MINH HẬU THẬT TÙY HỨNG (MINH HẬU NGẬN NHÂM TÍNH)

Trên bầu trời bỗng nhiên xuất hiện một con cự thú, cao bằng tòa nhà hai tầng, sừng dê trên đỉnh đầu cong lên, thân hình như hổ, đầu vô cùng to, con mắt ở dưới nách, răng nanh sắc nhọn, mồm há to hầu như chiếm hết cả khuôn mặt.

Hống ———!

Một tiếng rống to, tất cả các ngôi nhà xung quanh đấy đều rung động, sắc mặt của người trên đường càng thêm trắng bệch.

“Là Thao Thiết!” Không biết là ai kêu lên một câu, trên đường rối loạn cả lên, tất cả một người đều chạy về một hướng, mà Thao Thiết thì lại hững hờ đi tới, giống như không có một tí uy hiếp nào, nhưng mà, người ở Minh giới lại biết, thứ này không chắc lúc nào sẽ xông lại cắn ngươi một cái đâu! Thao Thiết không biết đủ, dạ dày vốn là không có đáy, ngay cả những đám hồn phách như bọn họ đều không đủ để cho nó nhét kẽ răng đâu!

Lục Bảo Trân chưa bao giờ thấy Thao Thiết, giật mình ngốc lăng đứng ở nơi đó nhìn nó đi tới cách nàng càng ngày càng gần, thấy nó mở ra miệng lớn, mặt xoạt một cái trở nên trắng toát, cảm giác như nó sắp nuốt lấy mình, sợ hãi đến mức trực tiếp ngồi xổm xuống đất run lẩy bẩy. Nhưng nó lại chậm chạp không đập tới, nàng giương mắt nhìn lại, thấy một người đang đứng thẳng trên đó, một bộ y phục màu đen như bị nhiễm mực, lại giống như đêm đen, tóc dài thuần đen gần như kéo dài tới mặt đất, tóc dài phân tán như vậy thế nhưng lại không dùng cái gì buộc lại, có vẻ chủ nhân của nó thường xuyên để nó phân tán như thế. Người kia duỗi tay ra một cái, nhẹ nhàng vung tay lên, chỉ nghe, gào———! một tiếng, đâu còn Thao Thiết gì nữa, một con hồ ly hai đuôi màu u lam bay ở giữa không trung, giẫy giụa muốn chạy trốn nhưng không thể trốn được.

Âm Nhã Diệc đưa tay xách con hồ ly kia rồi lắc lắc, nó lập tức giả chết. Trên môi hắn nở một vệt cười “Quỷ tung hồ? Thú vị, dám đến địa bàn của bản vương quấy rối, lá gan không nhỏ a.”

Quỷ tung hồ co rụt lại, hi vọng nó trông nhỏ hơn một chút, chân thành biểu thị, lá gan của ta rất nhỏ!

“Tiểu Tang, đưa cho Tư Thần, bảo hắn cũng nên chuẩn bị.” Âm Nhã Diệc vung tay lên, Quỷ tung hồ trong tay liền thành một độ cong rơi xuống trong lòng Tiểu Tang. Tiểu Tang dùng ánh mắt thương hại nhìn nó.

Nó ngồi ở trong lòng Tiểu Tang, dùng hai cái chân trước làm động tác cầu xin ‘tiền bối, nể mặt chúng ta là cùng tộc mà bỏ qua cho ta đi!’

Tiểu Tang dùng ngón tay búng trán nó một cái, nó liền lấy móng vuốt che trán ‘ai cùng tộc với ngươi! Lại nói, ta vì sao mà phải vì ngươi mà đắc tội vương?’

‘Ô ô…Bắt nạt hồ!’ Quỷ tung hồ một bên khóc một bên bị ôm đi, đến nơi vận mệnh “bi thương” của nó.

Lục Bảo Trân đứng dậy sửa sang ống tay áo hành lễ, xấu hổ mềm mại nói cảm ơn “Đa tạ công tử cứu giúp, tiểu nữ là Lục Bảo Trân, công tử có thể gọi nữ tử là Trân nhi.” Nàng nói như trên sân khấu, làm cho nhóm quỷ nấp ở trong bóng tối không khỏi bĩu môi, còn tiểu nữ cơ chứ!

“Trân nhi?” Âm Nhã Diệc hơi nhướng mày, ống tay áo vung lên, đi mất.

Nàng nhìn bóng lưng hắn rời đi, khẽ cười, còn thẹn thùng.

