MƠ CHUA

Đương nhiên Hạ Đằng không dám ngồi.

“Kỳ Chính ơi là Kỳ Chính, tôi dẫn dắt cậu ba năm, tôi còn không nhận ra chữ của cậu sao? Cậu coi giáo viên là đồ ngốc hả?”

Trương Huệ cầm hai bài thi cuối cùng đó, tay trái một bài tay phải một bài. “Lúc mới cầm bài thi, tôi nghĩ thầm chao ôi, lần đầu tiên thấy bài thi của Kỳ Chính kín chữ, kết quả thì sao? Kết quả thì sao hả?!”

Trương Huệ tức giận mắng: “Ra là cậu lại đổi bài thi của Hạ Đằng!”

“Không muốn nghiêm túc làm bài thì ít nhất cũng phải giữ thái độ nghiêm chỉnh giúp tôi, đổi bài thi ư, cậu lừa dối ai?”

“Cậu có biết không, nếu tính phần viết văn thì Hạ Đằng có thể được 130 điểm? Thành tích người ta khổ cực có được mà lại bị đạp đổ như vậy sao?”

Lời này vừa nói ra, tiếng bàn tán dưới lớp nổi lên bốn phía.

Ngay cả Giang Vãn Nguyệt chưa bao giờ quan tâm đến tiêu điểm của quần chúng cũng quay đầu xuống nhìn cô một cái.

Bản thân Hạ Đằng cũng không nghĩ mình có thể thi được cao điểm như vậy, có chút kinh ngạc, đầu hơi nâng lên một chút.

Nhưng thật ra cô cũng không có nhiều cảm xúc lắm, một phần vì chất lượng học sinh ở đây thấp, một phần vì cô đã nói là không để ý chuyện này nữa.

Cô Trương Huệ lại giáo huấn vài câu, đập “bồm bộp” xuống bục giảng, vóc dáng không cao nhưng lại tràn đầy năng lượng, nói câu nào câu nấy vang dội, vọng quanh lớp học, cả lớp cùng chịu phê bình hai mươi phút.

Cuối cùng, cô kết luận: “Không chậm trễ giờ học nữa, hai em lên lấy bài thi đi.”

“Đại hội” rốt cục cũng kết thúc, học sinh phía dưới đều thở phào một hơi.

Hạ Đằng không chậm trễ, lập tức nghiêng người ra khỏi chỗ đi về phía bục giảng.

Kỳ Chính cũng đi lên.

Ở dãy bàn cuối, người ngồi bên phải huých cánh tay Tần Phàm, nói: “Hôm nay Kỳ Chính ra cửa gặp bà già rồi, sáng đụng bà phụ trách Hàn, giờ lại chạm bà Trương Huệ, tranh nhau phê bình.”

Tần Phàm dựa vào tường không trả lời, cậu đã sớm cảm thấy là lạ, theo tính cách của Kỳ Chính thì Trương Huệ bảo cậu ta đứng lên cậu ta không thể nghe lời, sao có thể không rên một tiếng chịu đựng đến giờ.

Trước bục giảng, Hạ Đằng nhận bài thi tràn đầy chữ của mình, Trương Huệ nói: “Em hãy nhớ, sau này nếu xảy ra chuyện như vậy thì nhất định phải phản ánh với giáo viên, thành tích là của em, lớp 12 rồi không thể chịu biến cố nào nữa.”

Hạ Đằng gật đầu.

Kỳ Chính đứng một bên, dựa người vào bàn đầu, không có chút dáng vẻ nghiêm chỉnh nào, đối lập hoàn toàn với dáng đứng nghiêm túc rũ đầu của Hạ Đằng.

Cô Trương Huệ thấy cậu như vậy thì giận run người, nói với Hạ Đằng: “Em không phải sợ cậu ta! Cậu ta mà uy hiếp hay làm gì em thì cứ phản ánh với giáo viên, hiểu không?”

