MƠ XANH NGÂM ĐƯỜNG

Đầu năm đi làm trở lại, Cận Duệ và Lê Tốc đều bận rộn.

Chờ đến lúc thật sự có thể chuẩn bị xuất phát đi Giang Thành đã là tháng Năm.

Linh Thành vào tháng Năm vẫn lạnh, cho dù là lúc giữa trưa ánh mặt trời tươi đẹp nhất, nhưng nhiệt độ không khí vẫn chỉ hơn không độ.

Mấy ngày trước có mấy trận mưa, đến bây giờ mọi người vẫn còn mặc áo khoác nhung dày.

Sau khi tan làm quay về tòa nhà dành cho người thân của nhà máy cơ khí đã là 8 giờ rưỡi tối, xung quanh là một mảnh tối tăm.

Lê Tốc mặc một chiếc áo khoác lông xù màu trắng, giống như một con thỏ con vậy, xuyên qua còn đường nhỏ quen thuộc của khu phố đông, rảo bước đi vào hành lang của tòa nhà.

Phía đối diện vẫn là hơi thở cuộc sống đầy ồn ào.

Không biết là nhà ai đang nấu cơm, mùi hương tỏa ra khắp hành lang; không biết nhà ai đang mắng con, tiếng khóc lảnh lót; cũng không biết nhà ai đang mở TV, dùng tiếng tin tức buổi tối để chống cự tiếng khóc của trẻ con…

Lê Tốc cầm đơn xin nghỉ đã được sếp phê chuẩn, chạy thẳng một đường đến cửa nhà.

Cô đá rớt giày xuống, còn chưa kịp đổi dép lê đã trực tiếp chạy thẳng vào lòng Cận Duệ: “Em xin nghỉ rồi! Tuần sau chúng ta có thể đi Giang Thành!”

“Nghỉ mấy ngày?”

“Cộng thêm hai kỳ nghỉ cuối tuần nữa, tổng cộng là 10 ngày đó!”

Lê Tốc rất vui vẻ, cọ tới cọ lui trong lòng Cận Duệ: “Đến lúc đó em muốn ngồi thuyền tham quan Giang Thành vào buổi tối.”

“Được.”

“Em muốn đi quán bar nổi tiếng mà Tào Kiệt nói kia uống một ly!”

“Được.”

“Em còn muốn nhìn xem rốt cuộc cây hoa quế có dáng vẻ gì?”

“Được”

Thật là vui, cho nên Lê Tốc vô thức hỏi: “Sao em nói gì anh cũng nói được thế hả?”

Cận Duệ giúp cô cởi áo khoác thật dày ra: “Bởi vì anh yêu em đó.”

Trước khi xuất phát, bọn họ cùng nhau đến cửa hàng vàng bạc trang sức lấy hai chiếc lắc tay tinh xảo bằng vàng được đặt làm riêng về.

Lê Tốc dùng của hồi môn mà ông ngoại tích cóp cho cô, nhưng cô không nỡ dùng hết, nên chỉ lấy hai thỏi vàng nhỏ 5g làm một cặp lắc tay đôi cho cô và Cận Duệ.

Rất nhỏ, nhưng cũng rất tinh xảo.

Coi như là ông ngoại đang ở bên cạnh bọn cô, chúc phúc cho bọn họ.

Bọn họ lập tức đeo cặp lắc tay này lên, sắp xếp hành lý, chuẩn bị xuất phát đi Giang Thành.

Đầu tháng Năm trong nhà Tào Kiệt có chút chuyện, nên cậu ta đã về Giang Thành từ trước.

Vào ngày Lê Tốc và Cận Duệ xuất phát, chỉ có Triệu Hưng Vượng và Sở Nhất Hàm ở đây, hai người cũng dậy thật sớm cùng Cận Duệ và Lê Tốc, trời còn chưa sáng đã lái xe đưa bọn họ ra sân bay.

Triệu Hưng Vượng và Sở Nhất Hàm đã dọn vào căn nhà cũ của Lý Hồng Bình, hiện tại là hàng xóm lầu trên lầu dưới của Cận Duệ và Lê Tốc.

Có chuyện gì chỉ cần 2 phút là có thể gặp mặt nhau, nhưng hai cô gái vẫn có thể nói mãi không hết chuyện, hễ gặp nhau là lại chụm lại. Thường xuyên bị Triệu Thịnh Vượng phàn nàn, nói hai cô giống như 800 năm chưa gặp mặt nhau vậy.

Dậy thật sớm, trên đường đi Sở Nhất Hàm kéo tay Lê Tốc lười biếng dựa vào phía sau xe.

Các cô giống như lúc đi nhờ xe taxi thuê tháng của Cận Duệ thời cấp 3, chụm lại bên nhau, cùng nhau chia sẻ những chuyện vui trong công việc.

Thành phố phương nam đã nở hoa khắp nơi, nhiệt độ không khí của thành phố nhỏ này vào sáng sớm cũng chỉ có 1, 2 độ.

Sợ hai cô gái lạnh, trong xe vẫn luôn mở máy sưởi trong suốt chặng đường.

Ánh nắng từ phía đông chiếu vào trong xe, làm da mặt của Lê Tốc nóng lên.

Cận Duệ ngồi ở vị trí phụ lái, anh nghiêng đầu nhìn thoáng qua, Lê Tốc đang hưng phấn nói chuyện về Giang Thành với Sở Nhất Hàm, đôi mắt tỏa sáng, thần thái xán lạn.

Có thể thấy được cô rất khao khát về chuyến đi lần này.

Sở Nhất Hàm học đại học ở Giang Thành, nhiều ít cũng có chút quen thuộc với Giang Thành.

Cô ấy kiến nghị với Lê Tốc, bảo là nhất định phải nếm thử cua ngâm rượu đặc sản của Giang Thành.

