MI NGÔN

"... Anh... Anh?"

+

Tôi sực tỉnh lại, ngẩng đầu lên nhìn về phía Tôn Mạn Mạn đang đi đằng trước, vô thức cong môi lên: "Sao vậy?"

Cô nhóc khẽ nhíu mày, vẻ mặt đầy lo lắng nhìn tôi: "Anh, có phải anh bị phản ứng cao nguyên không? Sao em cứ thấy hôm nay anh nhìn nặng nề quá vậy?"

Bộ ai học tâm lý học cũng nhạy cảm vậy hả?

Tôi cảm thán trong lòng, nói: "Không có gì, chắc là do hôm qua uống nhiều quá nên hôm nay hơi nhức đầu."

Chân mày của nó nhăn càng chặt hơn: "Anh thấy chưa, em đã nói anh uống ít thôi mà."

Hôm qua sau khi rời khỏi miếu thần trong hốt hoảng thì tôi về tới viện nghiên cứu, không ngủ được cả đêm thế nên trạng thái sáng nay hơi không ổn. Chỉ mới qua một đêm ngắn ngủi như vậy thôi mà niềm vui sướng khi được quay lại Thố Nham Tung lần nữa đã mất hết sạch không còn chút gì, trong lòng tôi chỉ còn cảm thấy hối hận và áy náy vô cùng đối với chuyến đi này.

Tôi cứ ích kỷ cho rằng nhìn một cái cũng chẳng sao, thật ra làm vậy chỉ khiến cho sự đau khổ và dằn vặt giữa tôi và Ma Xuyên tăng thêm thôi.

"Anh, sáng nay anh không đến miếu Lộc Vương, anh Sơ Văn dẫn tụi em qua đó. Anh ấy bảo trước kia Tần già học cùng trường với hai người, anh cũng có quen hả?" Lương Mộ đầy vẻ tò mò sấn qua đây.

Trong lòng tôi nhói lên một cái, suýt chút nữa là đã không giữ được nụ cười: "Phải, tụi anh có quen."

"Ngôi miếu kia thật ra cũng không lớn gì mấy, nhưng nếu chỉ ở một mình thì thực ra là có hơi cô đơn trống trải ấy. Em đã nghĩ kĩ rồi, nếu như bảo em ngày nào cũng phải ăn chay niệm Phật, thanh tâm quả dục vì một vật chết thì chắc chắn là em sẽ không chịu đâu." Lương Mộ nói: "Cái vị Tần già kia trẻ như vậy, đẹp như vậy mà cả đời lại bỏ phí tại chỗ này, cứ cảm thấy... tội nghiệp ghê."

Nếu là trước kia thì có lẽ tôi sẽ phụt cười rồi nói với Lương Mộ là: Đây là do chính bản thân Ma Xuyên tự chọn nên hắn phải tự gánh chịu. Nhưng bây giờ... mỗi một câu của cô nhóc lại khiến cho nỗi đau đớn trong lòng tôi lan rộng ra một chút. Đợi đến khi cô nhóc nói xong thì xương khớp khắp tư chi, từ trên xuống dưới khắp người tôi đã không còn nơi nào mà không thấy đau nữa. Nếu mà bây giờ đang là trong một quyển tiểu thuyết võ hiệp hay tiên hiệp nào đó thì chắc là tôi đã phun ra một ngụm máu ngay tại chỗ rồi.

"Phải đó, đúng là tội nghiệp thật." Tôi hạ thấp giọng, phụ hoạ theo.

