MIỆNG ĐỘC THÀNH ĐÔI

Tần Chân không biết Trình Lục Dương định làm trò gì, nhưng dù anh muốn làm gì, cô cũng đều theo anh.

Ai bảo đến cả họ chồng cô cũng mang rồi?

Mà Trình Lục Dương cũng thật không yếu kém, dẫn Tần Chân đến đứng trước bàn, trong ánh mắt kinh ngạc của ba người, anh mạnh mẽ vang dội gọi một tiếng: “Mẹ!”

Gọi xong thì kéo Tần Chân cùng khom người chào.

“Ôi giời ạ, thằng con đâu ra?!” Chúc Vân Chi như bị sét đánh đến hoa dung thất sắc, vội vàng hỏi Tần Chân: “Con tìm đâu ra đứa làm anh trai vậy?”

Đối diện vẻ mặt vừa sợ vừa hãi của mẹ vợ, Trình Lục Dương vô cùng thành khẩn nói: “Mẹ, từ hôm nay trở đi, con chính là con ruột của người!”

Anh kéo Tần Chân cúi đầu lần thứ hai.

Chúc Vân Chi vội vàng đứng dậy đỡ anh: “Được được được, đừng cúi chào đừng cúi chào, có lời gì từ từ nói! Bằng không hôm nay bác tự dưng có thêm một đứa con trai, cũng không chối được!”

Trình Lục Dương ra chiều áy náy cầm tay Chúc Vân Chi: “Mẹ, con dọa mẹ sợ sao? Nếu làm mẹ sợ, con nhận lỗi với mẹ, chủ yếu do lần đầu tiên gặp mẹ, trong lòng quá kích động thôi!”

Dứt lời, anh kéo Tần Chân định cúi đầu lần thứ ba.

Tần Chân mắt hổ chứa lệ túm tay Trình Lục Dương: “Chúng ta có thể nói chuyện đàng hoàng được không? Không làm như vậy sẽ chết sao?”

Lúc này Trình Lục Dương mới khó khăn dừng tư thế cúi chào lần nữa, sửa sang lại trang phục, cười lộ ra hai hàm răng trắng đều: “Được, anh nghe em hết!”

Nụ cười kia dịu dàng anh tuấn, vô hại với cả người lẫn vật.

Tần Chân… co giật khóe miệng …. tên này rốt cục diễn cái gì đây?

Hai mẹ con Trần Hi cũng mang vẻ mặt lúng túng, còn Chúc Vân Chi thì không hiểu ra sao, bà hoàn toàn không hề nghĩ theo hướng con gái dẫn bạn trai ra mắt.

Trình Lục Dương dường như lúc này mới chú ý đến hai mẹ con ngồi đối diện mẹ vợ, anh nho nhã lịch sự vươn tay ra, khẽ mỉm cười: “Xin chào, cháu/tôi là chồng chưa cưới của Tần Chân.”

Lần này, tất cả mọi người đều hóa đá.

Bất đắc dĩ nụ cười của Trình Lục Dương quá hoàn mỹ, động tác quá ưu nhã, không thể cự tuyệt hướng về phía Trần Hi, cho nên Trần Hi đành phải mơ hồ vươn tay ra bắt.

Một khắc sau —

“Ui ui ui ui —” Anh Trần đau đến nhe răng trợn mắt: “Đau đau đau!”

Trình Lục Dương vội vàng buông lỏng tay ra, ân cần hỏi thăm: “Sao vậy sao vậy? Tôi đâu có dùng sức, sao lại đau? Không phải là sức khỏe hư nhược chứ?”

Trần Hi vẫn đang đắm chìm trong cơn đau không thể kiềm chế do bị người ta nắm gần như muốn gãy xương.

Trình Lục Dương đã có kết luận, cân nhắc giây lát rồi nhướn mày: “Anh đây sợ là sức khỏe hư nhược, phải bồi dưỡng cho tốt, vì chính mình, cũng là vì thế hệ sau…”

Trần Hi vốn gầy yếu, khi bị nói như vậy thì mặt liền đỏ lên.