Cái này nếu như để cho người khác nghe sẽ không khỏi xù lông. Con mắt nào của ngươi thấy vương thẹn thùng? Cái gì? Đều nhìn thấy? Đều khoét xuống! Giữ lại đều vô dụng!

Âm Nhã Diệc chạy về đại điện đứng trước một tấm kính thủy tinh to bằng người thật, niệm một câu thần chú, kính thủy tinh liền xuất hiện những gợn sóng nhỏ, một bóng người mơ hồ hiện lên, dần dần rõ ràng “Lão bà thân ái!”

Hắn vừa kêu một tiếng liền nghe thấy một thanh âm mềm mại của trẻ con truyền tới “Ngươi có thấy chua không? Còn thân với ái? Lại còn lão bà? Ca của ta là nam!” Một khuôn mặt trẻ con đáng yêu xuất hiện ở trước kính thủy tinh.

“Tố Vân ngươi đi chết cho bản vương đi!” Âm Nhã Diệc xù lông, mới vừa thấy lão bà thân ái của mình nằm nghiêng ở trên giường mềm, vô cùng đẹp, vô cùng phong tình vạn chủng, nước miếng còn chưa nhỏ xuống đâu, liền bị cái giày thối này chặn lại rồi!

“Ta cứ không! Ta tức chết ngươi!” Tố Vân nhảy nhảy hò hét ở trước kính thủy tinh, hắn thổi râu mép trừng mắt, đương nhiên hắn không có râu mép để thổi, chỉ có thể trừng mắt. Hai tên bắt đầu tranh cãi, một lớn một nhỏ đứng ở trước kính thủy tinh ẩu đả, cũng thật là vui.

“Khụ!” Long Ngọc ho nhẹ “Tố Vân đừng nghịch, mang theo hai muội muội đi ra ngoài đi, ca có việc cần nói với Nhã Diệc.” Cậu vừa mở miệng Tố Vân liền thành thật, chạy đến bên cạnh cậu, hôn một cái lên mặt cậu, ôm lấy Lộ Anh cùng với Tố Vũ cũng đang hôn một cái lên mặt cậu chạy đi. Âm Nhã Diệc mạnh mẽ mắng các nàng một tiếng.

“Ngươi đều bao nhiêu tuổi rồi, vẫn chấp nhặt với tiểu hài tử?” Long Ngọc cười nhìn hắn “Nhớ ta rồi?”

“Mỗi ngày đều nhớ, thân ái ngươi khi nào về?” Âm Nhã Diệc tội nghiệp nháy mắt mấy cái.

“Được rồi được rồi, mấy ngày nữa ta sẽ về.” Long Ngọc cười nhìn hắn.

“Là mấy ngày?” Âm Nhã Diệc méo miệng hỏi.

Long Ngọc suy nghĩ một chút, “Mười ngày.”

“Thật lâu nha!” hắn kêu to.

“Mười lăm ngày?” Long Ngọc vẩy mi một cái.

“Mười ngày liền mười ngày!” Âm Nhã Diệc đọc thầm quy tắc của lão bà. Một lão bà mãi mãi là đúng, hai nếu như lão bà sai rồi, xin mời tham khảo một (ngươi cái tên thê nô! Còn dám không nguyên tắc chút sao?)

“Ngoan, trở về làm món ngon cho ngươi.” Long Ngọc tung hôn gió.

“Ta lại muốn ăn ngươi.” Hắn tiếp được hôn gió, nói trắng ra.

“Được rồi, khi nào trở về cho ngươi ăn.” Long Ngọc bất đắc dĩ, tên sắc lang này!

“Ừm!” Tâm tình của hắn vô cùng tốt.

Trên thế giới này không có chuyện nào đáng sợ hơn tưởng bở, đây chính là một việc rất là ngớ ngẩn mà lại hủy người. Thật bất hạnh, Lục Bảo Trân liền rơi vào con đường này, lại là loại rơi vào vô cùng triệt để. Nàng tiêu xài của cải của nàng để tìm hiểu tin tức liên quan đến Minh vương, càng là muốn mua chuộc người bên cạnh Minh vương, nói cho hắn biết nàng đang ở đây, Minh hậu của hắn ở đây. Tất cả mọi người nhìn hành vi tự luyến của nàng nhưng không một ai nói cho nàng biết chân tướng, nàng cũng không biết những người nói tin tức cho nàng kia là những người nàng đã từng quen biết.