"Đúng nhỉ." Thấy có người đồng tình với suy nghĩ của mình nên Lương Mộ bị gợi lên sự hưng phấn: "Với lại anh Sơ Văn còn nói, trước khi Ngôn quan còn chưa trở thành Ngôn quan thì là con nuôi của Ngôn quan cũ. Mà Sơn quân ở trong tộc Tằng lộc của bọn họ thì được coi là chồng của Ngôn quan, cũng là vợ của ông ấy, nếu mà nói như vậy thì tính logic trong câu này rất thú vị. Là cha mà cũng là mẹ, là chồng à cũng là vợ, giới tính của Sơn quân có thể thay đổi tuỳ ý, nếu nhìn từ một góc độ khác thì sự tiến bộ lúc sơ khai của tôn giáo này cũng khá lớn đó."

Tôi ngẩn người, lần đầu tiên nghe thấy được một phân tích xảo trá the góc độ này, mà còn chưa đợi tôi phát biểu ý kiến thì đoàn chúng tôi đã tới được đích đến... Tôn Mạn Mạn và Lương Mộ nói là muốn đi xem một vài thứ khác biệt, ví dụ như thay vì đi ngắm cảnh đẹp thì càng muốn đi tiếp xúc với nền nhân văn khác biệt hơn, thế là Quách Thù bèn đưa chúng tôi tới một ngôi trường trung học hi vọng ở Bằng Cát.

Người tiếp đón chúng tôi là một cô giáo họ Chu, bốn mươi lăm tuổi rồi, vóc người bình thường nhưng từ cách nói chuyện tới khí chất đều không tầm thường. Lương Mộ không nhịn được hỏi đối phương là người ở đâu, cô Chu nói mình là người Hải Thành nhưng đã đến Thố Nham Tung dạy học được mười tám năm rồi.

"Mười tám năm ạ?" Lương Mộ líu lưỡi: "Em cũng chỉ mới có hai mươi tuổi thôi mà cô đã dạy được mười tám năm rồi ạ?"

Quách Thù cười nói: "Khi đó cũng có không ít người cùng tới đây với cô Chu nhưng cuối cùng chỉ còn lại có mình cô. Điều kiện trên Thố Nham Tung rất gian khổ, không phải ai cũng có thể kiên trì được nhiều năm như vậy."

Họ Chu, người Hải Thành? Tôi nhớ lại trước đó lúc đi tìm Vân Đoá cùng Ma Xuyên, cô giáo cấp hai đã giúp cô mua vé xe chạy thoát khỏi Thố Nham Tung chẳng là là vị trước mắt đây sao?

Rất nhanh sau đó tôi đã có được đáp án ngay. Mấy hôm nay là ngày tết của tộc Tằng Lộc, học sinh đều có thể quay về nhà nghỉ lễ, ngày mai mới phải quay lại đi học. Nhưng cũng có một số không về được, hoặc là trong nhà không có ai nên tiếp tục ở lại trường để cô Chu chăm sóc.

Lúc đi tham quan tới một gian phòng tự học, bên trong đang có khoảng mười mấy đứa học sinh đang ngồi, con gái nhiều hơn, con trai ít hơn, tôi vừa nhìn đã nhận ra được Xuân Na trong đó.

Cô bé đang thảo luận gì đó với một cô bé ngồi gần, vừa làm bài tập vừa thò đầu qua nhìn sách của đối phương. Trên mặt là nét vui tươi, ngây ngô thuộc về một cô bé, khác hoàn toàn với dáng vẻ lần đầu tiên tôi gặp được cô bé.

Cô bé vô tình ngẩng đầu lên, vừa hay nhìn thấy tôi, vẻ mặt khựng lại trong nháy mắt, ngại ngùng cười cười với tôi rồi cúi gằm đầu xuống thấp hơn.

"Anh, anh quen cô bé kia à?" Tôn Mạn Mạn đưa cùi chỏ chọc chọc tôi.

Đợi cô Chu đóng cửa lại, chúng tôi đi xa hơn một chút thì tôi mới kể lại đầu đuôi chuyện của Xuân Na cho cả dám nghe, nhưng còn cố ý lược bỏ đoạn Ma Xuyên bị thương kia.