Cái từ “Sợ” này rất kỳ diệu, Hạ Đằng nghĩ, trong mắt cô Trương Huệ, Kỳ Chính là đại ca không học không hành khó dạy bảo nhất, khiến người nghe tiếng đã sợ vỡ mật, còn “Nữ sinh ngoan ngoãn” như cô đây đương nhiên sẽ bị người này bắt nạt.

Mà, sự thật cũng đúng là như thế.

Hạ Đằng lại gật đầu một lần nữa, trịnh trọng nói “Vâng ạ”.

Đến lượt Kỳ Chính thì thái độ của cô Trương Huệ không ôn hòa như vậy, “Em đi lấy sách vở, đứng ở cửa nghe giảng.”

Nói hết lời, người cậu vẫn không nhúc nhích, bài thi cũng không nhận, cánh tay cầm bài thi của cô Trương Huệ ở giữa không trung nửa phút, cả lớp trừng mắt nhìn một màn này.

Đứng ở cửa nghe giảng là hình phạt bình thường trong giờ tiếng Anh của cô Trương Huệ, phạt đứng mà không ảnh hưởng đến chương trình học, mấy học sinh thường xuyên không nộp bài tập, nói chuyện vô tổ chức đều từng bị phạt như vậy.

Thế nhưng, trong số những người đã từng ấy hình như không bao gồm Kỳ Chính.

Giờ tiếng Anh cậu lúc nào cũng ngủ, hơn nữa cậu thuộc loại học sinh mà trừ thầy Điền Ba ra thì tất cả giáo viên khác đều lắc đầu bỏ qua, nếu không phải lần này liên lụy tới bài thi của Hạ Đằng, tính chất sự việc quá tồi tệ, thì cho dù tên cậu cũng không thèm viết chỉ nộp giấy trắng, cô Trương Huệ cũng không quản cậu.

Lời vừa nói ra, ngay chính cô Trương Huệ cũng thấy hơi hối hận.

Một số học sinh có thể chỉnh đốn, một số học sinh lại không được, ví như vị học sinh nổi tiếng có vấn đề trước mắt này, con người cứng đầu từ chân tơ kẽ tóc, vuốt xuôi vuốt ngược đều không được.

Vậy mà giữa bầu không khí im phăng phắc ấy, Kỳ Chính lại phản ứng, khiến huyết áp cô không ngừng lên cao.

Bài thi cậu không buồn xem, chỉ ngồi dậy đi thẳng ra cửa.

Trương Huệ kinh hoảng, lớn tiếng nói: “Cậu làm gì đấy?”

Kỳ Chính kéo cửa lớp, đi ra ngoài không quay đầu lại.

“Bây giờ đang là giờ học, Kỳ Chính!”

“Huỳnh —— “ một tiếng, đẩy văng cửa mà ra.

*

Hạ Đằng biết chuyện này ầm ĩ lớn là vào tiết thứ tư.

Một nam sinh chạy như bay vào lớp, hưng phấn đến nỗi đá bay cái thùng rác một đoạn, “ĐM, ĐM, ĐM! Chúng mày đoán xem chuyện gì xảy ra!”

Tiếng hét gào này lập tức hấp dẫn mấy người vây qua.

Hạ Đằng cũng bị động tĩnh ấy làm cho ngẩng đầu liếc nhìn một cái.

“Tao vừa ở văn phòng về, trông thấy một người.”

“Mày bị điên à,……..”

Có người phản bác cậu ta, còn có người lười chờ cậu ta dẫn chuyện, trực tiếp lôi kéo đồng bọn chạy tới “hiện trường” để tận mắt chứng kiến.

“Trọng điểm là!” Nam sinh kia nuốt nước miếng nói: “Nếu tao không nghe nhầm thì người kia hình như là ba của Kỳ Chính.”

Sấm dậy trên đất bằng.

Ai nghe thấy cũng như bị sét đánh trúng.

