MÈO HOANG

Hình Nghị mô phỏng theo Lâm Tề, không phải là hắn cảm thấy hứng thú với con người mà chỉ vì tiện lợi mà thôi.

Năm đó, nền văn minh Người máy đệ nhất xảy ra một cuộc đại chiến, những chủng tộc ở các tinh hệ khác liên quân với nhau, thừa dịp tràn vào tấn công, nhanh chóng tiêu diệt Đế quốc vĩ đại. Khi đó, hắn thân là danh tướng, có thể dẫn dắt hạm đội của mình trốn thoát khỏi sự truy sát của liên quân, không phải chỉ dựa vào khả năng chiến đấu.

Hắn nhạy cảm mà cương nghị, quyết đoán, làm việc gì cũng suy xét cẩn trọng. Cho tới tận lúc này, hắn chưa từng coi thường bất kỳ chủng tộc nào. Cho dù trong mắt hắn, loài người có yếu ớt thế nào đi chăng nữa thì sau khi chiếm lĩnh được rồi, hắn cũng sẽ xâm nhập, tìm hiểu nền văn hóa, tư tưởng của họ. Hắn cho rằng như vậy mới có thể thống trị được một cách toàn diện và hiệu quả. Hắn cũng cho rằng những lời mà Hình Kỳ Lân nói trước đó chỉ là những điều vớ vẩn. Hắn cảm thấy mình chẳng có chút hứng thú nào đối với Nhân loại, những có một thân thể con người đúng là thuận tiện hơn rất nhiều.

Ngày gặp phải Tô Di, vừa khéo hắn nhận được lời mời của Thiếu tá Doris, thủ lĩnh đội quân đóng giữ tại thành phố Tự Do, bày tỏ muốn cho hắn xem “Thành quả của sự linh hoạt trong công cuộc loại bỏ những dư thừa tại xã hội thực dân”, bên cạnh đó, sở nghiên cứu cũng đã sàng lọc được một mẫu cơ thể con người tốt nhất để thực hiện kỹ thuật cộng sinh dung hợp cho hắn. Đó chính là Lâm Tề, vừa hay cũng đang ở bệnh viện Đệ nhất của thành phố Tự Do. Vì vậy, sau khi đến bệnh viện này, hắn không trực tiếp đi kiểm tra công việc của Thiếu tá Doris mà tiến hành hoàn thành việc mô phỏng Lâm Tề trước.

Kỹ thuật cộng sinh dung hợp có hai loại: một là phục chế, hai là mô phỏng.

Phục chế rất đơn giản, giống như việc Hình Thương đã làm năm đó, lợi dụng tài nguyên hữu cơ để tạo ra cơ thể con người, sau đó, gắn chip của người máy vào. Người như thế sẽ không bao giờ già, chết hay biến đổi, chỉ cần tiến hành tu sửa thân thể định kỳ là được. Mặc dù rất giống với con người nhưng bản chất thì vẫn là “giả”.

Còn mô phỏng thì phức tạp hơn nhiều.

Mô phỏng gần giống với bản sao, nhưng lại vượt trội hơn cả bản sao. Nội dung mô phỏng không chỉ bao gồm thân thể và gen của loài người mà còn cả tính cách và ký ức của người được mô phỏng. Vứt bỏ hình thức cấy chip cấp thấp, lấy việc dung hợp tinh thể năng lượng cao đặt vào trong cơ thể con người để thay thế công năng của chip điện tử. Loại kỹ thuật này được khai phá bởi quân tiên phong của đội người máy viễn chinh, thường được sử dụng cho các sĩ quan cấp cao mạnh nhất hoặc những người trực thuộc Vương tộc. Những người máy này một khi bị nền văn minh nơi đó phát hiện thì đều phải trả một cái giá rất lớn. Thế nên, viện nghiên cứu mới khai phá ra kỹ thuật mô phỏng để đội người máy tiên phong đến nơi đó trước, có thể “ngủ say” trong cơ thể con người trong vòng vài năm, an toàn sống sót cho đến khi tiến hành giai đoạn tiếp theo. Cho dù cơ thể có không may chết đi thì chương trình đã được thiết lập sẵn cũng sẽ làm ý thức thức tỉnh, tìm kiếm đối tượng mô phỏng mới.

Bây giờ, Hình Nghị đã có cơ thể và ký ức của Lâm Tề, lại có cả năng lượng tinh thể của bản thân. Nhưng vì không cần phải viết trình tự khống chế ẩn nấp như Hình Kỳ Lân năm đó nên phong cách biểu hiện ra trên cơ thể con người vẫn thuộc về Hình Nghị, đồng thời, trong người còn có năng lượng tinh thể của chính hắn.