"Vậy mà lại có loại cha không biết lý lẽ cỡ này sao." Tôn Mạn Mạn từ nhỏ đã được được cưng chiều tới lớn, Bách Tề Phong ra ngoài làm mưa làm gió nhưng về nhà lại là một người sợ vợ, thế nên nó rất khó tưởng tượng được được trên đời này vẫn còn có loại cha ép con gái mình lấy chồng tồn tại.

"Còn nhiều nữa là đằng khác." Cô Chu dùng giọng điệu vừa bất lực vừa xem thường nói: "Giáo dục ở vùng cao vùng sâu như trên núi này mục đích chủ yếu đã không phải là vì để cho tụi trẻ có thể thi lên được đại học rồi đi ra ngoài rồi. Có thể bước ra ngoài nhìn thử thì tất nhiên là tốt, nhưng mà quan trọng hơn hết đó là muốn dạy tụi trẻ đạo lý làm người."

"Phụ nữ không sinh được con trai cũng không sao; Họ hàng thân thích không thể kết hôn với nhau; Tình cảm không tốt thì có thể ly hôn; Mỗi một người đều có quyền lựa chọn cho cuộc hôn nhân của mình; Vợ không phải là tài sản riêng của đàn ông, không thể đụng một chút là đánh mắng; Tương lai của con gái không phải chỉ đơn giản có mỗi việc gả đi rồi sinh con cho người khác; Chồng chết rồi thì vẫn có thể tái giá, không cần phải thủ tiết rồi sống tới hết đời..."

1

"Tụi nó có thể ở lại, cũng có thể bước ra ngoài, nhưng đây điều là những đạo lý bắt buộc phải hiểu."

Đối với chúng tôi thì đây chính là những đạo lý cơ bản nhất, nhưng cô Chu đã phải dạy dỗ những thứ này lặp đi lặp lại hơn mười năm rồi.

Năm đó bà tới Thố Nham Tung chắc là cũng tầm cỡ tuổi tôi, nháy mắt đã qua mười tám năm, trên gương mặt bà giờ đây đã đầy vẻ phong sương, không còn tuổi xuân nữa. Những người đồng bạn ngày xưa từng người rời đi mất, bây giờ chỉ còn lại mình bà kiên trì, cũng không biết là niềm tin nào đã giúp bà chèo chống được đến bây giờ.

Thầy chữ dễ gặp, thầy đời khó tìm. Thầy chữ là người dạy học vấn, tri thức, cái này thì còn dễ mà gặp được, còn thầy đời có nghĩa là thầy dạy giáo dục, đạo đức, đúng thật là hiếm thấy.

Trong điển tịch Phật giáo, người độ cho thế nhân được xưng là "Thiên nhân chi sư", cũng có thể coi là một tên gọi khác cho thầy đời, có thể thấy là rất khó có được.

Tôi vẫn luôn cho rằng đây là sự tồn tại hiếm có trên thế gian này, nhưng thật ra là vẫn có.

"Quân tử như dụ.c hoá dân vì tục, kỳ tất do học*." Rời khỏi trường học, Tôn Mạn Mạn như là đang có điều phải suy nghĩ: "Muốn thay đổi phong tục tập tục của một nơi thì vẫn phải bắt đầu từ giáo dục. Kiểu... Cô Chu thế này khổ quá rồi."

*Câu nói trong Kinh Lễ của Khổng Tử, nôm na là quân tử có ý muốn cảm hoá người dân thay đổi tập tục thì những điều tốt đẹp hơn thì bắt buộc phải bắt đầu từ giáo dục.

Quách Thù cười cười đi lên xoa xoa đầu nó, nói: "Một người lấy củi là vì nhà, trăm người lấy củi là vì thành, vạn người lấy củi, vạn thành trở thành một nước. Trên thế giới này vẫn luôn có những người giống như cô Chu thì mới đúng với bản chất của nó."