Chúc Vân Chi cũng nghi ngờ nhìn anh, thấy anh mặt mày xanh xao vàng vọt thì không tự chủ tin lời nói của Trình Lục Dương mấy phần.

Tần Chân lặng lẽ chọc eo Trình Lục Dương: anh không bỉ ổi như vậy sẽ chết sao?

Mà Trình Lục Dương như cây đón gió xuân túm lấy tay Tần Chân, xấu hổ nói: “Chân Chân, trước mặt mọi người, không được! Ảnh hưởng rất không tốt!”

“…” Tần Chân khóc.

Anh còn đặc biệt xấu hổ xin lỗi ba người: “Thật ngại quá, Chân Chân nhà tôi chính là nghịch ngợm như vậy, xin mọi người bao dung nhiều hơn!”

Lần này cuối cùng Chúc Vân Chi cũng phục hồi tinh thần lại, lập tức thay đổi sắc mặt, hỏi không chút khách sáo: “Cậu này, xin hỏi cậu là ai? Con gái tôi đương nhiên là của nhà tôi, sao khi không biến thành của nhà cậu rồi?”

Trình Lục Dương lại lần nữa trưng ra nụ cười vô hại, ngọt ngào cười với Chúc Vân Chi: “Chào mẹ, con là Trình Lục Dương.”

Cuối cùng Chúc Vân Chi cũng tin trên thế giới thật sự có nhân vật Trình Lục Dương nhưng kiểu như từ trước đến nay rất quen thuộc này của anh khiến người ta khó mà tiếp nhận, bà đang định ra vẻ hỏi: “Trình Lục Dương là cái thứ gì?”

Không ngờ trước khi bà mở miệng, Trình Lục Dương đã cung kính lấy danh thiếp đưa cho bà, khẽ cười: “Mẹ, con là tổng giám đốc công ty thiết kế La Lune.”

Chúc Vân Chi há miệng nhưng không phát ra âm thanh.

Trình Lục Dương lại thừa thắng xông lên, vào thời khắc mấu chốt này cuối cùng lôi tên của ông già ra: “Cha con là Trình Viễn Hàng, chủ tịch tập đoàn Viễn Hàng.”

Chúc Vân Chi sắp trật khớp quai hàm rồi, một lúc sau đến lúc phục hồi tinh thần lại thì bà chỉ có thể theo phản xạ có điều kiện thốt một câu: “Cậu nói… con rể Trình à! Con con con, sao con lại không nói sớm hả?”

“Lúc trước con luôn bận quá, định dẫn Chân Chân đến nhà thăm hỏi, tự mình ra mắt mẹ nhưng không ngờ chưa chuẩn bị xong, hôm nay Chân Chân nói mẹ tới dẫn cô ấy đi xem mắt –”

Chúc Vân Chi nhìn Tần Chân, lại nhìn Trình Lục Dương, nói không nên lời.

Trình Lục Dương hài lòng thu được hiệu quả mình muốn, vô cùng cung kính cúi đầu với mẹ vợ: “Mẹ, con còn có chút việc nên dẫn Chân Chân đi trước, ngày mai tụi con cùng về nhà gặp mẹ, được không ạ?”

Chúc Vân Chi ngơ ngác gật đầu, rất lâu sau vẫn chưa hoàn hồn.

***

Trên đường về nhà, Trình tiên sinh cùng Trình phu nhân tương lai triển khai cuộc nói chuyện dưới đây:

“Anh dọa mẹ em rồi!”

“Rõ ràng là mẹ em dọa anh!”

“Bà dọa anh chỗ nào?”

“Vợ dâng tới miệng rồi còn bị dẫn đi xem mắt, đây không phải dọa anh sao?”

Tần Chân vỗ trán.

“Không phải anh không muốn nói với người khác quan hệ giữa anh và cha anh sao? Sao hôm nay lại nói ra rồi?”

“Còn có thể ém sao? Tiếp tục ém nữa thì em đã thành vợ người khác rồi, đây gọi là sử dụng tài nguyên hợp lý!”