Ba của Kỳ Chính.

Những chuyện liên quan đến Kỳ Chính là bí mật mà cũng không phải bí mật, năm đó ồn ào huyên náo cả huyện Chiêu, truyền lưu vài phiên bản, không ai dám công khai bàn tán, nhưng lén bàn tán sau lưng thì cũng sắp nát cả lưỡi.

Huyện Chiêu chỉ lớn có vậy, đám học sinh đều nghe người nhà nói hai câu, cho dù không hiểu rõ thì cũng biết ít nhiều. Nếu đổi thành người nào khác thì đã sớm bị vạn người lên án, nhưng Kỳ Chính lại là Diêm Vương dưới nhân gian, mấy tên côn đồ ngoài đường trông thấy cậu còn phải co giò chạy, trong trường học lại càng không ai dám trêu cậu. Những chuyện ấy trái lại khiến cậu càng không dễ chọc.

Chung quy là ba năm cấp Ba, mỗi lần họp hội phụ huynh đều như hàng xóm láng giềng, ai ai cũng quen biết nhau, tiếp cận người này tán gẫu với người kia.

Nhưng ba của Kỳ Chính thì chưa bao giờ xuất hiện, cứ như Kỳ Chính đi học không liên quan gì tới ông ta.

Lại kết hợp với lời đồn, hình tượng của ba Kỳ Chính còn khủng bố hơn cả cậu.

Vậy mà không biết hôm nay xảy ra chuyện gì, có thể “mời” vị này tới.

Mọi người vẫn đang xôn xao bàn tán thì bỗng thầy Điền Ba xuất hiện trước cửa, thầy xua đám học sinh ở cửa, sau đó nhìn quanh lớp học một vòng, ánh mắt dừng tại chỗ Hạ Đằng.

Thầy vẫy tay với cô, ý là bảo cô qua đó.

Hạ Đằng ngẩn người.

Dưới cái nhìn chăm chú của cả lớp, cô cứng nhắc bước tới chỗ thầy Điền Ba.

“Thầy ạ.”

Sắc mặt Điền Ba nghiêm trọng, đẩy vai cô đi về hướng văn phòng, vừa đi vừa dặn dò: “Ba Kỳ Chính đến, bây giờ muốn gặp em, lát nữa em nói vài lời, cứ nhìn ánh mắt của tôi mà làm.”

Điền Ba rất ít khi nghiêm túc như vậy.

Hạ Đằng gật đầu vâng lời.

Cửa văn phòng chen chúc cả đống người, mỗi người một tư thế, có người còn dán tai vào cửa, cửa bị đóng, chỉ có thể nhìn lén từ khe, đám người vểnh mông híp mắt nhìn, xô người này đẩy người kia.

Thấy “thế trận” như vậy, lòng Hạ Đằng cảm thấy dồn nén khó hiểu.

Dường như nghe được tiếng thở dài của thầy Điền Ba, sau đó là tiếng mắng trầm thấp: “Làm gì thế hả! Tất cả trở về lớp học!”

Tan tác như ong vỡ tổ.

Nhưng Hạ Đằng biết, khi cửa đóng lại một lần nữa thì họ sẽ lập tức sán lại.

*

Đi vào, Hạ Đằng cảm giác được ngay bầu không khí ngột ngạt.

Cô lập tức hiểu chuyện gì mà đến mức mời phụ huynh, bởi vì cô phụ trách Hàn đang xanh mặt đứng ở trong.

Cô ấy tóm được Kỳ Chính trốn học, hơn nữa còn có chuyện ở lễ chào cờ sáng nay, không thể nghi ngờ chính là lửa cháy đổ thêm dầu.

Lại biết nguyên nhân cậu trốn học, lúc này thì không mời phụ huynh là chuyện không thể.

Lãnh đạo tầng trung luôn là cấp khó làm việc nhất, tầng thấp thì không có tiếng nói, tầng cao thì không rảnh nói nhiều, tầng trung thì cầm quyền trong tay, thời gian lại nhiều, khi muốn tạo áp lực cho cấp dưới thì không ai dám phản kháng.

Phụ trách Hàn muốn mời, thầy Điền Ba không thể không mời.

Lúc gọi điện thoại thầy Điền Ba vốn không trông mong ba Kỳ Chính sẽ đến, thậm chí có thể liên hệ hay không cũng là vấn đề lớn. Kỳ Chính hút thuốc uống rượu đánh nhau trốn học là chuyện thường ngày, nên mời phụ huynh cả vạn lần, hồi lớp 10 thầy đã từng liên hệ, nhưng ba năm không một lần thành công.

Rốt cuộc hôm nay, thành công.

Chẳng những nhận điện thoại mà còn nói có thể đến.

Thậm chí thầy còn có cảm giác đơn xin cấp bằng sáng chế cuối cùng cũng được phê duyệt. (Vì thời gian xin cấp bằng sáng chế rất rất lâu, chờ mòn.)

Phụ trách Hàn không biết hoàn cảnh gia đình Kỳ Chính, nhưng Trương Huệ là giáo viên tiếng Anh thì biết, cô đứng đối diện Điền Ba, hai ánh mắt đều lộ rõ ba chữ: Không dễ dàng.

Kỳ Chính là khách quen của văn phòng, cậu vừa bước vào, ai cũng ngẩng đầu nhìn, đầu tiên cậu kéo ghế ngồi xuống, cứ như tới làm khách vậy.

Nghe xong thầy Điền Ba gọi điện thoại cho phụ huynh, cậu dựa lưng vào tủ, nhắm mắt lại, chẳng để ý nói:

“Lúc nào đến gọi em.”

Phụ trách Hàn nghe vậy, tức đến tối sầm mặt.

*

Người trong văn phòng không nhiều, chỉ có tiếng quạt điện chạy “vù vù”. Vì “nghênh đón” vị phụ huynh này mà các giáo viên khác còn tạm dừng công việc đang dở, không ngăn được tầm mắt ngó về phía này.

Thầy Điền Ba đứng cạnh Hạ Đằng, nói: “Đây là bạn Hạ Đằng.”

Sau đó chỉ người đàn ông đối diện: “Đây là phụ huynh của Kỳ Chính.”

Hạ Đằng vừa tới gần đã phải nhăn mày.

Ông ta mới uống rượu.

Người toàn mùi rượu mà tới trường học, đây đã là hành vi khác người.

Giang Trừng Dương nói ba Kỳ Chính là người thành phố, nhưng vị “người thành phố” trước mặt này râu ria xồm xoàm, tóc dài tết bím, ăn mặc cũng coi như sạch sẽ, đã nổi bụng bia, mặc dù tướng mạo này có thể nhìn ra thời trẻ cũng anh tuấn, nhưng không chống lại được sự tàn phá của năm tháng và tật xấu, lộ rõ cảm giác tang thương.

Còn có một điểm, hơi thở “kẻ bất cần đời” trên người Kỳ Chính và ông ta không hề khác biệt.

Quả là một lãng tử già gần ngay trước mắt.

Chả trách, người như vậy ở huyện Chiêu sao có thể tránh miệng lưỡi của mọi người.

“Cháu chào chú.”

Giữ lễ phép, Hạ Đằng vẫn chào hỏi.

Kỳ Đàn gật gật đầu.

Cửa văn phòng lại bị gõ, lần này là đại diện môn tiếng Anh của lớp tiến vào, trên tay cô ấy cầm hai bài thi, đưa cho Trương Huệ đang đứng một bên.

Đưa xong, ánh mắt của cô nhanh chóng lướt qua ba Kỳ Chính rồi mới ra ngoài.

Một giây trước khi cửa khép lại, Hạ Đằng nhìn thấy ngoài cửa vẫn vây quanh cả đám người.

Trương Huệ mở hai bài thi, đưa cho Kỳ Đàn xem, “Ba Kỳ Chính, đây là bài của Hạ Đằng, đây là bài của Kỳ Chính. Bài viết tên “Kỳ Chính” này rõ ràng không phải chữ của Kỳ Chính làm bài, chữ “Hạ Đằng” trên bài thi để trắng này lại rất giống bút tích của con trai anh.”

Phụ trách Hàn là giáo viên tiếng Anh, cũng đi qua xem, lại xem phần bài làm của Hạ Đằng, “Nếu viết xong bài văn này thì có thể đạt điểm cao.”

Trương Huệ nói theo: “Được 130 điểm là không khó, hơn nữa nửa bài văn này dùng toàn những câu rất phức tạp mà không bị sai ngữ pháp, nếu viết xong cả bài thì hoàn toàn có thể lấy làm văn mẫu để dạy.

Hạ Đằng biết ý của các cô ấy là vốn dĩ bài thi này của cô có thể đạt điểm rất cao, để ba Kỳ Chính nhận thấy tính nghiêm trọng của vấn đề, nhưng từ đầu tới cuối cô cũng chưa nói một lời, chỉ để Trương Huệ nói xong.

Đương sự là cô đây còn không truy cứu, mà hình như cũng chẳng ai quan tâm cô có truy cứu hay không.

Cô Hàn sầm mặt nói: “Giờ chào cờ sáng nay đã không mặc đồng phục, ầm ĩ cả trường, bây giờ lại trộm đổi bài thi của bạn, còn ngang nhiên trốn học! Anh thử hỏi chủ nhiệm lớp xem sự tích vẻ vang hàng ngày của Kỳ Chính, thói xấu nào cũng mang vào trường học! Đã lên lớp 12 rồi mà còn không có dáng vẻ học sinh, làm sao thi đại học được!”

Ánh mắt đột nhiên chuyển hướng tới thầy Điền Ba vẫn đứng yên lặng từ nãy tới giờ, trước vẻ mặt mang ý “Anh mau mau lên án những hành vi xấu của Kỳ Chính đi” của cô Hàn, thầy Điền Ba gượng cười “ha hả” hai tiếng.

“Chuyện này, chuyện nào đi chuyện ấy nhé…”

“Anh!” Thầy Điền Ba còn chưa nhân cơ hội tố cáo thì cô Hàn đã tức giận không nén nổi, “Sao thầy có thể làm giáo viên chủ nhiệm như vậy!”

“Chuyện hôm nay quả thật là Kỳ Chính không đúng, cũng không cần gọi Hạ Đằng tới, giải quyết thế nào vẫn cần phải nói cho rõ ràng, chỉ trách mắng thì cũng không phải biện pháp…”

“Kỳ Chính.”

Kỳ Đàn mở miệng quát một tiếng, cắt ngang lời phân giải xoa dịu của thầy Điền Ba.

“Mày lại đây.”

Giọng khàn và đục, là giọng nói đã bị thuốc lá phá hủy, mang theo tức giận.

Hạ Đằng liếc mắt một cái, từ khi cô tiến vào tới giờ, Kỳ Chính vẫn ngồi ở đằng kia, không nhúc nhích, cũng không giống đang nghe.

Ba cậu gọi cậu, cậu vẫn bất động.

Không khí dần dần căng thẳng, mọi người đều nhìn cậu, sắc mặt Kỳ Đàn bắt đầu hạ nhiệt.

Thầy Điền Ba thấy thế, vội vàng gọi: “Kỳ Chính, cậu lại đây trước đã, lại đây mau.”

Cô Hàn cười nhạt: “Phụ huynh nói không nghe, chủ nhiệm lớp nói cũng không nghe, tôi thấy đúng là coi trời bằng vung không biết người trên kẻ dưới!”