Chúng tôi ở lại Bằng Cát hai ngày, một ngày trước 1/5 thì đi qua Ngõa Hiếu, đêm đó đã liên lạc với đám bạn phượt trên mạng của bọn Tôn Mạn Mạn để hẹn gặp nhau.

Tôi còn tưởng là cái đoàn này thêm chúng tôi vào thì cũng cỡ bảy, tám người gì thôi. Ai mà ngờ vậy mà lại là một đoàn người hơn hai mươi người.

Biệt danh của đội trưởng là Hắc Phong, hơn ba mươi tuổi, là một người thích đi phượt đã có đầy kinh nghiệm phong phú. Anh ta đã từng sắp xếp nhiều lộ trình đi phượt lên núi tuyết Lan Thương.

"Lần này nhân số của chúng ta khá đông nên nhất định phải chú ý cẩn thận, nghe theo sắp xếp của tổ chức, không được chạy lung tung, đã biết chưa?" Hắc Phong mở một cuộc họp toàn thể vào cái đêm trước khi xuất phát, nhấn mạnh lại những điều cần phải chú ý.

"Vì núi tuyết Lan Thương có một vài vấn đề liên quan tới tín ngưỡng mà mọi người đều biết, nên đường lên đỉnh Lộc Vương cao nhất không thể lên được, cũng không cho phép đi lên, nhưng mà bốn ngọn núi bên phía Nam kế bên thì có thể trèo lên được. Tính cả đi lẫn về mất hai ngày, lên núi không được phép đốt lửa, lương khô và nước phải tự mình mang đủ. Nơi cao nhất cách mặt biển tầm hơn bốn nghìn tám trăm mét, có thể mang theo vài bình oxi, nếu như không chịu đựng nổi thì phải kịp thời báo lại với tôi. Chúng ta sẽ hộ tống những đội viên không thể đi tiếp đi theo con đường cũ quay về lại. Được rồi, còn có gì muốn hỏi thì bây giờ có thể hỏi tôi..."

Hôm sau trời còn chưa sáng, mọi người mạnh ai nấy đeo balo của mình, mặc áo gió, xuất phát từ homestay đi về đỉnh núi đầu tiên bên hướng Nam.

Điều đáng nhắc tới nhất đó là có một con chó đen trắng của homestay cũng xuất phát cùng chúng tôi. Chủ nhà nói nó rất thích đi phượt chung với khách, là một con chó biết dẫn đường.

Đỉnh núi đầu tiên chỉ cao tầm bốn ngàn mét cách mặt biển, độ khó cũng không cao, thứ làm tốn thể lực nhất chính là một đoạn đường dài hơn một ngàn mét để leo lên được. Vừa mới bắt đầu nên thể lực của mọi người đều đầy đủ, không ai bị tụt lại phía sau, ngay cả người mới như Tôn Mạn Mạn và Lương Mộ cũng đều có thể theo sát được đội ngũ. Lúc đến đỉnh núi thứ hai thì tất cả mọi người đã đi bộ được gần bốn tiếng đồng hồ rồi, trên núi lại vô cùng lạnh, còn có cả sườn núi cát chảy, tuyết lẫn vào cát cực kì khó đi, đội ngũ từ từ kéo dài ra.

Đến đỉnh núi thứ ba, độ cao cách mặt biển đã cao hơn, trên đỉnh núi có đầy vụn đá rất khó đi, ngay cả Tôn Mạn Mạn bình thường hoạt bát bây giờ cũng không nói lời nào, một đoàn người chỉ biết cắm đầu mà đi.

Bắt đầu leo từ sáng nhưng tới năm giờ chiều mới tới được doanh địa của đỉnh núi thứ ba, đã leo gần mười mấy tiếng rồi. Đóng liều vải cho tụi Tôn Mạn Mạn xong thì tôi cũng ăn bừa một ít lương khô lót bụng, đêm đó cũng không có hoạt động gì, chỉ có đi nghỉ ngơi sớm thôi.