Anh Trình đắc ý.

“Trình Lục Dương, hôm nay em muốn nghiêm túc cảnh cáo anh một chuyện!”

“Chuyện gì?”

“Lần sau trước khi nổi điên, phiền anh nói trước với em một tiếng được không? Anh nói xem cái miệng này của anh sao lại độc như vậy? Trần Hi trêu gì chọc gì anh mà anh nói người ta như vậy? Anh xem anh không bỉ ổi như vậy thì sẽ chết à?”

“Em–”

“Em gì mà em?”

“Sao em lại nói giúp người ngoài chứ?” Anh Trình mất vui rồi: “Anh hỏi em, có phải em để mắt tên tiểu hoàng kia không?”

“…Anh không thể vì người ta mặt mày xanh xao vàng vọt mà gọi người ta là tên tiểu hoàng, có biết không?”

“Được, vậy em nói với anh có phải em để mắt con vịt tiểu hoàng kia không?”

“Vịt-tiểu-hoàng-cũng-không-được!”

Anh Trình kêu lên: “Em đánh trống lảng như vậy có phải nghĩa là em để mắt anh ta không hả?”

“Ha ha, anh cảm thấy ánh mắt em tệ đến mức để mắt một tên tiểu hoàng hoặc là vịt tiểu HSo?”

“…” Anh Trình rơi vào trầm tư.

“Sao thế?”

“Anh cảm thấy, Trình Tần thị thật ra em còn độc hơn anh nhiều…”

“…”

Vấn đề tên tiểu hoàng xem như đã kết thúc, Tần Chân nghiêm nghị hỏi Trình Lục Dương: “Ngày mai thật muốn đến nhà em?”

“Đương nhiên, đã nói với mẹ em rồi còn gì.”

“Nhưng mà, cứ tay không mà đi thế?” Tần Chân hơi do dự: “Vốn định đi gặp cha mẹ anh trước, kết quả bỗng dưng xảy ra vụ này, hay là tối nay chúng ta đi siêu thị mua chút trái cây?”

“Không cần.” Trình Lục Dương thần bí xua tay: “không phải anh đã nói rồi sao, anh vẫn luôn chuẩn bị, chẳng qua là chưa chuẩn bị xong thôi, nhưng mà cũng tàm tạm rồi.”

Tần Chân tưởng anh nói câu chuẩn bị với mẹ cô kia chẳng qua là có lệ thôi, nào ngờ– “Anh thật sự chuẩn bị?”

“Đương nhiên, nếu không em tưởng tuần này anh bận cái gì?” Trình Lục Dương liếc cô một cái: “Trình đại gia nhà em bận chết đi sống lại, còn không phải vì em?”

Mãi đến khi hai người về đến nhà, Tần Chân thấy Phương Khải chui ra từ trong xe dưới tầng sau đó mở cốp sau, lúc này mới giật mình, hiểu rõ cái mà Trình Lục Dương gọi là chuẩn bị.

“Chân mẹ em không tốt lắm, bị thấp khớp, vừa chuyển mùa liền đau, anh đặc biệt đi hỏi một đồng đội cũ của cha anh, ông ấy nói với anh cả đống thuốc bổ. Anh tập hợp lại thành danh sách, cùng Phương Khải đi khắp nơi mua thuốc bổ tốt nhất, suy cho cùng là tặng cho mẹ vợ, mẹ em chính là mẹ anh, đều phải chọn loại tốt nhất.”

Trình Lục Dương vừa nói vừa chỉ cho cô xem hộp to hộp nhỏ quà tặng.

“Hộp này là đặc biệt đến Vân Nam mua, cái hẻm kia hẻo lánh muốn chết, đi rất nhiều vòng mới tìm được chỗ đó.”

Anh lại lấy một hộp gỗ đàn hương từ ghế sau ra: “Cha em thích chơi cờ tướng, mẹ anh cũng ít nhiều nghiên cứu ngọc thạch, anh mặt dày xin bà giúp anh tìm ông cụ hiểu về phương diện này, làm ra một bộ cờ tướng bằng ngọc thạch. Nhưng cờ tướng cần vật liệu tương đối nhiều, không có chỗ tìm được nhiều ngọc tốt mà chất liệu giống nhau, cho nên ngọc này rất thông thường, không biết cha em nhìn có vừa mắt không.”