Bỗng “Huỳnh” một tiếng, Kỳ Chính đứng lên, trực tiếp đi đến trước mặt cô Hàn, bước chân cậu quá nhanh, khí thế hung tợn, cô Hàn lắp bắp “Cậu làm gì cậu làm gì”, lùi vội về phía sau, kết quả đụng phải góc bàn, “Ai da” một tiếng, mặt mày nhăn như bị.

“Phản rồi phản rồi! Phản thật rồi!” Cô ấy đỡ eo kêu to.

Mặt Kỳ Chính không biểu cảm lướt qua cô ấy, dừng bên phải Hạ Đằng, đối mặt với Kỳ Đàn.

Ba Kỳ Chính không thấp, nhưng cậu còn cao hơn ba mình nửa cái đầu.

Hạ Đằng cảm nhận được lúc này Kỳ Chính cũng đang bốc hỏa, sáng nay cậu bị mắng cả tràng, nhưng không biết vì sao mà vẫn nhịn được không nổi giận.

Đó không phải tác phong của cậu.

Hạ Đằng vừa nghĩ tới đó thì trong văn phòng bỗng nổi lên tiếng cảm thán.

Kỳ Đàn chưa nói hai lời đã tát mạnh Kỳ Chính một cái.

Đây là sức lực của đàn ông, nhìn Kỳ Đàn vung cánh tay là đủ biết cái tát này dùng bao nhiêu lực, nó khiến đầu Kỳ Chính lệch sang một bên, mặt và tai cậu lập tức đỏ lừ, người bị đáng nghiêng, không đứng vững, lảo đảo hai bước.

Không chỉ Hạ Đằng mà tất cả mọi người trong văn phòng đều bị dọa, chưa ai nhìn thấy bộ dạng Kỳ Chính bị đánh.

Kỳ Đàn tức đỏ mặt, “Mấy thói xấu hút thuốc uống rượu của mày tao lười quản, ra ngoài ngông cuồng, đánh nhau với người ta, không chết được là bản lĩnh của mày. Kỳ Chính, mẹ kiếp mày thi cử gian lận, còn bắt nạt một nữ sinh, tao hỏi mày, mày làm mấy chuyện hèn hạ đó mày có thấy xấu hổ không hả?

Văn phòng vang vọng tiếng tức giận của Kỳ Đàn, vào lúc ấy, ngay cả hô hấp cũng ngừng lại, không ai dám phát ra tiếng động nào.

Kỳ Chính vẫn giữ nguyên dáng vẻ ấy, nghiêng mặt, không nhúc nhích, nhưng gân xanh trên cổ đã nổi lên từng cái một, lồng ngực phập phồng mãnh liệt.

Kỳ Đàn gầm lên: “Xin lỗi bạn ấy!”

Hạ Đằng cảm thấy chuyện đến đây là quá đủ rồi, tiến tới một bước, “Chú ơi, chuyện này cháu không muốn truy cứu ạ.”

Kỳ Đàn làm như mắt điếc tai ngơ, “Tao bảo mày xin lỗi bạn ấy! Mày không nghe thấy phải không!”

Không biết có phải rượu cháy lên não hay vì Kỳ Đàn chưa từng tỉnh táo, thấy Kỳ Chính ngang ngạnh bất động, ông ta lại muốn vung tay đánh, Hạ Đằng vội vàng ngăn lại: “Chú đừng…”

Lời còn chưa nói xong, cô đã bị cánh tay Kỳ Đàn vung ra.

Người cô gầy nhỏ, không chịu nổi sức lực của Kỳ Đàn, ngã xuống đất “huỵch” một tiếng.

Đúng lúc ấy, Kỳ Chính tiến lên một bước túm cổ áo người đàn ông, xương tay nổi lên, gân xanh hiện rõ. Giọng điệu hung ác đến dây thanh cũng rung động, câu chữ gần như phát ra từ kẽ răng:

Kỳ Đàn, ông lại phát bệnh thử xem?

Bình luận

Truyện đang đọc