MI THƯỢNG CHÍ


4.
A Vân nói ta đã hôn mê ba ngày rồi.
Suốt 3 ngày này, ngày nào Lý Hành cũng đến thăm ta, tình sâu nghĩa trọng.
Nhưng ta thật sự không muốn nghe những chuyện này.
Ta nhớ Lý Tri đã chết, Liễu Y Nhiên cũng đã chết.

Nàng ta còn nói với ta rằng Lý Hành đã giết Lý Diễn...
Ta không dám nghĩ nữa, bảo A Vân trang điểm mặc quần áo cho ta, ta muốn gặp Lý Hành.

A Vân khó xử nói: "Hoàng thượng nói không để nương nương được phép rời khỏi cung, bảo nương nương tĩnh dưỡng thật tốt."
"Thay quần áo cho bổn cung!" Ta quát nàng, "Em muốn chết sao?"
A Vân quỳ xuống xin tha sau đó giúp ta thay quần áo.
Ta còn chưa ra ngoài thì Lý Hành đã đến.
"Trường An," hắn vẫn dịu dàng như trước, "Thái y nói nàng không khỏe, nên nàng chịu khó nghỉ ngơi đi."
"Chàng đã giết Lý Diễn sao?"
"Trường An," Lý Hành đỡ ta, vẫy tay bảo các cung nhân lui ra, "Nàng tin lời nói của một kẻ điên sao?"
Ta kéo tay áo hắn, nức nở: "Thật sự chàng đã giết Lý Diễn sao?"

"Trường An..."
"Chàng nói đi...," Ta nhìn hắn, "Chỉ cần chàng nói không phải..."
Lý Hành im lặng.
Ta nhìn khuôn mặt tuấn tú, dịu dàng của hắn, trong lòng giống như đang có thứ gì dần dần sụp đổ.
Thì ra...!Thì ra...
"Tại sao?" Giọng nói của ta đã trở nên đứt quãng, "Đại điện hạ...!Tại sao...!Đại điện hạ...!Chàng đã trở thành Hoàng đế rồi mà..."
"Nhà đế vương xưa nay đều không được làm theo ý mình," Lý Hành bình tĩnh nói, "Không tại sao cả."
Cuối cùng, ta không chịu được nữa, quỳ rạp xuống đất khóc lớn, Lý Hành ngồi xổm muốn chạm vào ta nhưng lại bị ta tránh đi.
"Chàng đi đi...!Mau đi đi..."
"Nàng bệnh rồi," Lý Hành thản nhiên nói, "Nàng cứ tĩnh dưỡng ở trong cung đi, bao giờ nàng khỏe, ta sẽ cho nàng ra ngoài.".


Bình luận

Truyện đang đọc