Cuối cùng anh xách một chồng sách dày cộp ra ngoài, mệt thở hổn hển: “Đây là tài liệu cho em trai em học, anh tìm người hỏi thăm xem người thi y đứng đầu thành phố học sách gì, sau đó mua cho em trai em một bộ tương tự. Em nói với nó đây là tấm lòng của Trình đại gia nhà em, nếu nó thi không tốt thì em đánh nó cho anh!”

“…” Tần Chân không thốt ra được một chữ.

Mấy ngày nay, cô vừa tự nói với mình vì quá bận cho nên Trình Lục Dương không có thời gian dẫn cô về nhà, vừa không khỏi suy đoán có phải anh chưa nghĩ kỹ xem có muốn dẫn cô về nhà gặp cha mẹ hay không?

Cô ôm hy vọng, rồi lại không khỏi sinh ra một chút thất vọng.

Nhưng bất luận thế nào cô cũng không ngờ rằng–

“Anh nghĩ rồi, trước khi dẫn em về gặp người nhà anh, thì anh tới thăm hỏi cha mẹ em trước sẽ tốt hơn.” Trình Lục Dương cười rất đắc ý: “Tạo quan hệ với cha mẹ em trước, chúng ta có thể trực tiếp làm giấy đăng ký, có đăng ký rồi lại đi một vòng trước mặt cha anh, làm cho ông ấy không nói ra được lời phản đối nào hết!”

Anh thậm chí tiến gần lại bên tai Tần Chân, khẽ nói: “Thật sự không được nữa, chúng ta còn có thể gạo nấu thành cơm, dẫn theo đời sau đi gặp ông. Ông thấy em mang cháu ruột ông trong bụng, cam đoan sẽ thỏa hiệp!”

Độc thoại rất lâu, Trình Lục Dương mới phát hiện vẻ mặt Tần Chân không đúng lắm.

“Sao vậy? Sao không nói gì?” Nụ cười của anh dần dần biến mất, căng thẳng hỏi cô: “Có phải quà chọn không tốt, cha mẹ em không thích những thứ này hay không? Thật sự không được thì, anh, anh chuẩn bị lại lần nữa, em gợi ý cho anh chút chi tiết đi –”

“Trình Lục Dương.” Tần Chân ngắt lời anh, đột nhiên ôm lấy cổ anh, cả người dán vào ngực anh.

Hốc mắt nong nóng, trong lòng cũng ấm lên theo.

Phương Khải sờ sờ mũi, xoay người sang chỗ khác, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.

Mà Tần Chân khẽ nói bên tai Trình Lục Dương: “Cám ơn anh, Trình Lục Dương.”

“Tại sao cám ơn anh?” Trình Lục Dương đỏ tía tai, nói nhỏ: “Còn không phải vì muốn cưới em, anh chỉ làm chút chuyện cho mình thôi, cám ơn gì chứ?”

Tần Chân không nói.

Cám ơn anh đối xử tốt với cha mẹ em như vậy.

Cám ơn anh nâng niu em trong lòng bàn tay như bảo bối.

Hốc mắt nóng lên, cô ôm lấy anh, hôn lấy hôn để trên mặt anh.

Mặt Trình Lục Dương đỏ đến sắp nổ tung, anh vừa dở khóc dở cười bị cô hôn, vừa ngó trước ngó sau nói nhỏ: “Trình Tần thị, tuy em chủ động như vậy anh rất vui nhưng chúng ta có thể về nhà lại tiếp tục hôn không? Về nhà đem tất cả làm hết cũng được, anh bảo đảm ngoan ngoãn nghe lời, mặc em muốn làm gì thì làm…Nhưng mà, nơi công cộng thế này, chú ý ảnh hưởng một chút được không?”

Tần Chân đã cười ngang cười ngửa rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc