MINH VƯƠNG PHU QUÂN

Edit: Oreo là cú mèo đêm

Ngọc Ngưng nhìn bình ngọc trên tay, lại nhìn Quân Dạ.

Lúc này hắn đeo chiếc mặt nạ màu đen, nàng cũng không nhìn ra được biểu tình của hắn, do dự một chút, nàng nhỏ giọng nói: “Ta... ta tự làm”.

Nghĩ nghĩ, nàng lại nói: “Ta không biết chữ, ngươi để tờ giấy cho ta, ta xem cũng không hiểu”.

Quân Dạ quay người lại: “Tự mình bôi thuốc đi”.

Ngọc Ngưng cảm thấy thực xấu hổ, tuy rằng Quân Dạ không có nhìn, nhưng hắn vẫn ở trong phòng, nàng đành ngượng ngùng mà bôi thuốc.

Hơn nữa, trên người nàng còn chưa có rửa sạch.

Ngọc Ngưng hỏi: “Ngươi, ngươi là yêu hay quỷ?”.

Quân Dạ không muốn trả lời vấn đề ngu xuẩn này.

Nàng lại nói: "Đối với ta, trinh tiết rất quan trọng, nhưng đương nhiên, sinh mệnh còn quan trọng hơn. Ngươi đã cứu ta, ta lấy thân mình báo đáp. Chúng ta như vậy có phải đã thanh toán xong?"

Thanh âm Quân Dạ lạnh lẽo, hàn khí dày đặc giống như cơ thể hắn: "Một lần không đủ".

*Tự dưng khúc này tôi lại nhớ tới Dương Lam Hàng @@

Ngọc Ngưng không nghĩ có thêm lần nữa. Ký ức về đêm qua quá mức thống khổ, người nam nhân xa lạ này lại quỷ dị, nguy hiểm tới cực điểm. Nàng không muốn cùng hắn dây dưa liên lụy.

Quân Dạ cũng không muốn nói nhiều với Ngọc Ngưng, sau khi nàng bôi thuốc, hắn liền biến mất.

Ngọc Ngưng nắm bình ngọc trong tay, ngón tay nhẹ nhàng gõ trên thân bình, phát ra từng tiếng leng keng.

Nàng mệnh khổ, vốn muốn trông cậy vào việc gả cho một người thành thật mà rời khỏi phủ đệ này. Nhưng tối hôm qua thân thể trong sạch đã bị đoạt đi. Thế nhân coi trọng trinh tiết của nữ tử, nếu nàng có thể gả đi, thì cuộc sống sau này cũng chẳng mấy dễ dàng.

Ở trước mặt nam nhân kia nàng không dám khóc, hắn đi rồi, trong lòng nàng lại cảm thấy ủy khuất, khó chịu. Lặng lẽ khóc một hồi.

Ngọc Nguyên tới Trần Vương phủ, tiểu quận chúa Trần Vương phủ tên là Triệu Tuyết Nhàn. Triệu Tuyết Nhàn tính tình kém, vốn bị Trần Vương phi chiều hư, ra ngoài cũng chẳng biết thu liễm. Nhưng nàng lại có xuất thân cao, ở trong nhà cũng là hòn ngọc quý được nâng niu trên tay, liền không có ai dám quản nàng.

Ngọc Nguyên có ý với thế tử Trần Vương nên ngày thường luôn tìm mọi cách để lấy lòng Triệu Tuyết Nhàn.

Người thường đều thích được kẻ khác vỗ mông ngựa, Triệu Tuyết Nhàn cũng không ngoại lệ, tuy rằng Nam Dương hầu phủ suy tàn, ở kinh thành lại không có tiếng nói. Nhưng dù sao Ngọc Nguyên cũng là đích tiểu thư, có qua lại cũng không mất mặt. Triệu Tuyết Nhàn cũng thường mời Ngọc Nguyên tới đây, vui vẻ nghe nàng nịnh hót mình.

Ngọc Nguyên vốn tới sớm, lại có vài quý nữ tới còn sớm hơn. Các nàng đều đang cùng Triệu Tuyết Nhàn uống trà nói chuyện phiếm.

Ngọc Nguyên vừa xuất hiện, tất cả mọi người đều ngửi thấy một mùi tanh tưởi.

Đều là những tiểu thư nhà quyền quý, mọi người đều không dám trực tiếp mở miệng nói với Ngọc Nguyên.

Triệu Tuyết Nhàn cười hỏi: "Ngọc Nguyên, ngươi buổi sáng đã ăn gì vậy?".

Ngọc Nguyên nói: "Ăn hai khối điểm tâm, lại uống thêm nửa chén cháo. Quận chúa, sao người lại hỏi chuyện này?".

Triệu Tuyết Nhàn còn tưởng Ngọc Nguyên đã gặm hết một chén tỏi. Ngọc Nguyên vừa tiến vào không lâu, cả căn phòng đã bị mùi khó ngửi bao trùm lên.

Những quý nữ khác đều có chút không chịu nổi, trong lòng Triệu Tuyết Nhàn cũng chán ghét, nàng nói: "Hôm nay thời tiết tốt, chúng ta ra ngoài hoa viên tản bộ".

Tất cả quý nữ đương nhiên đều phụ họa đồng ý.

Mọi người đều ra ngoài tản bộ trong hoa viên, gió nhẹ thổi qua, mùi hương trên người Ngọc Nguyên cũng phai nhạt đi đôi chút. Triệu Tuyết Nhàn vội thở ra một hơi nhẹ nhõm. Tiếng cười nói lại vang lên không ngớt, ai cũng cảm thấy mấy ngày trời mưa, ở trong nhà thật sự rất buồn chán.

Vừa lúc đó thế tử Trần vương và gã sai vặt từ trong hoa viên đi ra.

Nhìn thấy Triệu Tuyết Nhàn, hắn liền đến hỏi han nàng vài câu: “Hôm nay tới  chỗ mẫu phi thỉnh an lại không gặp được muội, chưa kịp hỏi muội còn thích cây trâm hình hoa mai của Trân Bảo Trai không, nếu thích ta sẽ sai người để lại cho muội”.

Triệu Tuyết Nhàn bĩu môi: “Không thích, ta đã sớm muốn có nó, kết quả tháng này thợ thủ công mới chế tác xong, tỷ tỷ đã đeo được ba tháng rồi, ta không còn thích nữa”.

Thế tử Trần Vương cười, hắn nói: “Muội nha, tính tình thật nhỏ mọn”.

Thấy hai người nói chuyện, Ngọc Nguyên nhịn không được mà e lệ liếc nhìn.

Gió lại nổi lên, đem mùi trên người Ngọc Nguyên thổi tới chỗ Trần Vương thế tử, hắn nhăn mày lại “Ở đây sao lại có mùi thối?”.

Triệu Tuyết Nhàn thật sự không nhịn được nữa, phụt ra một tiếng cười.

Các quý nữ khác đều không muốn xấu mặt trước thế tử, ai cũng sợ bị hắn hoài nghi trên cơ thể có mùi, có người nói: “Chắc là do buổi sáng Ngọc Nguyên ăn điểm tâm có chứa tỏi”.

Hai chữ thế tử vốn cao quý, hắn không thể tùy tiện mà đánh giá mặt mũi người khác, nhất là khi kẻ đó lại là nữ nhân. Nhưng lần này, mùi vị trên người Ngọc Nguyên thật sự rất quỷ dị, hắn liền nhìn Ngọc Nguyên: “Ham mê của Ngọc cô nương thật đặc biệt”.

Trong đầu Ngọc Nguyên “oanh” lên một tiếng, sắc mặt gấp đến đỏ bừng.

Trần Vương thế tử cùng gã sai vặt rời đi ngay sau đó, hắn nói: “Nam Dương hầu phủ đúng là càng  ngày càng ngèo túng, đường đường là một đại tiểu thư, trên người lại có mùi khó ngửi như vậy, cũng chẳng biết Nam Dương hầu phu nhân dạy dỗ thế nào”.

Gã sai vặt cũng cảm thấy mùi kia thật khó ngửi: “Ham mê của Ngọc tiểu thư đúng là quá sức đặc biệt”.

Trần Vương thế tử vừa thấy buồn cười, lại vừa thấy ghê tởm. Buổi tối khi ăn nhậu chơi bời cùng đám bạn, hắn liền lôi chuyện đáng chê cười này ra để nói.

Ngọc Nguyên gặp chuyện đáng mất mặt như vậy, sau khi trở về liền ô ô bật khóc.

Nàng đối với chuyện này ảo não không thôi, Lan Chi cũng vì mùi hương trên người làm cho đau đầu.

Lan Chi đã tắm rất nhiều lần, thế nhưng xú uế trên người vẫn không xua đi được, cả căn phòng đều có mùi hương trên người nàng ta. Nha hoàn cũng phòng tuy rằng ngại mặt mũi nên không dám nói với Lan Chi, nhưng trong lòng lại bực muốn chết.

Buổi sáng Ngọc Nguyên tới phủ Trần Vương làm khách của tiểu quận chúa, nàng không ở nhà, Lan Chi cũng không có việc gì phải làm, liền ở trong phòng tắm rửa.

Nhưng nàng ta chỉ là nha hoàn, đãi ngộ so với tiểu thư đương nhiên kém hơn rất nhiều. Ngọc Nguyên có hương liệu, có phấn hương, còn có đủ loại phấn thơm. Lan Chi cái gì cũng đều không có.

Lan Chi ở trong thau tắm, ảo não xoa thân thể mình, dù có tắm bao nhiêu lần, trên người vẫn mang mùi vị quỷ dị.

Nàng ta đã bị cái mùi khó ngửi này làm cho phát điên: “Rốt cuộc sao lại thế này?”

Trời cũng không còn sớm, Lan Chi muốn đứng lên, lúc này một đôi bàn tay to từ trên đè xuống đỉnh đầu nàng ta, đem nàng ta ấn ở trong nước.

Lan Chi: “...”

Nàng ta liều mạng giãy giụa, đôi tay ở trong nước lại chẳng thể cử động, sức lực toàn thân giống như bị rút hết di, sức lực càng ngày càng nhỏ, khuân mặt dữ tợn chìm trong thau tắm.

Một đạo hồng quang như ẩn như hiện, rồi chợt biến mất trong phòng Lan Chi.

Minh Dụ hoàn thành nhiệm vụ, liền trở về cung điện của Minh Vương phục mệnh.

Gần đây Minh giới có chút không yên, nhiều ác quỷ ngo ngoe rục rịch. Minh Dụ vừa rời đi một lát, lưỡi đao trong tay Minh Vương liền dính máu.

Quân Dạ đeo mặt nạ, người mặc trường bào đen, hắn ngồi trên vương tọa, cả người tỏa ra quỷ khí cùng huyết khí nồng đậm, trong tay cầm một khúc xương quỷ mà điêu khắc.

Minh Dụ thiếu chút nữa dập đầu quỳ xuống trước mặt Quân Dạ.

Hắn cảm giác được quỷ khí này thật quen, khúc xương mà Quân Dạ cầm ở trong tay là của một vị quỷ tướng quyền thế ngập trời. Tên quỷ tướng này tu luyện vạn năm, là một trong mười đại cao thủ ở Minh giới.

Kẻ mà Quân Dạ vừa mới gϊếŧ, đại khái chính là tên quỷ tướng này.

Quân Dạ lạnh lùng hỏi: “Làm xong rồi?”.

“Đã xong rồi”. Minh Dụ mà gϊếŧ người, dễ như trở bàn tay, huống chi kẻ mà Quân Dạ muốn gϊếŧ thật quá đơn giản.

Quân Dạ lười đến vì vài kẻ phiền phức gây lãng phí thời gian. Thân là chủ một giới, hạng người nhỏ bé ti tiện, căn bản không xứng để hắn động thủ.

Minh Dụ đã theo Quân Dạ được mấy trăm năm, đối với Quân Dạ hiểu biết rất nhiều, ngày thường chúng quỷ ở Minh giới đều hay nịnh bợ hắn, mong từ miệng hắn mà biết được cảm xúc của Quân Dạ.

Hắn cẩn thận hỏi: “Đây là Đào tướng quân đi?”

Quân Dạ lãnh đạm nói: “Dĩ hạ phạm thượng, bổn vương liền gϊếŧ hắn”.

Minh Dụ biết rằng muốn gϊếŧ ác quỷ tu hành vạn năm không hề dễ dàng, vị Đào tướng quân này vốn là có thể tồn tại bên cạnh Minh Vương. Quân Dạ lại như chưa từng phát sinh chuyện gì, còn ở đây điêu khắc xương cốt.

Nhìn thấy Minh vương phất tay, tựa hồ như không kiên nhẫn mà bị quấy rầy, Minh Dụ nhanh chóng lui xuống.

Minh Dụ vừa ra ngoài, lưỡi đao trong tay Quân Dạ cũng dừng lại, phía sau mặt nạ một giọt, lại một giọt máu chảy ra.

Quân Dạ tháo mặt nạ xuống, khuân mặt hắn vốn có vẻ tà mỹ, lại mang theo bộ dáng tự phụ lạnh bạc, lộ ra một cỗ hơi thở quỷ dị.

Hắn ưu nhã lau đi vết máu trên môi, trong điện đột nhiên truyền đến một trận thanh âm hùng hồn: “Quân Dạ, ngươi đã là nỏ mạnh hết đà, hiện tại một ác quỷ tu hành ngàn năm cũng có thể tùy tiện gϊếŧ ngươi”.

Quân Dạ giơ tay lên một đạo ánh đao chém xuống sợi quỷ thức cuối cùng của tên quỷ tướng.

Ngọc Ngưng hoàn toàn không biết hôm nay Ngọc Nguyên đã chịu ủy khuất, cũng chẳng biết tới cái chết của Lan Chi.

Nàng lại càng không biết mình khi nào đã trêu chọc Ngọc Nguyên, khiến nàng ta tức giận mà hạ thủ đoạn ác độc với nàng.

Thuốc mà Quân Dạ cho nàng đúng là rất hữu dụng. Sau khi tắm xong, Ngọc Ngưng bôi nó ở nơi tư mật cùng với những vết bầm xanh tím trên người, vết thương đau đớn sau nửa canh giờ cư nhiên khỏi hẳn.

Nàng trộm mang chăn đệm trên gường đi giặt, chuyện nàng đã mất đi trong sạch đương nhiên không thể nói với người khác. Liễu phu nhân vốn chán ghét nàng, nếu biết nàng chưa lập gia đình mà đã mất đi trinh tiết, khẳng định sẽ lấy cái cớ nàng bôi đen Nam Dương hầu phủ mà đem nàng độc chết.

Buổi tối, Ngọc Ngưng lên giường nghỉ ngơi sớm.

Vừa mới mơ màng ngủ, quần áo trên người đột nhiên bị một đôi bàn tay lớn xe rách. Ngọc Ngưng mở to hai mắt, liền thấy được gương mặt lạnh nhạt tuấn mỹ của Quân Dạ.

Nàng nhớ tới đau đớn ngày hôm qua, nháy mắt liền khẩn trương: "Còn...ngươi còn muốn....".