Những người vô tội tuổi còn rất nhỏ nhưng đã bị nàng hại chết, những oan hồn đã chết không thể đi đầu thai mà phải du đãng ở quỷ trấn, nàng đến chính là cơ hội báo thù của bọn họ.

Lục Bảo Trân lẽ ra không phải chết sớm như thế, chỉ đáng thương, nghiệp chướng của nàng khi còn nhỏ cùng phụ hoàng của nàng quá sâu, những người trung thực thẳng thắn chết oan tố cáo bọn họ trên Minh điện, cho nên mới bẻ đi dương thọ của nàng làm cho nàng chết sớm, rồi lại liên lụy mạng sống của hơn trăm người, nợ đều cần phải trả, nàng ở lại quỷ trấn không thể nghi ngờ chính là vì trả nợ.

Nàng tính toán thời gian cảm thấy gần đủ rồi, Minh vương hẳn là tới đón nàng, nàng cố ý mặc vào bộ quần áo đẹp đẽ nhất của mình, mang theo mũ đội đầu nạm đầy châu báu. Ngay khi nàng ra khỏi cửa, đột nhiên, đèn đen treo đầy hai bên sáng lên, đèn đen được làm bằng một loại thủy tinh thuần đen, màu đen không phát ra ánh sáng, nhưng là nó lại sáng bóng, đem cả con đường rộng lớn chiếu thành từng đoàn từng đoàn đen. Đèn đen bay lên trôi nổi ở giữa không trung, tất cả mọi người ngẩng đầu nhìn lại. Không gian chấn động, một cánh cửa mở ra, một con cự thú giống như lần trước xuất hiện, con cự thú kia như hổ như báo, toàn thân đỏ sậm có hoa văn màu đen, trên người mang theo trang sức bằng vàng ròng, trên lưng nó có một người đang ngồi.

“Là Minh hậu!” Có người hô.

“Cung nghênh Minh hậu trở về!” Mọi người dồn dập quỳ xuống hành lễ.

“Miễn” Người trên cự thú mở miệng nói chuyện, tuy rằng chỉ có một chữ, nhưng cũng có thể nghe ra được là thanh âm của nam tử.

Lục Bảo Trân ngẩng đầu xem nam tử trên thân cự thú, một thân trường bào màu xanh nhạt thêu hoa văn Mạn Đà La đỏ tươi, mái tóc dài màu tím dùng một cái dây buộc tóc vàng buộc lại. Khi nàng nhìn hắn, hắn cảm giác được, nghiêng đầu nhìn sang, nàng nhìn thấy một đôi mắt phượng nhỏ dài yêu mị, khóe mắt hơi nhếch lên, con mắt cũng là màu tím đậm sáng long lanh, môi đỏ ôm lấy nụ cười như có như không. Tuyệt thế khuynh thành, bốn chữ này đột nhiên xuất hiện trong đầu nàng, cúi đầu nhìn lại chính mình, rõ ràng là một thân hồng y diễm lệ, rõ ràng là mũ đội đầu lóa mắt, nhưng ở trước mặt cậu lại có vẻ thiếu sức sống vô lực, chỉ có cậu mới xứng đáng với danh xưng Minh hậu kia!?

Nàng bị ý nghĩ của mình sợ hết hồn, nam tử đã thu hồi ánh mắt, tay vuốt nhẹ trên cổ cự thú “Diễm, đi.” Cự thú gầm nhẹ một tiếng, nhấc bốn vó lên chạy đi. Móng vuốt của nó cũng không phải là móng vuốt bình thường mà là giống như sắt thép, nện lên mặt đất làm phát ra những tiếng giòn nhẹ.

“Liệt thú? Khá lắm, Minh hậu của chúng ta đúng là không tầm thường!” Có người than thở.

“Ngươi thì biết cái gì? Đó là thiết kỵ của gia tộc Johnson, ngươi xem cái chân kia, liệt thú ở Tu La giới chỗ nào cũng có nhưng con có thể sinh ra gót sắt là thiên cổ hiếm thấy! Thế nhưng gia tộc Johnson lại có một nhánh thiết kỵ năm mươi con như thế, đúng là gia tộc của người ta là vô địch ở Tu La giới a!”

“Ta nghe nói, vật cưỡi của Minh hậu chính là do ngài ấy bắt ở thung lũng Mocadic, chỗ kia có rất nhiều hung hiểm nhá! Lần đó điện hạ đi bảy ngày làm cho vương đau lòng hỏng mất, thế nhưng sau đó ngài ấy lại cưỡi liệt thú trở về. Ngươi xem màu lông kia, thể hình kia, chính là Hỏa Lôi song thể hiếm thấy!”

Mọi người ước ao mồm năm miệng mười nói.

Lục Bảo Trân nhìn phương hướng Long Ngọc ly khai, thật lâu vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh, cảm giác cực kỳ không cam lòng bốc lên từ đáy lòng.

Diễm một đường chạy về phía đại điện, một vệt bóng đen liền chạy ra, Diễm giơ lên móng trước đạp lên bóng đen kia, chỉ nghe một tiếng thét thảm “Gào—-“

‘Muốn hồ mệnh rồi!’ Qủy tung hồ bị đè phía sau lưng, bốn chân không ngừng quơ loạng choạng.

“Thứ gì vậy?” Long Ngọc cau mày nằm nhoài trên người Diễm nhìn xuống.

“Hống—!” ‘điện hạ hỏi ngươi đấy, thứ gì vậy?’ Một tiếng hống của Diễm, Quỷ tung hồ vốn giãy giụa liên tục bỗng thành thật.

“Gào——!” ‘thưa tiền bối, tiểu đệ là Quỷ tung hồ!’

“Hống——!” ‘ai là tiền bối của ngươi!’ Diễm lại hống, Quỷ tung hồ oan ức, tại sao một tên hai tên đều như vậy nha!

Lúc hai con thú nói chuyện Âm Tư Thần đã đuổi tới, kinh hỉ nhìn thấy cha của mình, chạy tới “Cha, ngài trở về rồi!”

Đương nhiên hắn không nhào tới đã bị người đánh qua một bên.

“Thân ái ngươi trở về rồi! Không phải còn mấy ngày nữa sao?” Âm Nhã Diệc giơ móng vuốt ôm Long Ngọc xuống từ trên người Diễm.

“Không phải là nhớ ngươi sao.” Long Ngọc cười, đưa tay nắm mặt của hắn, hắn hầu như hạnh phúc chết rồi.

“Khụ khụ!” Âm Tư Thần dùng sức ho hai tiếng “Phụ vương, cha chú ý ảnh hưởng, nhi tử còn ở đây.” Đều là lão phu phu, còn buồn nôn như vậy, tú ân ái cái quỷ gì nha!

“Ngươi” Âm Nhã Diệc chỉ tay vào hắn “Nên làm gì thì làm đi!”

Âm Tư Thần lườm một cái, phụ vương hắn rõ ràng chỉ cần lão bà, ngay cả nhi tử cũng không muốn, ba chữ kia nói như thế nào nhỉ, vô liêm sỉ! Đúng, chính là ba chữ này!

Hắn đánh mắt đem Quỷ tung hồ cứu ra khỏi móng vuốt của Diễm, âm thầm giơ ngón tay giữa với Âm Nhã Diệc, mang theo Quỷ tung hồ đi tìm địa phương huấn luyện, đây là nói một cách êm tai, sự thực là, tìm địa phương chà đạp.

Long Ngọc vung tay lên để Diễm tự mình đi nghỉ ngơi, tìm địa phương chơi cũng được, nói chung cậu mặc kệ.

Cậu bị Âm Nhã Diệc ôm vào bên trong cung điện, đặt lên chiếc giường lớn thoải mái, đem những bảo vật lần này vơ vét được đưa đến trước mặt cậu, quả nhiên là những đồ vật Long Ngọc sẽ thích, lại càng có hứng thú với cái Vân Yên kính kia.

“Tấm gương này có tác dụng gì?” Long Ngọc lấy tay xoa xoa mặt kính, rất là thích cái gương nhỏ này.

“Nó có thể nhìn thấy quá khứ của người khác.” Âm Nhã Diệc sủng nịnh ôm cậu.

“Không nhìn thấy nha?” Long Ngọc quay mặt kính về phía Âm Nhã Diệc lắc lắc, trên kính thế nhưng lại không có gì cả.

“Nó không nhìn thấy ta.” Âm Nhã Diệc bóp nhẹ mũi cậu, cậu bất mãn kêu lên.

Âm Nhã Diệc ở trong điện xử lý chính sự, Long Ngọc an vị tựa ở trên giường mềm chơi Vân Yên kính trong tay, tẻ nhạt chiếu qua chiếu lại, chiếu không tới Âm Nhã Diệc nhưng chiếu đến người khác, khi Tiểu Tang đi vào liền bị cậu chiếu đến. Chỉ thấy trong gương xuất hiện một con sói đen kháu khỉnh khỏe mạnh nhỏ nhắn, con sói này bụ bẫm vô cùng, nhìn qua thì không quá giống sói mà lại càng giống con chó con.

