MẸ TÔI TRỞ THÀNH HOA KHÔI HỌC ĐƯỜNG SIÊU NGẦU

Editor: Sơn Tra Beta: Thuỷ Tiên

Nửa tiếng sau, cảnh sát nhân dân Tiểu Lưu dừng xe lại trước cổng khu chung cư Huệ Dân.

Ân Lưu Tô dẫn Ân Ân xuống xe, Tiểu Lưu xách hành lý nói với hai người: “Vào thôi, mẹ của Tiểu Muội ở tại khu chung cư này.”

Ân Lưu Tô tò mò đánh giá cửa khu chung cư và phong cảnh xung quanh.

Bên cạnh cửa có một cây nhãn rất lớn, bên dưới tàng cây có năm ông lão đang ngồi chơi mạt chược.

Trông bọn họ chẳng có vẻ gì giống người thân của Ân Ân.

Mấy người này... họ không hề tới tận cửa đón tiếp giống như Ân Lưu Tô thường xem thấy những trường hợp tìm lại người thân bị lừa bán trên kênh truyền hình về pháp luật, đó là cảnh khóc lóc thảm thiết rung động tâm can.

Trong lòng Ân Lưu Tô hơi lo lắng, nắm chặt lấy tay của Ân Ân.

Hoàn cảnh xung quanh của khu chung cư này cũng không tệ lắm, dù là cỏ cây hay những con đường lát đá đều khác biệt một trời một vực với đường Hồ Lô, nơi Ân Lưu Tô đang ở.

Ân Lưu Tô chỉ vào khu trò chơi của chung cư nói với Ân Ân: “Tiểu Muội, sau này cháu có thể chơi đùa ở chỗ này. Cháu xem này, có cả bập bênh và ghế xích đu.”

Trên mặt Ân Ân không có chút vui vẻ nào nhưng vẫn cố gắng đáp lại cho phù hợp tình hình hiện tại: “Tốt quá ạ!”

Tiểu Lưu giới thiệu: “Mẹ của cô bé tên là Kinh Lan, mấy năm trước bởi vì bị bệnh nên hiện giờ không có công việc mà chỉ ở nhà trông con. Chồng làm buôn bán nhỏ về quần áo, điều kiện gia đình cũng không tồi, không cần phải lo lắng sinh hoạt trong tương lai của cô bé.”

Ân Lưu Tô nhíu mày: “Mẹ của Tiểu Muội bị bệnh gì?”

“Nghe nói là viêm gan B gì đó, cô ta không nói kỹ càng nên tôi cũng không biết. Tôi yêu cầu bọn họ đưa giấy tờ chứng minh ra thì bọn họ cũng nói là đã làm mất.”

“Cái này cũng tính là lý do sao?”

“Không biết.” Tiểu Lưu nhún nhún vai: “Con trai của bọn họ còn nhỏ nên bây giờ Kinh Lan đang ở nhà trông con.”

“Nếu mẹ ruột không có công việc vậy chẳng phải là Ân Ân đến đây ăn nhờ ở đậu ư?”

Tiểu Lưu gãi gãi đầu: “Chuyện này tôi cũng không có biện pháp nào khác.”

Trong khi nói chuyện, Kinh Lan nghe thấy âm thanh ở ngoài cửa nên chạy nhanh ra chào: “Đã tới rồi? Mời vào nhà, vất vả cho mọi người quá.”

“Chào chị, làm phiền chị rồi.”

Ân Lưu Tô nói chuyện rất khách khí, âm thầm đánh giá người phụ nữ trước mặt.

Cô ta mặc một chiếc áo lông màu trắng nhạt, dáng người tròn trịa hơi béo một chút nhưng đuờng nét vẫn khá xinh đẹp, có thể nhận ra đường nét gương mặt có điểm tương đồng với Ân Ân.

Phòng khách dù lớn nhưng đồ vật lại rất nhiều, bên dưới sô pha được trải thảm, có một bé trai khoảng bốn, năm tuổi đang ngồi trên đó chơi trò xe đua đồ chơi.

Sàn nhà lát gạch hoa được lau sạch kin kít, vách tường cũng mới được sơn lại, tất cả các đồ điện gia dụng như ti vi hay gì đó cũng đầy đủ hết, nghĩ đến Ân Ân có thể sống ở đây trong tương lai, âu cũng là một chuyện tốt.

Trong nhà có hai người phụ nữ, một người đàn ông và với một đứa bé, đây chính là gia đình bốn người gồm cả mẹ chồng sống chung.

Người đàn ông đang ngồi trên ban công đọc báo uống trà, cũng không ra tiếp khách.

Mà mẹ chồng thì đang đan áo len, sắc mặt âm trầm, trông có vẻ rất khó chịu.

Chỉ có bà chủ của gia đình là Kinh Lan ra tiếp đón, giúp Ân Ân chuyển hành lý vào nhà.

Hai mẹ con nhìn nhau một cái, có vẻ đều rất xấu hổ. Ân Lưu Tô đẩy đẩy Ân Ân: “Cháu gọi mẹ đi.”

Ân Ân thấy hơi căng thẳng, trốn ra sau lưng của Ân Lưu Tô rồi gọi một tiếng rất nhỏ: “Mẹ.”

Vì có cảnh sát nhân dân Tiểu Lưu ở đây nên Kinh Lan xông tới ôm lấy Ân Ân, xúc động mà nói: “Con gái, cuối cùng mẹ cũng được gặp con.”

Khi nói chuyện còn cố gắng chảy ra vài giọt nước mắt.

Nhưng có lẽ những giọt nước mắt này rơi xuống cực kỳ gượng ép nên người có tâm tư tinh tế như Ân Ân cảm nhận và nhìn ra được. Vậy nên cô bé không khóc nhiều như lúc ở trên xe cảnh sát, cũng không hề ôm lại cô ta mà chỉ đứng ngây người, ánh mắt vô thức nhìn về phía Ân Lưu Tô.

Không biết phải làm như thế nào mới là đúng.

Ân Lưu Tô vẫn luôn xem xét hoàn cảnh và những người này để phán đoán tình hình gia đình.

Hiển nhiên là mẹ chồng cực kỳ không vui, người chồng cũng rất khó chịu, chỉ có người mẹ ruột này còn có chút tình thân, rốt cuộc thì Ân Ân cũng là con ruột của cô ta.

Đứa bé trai đang chơi xếp gỗ vừa thấy mẹ mình ôm đứa bé khác thì không ngồi yên được nữa. Cậu bé chạy tới dùng món đồ chơi bằng gỗ đánh Ân Ân: “Đây là mẹ của tôi, chị tránh ra! Tránh ra!”

Ân Lưu Tô ôm Ân Ân ra phía sau lưng mình để bảo vệ cô bé ngay. Kim Lan cũng giữ chặt cậu bé: “Tiểu Bảo, đây là chị gái của con.”

Ân Ân rất hiểu chuyện mà chủ động mở miệng trước: “Chào em trai.”

Tiểu Bảo lại không muốn nhận cô chị gái từ trên trời rơi xuống này. Cậu bé chỉ cảm thấy có người muốn cướp mẹ mình nên la to: “Người xấu! Chị là người xấu! Mẹ là mẹ của tôi, không phải mẹ của chị! Chị cút đi! Đây là nhà của tôi!”

Vẻ mặt Kim Lan đầy xấu hổ mà nhìn qua cảnh sát nhân dân Tiểu Lưu sau đó mới nghiêm khắc răn dạy Tiểu Bảo: “Tiểu Bảo, con không được nói chuyện với chị gái như thế, mau nói xin lỗi đi.”

Lúc này, người mẹ chồng nãy giờ còn chưa lên tiếng hừ lạnh một cái: “Tiểu Bảo của chúng ta là con một, nó đâu phải là chị của Tiểu Bảo. Chẳng qua là cái đứa...”

Cảnh sát nhân dân Tiểu Lưu khẽ ho một tiếng, mẹ chồng ngừng lại không nói thêm gì nữa.

Vẻ mặt của Tiểu Lưu rất nghiêm túc, nói: “Vứt bỏ trẻ em là hành vi trái pháp luật, hy vọng mọi người hiểu rõ vấn đề này.”

Kinh Lan vội giải thích: “Tôi không vứt bỏ trẻ em. Năm đó tôi mới sinh con xong thì ba của nó mang nó đưa cho người khác. Tôi còn cãi nhau với hắn ta một trận, có trời đất làm chứng!”

Mặc dù Ân Lưu Tô không tin lời nói của Kinh Lan nhưng chuyện năm đó thực hư ra sao thì cũng không có nhân chứng hay chứng cứ gì cả. Đã qua nhiều năm như thế thì bây giờ ai nói gì cũng không kiểm tra được.

Tiểu Lưu nói tiếp: “Vậy đứa bé này giao cho mọi người, hy vọng cô có thể thực hiện trách nhiệm của một người mẹ, tôi sẽ tới thăm định kỳ.”

Dĩ nhiên là những câu nói này có tác dụng uy hiếp.

Kinh Lan vội trả lời: “Vâng, vâng, tôi đã biết, tôi sẽ nuôi nấng con bé thật tốt.”

Đúng lúc này, người đàn ông Kỳ Viễn đi tới, ánh mắt lạnh lẽo nhìn mọi người: “Cô nuôi? Cô lấy gì mà nuôi? Gần đây việc mua bán không thuận lợi, ông đây còn đang gánh một đống nợ nần. Ngay cả tiền học phí của Tiểu Bảo cũng chưa gom đủ mà trong nhà còn muốn nuôi thêm người khác, đây là không muốn cho ông đây sống nữa phải không!”

Kinh Lan nghe chồng nói thế thì rủ mi cúi đầu không dám nói lời nào.

Mẹ chồng cũng tỏ thái độ bất mãn mà oán giận: “Tại sao mấy người không đi tìm ba của đứa bé. Tục ngữ có câu, con gái gả chồng như bát nước đổ đi, vậy mà mấy người lại dẫn nó tới nhà của chúng tôi là có ý gì?”

Tiểu Lưu giải thích: “Ba của cô bé là người tàn tật nên không đáp ứng được đủ điều kiện để nuôi nấng.”

“Vậy tôi có điều kiện chắc?” Kỳ Viễn đáp trả rất lạnh lùng: “Nó không phải con của tôi tại sao tôi lại có nghĩa vụ phải nuôi nấng nó!”

Kinh Lan giật giật ống tay áo của chồng, nói nhỏ: “Đừng nói những lời như thế trước mặt con nít.”

“Tôi nói chính là sự thật! Tại sao tôi lại có nghĩa vụ nuôi con của người khác, con mẹ nó!”

Gã đàn ông tức giận xoay người trở về phòng, còn sập cửa rất mạnh. Kinh Lan dù khó xử cũng không dám cãi lại.

Tiểu Lưu và Ân Lưu Tô cũng không thể ở lại đây lâu nên chỉ ngồi với Ân Ân một chút rồi đứng dậy ra về.

Lúc gần đi, Ân Ân nắm rất chặt góc áo của Ân Lưu Tô, đôi mắt đã ầng ậng nước.

Không biết là sợ hãi do không muốn xa rời hay là vì phải đối mặt với một tương lai không xác định...

Dù cho Ân Lưu Tô rất luyến tiếc cô bé cũng cực kỳ lo lắng nhưng lại không thể làm gì. Cô ngồi xổm trước mặt cô bé, khe khẽ an ủi: “Tiểu Muội, cháu có nhớ rõ dãy số điện thoại của dì không?”

“Nhớ ạ, 098283...”

Ân Lưu Tô cắt ngang lời của cô bé: “Được rồi, nhất định phải nhớ cho kỹ không được quên. Về sau gặp chuyện gì không xử lý được thì gọi điện thoại cho dì biết chưa?”

“Vâng ạ!”

...

Tiểu Lưu và Ân Lưu Tô đi ra khỏi khu chung cư Huệ Dân.

Mày của Ân Lưu Tô nhíu chặt, đi vài bước lại quay đầu một lần có vẻ vô cùng lo lắng.

Tiểu Lưu hiểu rõ băn khoăn trong lòng của Ân Lưu Tô nên nói: “Tôi sẽ thường xuyên tới thăm Tiểu Muội, sẽ không để cô bé phải chịu thiệt thòi.”

“Mẹ của cô bé không có công ăn việc làm chỉ dựa vào chồng mình thì ở nhà làm gì có quyền lên tiếng, cô ta sẽ không thể bảo vệ cô bé.”

Tiểu Lưu bất đắc dĩ phải trả lời: “Nhưng tôi cũng không thể đưa bé đến chỗ ba ruột, anh ta là người tàn tật chỉ có thể kiếm ăn từng bữa nên không thể chăm sóc cho trẻ con được.”

Ân Lưu Tô cũng hiểu đây chính là lựa chọn tốt nhất.

“Tôi mời cô đi ăn một bữa cơm.” Tới ngã tư, Tiểu Lưu đề nghị: “Coi như là quà cảm ơn cô giúp mấy ngày này.”

“Không cần đâu, đây chỉ là chuyện nhỏ, không cần phải rắc rối như vậy.” Ân Lưu Tô vẫy vẫy tay, cười nói: “Tạ Văn Thanh còn đang ở nhà, chắc còn đang rất khổ sở, tôi trở về xem thử cậu ấy như thế nào.”

Tiểu Lưu gật gật đầu: “Cũng đúng, nếu mọi người muốn thì tôi sẽ trở về liên hệ với đồn cảnh sát xem thử có tìm được người thân của Tạ Văn Thanh hay không.”

“Hình như Tạ Văn Thanh không muốn tìm người nhà.” Ân Lưu Tô nói: “Cậu ấy cũng đủ tuổi rồi, tự có tính toán riêng của bản thân.”

“Cũng đúng, dù sao thì nếu gặp chuyện gì phải kịp thời liên lạc với tôi, để tôi đưa cô về.”

“Không sao đâu, đây đây, xe buýt tới rồi đây, tôi đi xe buýt về là được.”

Nói xong, Ân Lưu Tô chen lên chiếc xe buýt đang đi tới, vẫy tay với cảnh sát nhân dân Tiểu Lưu: “Tạm biệt!”

“Hẹn gặp lại.”

Tiểu Lưu cảm khái mà nhìn bóng lưng đang đi xa dần của Ân Lưu Tô.

Hai đứa trẻ trước nay chưa từng quen mà cô có thể đối xử như người thân trong gia đình.

Ở thời đại này, những người nhiệt tình giống cô vốn dĩ rất hiếm gặp....

Lúc Ân Lưu Tô về tới nhà đã là hai giờ chiều, Tạ Văn Thanh đang thu dọn hành lý của mình.

Đồ vật của cậu không nhiều, nhét gọn vào một cái cặp sách là xem như xong việc rồi.

Thấy cô về nhà cậu vội hỏi: “Tiểu Muội sao rồi?”

Ân Lưu Tô chỉ nói chuyện tốt không nói chuyện xấu: “Nhà khá lớn, điều kiện gia đình cũng tương đối khá giả, cuộc sống về sau của Ân Ân chắc sẽ thoải mái.”

“Vậy là tốt rồi.” Tạ Văn Thanh thở phào nhẹ nhõm.

Tầm mắt của Ân Lưu Tô đặt vào chiếc cặp sách cũ màu xanh lam, cô hơi kinh ngạc: “Cậu muốn đi hả?”

Tạ Văn Thanh vỗ vỗ chiếc cặp sách bên cạnh, nói chuyện có chút xấu hổ: “Đúng vậy, Tiểu Muội đã đi rồi tôi còn ở lại... có chút không hay. Chị là phụ nữ độc thân, tôi lại là nam, không có Tiểu Muội ở đây sợ sẽ bị người bên ngoài nói xấu.”

Ân Lưu Tô hiểu rõ mấy người hàng xóm của nhà mình hay đặt điều như thế nào, lúc trước có Tiểu Muội ở đây nên cũng không ai nói cái gì không tốt.