Hôm sau ngủ dậy, vẫn tiếp tục xuất phát từ sớm. Đỉnh núi thứ tư là nơi có độ cao cách mặt biển cao nhất, cũng là đỉnh núi có độ khó leo lên khó nhất.

Ba người chúng tôi vẫn luôn đi ở cuối đội, trèo được một nửa thì đằng trước bỗng dưng hỗn loạn. Qua một lát sau thì thấy có một người Tằng Lộc dẫn đường đang cõng một người đàn ông, đằng sau là một cô gái vẻ mặt đầy lo lắng đi theo, đi về phía doanh địa của đỉnh núi thứ ba.

"Hình như là khó chịu, có hơi thiếu oxi, chỉ có thể đi về theo đường cũ." Đồng đội đi đằng trước truyền tới tin tức mới nhất.

Vốn dĩ là có một người dẫn đường đi theo đằng sau, nhưng sau màn này thì đối phương chỉ đành đi lên đầu dẫn đường, đằng sau chỉ còn lại có tôi, Tôn Mạn Mạn và Lương Mộ.

Đường lên đỉnh núi thứ tư dốc lạ thường, khắp nơi toàn là đá đen, thỉnh thoảng còn có mấy hòn đá nhỏ rơi xuống. Tôi chống cây gậy leo núi đi cùng với con chó ở cuối hàng, chỉ mới cúi đầu một cái thôi mà Lương Mộ đằng trước đã bị trượt chân, cả người lệch xuống dưới, ngã rầm xuống đất.

Tôi hết cả hồn, vội vàng chạy lên: "Sao vậy? Có bị thương không?"

Lương Mộ khó khăn đứng dậy, cái áo gió bên cánh tay đã thủng một lỗ lớn. Càng chết hơn nữa đó là mắt cá chân của cô nhóc đang sưng lên, vừa nhìn đã thấy là bị thương không nhẹ.

Tôn Mạn Mạn vô cùng sốt ruột: "Cậu cử động ngón chân thử xem, xem thử xem có phải là gãy chân rồi không?"

Lương Mộ cởi giày ra, giật giật ngón chân, vẫn được, vẫn cử động được, xem ra là chỉ bị trật chân thôi.

Lúc này, Hắc Phong ở đằng đội ngũ đằng trước cũng nghe tiếng mà chạy qua đây, ngồi xuống kiểm tra mắt cá chân của Lương Mộ, đưa ra chẩn đoán cũng không khác gì lắm với tôi, sau đó nói: "Chúng ta chỉ có một người dẫn đường thôi, không thể đưa em về đường cũ được rồi. Em xem thử xem có thể cố tiếp được một chút nữa không, thêm mấy tiếng nữa là xuống núi được rồi."

Tôn Mạn Mạn nhăn chặt mày: "Thế này thì sao mà cố nữa, chân của cậu ấy đã thế này rồi..."

"Để anh cõng cho." Tôi nói: "Quãng đường còn lại để tôi cõng em ấy."

"Mấy tiếng lận đó, một mình anh sao cõng nổi được?" Lương Mộ mang giày vào, chống gậy leo núi muốn đứng dậy tự đi: "Thôi vậy, để em cố gắng đi từ từ cũng được."

Hắc Phong vội vàng cản cô nhóc lại: "Thế này đi, mọi người tự cõng trước một đoạn, đoạn sau để tôi bảo vài người nam trong đoàn thay phiên cõng, thế nào?"

Chân của Lương Mộ không thể đi được dưới đất phẳng nữa càng đừng nói tới chuyện đi đường núi khó khăn. Dựa theo kế hoạch hôm nay thì cũng chỉ còn cách này thôi.

Cõng Lương Mộ vững vàng lên sau lưng, cô nhóc hơi ngượng ngùng nhỏ giọng cảm ơn tôi: "Cảm ơn anh ạ, nếu như anh mệt rồi thì cứ thả em xuống, chân em vẫn còn đi được vài bước mà."

"Không sao." Giọng tôi nhẹ nhàng nói: "Em nhẹ thế này, anh cõng được em xuống núi luôn đó tin không?"

Vốn dĩ chúng tôi đã đi sau cùng rồi, giờ chân của Lương Mộ vừa bị thương, tôi cõng cô nhóc đi lại càng chậm hơn nữa, bất tri bất giác đã không còn nhìn thấy được đội ngũ đằng trước.

Mọi thứ tới quá đột ngột, bầu trời nháy mắt chuyển sang đen kịt, lại bắt đầu nổi sương mù dày đặt, qua một lúc sau thì có tuyết rơi lất phất.

Trên núi vốn dĩ đã lạnh rồi, mặc áo gió còn có thể cố chịu được. Nhưng vừa đổ tuyết thì xung quanh lập tức hạ xuống gần mười mấy độ, phải gọi là lạnh thấu xương.

"Anh, sao thời tiết tự nhiên thay đổi thế nay? Em nhớ rõ ràng dự báo thời tiết hôm nay là trời trong mà." Tôn Mạn Mạn dựa sát vào tôi, sợ hãi nói: "Nhóm người đằng trước hình như không thấy đâu nữa rồi, có phải là chúng ta... Có phải là lạc đoàn rồi không?"

Lạnh quá rồi, lạnh tới miệng lưỡi cũng cứng ngắc hết. Tôi tinh mắt phát hiện ra bên núi đá vừa hay có một chỗ hõm xuống có thể tránh gió tránh tuyết, vội vàng cõng Lương Mộ chạy về phía đó.

Trốn vào trong hõm đá, tôi đặt Lương Mộ xuống đất, thấy môi của cô nhóc đã cóng tới tím tái rồi thì tim hẫng đi một nhịp: "Mạn Mạn, lấy thảm giữ ấm của em ra đấy."

Trước khi xuất phát, tôi đã bảo tụi nó đem đầy đủ những vật dụng cần thiết để sinh tồn ngoài dã ngoại như dây thừng, còi hiệu, chăn giữ nhiệt,... Không sợ thừa chỉ sợ thiếu, không ngờ lại có thể dùng tới thật.

Tôn Mạn Mạn lấy chăn giữ nhiệt trong balo của mình ra đắp lên cho Lương Mộ, sau đó thì lấy điện thoại ra.

"Anh ơi, không có tín hiệu." Nó giơ điện thoại lên cố gắng lắc lắc xung quanh, nhưng vẫn cứ là không có tín hiệu.

"Không biết đại đội có quay lại tìm chúng ta không?" Lương Mộ rúc trong chăn giữ nhiệt, cả người vẫn còn đang run cầm cập.

Con chó đen trắng kia vẫn đi theo chúng tôi cả đường, lúc này nó đang nằm bên chân chúng tôi, dường như là muốn dùng nhiệt độ cơ thể của mình để sưởi ấm cho chúng tôi.

Tôi xoa xoa lông dài của nó, nói: "Đợi thêm chút nữa đi, nói không chừng lát nữa trời sẽ trong lại, vậy thì chúng ta có thể tự mình tìm đường xuống ròi."

Nhưng mà, mấy tiếng trôi qua rồi, không những không có ai tới tìm chúng tôi mà tiết trời cũng không trong lại. Gió lớn cuốn lấy tuyết ập thẳng vào mặt, Tôn Mạn Mạn lấy tất cả quần áo ra để chắn gió nhưng vẫn cóng tới run lẩy bẩy.

Balo của tôi và Lương Mộ đã bị Hắc Phong cầm đi từ sớm, giao cho mấy người đàn ông trong đoàn cầm hộ, vì vậy nên bây giờ chúng tôi chỉ còn lại balo chứa đồ của Tôn Mạn Mạn.

Càng tiêu tùng hơn nữa đó là, Lương Mộ bắt đầu xuất hiện triệu chứng khó thở, cũng không biết là phản ứng cao nguyên hay là do căng thẳng quá nữa.

"Thế này thì không thể đợi tiếp nữa rồi..." Tôi thấy hình như tuyết bên ngoài nhỏ bớt một chút rồi, bảo Tôn Mạn Mạn đưa cái áo mưa mặc lên xong rồi lại cầm thêm nửa miếng lương khô. Tôi bảo tụi nó đừng chạy lung tung, đợi ở tại chỗ, cứ cách hai phút là thổi còi hiệu một lần, sau khi rời khỏi hõm đá thì lập tức ra ngoài tìm cứu viện.

"Anh, đừng đi mà!" Tôn Mạn Mạn kéo ống tay áo của tôi lại không cho tôi đi, giọng đã hơi nghẹn ngào: "Em sợ lắm."

Tôi nhìn qua Lương Mộ đã bắt đầu mê man, hạ quyết tâm tránh khỏi tay nó: "Không sao, anh tìm được người rồi sẽ về lại ngay."

Con chó rũ hai tai bên cạnh như là nghe hiểu lời tôi nói, đột nhiên đứng dậy, sửa một tiếng với tôi rồi chạy ra ngoài.

Nhớ lại lời của chủ nhà bảo là nó biết đường...

"Không được chạy lung tung, chăm sóc tốt cho Lương Mộ!" Dặn dò Tôn Mạn Mạn mấy câu cuối xong thì tôi xoay người ra ngoài đuổi theo con chó.

Trong một màn sương mù trắng xoá, con chó đi đi dừng dừng, từ đầu tới cuối vẫn luôn duy trì khoảng cách ba, bốn mét với tôi, như là đang chỉ đường cho tôi thật.

Mới đầu tôi còn hơi do dự, nhưng sau đó thì bèn chạy theo nó luôn.

Gió thét gào bên tai, áo mưa chỉ cản được một phần gió lạnh. Thế nhưng chạy trên độ cao thế này cực kì tốn sức, không bao lâu tôi đã thở không nổi, cổ họng bắt đầu dâng lên vị rỉ sắt.

"Đợi... Đợi đã!" Tôi dừng lại, chống đầu gối thở hổn hển.

Con chó nhìn tôi từ đằng xa, hai tai đột nhiên nhúc nhích, sủa ầm lên rồi chạy vội về phía tôi.

Tôi cảm thấy không hay, vừa ngẩng đầu lên nhìn đã thấy có một hòn đá đen đang lăn xuống. Ý chí cầu sinh theo bản năng trỗi dậy, tôi bổ nhào thật mạnh sang bên cạnh, kịp thời tránh được hòn đá lăn nhưng cả người thì lại lộn nhào xuống dưới sườn núi. Trời đất xoay cuồng cả đoạn đường, lăn qua vô số đầu đá nhọn, cuối cùng nằm ngửa ra ở chỗ một khe núi.

Trên sườn núi, bóng dáng đen trắng của con chó nhỏ dần mơ hồ, không nhìn rõ được nữa. Nó quay đầu lại nhìn về phía tôi sủa lớn hai tiếng, rên ư ử đầy vẻ sốt sắng, không bao lâu sau thì đã đi mất rồi.

Cả người tôi đau đớn thấu xương, cố thử di chuyển mấy lần đều không thành công, cuối cùng chỉ đành nằm về lại.

Nhìn lên bầu trời âm u phủ đầy tuyết rơi, có lẽ là do dạo gần đây xảy ra nhiều chuyện quá nên tôi cũng chẳng thấy suy sụp gì cho lắm, cảm xúc cũng có thể coi như là khá bình tĩnh.

Năm nay không phải là năm tuổi của tôi mà sao lại xui xẻo thế nhỉ? Không lẽ là tôi... phải chết ở ngay cái chỗ này sao?

