MÊ VỢ KHÔNG LỐI VỀ

Lâm Tử Lạp chau mày, có chút hoài nghi nhìn cô: “Sao em có thể dùng cách này được chứ? Em vẫn nên nói rõ với anh ấy thì hơn.”

 

“Chị bảo em có thể nói với anh ấy bằng cách nào đây, nói rằng cơ thể này của em có khiếm khuyết hay sao?” Tần Nhã cắt ngang lời của cô, nếu như có thể nói được ra những lời đó thì cô ấy đã nói từ lâu rồi.

 

Sẽ không đợi đến bây giờ.

 

“Chú hai ở một mình, em cũng một mình, sống chung với nhau thực ra cũng không tệ.”

 

“Em nói thật không?” Lâm Tử Lạp không dám tin vào tai mình.

 

Tần Nhã gật đầu: “Đúng vậy, em sớm đã có suy nghĩ sẽ làm vậy rồi, chỉ là vết thương vẫn chưa lành, chú hai cũng không có ở đây, cho nên…”

 

Đây quả thật là khiến người ta trở tay không kịp, làm cho cô không biết nói như thế nào với Tần Nhã, cô đứng dậy: “Chị cần yên tĩnh một chút”.

 

Nói xong cô liền đi ra ngoài.

 

Tần Nhã biết cô lo lắng cho mình, cô ấy đang ép bản thân vào đường cùng, cắt đứt mọi khả năng có thể với Tô Trạm.

 

Nhưng một khi cô ấy đã hạ quyết tâm, thì không ai có thể lay chuyển được.

 

“Không cần phải lo lắng cho em đâu, thay vì để cho em sống trong áp lực thì không bằng cứ để em thoải mái hơn đi.” Tần Nhã nói với cô.

 

Cho dù đó không phải là Tô Trạm, cô ấy yêu một người đàn ông khác, thì sao chứ?

 

Một cơ thể mang khiếm khuyết sẽ luôn khiến cô ấy cảm thấy xấu hổ với người mình yêu, thay vì luôn phải sống trong mặc cảm chi bằng cô ấy sống phóng khoáng một chút, sống một mình, hoặc là sống với một người khiến bản thân mình thấy thoải mái không cảm thấy áp lực.

 

Chỉ cần không ở cùng với người mình yêu là được.

 

Lâm Tử Lạp dừng bước, không thuyết phục, cũng không ngăn cản nữa, cô ấy đã là người trưởng thành rồi, cô biết bản thân đang làm gì, cô không thể nào can thiệp vào được.

 

“Vẫn còn nhiều thời gian, em suy nghĩ cho kỹ đi, một khi làm như vậy, chính là em đang tự đẩy Tô Trạm ra khỏi cuộc sống của em đấy.” Lâm Tử Lạp không nói nhiều nữa, đoạn đường về sau cô ấy phải tự mình đi, không ai có thể quyết định thay cô ấy được, điều duy nhất có thể giúp đó là nhắc nhở cô ấy mà thôi.

 

“Em biết, em đã suy nghĩ kỹ rồi.” Tần Nhã đã suy nghĩ kỹ lưỡng, với thân thể như vậy của cô ấy, không thể liên lụy tới người khác, cũng không nên làm khó bản thân.

 

Không yêu đương hò hẹn với bất cứ ai, chính là trạng thái tốt nhất của cuộc sống mà cô có thể đạt được.

 

“Em tự mình suy nghĩ cho kỹ là được.”

 

Nói xong, Lâm Tử Lạp liền đi ra khỏi phòng ngủ của Tần Nhã.

 

Tông Khải Phong và Trình Dục Ôn đã đưa hai đứa trẻ ra ngoài, trong biệt thự rất yên tĩnh, cô đi lên lầu, trong lòng có chút rối bời.

 

Cô cho rằng Tần Nhã đã thiếu suy nghĩ khi làm như vậy, nhưng cô tôn trọng quyết định của cô ấy, cô hiểu cảm giác của một người phụ nữ không thể sinh cho người mình yêu một đứa con là như thế nào.