Long Ngọc mím môi cười trộm, liếc mắt nhìn Tiểu Tang, hóa ra là một con sói đen nha, nhìn Tiểu Tang trong gương lúc chạy lúc nhảy, chơi loạn khắp nơi làm cậu tự dưng muốn nuôi một con chó. Tiểu Tang trong gương đang chạy vui quên trời đất, đột nhiên có một bàn tay nhỏ xuất hiện, tóm chặt cái đuôi của Tiểu Tang, nó uông một tiếng, không đúng! Gào một tiếng, móng trước mất lực, phía sau không ổn định, lập tức liền lật lại, ngã nhào lăn từ sườn dốc xuống, bàn tay nhỏ bám vào đuôi nó cũng bị kéo ngã nhào theo. Hai người đồng thời lăn xuống sườn dốc cứ như là đang thi xem ai lăn nhanh hơn vậy, mắt thấy hai người sắp lăn xuống bờ sông, một bàn tay cứu bọn họ, đặt họ lên mặt đất, một người một sói bị trúng một cái tát trên mông, đều mang vẻ mặt oan ức che thí thí.

Lúc này Long Ngọc mới nhìn thấy chủ nhân của bàn tay nhỏ kia. Là một em bé mập, mặc một cái yếm hồng lớn, bàn chân nhỏ để trần, cũng để hở tiểu thí thí, ngay cả tiểu JJ cũng có thể nhìn thấy. Em bé mập có khuôn mặt giống mấy phần với Tư Thần nhà cậu, nhưng lại càng giống nam nhân đang ngồi làm việc kia. Long Ngọc nhìn tấm gương, nhìn Âm Nhã Diệc, xác định em bé mập cởi truồng này chính là Âm Nhã Diệc, nhìn em bé mập trong gương thở phì phò chỉ trích sói đen nhỏ, nó như gặp phải cảnh khốn cùng cúi đầu trên đất phủi móng vuốt. Nguyên lai từ nhỏ Nhã Diệc nhà cậu đã không nói lý, càng xem càng buồn cười, cuối cùng cậu không nhịn được, vứt gương sang một bên, lăn lộn ở trên giường cười, cười đến nỗi bụng đều đau nhưng vẫn không ngừng được.

Động tĩnh của cậu lớn như vậy không thể không đưa tới sự chú ý của Âm Nhã Diệc, vừa mới đi tới liền nhìn thấy hình ảnh trong gương, mặt nhất thời đen, lập tức rõ ràng Long Ngọc cười cái gì, bắt đầu ôm lấy người “Tiểu bại hoại! Dám cười phu quân của ngươi? Xem vi phu trừng trị ngươi như thế nào!”

“A! Sắc lang nha!” Long Ngọc nửa thật nửa giả kêu sợ hãi, cười đùa né qua trốn đi, bị Âm Nhã Diệc đè lại, vừa ngẩng lên thì một nụ hôn đã rơi vào trên môi. Cậu ngẩng đầu, gắn bó như môi với răng, tay vô tình chạm vào Vân Yên kính, tấm gương rơi trên mặt đất, chiếu trên người bọn họ, chiếu ra một cái hình ảnh.

Một đứa bé trắng trẻo non nớt bị đặt ở trên cái giường lớn một mình, không có ai trông không có ai chú ý. Đứa trẻ bò tới bên giường, rớt xuống, một đôi tay tiếp được nó, một nam tử mặc đồ đen, đem nó ôm trở về giường, phóng ra một đạo cầm cố đảm bảo nó sẽ không ngã xuống nữa. Đứa bé cầm lấy tay nam tử chơi, yy tự nói, nam tử ôn nhu nhìn nó, ngón tay khẽ vuốt qua mặt nó. Có người đến, trước khi người đi vào nam tử đã biến mất rồi, đột nhiên biến mất từ trong tay đứa bé, đứa bé oa oa khóc lên, khóc rất thương tâm, bất luận người phụ nữ mỹ lệ mới vào dỗ thế nào đều không được.

Nam tử ngoài phòng tay nắm thành quyền, mạnh mẽ nhắm mắt lại, biết mất.

Cuối cùng đứa bé khóc mệt, nghẹn ngào ngủ.

Hình ảnh biến mất, chỉ xuất hiện một đôi bích nhân trên giường, tay đan vào nhau, ân ái như vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc