MINH HÔN - HOA QUYỂN

"Tiểu Chu, chớ quên, ngươi và ta đã thành thân."

Tống Tiểu Chu nghe thấy câu nói này, vành tai chậm rãi nóng lên, hoảng hốt nhớ tới, lúc ấy hỉ đường đỏ trắng, cậu cùng bài vị của Lục Hành bái thiên địa. Trong hỉ đường đứng đầy hạ nhân của Lục gia, thổi kèn kéo đàn tấu nhạc, vừa làm xong thì đưa cậu đến hỉ phòng - rồi chạy biến đi như một làn khói.

Hoang đường và quỷ dị.

Nhưng theo quy củ, đúng là bọn họ đã thành thân, là một đôi phu thê.

Tống Tiểu Chu nhìn Lục Hành, Lục Hành có vẻ ngoài rất đẹp, có lẽ vì đã thành hồn ma, không còn dáng vẻ hấp hối bệnh tật, nghiễm nhiên phong thái tao nhã kiêu ngạo thuộc về công tử thế gia, không rõ tại sao, trong lòng Tống Tiểu Chu lại sinh ra cảm giác tiếc nuối.

Lục Hành nói tiếp: 

"Lẽ nào Tiểu Chu chê ta, không muốn chấp nhận hôn sự này?"


Tống Tiểu Chu bối rối sờ cái tai ửng hồng của mình, sau cùng vẫn sợ ma, thuận theo Lục Hành, nhỏ giọng nói: 

"Đâu có, ngươi chính là... ừm, là ta trèo cao mà."

Lục Hành bị cậu chọc bật cười, định nói thêm gì đó thì đột nhiên liếc nhìn ngoài cửa, nói: 

"Có người đến."

Tống Tiểu Chu ngẩng đầu lên, nhìn thấy nhũ mẫu đứng ở cạnh cửa.

"Thiếu phu nhân."

Lục Hành không đi, đứng trong bóng tối, Tống Tiểu Chu nhìn nhũ mẫu, theo bản năng lướt mắt qua Lục Hành, nhũ mẫu hoàn toàn không phát hiện ra sự xuất hiện của hắn, đưa bánh đậu xanh và canh hạt sen mộc nhĩ trắng cho Tống Tiểu Chu. Mãi đến tận lúc nhũ mẫu rời đi, Tống Tiểu Chu ngạc nhiên nói: 

"Nhũ mẫu không nhìn thấy ngươi?"

Lục Hành nói:

"Ta là ma, tất nhiên người khác không nhìn thấy, " Ngữ điệu hắn bình tĩnh, không chập trùng, "Nhưng ngươi thành thân với ta, quan hệ không tầm thường."


Đôi mắt Tống Tiểu Chu hơi trợn to, nhìn Lục Hành.

"Vậy có phải chỉ có ta nhìn thấy không?"

Lục Hành không tỏ ý kiến, Tống Tiểu Chu vừa kinh sợ, vừa có chút hưng phấn khó hiểu.

"Hai ngày trước tại sao ta không nhìn thấy ngươi?"

Lục Hành mỉm cười nói: 

"Tiểu hài sao lại nhiều câu hỏi vậy, nhanh ăn đồ ăn đi."

Lục Hành có vẻ vô cùng tốt tính, dịu dàng dễ thân, Tống Tiểu Chu ngay cả sợ hãi cũng quên mất, cầm miếng bánh đậu xanh cắn hai cái, nghĩ đến canh hạt sen mộc nhĩ trắng, miệng nhai bánh, tay múc canh ra một chén đặt ở bên cạnh. Tống Tiểu Chu nói: 

"Nhũ mẫu nói, ngươi thích uống canh hạt sen mộc nhĩ trắng." 

Ánh mắt Lục Hành rơi vào bát sứ trắng, trên mặt chợt lóe sự tối tăm, đi tới cầm cái muỗng múc múc, nói: 

"Ta đã chết, đồ ăn của người sống, ta không ăn được."


Hắn nói rất bình thản, trái tim Tống Tiểu Chu như bị kim đâm nhói một cái, thầm thì: 

"Ừm... Xin lỗi."

Lục Hành cười rộ lên, ngón tay lau vụn bánh đậu xanh bên khóe miệng Tống Tiểu Chu.

"Không phải lỗi của ngươi, ngươi không cần phải xin lỗi."

Ngón tay lạnh lẽo, động tác nhẹ nhàng, như lơ đãng chạm vào làn da bóng loáng ấm áp của người thiếu niên, Tống Tiểu Chu kinh ngạc giật lùi về sau một bước, sắc mặt ửng đỏ. Giống như ngày mưa ấy, mỗi khi Lục Hành đến gần, có thể cảm nhận được bốn phía dường như trở nên lạnh lẽo hơn.

Từ khi Lục Hành xuất hiện, Tống Tiểu Chu có thêm một người để trò chuyện.

Lục Hành ốm đau triền miên nhiều năm, am hiểu nhiều mặt, học thức uyên bác, giống như trên đời này không có chuyện gì là hắn không biết. Trái tim Tống Tiểu Chu đập loạn, chân thành nói: 
"Nếu ngươi đi thi khoa cử, nhất định sẽ đỗ trạng nguyên."

Lục Hành nhìn cặp mắt sáng long lanh của cậu, mỉm cười, Tống Tiểu Chu ngồi thẳng người, nói: 

"Thật đó! Khi còn bé nghe mẹ nói, cha ta là Thám hoa, sau đó vì đắc tội người ta mà bị đày đến Lĩnh Nam, bấy giờ mới quen biết mẹ ta."

Lục Hành: 

"Ồ?"

Tống Tiểu Chu vuốt ve răng thú treo trên cổ mình.

"Khi còn bé cha ta dạy ta tập văn luyện võ, ta không muốn học, cảm thấy ông ấy dạy quá khô khan, về sau thì không còn cơ hội để học nữa."

Lục Hành sờ đầu cậu, Tống Tiểu Chu ngẩng mặt lên, đôi mắt cậu lớn, trắng đen rõ ràng, trong vắt thuần khiết như làn nước, Lục Hành nhìn mấy lần, tự dưng sinh ra lệ khí* cùng bạo ngược, ép mình dời tầm mắt đi.

Mấy ngày nay ngoại trừ ban đêm Lục Hành sẽ rời đi, ban ngày đều ở trong Tịnh An Uyển, hai người sớm chiều ở chung, Tống Tiểu Chu gần như quên mất thân phận của Lục Hành.
Tống Tiểu Chu sống rất nhiều năm tại chợ nô ɭệ, cậu chỉ là một nô ɭệ bị treo bảng giá mặc người ta lựa chọn, ti tiện hèn kém, từ sau khi phụ mẫu cậu qua đời, Tống Tiểu Chu thấy hết sự lạnh lùng trên thế gian, Lục Hành là người đầu tiên đối xử tốt với cậu, dù lúc ấy hắn đã là một hồn ma.

Lục Hành thu tay về, nói: 

"Nếu bây giờ ngươi muốn học, ta có thể dạy."

Tống Tiểu Chu ngẩn người nhìn Lục Hành, thở dài, không đầu không đuôi nói: 

"Còn ta bây giờ chỉ muốn lôi tên biên soạn thoại bản ma quỷ ra để đánh một trận."

Lục Hành nói: 

"Tại sao?"

Tống Tiểu Chu đáp: 

"Bọn họ viết ma quỷ hung ác thế này gϊếŧ người thế nọ, đúng là viết linh tinh lừa đảo mà."

"Đó là vì bọn họ không gặp ngươi." Tống Tiểu Chu nghiêm túc nói: "Ngươi là người tốt."

Lục Hành bật cười, thầm nghĩ, nếu họ gặp phải ta, không biết đã chết bao nhiêu lần rồi.
Tịnh An Uyển ở nơi xa xôi, đồ dùng thiết yếu đều do Lục gia phái người đưa tới, người mang đến là một quản sự họ Trình.

Hôm đó không biết Lục Hành đi đâu, Tống Tiểu Chu để ma ma Lâm nghỉ ngơi, cậu tự ứng phó với Trịnh quản sự.

Người này miệng mồm không sạch sẽ, ngang ngược hung hăng, Tống Tiểu Chu nhẫn nhịn, mắt nhìn mũi mũi nhìn miệng, làm như không nghe thấy gì. Tịnh An Uyển vốn là nơi mẫu thân của Lục Hành dùng để nghỉ hè, bà xuất thân từ đại gia tộc, sau đó thì trở thành nơi Lục Hành tĩnh dưỡng, lẽ dĩ nhiên đồ vật bày trí có giá trị không nhỏ.

Thứ mà Trịnh quản sự xem trọng chính là những vật trang trí đắt tiền này, hơn nữa ở đây chỉ còn lại một bà già sắp vào quan tài và một tên nô ɭệ, đặt trong căn nhà ma ấy quả thực là phung phí của trời.
Hắn há mồm ngậm miệng đều là 'mệnh lệnh của nhị gia', Tống Tiểu Chu mắng thầm, bực bội nghĩ, đồ của người đã khuất mà còn ham, đúng là vô đạo đức.

Mắt thấy hắn sắp vào phòng Lục Hành, Tống Tiểu Chu nhíu mày nói: 

"Trịnh quản sự, đây là phòng của Đại thiếu gia, bên trong đều là thứ hắn yêu thích lúc sinh thời, giờ ngươi động vào chúng có vẻ không hợp lý?"

Trịnh quản sự liếc hắn một cái, cười nhạo nói: 

"Sao hả, gả cho một người chết thì coi mình là chủ nhân đấy à, chuyện của nhị gia, ngươi dám xía vào?" 

Tống Tiểu Chu rất là khéo léo cười, nói: 

"Tất nhiên tôi không dám xen vào chuyện của nhị gia, nhưng dù sao Đại thiếu gia cũng là huynh trưởng của nhị gia, hài cốt hắn chưa lạnh, quản sự làm như vậy, nếu truyền ra thì..."

"Ngươi uy hϊếp ta?!" Sắc mặt Trịnh quản sự trầm xuống.
Tống Tiểu Chu nhìn bài vị màu đen đối diện cửa, Trịnh quản sự theo tầm mắt cậu nhìn sang, linh bài đen kịt, nước sơn ánh vàng viết tục danh Lục Hành, đứng thẳng tắp trên bệ, hắn nhớ tới mười mấy hạ nhân không hiểu ra sao chết tại Tịnh An Uyển, lưng phát lạnh, tự dưng thấy âm u.

Tống Tiểu Chu nói: 

"Tiểu Chu không dám, Trịnh quản sự tận tâm làm việc vì nhị gia, chỉ có điều, nhị gia là gia, Đại thiếu gia cũng là gia, không bằng ngài để yên những thứ đó để tránh khỏi xúc phạm đến đại thiếu... Trên trời có linh thiêng, chớ làm hắn không vui, ngài nói có đúng hay không?"

Trịnh quản sự do dự, hừ lạnh nói: 

"Người cũng đã chết rồi, có cái gì vui hay không vui, giả thần giả quỷ." Ánh mắt rất lưu luyến kim ngân ngọc khí trong phòng, vô cùng không muốn, cuối cùng vẩy tay áo nói: "Cũng được, bây giờ cứ vậy đi." 
Tống Tiểu Chu thở phào nhẹ nhõm, nói: 

"Trịnh quản sự đi thong thả." Hắn tiễn Trịnh quản sự, vừa ngẩng đầu thì thấy Lục Hành dựa người lên cửa, thần sắc khó lường.

Tống Tiểu Chu gãi đầu một cái, chậm rãi đi tới, nở nụ cười với hắn, nói: 

"Ngươi đi đâu vậy, sao giờ mới về?" 

Lục Hành giơ tay chạm vào gò má cậu, không lên tiếng.

Tống Tiểu Chu rùng mình vì cái lạnh, lẩm bẩm: 

"Lạnh quá." 

"Lần tới bọn họ muốn lấy thì cứ để họ lấy." Lục Hành nói: "Chỉ là vật ngoại thân thôi."

Tống Tiểu Chu biết hắn nhìn thấy việc vừa nãy, nói: 

"Bọn họ đã đi rồi." 

Lục Hành cười khẽ, khen ngợi sờ đầu cậu, nói: 

"Bọn họ sẽ quay lại." Hắn cúi đầu nhìn Tống Tiểu Chu tròn mắt, giọng nói có mấy phần ý cười lạnh lẽo, "Lòng người tham lam."

_________

*lệ khí: đại khái là sự u ám, sự ác độc, khá tương tự với âm khí.

Bình luận

Truyện đang đọc