MINH NGUYỆT THIÊN LÝ

Màn đêm sâu thăm thẳm.

Triển Chiêu bước đi trong một không gian tăm tối.

Tối đen như mực.

Loại tối đen ấy không phải tầm mắt có thể xuyên thấu, thậm chí không phải đốt đèn có thể rọi sáng được, đó là một loại hoảng sợ sâu tận xương tủy, lại như rắn độc chiếm giữ trong lòng. Y muốn thét to, nhưng cổ họng như có gì đó chặn lại, y muốn thoát khỏi thứ đang giam hãm y, nhưng lại nhìn không thấy, sờ không được.

Y lảo đảo trong bóng tối. Sau đó, ầm một tiếng, ngã vào nước.

Nước cũng tối đen, giống như là đã có sinh mệnh, tóm chặt lấy y, y giãy giụa, nhưng rồi dần dần mất đi khí lực. Y đau buốt, toàn bộ cơ thể, toàn bộ linh hồn.

Y giơ tay ra, muốn bắt lấy thứ gì đó có thể giúp cho mình cảm thấy an toàn.

Nhưng lại không có gì cả.

Đột nhiên, có một bàn tay vươn ra, chăm chú, ấm áp nắm lấy y, bàn tay ấy, chậm rãi kéo y ra khỏi đáy nước lạnh buốt thấu xương, bàn tay ấy, nhẹ nhàng vuốt qua vầng trán đẫm mồ hôi của y, bàn tay ấy vẫn nắm thật chặt tay y, bàn tay ấy, dần dần sưởi ấm đêm đen lạnh lẽo…

Ngươi là ai? Triển Chiêu bước lên trước, muốn nhìn cho rõ ràng, nhưng mà, bàn tay ấy đã từ từ buông y ra.

Chờ đã, Triển Chiêu cuống lên… hãy chờ ta…

Chờ ta…

Mở mắt ra, Triển Chiêu phát hiện mình đang nằm ở trên giường, trên người là lý y khô mát. Trong đầu có một thoáng chốc trống không, y từ từ suy nghĩ lại chuyện đã xảy ra, Thiên Tầm tháp, Bát vương gia, Bao đại nhân, còn có… Bạch Ngọc Đường.

Y nhìn quanh, quay đầu liền nhìn thấy một người đang ngủ bên giường, tóc dài phiêu dật, y sam bạch sắc, rõ ràng chính là Bạch Ngọc Đường.

Thì ra, cuối cùng, Bạch Ngọc Đường đã thật sự về rồi.

Trên người đau nhức không chịu nổi, Triển Chiêu muốn ngồi dậy, vừa động đậy lại phát hiện, tay của mình nắm chặt lấy tay Bạch Ngọc Đường, chặt như vậy, chặt như vậy, đột nhiên y nhớ lại giấc mộng vừa nãy, không khỏi ngẩn ra, bàn tay trong giấc mộng kia, chính là bàn tay này sao?

Đang lúc suy tư, đã thấy Bạch Ngọc Đường ngẩng đầu lên mở mắt ra.

Bạch Ngọc Đường mở mắt, dùng bàn tay trống dụi dụi con mắt, liền nhìn thấy Triển Chiêu mở to mắt, nụ cười trẻ con tỏa ra trên mặt hắn: “Mèo Con, ngươi tỉnh rồi. Ngươi rốt cuộc cũng tỉnh rồi. Ha ha, thật nhiều ngày. Ngươi rốt cuộc cũng tỉnh rồi.”

Bạch Ngọc Đường như một đứa trẻ đạt được đồ chơi, vô cùng phấn khởi, lớn tiếng la lên: “Công Tôn tiên sinh, Đoàn huynh, Triển Chiêu tỉnh lại rồi.”

Triển Chiêu ngẩng đầu nhìn trời, đen kịt, nói: “Ngươi đừng kêu nữa, hơn nửa đêm rồi, đánh thức hết người ta bây giờ.”

Bạch Ngọc Đường cười nói: “Không quan trọng, bọn họ đã bảo, bất luận ngươi tỉnh lại lúc nào, đều phải gọi bọn họ.” Bạch Ngọc Đường nhìn vào mắt Triển Chiêu, “Ngươi có biết, ngươi đã mơ mơ màng màng ngủ như thế mười mấy ngày.”

“Mười mấy ngày.” Triển Chiêu lặp lại.

“Đúng vậy, lúc đó, ngươi bị thương rất nặng.” Bạch Ngọc Đường nói.

“Thương rất nặng.” Triển Chiêu lẩm bẩm, trong đầu dần hiện ra từng cảnh hôm đó, đột nhiên, y nhớ ra cái gì, tay đặt lên bụng mình.

“Nó rất tốt.” Bạch Ngọc Đường nhẹ giọng nói, “Ngươi sờ xem, có phải là đã có thể sờ thấy nó.”

“Ừ.” Triển Chiêu cảm thấy khỏe mạnh đột xuất một cách kỳ quái, bỗng nhiên nhớ ra cái gì, “Làm sao ngươi biết có thể sờ thấy? Ngươi sờ rồi?”

“A!” Bạch Ngọc Đường sững người, giơ tay gãi gãi đầu, “A, mấy ngày qua, đều là ta giúp ngươi thay quần áo, vì vậy nên… Vì vậy nên…”

“Bạch Ngọc Đường ngươi!” Triển Chiêu sầm mặt, hất tay của hắn ra.

“Đó là ta giúp ngươi!” Bạch Ngọc Đường vội vã biện hộ, “Ai, thực sự là, sớm biết như vậy thì không muốn cứu tỉnh ngươi, lúc ngươi còn hôn mê, gọi Ngọc Đường Ngọc Đường đến là thân thiết.”

“Bạch Ngọc Đường!!” Triển Chiêu giận không chỗ phát tiết, không thể làm gì khác hơn là quay mặt qua chỗ khác.

Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ liếc y một cái, ai, vẫn là con mèo hôn mê kia hiểu phong tình, này vừa tỉnh, lại bắt đầu giả bộ chính kinh.

Lúc này, Công Tôn Sách cùng Đoàn Nguyên Tư một trước một sau đi vào phòng.

“Triển hộ vệ, ngươi cuối cùng tỉnh rồi.” Công Tôn Sách lộ ra nụ cười mấy ngày qua hiếm thấy, kéo tay Triển Chiêu rồi xem mạch, “Ừm, mạch tượng đều đặn, chỉ hơi yếu một chút.”

“Công Tôn tiên sinh, Đoàn huynh, mấy ngày nay, đa tạ các ngươi đã chăm sóc.” Triển Chiêu vĩnh viễn là nho nhã lễ độ.

“Mấy ngày nay, vẫn chăm sóc Triển huynh, không phải chúng ta, là Bạch huynh.” Đoàn Nguyên Tư nói, “Từ hôm ôm huynh về tới nay, hầu như đêm nào huynh ấy cũng ngủ bên giường huynh.”

Triển Chiêu vừa nghe, trong lòng ấm áp, nhìn về phía Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường như bị nói trúng tâm sự gì, nhìn trái ngó phải, ấp a ấp úng.

Triển Chiêu cúi đầu, lại đột nhiên ý thức được cái gì: “Bao đại nhân đâu?”

Bạch Ngọc Đường yên lặng, Đoàn Nguyên Tư trầm mặc, Công Tôn Sách chậm rãi nói: “Từ hôm đại nhân bị bắt đi, vẫn không có tin tức.”

“Tại sao lại như vậy.” Triển Chiêu nôn nóng, định chống người ngồi dậy, Bạch Ngọc Đường vội vàng tới đỡ, lại bị Triển Chiêu bắt lấy tay, “Không phải ta đã bảo ngươi đi tìm Bao đại nhân sao? Ngươi vì sao không đi? Vì sao không đi? Bảo vệ ta làm cái gì, ta bảo ngươi đi cứu Bao đại nhân.” Triển Chiêu vội la lên, chưa có ai từng thấy y gấp thành bộ dáng này.

“Mèo Con, Mèo Con.” Bạch Ngọc Đường liên thanh gọi y muốn nói, nhưng chen không lọt lời, rốt cục hô to một tiếng, “Triển Chiêu.”

Triển Chiêu trừng Bạch Ngọc Đường một cái, quay mặt qua chỗ khác.

“Ta tìm rồi, ta tìm rồi, nhưng mà, ta không tìm được.” Bạch Ngọc Đường không vui nói.

“Không tìm được thì tiếp tục tìm a!” Lời vừa ra khỏi miệng, Triển Chiêu ngẩn người, sao mình lại nói ra những lời cố tình gây sự như thế chứ.

Bạch Ngọc Đường sửng sốt, cẩn thận nhìn Triển Chiêu một chút: “Được, ta đi tìm.” Dứt lời, đi ra khỏi phòng.

“Triển hộ vệ, ngươi thật sự đã trách lầm Bạch thiếu hiệp.” Công Tôn Sách khẽ thở dài một hơi nói, “Bạch thiếu hiệp mỗi ngày trời chưa sáng liền đi ra ngoài điều tra tung tích Bao đại nhân, trời gần tối mới chạy về, vừa về liền đến phòng chăm sóc ngươi.”

Triển Chiêu cúi đầu không nói.

“Chúng ta biết ngươi và Bao đại nhân tình như phụ tử, thế nhưng, Bạch thiếu hiệp thật sự đã tận lực.” Công Tôn Sách nói.

Triển Chiêu gật đầu: “Ngày mai ta sẽ xin lỗi Bạch huynh, sau đó cùng hắn đi tìm đại nhân.”

“Không được!” Công Tôn Sách vừa nghe, trong lòng lại thầm kêu không tốt, “Thân thể ngươi vẫn đang cần tu dưỡng, không thể ra ngoài bôn ba, lần này chúng ta vất vả lắm mới lôi về được hai cái mạng của ngươi và hài tử ngươi, lẽ nào ngươi lại muốn vứt đi hay sao?”

“Nhưng mà…” Triển Chiêu vội la lên.

“Không có nhưng nhị gì hết, chỉ cần trong bụng đệ là cháu ta, thì ta nhất quyết không thể thả đệ ra khỏi cái cửa này.” Ngoài phòng đột nhiên truyền đến thanh âm của một nữ nhân.

Triển Chiêu bất đắc dĩ lắc đầu, trong lòng đã đoán được mười phần.

Theo tiếng nhìn lại, chính là nương tử của lão đại ngũ nghĩa Lư Phương —— Lư phu nhân.

Bình luận

Truyện đang đọc