Bây giờ không có Tiểu Muội mà cô vẫn cùng một thanh niên như Tạ Văn Thanh ở chung thì thế nào cũng bị người ta nói này nói nọ.

Nhưng hôm nay Ân Lưu Tô đã chịu một lần chia tay buồn bã nên không muốn phải trải qua lần thứ hai. Cô đi tới vỗ lên cặp sách của Tạ Văn Thanh: “Cậu mới mấy tuổi, mọi người đều nói tôi hơn bốn mươi thì cậu lo gì... Cậu nhìn giống như con trai của tôi thì có. Không cần sợ người khác nói xấu, ai muốn nói gì cứ cho họ nói.”

“Tôi chưa bao giờ cảm thấy chị già hết.” Tạ Văn Thanh nghiêm túc nhìn vào mắt cô, nói tiếp: “Dù chị nói chị chỉ có hai mươi tuổi chắc là bốc phét nhưng tôi vẫn xem chị là chị gái.”

“Tôi không khoác lác, tôi thật sự chỉ mới hai mươi tuổi.” “Ừ, tôi tin tưởng chị!”

“...”

Ân Lưu Tô nhìn thấy dáng vẻ của cậu như đang dỗ dành trẻ nhỏ, còn phối hợp thêm ánh mắt từ ái như đang nhìn một người thiểu năng trí tuệ thì biết cậu chẳng hề tin chút nào.

Nhưng cũng không sao, tên nhóc này nói nghe cũng rất ấm lòng.

Ân Lưu Tô chuyển đề tài: “Bây giờ cậu mà đi thì có thể đi đâu được, tìm được chỗ ở rồi sao?”

Tạ Văn Thanh lắc đầu.

“Vậy còn công việc, tìm được rồi?”

Tạ Văn Thanh vẫn lắc đầu: “Nghe nói hát rong trong quán bar có thể kiếm được khá nhiều tiền. Nếu không được thì cũng có thể vào nhà máy xin làm công nhân, tôi rất khỏe nên có rất nhiều việc để xin làm, tóm lại là sẽ không chết đói.”

“Tôi không quan tâm kế hoạch của cậu như thế nào, tôi chỉ quan tâm cậu cần phải có một chỗ ở.”

“Vậy có thể đi tới chỗ hầm cầu ở tạm mấy ngày.”

“Ở dưới hầm cầu giống như mấy đứa lang thang hả?” Ân Lưu Tô bĩu môi, khẽ nói: “Tạm thời cậu cứ ở lại đây đi, đợi đến khi cậu tìm được việc làm thì tính sau.”

“Như vậy có được không?”

“Dong dong dài dài.” Ân Lưu Tô lại đổi một lý do khác: “Lúc trước cậu kể cho tôi nghe nhiều chuyện ma như thế. Giờ mà cậu đi luôn thì cậu... Cậu đúng là kẻ không có trách nhiệm!”

Tạ Văn Thanh gãi gãi đầu, cười tươi rói như ánh mặt trời: “Cái này cũng đúng nhỉ, buổi tối tôi còn phải dẫn chị đi vệ sinh ở ngoài.”

“Cái này thì không cần đâu.” Ân Lưu Tô ngại ngùng trả lời: “Không thể ở không không như thế này được, mỗi tháng phải trả tiền thuê nhà cho tôi.”

“Đương nhiên.” Tạ Văn Thanh lập tức buông hành lý xuống, sung sướng nói: “Vậy ngày mai tôi sẽ đi tìm công việc luôn, sau đó có thể đưa tiền thuê trọ cho chị rồi.”

Ân Lưu Tô mím môi quay lưng mở tủ lạnh, chuẩn bị nấu vài món. Tạ Văn Thanh nhìn cô: “Chị, chị đang cười đúng không?” “Không có.”

“Tôi nhìn thấy chị đang cười.”

“Tôi không cười.”

“Thật sự là chị đang cười.”

Ân Lưu Tô lấy ra một trái dưa chuột từ trong tủ lạnh làm bộ muốn đánh cậu: “Cậu muốn chết đúng không!”

Bình luận

Truyện đang đọc