 

Cho nên cô không thể nói gì, có lẽ, cô ấy và Tô Trạm có duyên nhưng không có phận.

 

Hôm nay dù có thế nào cũng không được yên bình.

 

Trên bản tin mới có người tung tin rầm rộ, mức độ phổ biến không hề giảm đi mà ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng hơn.

 

Trong bệnh viện, mẹ Cố đã tỉnh lại sau cơn mê, cuộc đời bà, sinh được bảy người con, giờ cũng chỉ còn hai đứa bên cạnh bà là con cả và người con thứ sáu, người con thứ hai, thứ ba và thứ năm đều đã lấy chồng có gia đình riêng và chuyển ra khỏi nhà họ Cố.

 

Cố Bắc đã bị giam rồi. Người con thứ năm có ba đứa con cần chăm sóc, không thể đến được, hơn nữa chồng cô ta cũng không muốn cô ta qua lại với nhà họ Cố, cô ta muốn giúp đỡ, nhưng cũng chỉ đành lực bất tòng tâm mà thôi, cô ta chính là một người phụ nữ chuẩn mực của gia đình, vì con vì cái, nên không thể bỏ chồng. Nếu như thực sự buông bỏ, gia đình sẽ tan vỡ, con của cô ta có mẹ nhưng không có bố, vậy thì con của cô ta thật đáng thương. Cho nên chỉ có thể chọn rời bỏ nhà họ Cố mà thôi.

 

Vì sự vẹn toàn của gia đình của chính mình.

 

Người con thứ sáu của bà không giống với năm người chị trước, tuy rằng cũng được nuôi dạy và lớn lên ở bên ngoài, nhưng sau khi trưởng thành thì đã ra nước ngoài du học, thành tích học tập rất tốt, sau khi tốt nghiệp cũng tìm được một công việc tốt, làm Phó tổng giám đốc của một công ty nước ngoài, cũng được coi là một người phụ nữ mạnh mẽ giỏi giang điển hình.

 

Vẫn còn tình cảm gắn bó với bố mẹ.

 

Cô ta và chị gái lớn luôn chạy vạy bên ngoài, thường xuyên tới nhà các bác các chú, nhưng những cánh cửa vẫn luôn đóng kín, nói không có thời gian, họ có muôn vàn lý do để từ chối không gặp mặt.

 

Thực ra tất cả đều là cái cớ, thấy nhà họ Cố sắp thất bại, tất cả bọn họ liền cố gắng chừa ra cho mình một đường lui.

 

Thế giới này chính là như vậy, khi bạn thành công, sẽ có rất nhiều người đến với bạn, chúc mừng, xu nịnh bạn nhưng khi bạn gặp khó khăn, sẽ chẳng có mấy ai đến giúp đỡ bạn cả.

 

Nhìn thấu tấm chân tình trong lúc hoạn nạn, thực lòng mà nói thì bà đã từng được người ta a dua nịnh nọt, nhưng đến hôm nay, tất cả mọi người đều né tránh nhà họ Cố họ như né tránh rắn rết vậy.

Bình luận


P
Phuong Trung
26-03-2023

Đúng là thời đại nào cũng chỉ vì tiền mà thôi mà chỉ những người có tiền có quyền là tất cả mọi thứ mà cũng ép buộc người nghèo quá rồi

H
Hương Triệu
26-03-2023

Truyện này nghe quen thế nhỉ, không biết đã nghe chưa?nhưng tên truyện khác thì phải

H
hồng phúc Nguyễn
26-03-2023

Bữa nay ko tìm thấy truyện chàng rể trời cho của lena nữa zay

C
Chuc Dam
26-03-2023

chị đọc bộ nào mà nó giống truyện chàng dể trời cho ý nghe dag hay

P
Phu Van
26-03-2023

Oi ,gap lai chi le na roi

D
diem pham
26-03-2023

Cam on c, truyen nay bao nhieu tap c

M
mỹ phượng
26-03-2023

Truyện này có tên khác

H
Hoa Le Le
26-03-2023

Chị LN nghỉ đến tháng nay rồi con gì

Truyện đang đọc