MỆNH VƯỢNG PHU

Cha Khương không để ý đến sự khác thường của vợ, ông vơ lấy chiếc áo khoác ở trước phòng để mặc rồi đi sang nhà hàng xóm khoe khoang về bản lĩnh của con rể nhà ông.

Việc Vệ Thành đỗ tú tài đã truyền khắp thôn Hậu Sơn, có thể nói là không ai không biết. Ở thôn Tiền Sơn bên này cũng đã nghe được động tĩnh, nghe nói sau này hàng tháng chàng còn được lên nha môn lĩnh gạo, mỗi năm còn được thêm mấy lượng bạc, cũng vì thế nên trong lòng lại càng thêm chua xót.

Nửa năm trước, ai nhắc đến chàng cũng đều lắc đầu, không đồng ý gả con gái đến nhà chàng. Khi Khương Mật thành thân, ai cũng khen ngợi trước mặt nhưng lại dèm pha sau lưng.

Lại nói, vợ kế đối với con cái của vợ trước để lại thì có thể tốt được bao nhiêu chứ?

Nếu thực sự tốt với nàng mà lại có thể hứa gả nàng cho người như thế sao?

Ngẫm lại thì Vệ Thành và Khương Mật cũng rất phù hợp với nhau. Ngoại hình hai người đều khá, mệnh lại đều không tốt. Một người thì năm nào cũng gặp xui xẻo, một người thì mất mẹ từ nhỏ, xứng đôi vừa lứa, về chung một nhà tránh làm hại đến người khác…

Khi ấy thì có ai thành tâm thành ý nói đây là việc tốt đâu, ai có thể nghỉ đến chứ? Mới có bao lâu? Tính từ lúc mai mối còn chưa đến một năm, đến bây giờ mới thành thân được hai ba tháng mà Vệ Thành đã là tú tài, còn Khương Mật tất nhiên là trở thành vợ tú tài.

Ở Tiền Sơn thôn, tam cô lục bà tụ tập buôn dưa lê nói nhỏ, chẳng lẽ vợ kế của cha Khương lại thực sự hiền lành lương thiện? Bà ấy thực sự là nghĩ cho con gái riêng của chồng, chắc chắn rằng Vệ Thành có thể thay đổi vận mệnh?

“Ta cảm thấy không phải thế, người như Tiền Quế Hoa lại có thể tính toán cho con gái riêng của chồng như thế á? Ta không tin!”

“Cũng đúng… người tính không bằng trời tính, thuyền lật trong mương nha.”

“Thế là sao?”

“Còn thế nào nữa? Tốn bao công sức tìm một người con rể chỉ được cái mã bề ngoài, ai ngờ bây giờ hắn lại có thể trở mình. Không biết bây giờ trong lòng Tiền Quế Hoa cảm thấy thế nào?”

Tiền Quế Hoa mà họ đang nhắc đến chính là mẹ kế của Khương Mật, mẹ kế cũng là người Tiền Sơn thôn. Lúc này đây, bà ta chẳng còn tâm trí nào mà đi nghe ngóng xem người ta nói gì sau lưng mình nữa, thẩn thơ đi giặt quần áo như người mất hồn thì bị mẹ bà ta gọi sang một bên.

“Nghe họ nói Vệ Tam Lang đỗ tú tài rồi à? Có thật không?”

Cho dù có nghe câu này bao nhiêu lần đi chăng nữa thì tim Tiền Quế Hoa vẫn cứ thắt lại. Mẹ bà hỏi thì không thể không trả lời được nên bà ta đành gật gật đầu.

“Ta nói này, cô kén đi chọn lại cho nó rồi lại chọn một nhà thông gia tốt như thế là có ý gì? Trước kia cô hay sai bảo nó như thế cơ mà? Để cho nó trở mình được thì cô còn có thể sống yên ổn qua ngày không? Không chừng nó còn xúi giục con rể gây khó khăn cho người mẹ kế ngu ngốc như cô đấy!”

Mặt Tiền Quế Hoa đen lại, định bưng chậu gỗ đi thì lại bị mẹ bà ta giữ lại.

