ sĩ phía bên kia đang đóng cổng, sau đó mọi thứ trở lại yên tĩnh, Tần Tâm Ly cảm thấy lạnh sống lưng.

Bây giờ chỉ có cô đối mặt với Diêu Trì, cô có thể nhìn ra được hắn tức giận.

Bình luận

Truyện đang đọc