Nhưng giờ khắc này, cột sống của Hình Nghị gần như đã bị chặt đứt, một cánh tay cũng đứt lìa. Nhiều năm qua, hắn chưa từng bị thương nặng đến vậy. Hơn nữa, trước kia, mỗi khi bị thương, hắn cũng không cảm nhận được gì. Nhưng bây giờ, ý thức của hắn vẫn còn trong cơ thể máu thịt này, cảm giác truyền đến thật rõ ràng, khiến hắn cảm nhận được sự đau đớn đến chết đi sống lại trước nay chưa từng có.

Mà hắn cũng nhớ rất rõ dung mạo của người phụ nữ đã khiến mình bị trọng thương kia. Biểu hiện của cô hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của hắn. Đầu tiên, cô xuất hiện ở khu vực cách ly đã đủ khiến hắn kinh ngạc rồi. Khi hắn vừa tỉnh dậy, chưa thích ứng được với cơ thể mới, cô lại hiền dịu tới trấn an hắn. Sau đó, thậm chí còn sắt son thề thốt, chấp nhận hy sinh để hắn trốn thoát ra ngoài báo tin. Nhưng đó chỉ là đóng giả mà thôi, khi phát hiện ra thân phận người máy của hắn, cô lại ra tay một cách tàn nhẫn, một dao muốn chặt đứt cổ và tay hắn. Nếu như trong cơ thể không phải có năng lượng tinh thể duy trì sự sống thì chắc bây giờ, hắn đã “tắt thở” rồi. Nghĩ tới đây, Hình Nghị chậm rãi đứng lên. Thiếu tá Doris vừa mới vội vã chạy đến cửa, thấy hắn trọng thương như thế, nhất thời cũng không biết phải làm thế nào. Hắn lại không thèm bận tâm vì biết năng lượng tinh thể rất mạnh mẽ, thương tích này sẽ nhanh chóng lành lại thôi.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Hắn nhìn về phía Thiếu tá Doris.

Tên Thiếu tá trực tiếp quản lý thành phố Tự Do tựa như cũng đã học được một ít thói quen của con người, do dự một lát rồi mới nói: “Ngài chỉ huy, quân phản kháng của loài người đã tấn công vào bệnh viện.”

Tô Di không ngờ mình lại có thể dễ dàng chạy thẳng ra ngoài phòng khám bệnh mà không gặp bất cứ trở ngại nào như thế. Khi cô nhìn xuống dưới lầu thì thấy một đống thi thể vỡ vụn của người máy, chỉ cảm thấy trong lòng run rẩy dữ dội. Giờ cô mới hiểu được hàng loạt tiếng súng chúa chát ban nãy không phải nhằm vào những thai phụ mà là quân phản kháng của loài người đã bắt đầu tấn công.

Trái tim cô thoắt cái đã nhảy lên tận cổ họng, ngẩng đầu nhìn trời, đã gần xế chiều, cô vừa kích động lại vừa căng thẳng. Là anh sao? Là anh đã dẫn người tới cứu mình sao? Nhưng cô lại không hy vọng đó là anh! Thành phố Tự Do là trung tâm đóng quân của người máy, năng lực chiến đấu của loài người lại kém xa như vậy. Nếu quân phản kháng xâm nhập vào nơi này, chỉ e là hậu quả sẽ không tưởng tượng nổi!

Tiếng súng nổ lại lần nữa vang lên. Cô vội vã nấp sau cánh cửa lớn của khu khám bệnh. Phía trước có tiếng súng nổ, phía sau có truy binh. Trong lúc nhất thời, cô chẳng còn đường nào để đi. Bỗng nhiên, ở cửa khu nội trú đối diện có một toán đàn ông mặc áo đen lao ra. Sau đó là một đoàn thai phụ hỗn loạn chạy theo. Đám đàn ông giơ súng, nhằm về phía trước và phía trên đầu để đề phòng. Tô Di vốn còn hơi chần chừ, nhưng qua vài phút, cô nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc lao nhanh ra khỏi cửa lớn thì ánh mắt không thể rời đi được nữa, nhấc chân chạy về phía anh.

Cũng như những người đàn ông khác, người đó trên mặt bôi thuốc màu, không thấy rõ tướng mạo. Anh cầm súng, đứng giữa đám người, hầu như mỗi thai phụ bước qua bên cạnh, anh cũng đều dõi mắt quan sát hoặc trực tiếp kéo qua nhìn cho kĩ. Hành động của anh lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần, ai cũng nhìn ra được vẻ lo lắng và thất vọng của anh. Giờ phút này, anh đâu còn là Ngài chỉ huy cao cao tại thượng, đâu còn là người đàn ông mạnh mẽ quyết đoán nữa. Anh chống đỡ cơ thể suy yếu, liều lĩnh chạy tới nơi này, tuyệt vọng tìm tung tích của cô. So với những ngày trước, bộ dạng của anh bây giờ càng khiến cô tan nát cõi lòng.

Cô chạy không được nhanh, sức lực cũng sắp cạn kiệt. Khi cô đến phía sau lưng anh, anh như có thần giao cách cảm vậy, đột nhiên xoay người lại, ánh sáng rực rỡ khiến gương mặt anh càng rõ ràng, sắc nét, đôi mắt đen láy tựa như được một ngọn lửa thắp sáng. Anh dang rộng hai tay, lập tức kéo cô lại gần, ôm chặt lấy. Vòng tay kiên cố mà ấm áp này đã ôm cô biết bao lần, nhưng duy nhất lần này, ôm nhau trong tình cảnh buồn vui lẫn lộn, khiến cô nghĩ mà càng sợ hãi nhiều hơn. Cô sợ mất anh, càng sợ anh sẽ mất đi chính mình!

“Em vẫn ổn chứ?” Giọng nói của anh có chút nghèn nghẹn, ánh mắt thận trọng quan sát cô, tựa hồ không bỏ qua bất cứ sự biến đổi nào trên gương mặt cô.

“Em không sao.” Cô chợt nhớ đến tình thế trước mắt, nôn nóng nói: “Sao anh lại đến đây?” Công khai phản kháng vội vàng như vậy, chẳng khác nào tự tẩm xăng đốt mình.

Anh bình tĩnh liếc nhìn cô rồi quay sang nói với những người bên cạnh: “Rút lui!”

Anh vừa dứt lời, một làn đạn mãnh liệt tựa như mưa rơi trút cả vào đám người. Cùng với tiếng thét chói tai vang lên không ngớt là sự hoảng loạn và máu tươi tuôn trào như sông.

“Đội Một, dẫn các cô ấy rút lui. Đội Hai, đội Ba bắn yểm trợ!” Giọng nói của Mạnh Hi Tông vô cùng kiên quyết và cứng rắn. Anh nhanh tay kéo Tô Di vào một góc tường, nâng súng hướng về phía tầng thượng của tòa nhà, bắn càn quét.

“Đi mau!” Anh quát lên mà không hề quay đầu nhìn lại.

Nhưng Tô Di đời nào chịu nghe lời anh, cô nhanh chóng rút một khẩu súng giắt bên hông anh, nhắm vào đầu người máy qua cửa kính thủy tinh rồi vội vã bóp cò.

Khoan đã!

Cô thầm hít sâu một hơi.

Trên nóc tầng thứ mười của tòa nhà, rõ ràng có hai bóng người đang đứng. Một gã có cơ thể kim loại sáng lấp lánh, một gã thì cao to, tướng mạo tuấn lãng, dưới cổ vẫn còn vết máu đỏ thẫm, cả người đẫm máu, đứng phía trước tên người máy.

Hình Nghị!

Quả nhiên hắn vẫn chưa chết. Không biết tại sao, cách xa như vậy nhưng Tô Di lại gần như có thể cảm nhận được trên mặt hắn rõ ràng có nét cười nồng đậm. Cô giơ súng lên bắn liên tiếp, động tác hết sức dứt khoát và liền mạch. Song, hai người trên nóc toàn nhà lại phản ứng cực nhanh, thoáng chốc đã lùi về phía sau, không thấy bóng dáng đâu nữa.

“Đi mau!” Mạnh Hi Tông kéo Tô Di, hai người chạy theo đoàn người ra khỏi cổng bệnh viện.

Trên đường vô cùng vắng vẻ, sau những cánh cửa sổ đóng chặt cũng có vài người lo lắng hỏi thăm. Tô Di lao ra theo Mạnh Hi Tông, lập tức có người đàn ông trung niên đứng ở góc đường, chẳng nói chẳng rằng, liền dẫn họ vào một tiệm bán quần áo gần đó. Tô Di thấy những người phụ nữ mang thai được một vài em học sinh dẫn đường, chạy về một hướng khác. Còn nhóm quân nhân trẻ tuổi của Mạnh Hi Tông lại nhanh chóng chạy về hướng ngược lại.

Mạnh Hi Tông và Tô Di theo người đàn ông trung niên kia, từ cửa sau cửa tiệm, đi qua vài con hẻm nhỏ đến một căn nhà hoang, thay quần áo, lau rửa mặt mũi rồi lại rời khỏi căn nhà theo lối cửa sau, ở cửa đã có một chiếc xe chờ sẵn. Hai người lên xe, đi đến cảng không gian. Mạnh Hi Tông xuất trình giấy thông hành, hai người liền lên một chiếc Báo Săn. Điều khiển Báo Săn là một người lính đánh thuê, anh ta gật đầu với Mạnh Hi Tông.

“Em yên tâm!” Đôi mắt đen láy của Mạnh Hi Tông ánh lên vẻ sắc bén. “Bọn họ đã được đưa đến quảng trường trung tâm của thành phố Tự Do rồi!”

“Hả?”

“Nơi đó đã được sắp xếp một cuộc biểu tình…” Anh cẩn thận đỡ cô ngồi lên sofa. “Cho dù là Người máy thì cũng không muốn đối mặt với việc cả tinh cầu bãi công. Tối hôm nay, ở những tinh cầu khác cũng xảy ra một loạt sự việc còn có sức ảnh hưởng lớn mạnh mẽ hơn cả việc bắt nhốt thai phụ này. Em hiểu không?”

Cuối cùng, Tô Di cũng đã hiểu.

Hiện giờ còn quá sớm để phát động phản công toàn diện, như thế chỉ thương vong nhiều hơn mà thôi. Nhưng anh và những người khác không thể trơ mắt nhìn các cô đi vào chỗ chết, thế nên mới buộc phải gấp gáp hành động. Sự thu xếp mà anh nói này đương nhiên là càng loạn càng tốt. Các cô hiển nhiên cũng được an toàn.

“Nhưng các anh giết chết nhiều người máy như vậy, liệu có gặp nguy hiểm gì không?”

“Em yên tâm đi.” Mạnh Hi Tông vuốt má cô. “Trừ em ra, không ai có thể nhận ra anh.”

Nỗi lo lắng trong lòng Tô Di vẫn chưa thể rũ bỏ được. Cô biết hành động hôm nay hoàn toàn không nằm trong kế hoạch của Mạnh Hi Tông. Muốn Người máy không truy cứu, e rằng không thể! Sao Người máy lại không biết Mạnh Hi Tông chính là nhân vật chủ chốt tuyệt đối quan trọng của loài người kia chứ?

Đêm nay, vợ chồng họ lặng lẽ ôm nhau, không muốn rời xa. Còn tại quảng trường trung tâm của thành phố Tự Do phía Bắc bán cầu, đèn đuốc lại sáng trưng cả đêm. Hình Nghị đứng trên tầng cao nhất của căn biệt thự, nhìn mấy vạn người nhốn nháo phía dưới. Đứng bên trái hắn là Hình Kỳ Lân, còn bên phải là Thiếu tá Doris.

“Thiếu tá, hành động của anh thật sai lầm!” Hắn trầm giọng nói.

Doris nhìn bóng lưng của hắn. “Không, thưa Ngài chỉ huy! Nếu quân phản kháng của loài người không nhận được tin tức, chuyện ngày hôm nay căn bản sẽ không thể xảy ra.”

Hình Nghị cụp mắt. Mặc dù người máy cảnh vệ vác súng canh giữ bốn phía nhưng dưới quảng trường, quần chúng vẫn kích động như cũ, lớn tiếng gào thét đòi trừng phạt kẻ giết người. Những thai phụ tử vong do dính đạn lạc trong trận xung đột chiều nay được đặt nằm ngay giữa quảng trường, bên cạnh thi thể thắp đầy những ngọn nến sáng rực. Cho dù cách xa như vậy nhưng vẫn thoang thoảng ngửi thấy mùi máu tươi lẫn trong không khí.

“Cái tôi nói ở đây không phải chỉ là việc làm lần này.” Hình Nghị nói: “Có thể trên phương diện quân sự, chúng ta chiến thắng chủng tộc này thật, nhưng cái chúng ta cần là thực sự thống trị được bọn chúng, để bọn chúng chịu tình nguyện khai thác tài nguyên và cung cấp sức lao động lâu dài cho chúng ta, nhất định phải khiến cả thể xác và linh hồn của bọn chúng thuần phục chủng tộc chúng ta một cách triệt để. Dân số Loài người nhiều gấp vạn lần Người máy, nếu như không thể duy trì được cục diện ổn định, cuộc sống của chúng ta cũng sẽ chẳng dễ chịu gì đâu. So với giải quyết nhân khẩu dư thừa thì việc ổn đinh xã hội và giành lấy sự phục tùng của loài người quan trọng hơn nhiều.”

Hình Kỳ Lân lạnh lùng liếc mắt nhìn Doris. “Cậu có thể nghĩ ra được biện pháp ngu xuẩn như vậy, thật khiến người ta phải nhìn với cặp mắt khác đấy.”

Doris trầm mặc. Hình Nghị nói với Hình Kỳ Lân: “Giao hắn cho những con người ở dưới kia.”

Hình Kỳ Lân sửng sốt, không ngờ Hình Nghị lại sẵn lòng giao nộp trợ thủ đắc lực nhất của mình để làm dịu lòng dân chúng. Doris bị cảnh vệ dẫn xuống. Hình Kỳ Lân nhìn Hình Nghị, nói: “Ngài chỉ huy, đó là một quyết định vô cùng chính xác.”

Hình Nghị mỉm cười, nói: “Loài người thích thưởng phạt rõ ràng. Cậu thay tôi truyền đạt tới bọn họ lời thanh minh đầu tiên: “Hành động lần này của Doris là hành vi mang tính cá nhân, hắn đã bị nghiêm phạt. Sau này, nếu như người máy có bất cứ hành vi nào sát hại loài người thì cũng đều phải chết giống như vậy. Nhưng loài người cũng không được khiêu khích hay chủ động tấn công người máy. Bất kể kẻ nào có ý đồ làm hại người máy, thì hắn và gia đình của mình sẽ phải trả cái giá thật đắt.”

Hình Kỳ Lân cảm thấy rùng mình, lại nghe Hình Nghị nói tiếp: “Cậu đi bắt toàn bộ thành viên của quân phản động đã đột kích bệnh viện ngày hôm nay lại.”

Vẻ mặt của Hình Kỳ Lân không thay đổi. “Tôi sẽ cố hết sức. Nhưng lúc đó, tôi không có mặt ở hiện trường, nghe nói bọn họ đều ngụy trang, số người tham gia lại nhiều như vậy, e rằng phải tốn rất nhiều thời gian thì mới tra ra được.”

Hình Nghị nhìn xoáy vào đôi mắt của Hình Kỳ Lân. “Kỳ Lân, có thể cách làm của Doris rất ngu xuẩn, nhưng thứ khiến tôi căm hận hơn cả là sự phản bội. Xế chiều ngày hôm nay, Doris đã gọi điện cho cậu, ngay sau đó, tại sao quân phản kháng lại phát hiện ra được mà đến, chắc cậu là người hiểu rõ hơn ai hết. Tôi cũng đã điều tra bản ghi chép truyền tin của cậu, cậu liên lạc với ai trên kênh mã hóa, còn cần tôi phải báo cáo cho bên quân pháp sao?”

Gương mặt màu đồng cổ của Hình Kỳ Lân trở nên âm trầm trong bóng tối mờ ảo, cuối cùng, hắn đành cắn răng nói: “Anh hai, em nợ Mạnh Hi Tông một mạng. Tuy Nhân loại và Người máy không cùng chủng tộc, thế nhưng chẳng lẽ công lao em phát hiện ra tinh hệ Vĩnh Hằng này không đủ để đổi lấy mạng sống của Mạnh Hi Tông sao?”

Hình Nghị bình tĩnh nhìn hắn, chỉ thấy mồ hôi rịn đầy trên trán Hình Kỳ Lân.

“Cậu sẽ bị hạ cấp xuống thành Thiếu tướng.” Hình Nghị nói: “Hắn vẫn phải chịu trách nhiệm về sự việc lần này. Lần này có thể tha mạng cho hắn, nhưng sẽ không bao giờ có lần sau nữa.”

Hình Kỳ Lân im lặng một hồi rồi đáp: “Được!”

Một lát sau, Hình Nghị lại nói: “Tôi cần một người phụ nữ.”

Tốt xấu gì thì Hình Kỳ Lân cũng đã giữ được mạng sống cho Mạnh Hi Tông, lúc này lại nghe thấy Hình Nghị nói cần một người phụ nữ, liền ngạc nhiên bật cười. “Là người phụ nữ như thế nào? Anh muốn bất kỳ loại nào, em cũng sẽ kiếm được cho anh. Đổi sang cơ thể con người nên anh muốn thử một chút sao?”

“Không cần cậu nhúng tay vào.” Hình Nghị nhớ ra điều gì đó, cũng cười cười, nói: “Đội cảnh vệ của tôi vừa báo cáo, đã xác nhận được thân phận và vị trí của cô ấy rồi.”

Bình luận

Truyện đang đọc