“Vốn là do cô không lo nghĩ chu toàn, ta mới nói một câu cô đã không chịu nghe rồi?”

“…như nhau cả, mẹ trách con nhiều hơn nữa thì cũng có tác dụng gì đâu? Chẳng thà suy nghĩ biện pháp giúp con còn hơn?”

Mẹ bà nhăn mày lại: “Trách cái gì? đã như thế này rồi cô còn định gây khó dễ cho nó làm gì? Theo ta nghĩ không bằng nghĩ cách bù đắp lại cho nó. Tính tình Khương Mật mềm yếu, dễ nói chuyện. Cô chung sống hòa hảo với nó là được? Cô nhìn Vệ Tam Lang đó, trước kia đến sống còn khó khăn mà vừa đỗ tú tài một cái là xoay chuyển lại ngay được. Cô thấy mà không thèm ư? …”

Mẹ của Tiền Quế Hoa vừa nói cái là không dừng lại được, từ sáu đấu gạo bốn lượng bạc đến tuổi của Vệ Thành, năm nay mới hơn hai mươi tuổi, mà đã là một tú tài, lại thêm tinh thần hăng hái của tuổi trẻ, không chừng mấy mấy năm nữa lại đỗ cử nhân!

Đỗ tú tài chỉ có thể khiến người ta nhìn thêm một cái, ở trong thôn cũng có tiếng nói hơn một chút, nhưng cử nhân lại khác, cử nhân có thể làm quan!

Kỳ thi hương năm ngoái cũng có một người đỗ cử nhân, sau kỳ thi đầy khó khăn căng go mới giành được thành tích này, vậy thì sao? Từ khi nha môn niêm yết bảng, cửa nhà hắn tấp nập người qua lại tặng lễ vật.

Mặc dù trước kia nhà người ta cũng không nghèo, nhưng cũng chẳng dư giả gì. Nhưng từ khi trong nhà có một cử nhân lão gia, nhà người ta chuyển từ cái viện rách nát sang ở cao môn đại trạch, trở thành người nhà danh giá.

Cha mẹ tiền Quế Hoa nói đến việc này cũng chỉ muốn khiến cho con gái mình tỉnh táo hơn chút.

Vốn cho rằng làm vợ kế thì địa vị nửa đời sau của nàng sẽ thấp hơn vợ trước, sau này có chết đi cũng chẳng thể hợp táng với chồng nên trong lòng nàng tất nhiên là chán ghét. Ghét vợ trước của chồng thì tất nhiên là chẳng thể nào đối xử tốt với đứa con gái mà người vợ trước để lại, sai bảo nàng ta như đầy tớ cũng chẳng lạ.

Nhưng sự tình bây giờ đã thay đổi, lại nói dù sao Khương Mật cũng đã gả cho nhà người ta, người làm mẹ kế cũng chẳng thể làm gì được nàng ta, thế thì chẳng bằng hàn gắn một chút, ít nhất còn có thể được thơm lây.

“Bù đắp thế nào? bảo con đem mặt nóng đi dán lên mông lạnh của nó ư? Nó nhận hay không thì nợ vẫn còn còn đó.”

“Vì cháu ngoại con nên nhẫn nhịn một chút, chẳng phải người làm mẹ nào cũng đều vì con mà suy xét hay sao?”

“Cũng vì suy nghĩ tốt cho Cẩu Tử nên con mới …”

“Con mới thế nào?”

Dù cho cha mẹ hỏi thế nào Tiền Quế Hoa cũng không mở miệng nói, bà ta cầm cái chậu gỗ quanh quẩn hai bước rồi đi mất.

Tiền Quế Hoa rất tin tưởng lời của ông thầy bói, chuẩn bị dành ra chút thời gian đi tìm ông ta để xem xem có cách nào phá giải, tốt nhất là đem vận may của Khương Mật sang cho Cẩu Tử. Chẳng đợi bà ta có thời gian rảnh thì trong nhà lại xảy ra chuyện.

Nói ra thì cũng là do tự làm tự chịu, từ khi tin tức Vệ Thành đỗ tú tài được truyền đến, Tiền Quế Hoa như đi vào ngõ cụt, suy cho cùng thì cuộc sống của kế nữ tốt đẹp, vậy con trai bà sẽ ra sao? Suy nghĩ đều dành hết cho việc này nên lại thành ra sơ suất việc khác.