Quân Dạ bóp lấy vòng eo mảnh khảnh của Ngọc Ngưng, eo nhỏ tới mức không tưởng tượng được, vừa mềm mại lại vừa xinh đẹp.

Nước mắt của Ngọc Ngưng liền dâng lên, hai tròng mắt ngập nước. Đôi mắt nàng mở lớn, khiến cho người ta muốn yêu thương. Quân Dạ cầm một chiếc khăn lụa che đi đôi mắt nàng: "Không muốn làm thì cũng đừng nhìn, chịu đựng một chút".

Hai mắt nàng bị che lại, lớp lụa mỏng bị nước mắt làm cho ướt nhẹp, trên gương mặt trắng nõn vương đầy nước mắt. Nàng nhẹ nhàng cắn lấy cánh môi, nỗ lực không để tiếng khóc của mình phát ra.

Một đêm này vẫn thật gian nan, chiếc giường nhỏ của Ngọc Ngưng kẽo kẹt cho tới tận canh bốn.

Nam nhân cũng chẳng thương tiếc nàng, chỉ đem nàng đè ở dưới thân, đều không thay đổi tư thế, cũng không dừng lại.

Cuối cùng, sau khi kết thúc, Ngọc Ngưng mới nhẹ giọng hỏi: "Ngươi...ngươi tên là gì? Là yêu hay quỷ?".

Bàn tay lạnh băng của nam nhân ấn lên bụng nhỏ của Ngọc Ngưng, bụng nàng thật mềm mại, tuy rằng không có thịt thừa nhưng sờ lên rất thoải mái. Hắn lãnh đạm nói: "Quân Dạ, quỷ".

Hắn lại ấn lên bụng nhỉ của Ngọc Ngưng, thân thể của nam nhân không hề có độ ấm, khả năng đúng thật là quỷ, trước sau quỷ khí dày đặc, lạnh lẽo vô cùng. Ngọc Ngưng bị hắn ấn tới mức khó chịu, nhưng hiện tại nàng lại không có sức kháng cự: "Quân... Quân Dạ, ngươi đang làm cái gì ?"

"Làm cho ngươi dễ thụ thai" Quân Dạ đạm mạc nói, "Không được gọi thẳng tên bổn vương, gọi là phu quân hoặc Minh Vương".

Ngọc Ngưng bị hắn dọa sợ, hoàn toàn không chú ý tới câu sau: "Hoài...mang thai?".

Quân Dạ thu tay lại, hắn kéo lớp vải lụa trên mắt Ngọc Ngưng xuống: "Nếu bổn vương không cứu ngươi, ngươi đã sớm chết. Muốn chết hay là sinh hài tử cho ta?".

Ngọc Ngưng đều chẳng nghĩ tới cái nào...

Tuy nhiên, so với chết, nàng vẫn lựa chọn sinh hài tử. Chỉ là nàng không biết đứa nhỏ này sinh ra là người hay là quỷ.

Hai mắt nàng có chút sưng đỏ, ngũ quan thực tinh xảo, đáng thương nhìn Quân Dạ: "Lúc sinh thời ngươi không có vương phi hay sao? Cho nên sau khi chết mới muốn có hài tử?".

Quân Dạ trời sinh đã là quỷ, nên chưa từng chết qua. Ngọc Ngưng cho rằng lúc sinh thời hắn là một vương gia, sau khi chết liền đưỡc phong làm Minh Vương, đúng là có chết cũng muốn làm dáng.

Quân Dạ chẳng muốn so đo với một tiểu thất học dốt đặc cán mai này, cũng không để ý tới nàng nữa.

???????

Oreo: Bây giờ là 1:08' - có ai còn thức không?? ??

Bạn nhỏ Ngọc Ngưng đã quá xem nhẹ Minh Vương của chúng ta rồi (;;;・_・)

Bình luận

Truyện đang đọc