Thở dài một hơi, tôi bắt đầu suy nghĩ lung tung.

Nếu sớm biết...Nếu sớm biết...

Tôi nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên khung cảnh hôn Ma Xuyên khi đó.

Nếu sớm biết tôi sẽ phải chết nhanh như vậy thì làm sao thì làm tôi cũng phải bắt hắn phá giới thật một lần cho rồi.

Chắc chắn là hắn sẽ hận tôi tới chết thôi, muốn chết thì không chết đi xa một chút đi, thế mà lại chết ngay trước cửa nhà hắn.

Cũng không biết đã nằm đó được bao lâu, trời bắt đầu tối dần đi, nhiệt độ cũng càng thấp xuống. Mất nhiệt nghiêm trọng khiến tôi càng ngày càng khó tập trung được lực chú ý. Đúng vào lúc này, con chó đen trắng kia thế mà lại vòng ngược lại, quay về bên cạnh tôi.

1

Nó nằm trên người tôi, dùng cơ thể mình để sưởi ấm cho tôi.

Xương cốt của tôi bị nó đè đau nhói, có hơi buồn cười: "Cuối cùng vẫn có mày ở bên tao... cũng tốt rồi."

Cứ thế trải qua suốt một đêm, dựa vào con chó nên tôi miễn cưỡng thoát khỏi số phận bị cóng tới chết, thế nhưng cơ thể lại bắt đầu suy yếu hơn rồi.

Tuyết ngừng rồi, sương cũng đã tan, lúc ánh sáng rực rỡ chiếu vào trong khe núi, con chó vốn dĩ đang nằm yên lặng trên lồng ngực tôi bỗng dưng ngửa đầu lên trời tru lên một tiếng.

Tôi cố gắng mở trừng hai mắt ra thì nhìn thấy được trước ánh nắng mặt trời, có một bóng người nhanh chóng trượt xuống dưới khe núi, tay chân luống cuống lồm cồm chạy về phía tôi.

"Bách Dận..." Rõ ràng hắn đã sốt ruột tới vậy rồi nhưng sau khi tới bên cạnh tôi thì tất cả mọi động tác đều trở nên dè dặt, ngay cả ngón tay chạm vào gương mặt tôi cũng không dám dùng sức như kiểu sợ sẽ làm tôi bị vỡ ra vậy.

Đây là lần đầu tiên tôi thấy biểu cảm này trên gương mặt hắn... Như thể nếu tôi vỡ ra rồi thì hắn cũng sẽ tan vỡ theo mất.

"Có phải tôi đã tới Tây Thiên rồi không vậy, nếu không... thì sao lại nhìn thấy được thần tiên thế này?" Tôi cười cười giơ ngón tay lên, giữa chừng lại không có sức nên rơi thõng xuống, bị đối phương nhanh tay lẹ mắt bắt lại kịp.

"Không sao rồi, không sao rồi..." Hắn nắm lấy tay tôi, cởi áo bào bên ngoài của mình ra bọc tôi lại. Sau đó hắn cúi người xuống, kề trán của mình vào sát trán tôi: "Em không sao rồi, anh tìm thấy em rồi."

6

"Mấy đứa Mạn Mạn..." Cơ thể trở nên ấm áp hơn trong nháy mắt, tôi hỏi ra câu mà mình quan tâm nhất lúc này.

"Tụi nó không sao." Hắn cọ cọ mũi lên gương mặt tôi.

1

Ý thức gắng gượng cuối cùng cũng có thể yên tâm thả lỏng được rồi, tôi nhắm mắt lại, để mặc cho bản thân mình chìm vào cơn hôn mê. Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, bên tai vang vọng giọng nói gần như là đang nỉ non của Ma Xuyên.

"... Anh cũng không sao rồi."

Bình luận

Truyện đang đọc