Hai ngày nay Tiền Quế Hoa làm gì cũng đều lơ đãng, nên cũng chẳng chăm sóc tốt được cho con trai. Ban đêm Cẩu Tử cựa mình nên bị nhiễm gió lạnh phía sau lưng, lạnh cả ngực nên sáng sớm ngủ dậy không thoải mái. Lúc này nhanh chóng uống bát canh gừng còn kịp. Nhưng bà ta lại không để ý, kéo dài cả một ngày nên bệnh đã nghiêm trọng hơn.

Trời mùa đông bị cảm lạnh, ho khan là chuyện thường gặp. Lẽ ra bà ta nên đi bốc thuốc, rồi nhanh chóng cho Cẩu Tử uống thuốc. Nhưng phản ứng đầu tiên của Tiền Quế Hoa không phải là tự kiểm điểm bản thân, cũng chẳng đi bốc thuốc mà bà ta lập tức nghĩ đến Khương Mật.

Bà ta nghiến răng nghiến lợi cho rằng Cẩu Tử bị bệnh là do việc tốt của Khương Mật. Nàng trở thành vợ tú tài, nàng sống tốt thì Cẩu Tử liền bị bệnh.

- ” Đúng là đồ tai họa, đồ sao chổi!”

Tiền Quế Hoa mới mắng một câu thì chồng bà ta từ bên ngoài về liền hỏi: “Bà đang nói cái gì xui xẻo vậy? Gào cái gì?”

“Cẩu Tử bị bệnh rồi, còn phát sốt nữa.”

“Nó bệnh sao bà không đi mời đại phu đi?”

“…”

Lúc này Tiền Quế Hoa mới phục hồi lại tinh thần, đúng rồi, nên đi mời đại phu trước: “Tôi quá lo lắng nên quên mất, tôi đi ngay đây!”

Cha Khương xua tay, “Thôi, tôi đi nhanh hơn, để tôi đi, bà ở lại trông Cẩu Tử.”

Cảm lạnh, ho khan nhìn thì nghiêm trọng nhưng chỉ cần uống vài bát thuốc lại khỏe lại ngay. Thấy con trai đã ổn hơn, cha Khương mới bớt lo lắng, xong lại thấy đáng tiếc. Vốn định đưa cả Cẩu Tử đi Vệ gia ăn tiệc, nhưng nó thế này thì tốt nhất là không đi, đi rồi lại mang xui xẻo đến cho nhà người ta, nhà thông gia lại không vui.

“Cẩu Tử bị bệnh còn chưa khỏe hẳn, một mình nó tôi không yên tâm, bà cũng ở lại, tôi đi một mình sang Vệ gia.”

Tiền Quế Hoa cũng chẳng thích đi ăn bữa tiệc này làm gì, muốn nói đừng đi, đi rồi lại mang về nhiều xui xẻo hơn thì biết làm sao? Nhưng nhìn thấy chồng đang vui vẻ như vậy nên bà ta lại chẳng dám nói.

Ở bên Tiền Sơn thôn, Tiền Quế Hoa hận đến nghiến răng nghiến lợi thì ở bên Hậu Sơn thôn Khương Mật cũng thấp tha thấp thỏm. Càng gần đến ngày nàng càng lo lắng không yên. Suốt hai đêm đều chẳng thể ngủ yên, cứ nghĩ đến giấc mộng ấy. Nàng không mong bất kỳ ai gặp chuyện không may, trong lòng chỉ mong cả tướng công và cha đều tốt.

Trong thôn có rất nhiều người cho rằng có lẽ Khương Mật rất hận mẹ kế, oán trách cha nàng.

Thực ra cũng chẳng nghiêm trọng đến vậy, nàng đã sớm trải qua cuộc sống khó khăn, trong lòng có giận, sau khi gả đến Vệ gia cũng dần nghĩ thông suốt.

Mẹ kế ghét con riêng của chồng cũng không phải chuyện lạ, còn về việc cha không quan tâm đến nàng cũng bình thường. Mẹ nàng đã không còn, mẹ kế vừa vào cửa đã sinh em trai, nàng lại ngày một khôn lớn, con gái lớn và cha khó tránh khỏi có sự xa cách. Gộp các lý do lại với nhau mới dẫn đến sự bất hạnh của nàng trong những năm này.

Trước kia cảm thấy buồn vì cho rằng sau khi mẹ mất chẳng có lấy một người thành tâm thật ý yêu thương nàng. Nhưng giờ đây có tướng công thương yêu nàng. Cuộc sống bây giờ chính là giấc mộng mà trước kia nàng vẫn thường mơ.

Nếu đã có được cuộc sống tốt đẹp hơn, Khương Mật cũng chẳng suy nghĩ gì nhiều về những bất hạnh trước kia. Thỉnh thoảng nghĩ đến cha nàng, lại nhớ trước kia, khi mẹ nàng còn sống, cha cũng từng thương yêu nàng…

Còn sau này có thay đổi thế nào đi chăng nữa thì Khương Mật cũng chẳng muốn nghĩ đến nữa, sau khi lấy chồng số lần nàng gặp người nhà mẹ đẻ rất ít, vậy thì còn nhớ đến những cái đó làm gì? Có thời gian rảnh rỗi như vậy chẳng bằng suy nghĩ xem có thể làm thế nào để cuộc sống bây giờ ngày càng tốt đẹp hơn.

Tiền Quế Hoa và cha mẹ bà ta đều nghĩ rằng Khương Mật sẽ mang thù, bây giờ nàng phát đạt rồi nhất định sẽ quay lại trả thù mẹ kế.

Khương Mật không nghĩ thế.

Tiệc rượu tại Vệ gia ngày hôm ấy, Khương Mật đã bận rộn từ sáng sớm, trước khi nàng ra khỏi căn phòng phía tây, Vệ Thành đã tỉnh lại, Khương Mật còn nói hôm qua sắc trời không ổn lắm, sợ rằng sẽ mưa, may mắn là còn chưa mưa.

“Nếu hôm nay mọi thứ đều thuận lợi thì tốt quá rồi.”

Vệ Thành đang thay quần áo, nghe được lời này liền đáp: “Đều đã sắp xếp ổn cả rồi, nàng đừng lo lắng.”

Khương Mật gật gật đầu rồi đi ra khỏi phòng, nghĩ tới gì đó lại hỏi: “Tướng công chàng muốn ăn chút gì không? Thiếp đi làm cho chàng, hôm nay nhà bếp nhiều đồ, muốn ăn gì đều có thể làm được.”

“Như bình thường là được rồi. Nàng và mẹ đều bận, ta lại chẳng giúp được gì, không cần thêm phiền phức nữa.”

Ngô Thị đang chuẩn bị hầm thịt, bữa sáng Khương Mật đã chuẩn bị, có cháo và dưa muối. Cha Vệ ngửi thấy hương thơm của thịt bay lên từ nhà bếp liền bưng bát cháo húp xì xụp. Vệ Thành ăn rất lịch sự, vừa ăn vừa nghe mẹ chàng báo tên món ăn. Bà nói buổi trưa có những món gì món gì để hai người họ ăn uống ít một chút, giữ bụng để trưa ăn.

Ngô Thị bảo hai cha con giữ bụng là nghĩ khi người làm giúp mang thức ăn lên chắc chắn chẳng còn dư, ngươi không ăn thì khách cũng càn quét sạch sẽ, nên thà ăn nhiều thêm hai miếng kẻo lại trong nhà có tiệc mà vẫn bạc đãi người nhà mình.

Vợ đại lang ở sát vách cũng cùng chủ ý đó. Nàng ta nghĩ phải ăn bù lại tiền rượu ngày ngày hôm trước. Có suy nghĩ ấy rồi nên buổi sáng cũng chẳng nấu cơm, đêm hôm trước cũng chỉ nấu cho đại lang và Mao Đản chút cháo loãng, trước đã loãng giờ còn loãng hơn, đáy bát chẳng có được mấy hạt gạo.

Mao Đản trợn mắt kêu đói, hỏi mẹ nó sáng nay ăn gì.

Vợ đại lang quay người vào bếp nấu nồi nước, chia cho hai cha con mỗi người một bát to, không cần khách sáo làm gì, bưng lên uống đi!

Đại lang không tin vào bát nước mình nhìn thấy trước mặt, tối qua miễn cưỡng còn được coi là cháo, còn cái bát này thì chả có gì liên quan đến cháo hết.

“Bưng nước lên làm gì? Bữa sáng đâu?”

“Chàng quên hôm nay ăn tiệc rồi à? Đói một chút thì đến trưa mới ăn nhiều được, lần này mẹ ra hết vốn gốc rồi, đồ ăn không ít.”

“Nàng như thế này cũng quá…”

“Ta quá cái gì? Trước khi đi ăn tiệc nhà ai mà chả để bụng rỗng? Ăn no rồi thì còn đi ăn được cái gì nữa?”

“Nhà mình đãi tiệc thì chúng ta cũng sang làm giúp, nàng để ta đói mà đi thế này à? Bụng kêu lên không ngại mất mặt à?”

“Đói thì chàng uống chút nước, chịu khó một chút đợi đến trưa thì ăn thịt.”

Vệ đại lang chẳng biết nói cái gì nữa, Mao Đản ở bên cạnh nhìn thấy bát nước trong đến nỗi nhìn thấy đáy liền ngoạc mồm ra khóc.

Ngô thị đang ăn cháo đột nhiên nghe thấy tiếng khóc nhà sát vách, bà liền vểnh tai lên nghe ngóng: “Đây có phải tiếng của Mao Đản không? Mới sáng ngày ra chúng nó đã ầm ĩ cái gì không biết?”

Khương Mật nghe cũng thấy giống tiếng khóc của Mao đản, tiếng khóc này nàng nghe ra được, lần trước Mao Đản khóc nháo đòi ăn bánh quế hoa cũng gào thét thế này. Nàng lưỡng lự một chút rồi nói: “… có cần đi sang xem chút không ạ?”

Ngô Thị buông bát đũa xuống: “Ta đi, các người cứ ăn tiếp đi.”

Hôm nay nhà bày tiệc mà nó vừa khóc vừa nháo còn ra cái thể thống gì nữa?

Ngô thị xụ mặt đi sang, sang tới nơi liền đập cửa hai cái: “Mới sáng ngày ra các ngươi nháo loạn cái gì?”

Nghe tiếng của mẹ, Vệ đại lang đi mở cửa, vợ đại lang nháy mắt ra hiệu cho Mao Đản đừng khóc nữa, ai ngờ cửa vừa mở ra, nó liền lao đến trước mặt Ngô thị rồi gào khóc còn thê thảm hơn vừa nãy: “Bà nội ơi! Mẹ kế muốn để cho con chết đói, không cho con ăn cơm!”

Ngô thị nghe xong nghẹn lời một lúc, bà cúi xuống nhìn Mao Đản một cái rồi nhìn về hướng hai vợ chồng: “Nói đi, có chuyện gì?”

Vệ đại lang ngại, hắn ta ngại mất mặt, úp úp mở mở nói không có gì, nói xong để Mao Đản xả ra.

“Tối qua nàng ta để cho con uống nước, hôm nay lại cho con uống nước, con không uống nước, con đói! Con muốn ăn cơm!!”

Ngẫm lại bộ dáng của vợ đại lang, Ngô thị liền hiểu ngay nàng ta đang định làm gì, thế nên mặt bà càng đen hơn. Vốn muốn mắng chửi nàng ta nhưng lại ngại hôm nay là ngày đãi tiệc mời khách mà mới sáng ngày ra đã tranh cãi thì thực sự xui xẻo.

“Hôm nay người nhà mẹ ngươi cũng tới, ta phải hỏi bà thông gia chút xem bà ta dạy con như thế nào mới được.”

Ngô thị nói xong câu này liền dắt Mao Đản đi.

Mao Đản còn đang kêu đói, Ngô thị trừng mắt nhìn nó một cái: “Có đồ cho ngươi ăn, đừng khóc nữa.”

Bình luận

Truyện đang đọc