“Cua ngâm rượu là cái gì?”

“Dùng rượu và một ít gia vị ngâm cua sống, ăn rất ngon!”

“Ăn ngon hơn cua hấp sao?”

“Đương nhiên rồi, tớ ăn một lần đã thích, hương vị rất tuyệt, còn có một chút hương thơm nhẹ nhàng và tinh khiết của rượu nữa.”

Bên Linh Thành có thời tiết rét lạnh, lại không phải vùng duyên hải, nên không có điểm nhấn đặc biệt nào với hải sản.

Cho dù mấy năm nay kinh tế phát triển tốt hơn một chút, nhưng thị trường hải sản cũng chỉ có mấy thứ như vậy. Người lớn tuổi vẫn theo thói quen chỉ nấu lẩu khi mua được một ít cua và tôm đông lạnh trên chợ, đây là thói quen đã dưỡng thành qua nhiều năm. Cũng chỉ có người từng ra bên ngoài mới thật sự có nghiên cứu về cách ăn hải sản tươi sống.

Thứ chưa từng nếm thử khiến người ta mong đợi.

Cho nên khi nói đến món cua ngâm rượu, Lê Tốc vô cùng khao khát: “Vậy tớ nhất định phải nếm thử.”

Sở Nhất Hàm nói, Giang Thành có rất nhiều cua lông, có một năm vào tháng Mười Một, cô đến nhà bạn cùng phòng chơi, nhà của bạn cùng phòng là ở một trấn nhỏ vùng ngoại ô Giang Thành, trước mặt có một con sông nhỏ. Vào mùa đó cua nhiều đến mức bò ra khỏi sông, thậm chí còn chạy vào sân nhà của người ta.

Lê Tốc hâm mộ muốn chết, nhô đầu vào giữa khe hở hàng ghế phía trước, chọc vào cánh tay của Cận Duệ: “Cận Duệ, anh nói Giang Thành tốt như vậy, còn có cua để ăn, thế sao anh lại thích ở Linh Thành chứ? Linh Thành chỉ có cua cắt đông lạnh thôi.”

Cận Duệ nắm lấy tay cô: “Linh Thành không có cua, nhưng không phải có em sao?”

Sở Nhất Hàm dựa vào ghế, đôi mắt tràn đầy vui mừng nhìn chị em tốt và bạn trai của cô, sau đó đá vào lưng ghế phía trước, nói với Triệu Hưng Vượng: “Triệu Béo, anh học hỏi chút đi.”

Triệu Hưng Vượng đang lái xe, suy nghĩ một chút rồi nói: “Anh phải nói thế nào? Hay là anh hát cho em nghe nhé, ‘Anh nói trong mắt anh chỉ có em, chỉ có em làm anh không thể nào quên’ ~”

Lê Tốc cười muốn điên: “Bài hát này quá cũ rồi!”

“Không biết, dù sao mỗi lần ba tớ chọc mẹ tớ khó chịu, trước khi bị mắng sẽ ôm mẹ tớ hát câu này, sau đó là dỗ được.”

Gần đây mẹ của Triệu Hưng Vượng đã có chút hiền hòa hơn với Sở Nhất Hàm, còn chủ động hẹn Sở Nhất Hàm đến nhà ăn cơm vài lần, còn mua chút đồ trang điểm và túi xách nhỏ gì đó cho Sở Nhất Hàm.

Mẹ của Sở Nhất Hàm vốn không đồng ý chuyện của bọn họ, nhưng khi nhìn thấy mẹ của Triệu Hưng Vượng ân cần gần gũi con gái mình như vậy, mẹ của Sở Nhất Hàm lại giận, ngày nào cũng gọi Triệu Hưng Vượng qua ăn cơm. Như là đang so đấu với nhau vậy.

Bây giờ hai bên gia đình không còn gây khó dễ cho bọn họ nữa, biến thành cuộc chiến tranh giành tình cảm của hai bà mẹ.

Sau khi Sở Nhất Hàm và Triệu Hưng Vượng dọn đến tòa nhà dành cho người thân của nhà máy cơ khí, nếu có một bà mẹ nào đưa đến mấy cân thịt, thì chắc chắn chưa đầy ba ngày sau bà mẹ còn lại sẽ đưa đến nhiều đồ hơn.

Nhắc đến chuyện này, Triệu Hưng Vượng cũng đau đầu: “Hai người đừng ở Giang Thành lâu quá đấy, ngày hôm qua mẹ tớ mới đưa tới 5 kg thịt dê cuộn, bây giờ các cậu và Tào Kiệt đều không ở đây, không có sức chiến đấu. Tủ lạnh đã bị nhét đầy rồi, muốn mua chút kem cũng không có chỗ để đông lạnh, chờ các cậu trở về, năm người chúng ta nấu lẩu ăn đi.”

Lê Tốc nói: “Giao hết cho tớ, một mình tớ có thể ăn hết 1 kg!”

Sở Nhất Hàm véo eo cô: “Sao cậu ăn được nhiều như vậy? Gầy thế mà!”

“Tớ nhìn gầy thế thôi, chứ nơi nào cần đầy đặn cũng có thịt đó!”

“Thế sao? Tớ sờ thử?”

“Nhất Hàm! Sao bây giờ cậu giống tên lưu manh vậy, có phải học theo Triệu Hưng Vượng không?”

“Ai học cậu ta chứ, tớ mơ ước cậu lâu lắm rồi.”

“Trời ạ! Cứu mạng!”

“Ha ha ha ha ha!”

Hai cô gái ở phía sau trêu nhau rất tùy ý, nói chuyện không kiêng dè gì cả, tiếng cười lại trong trẻo dễ nghe.

Triệu Hưng Vượng và Cận Duệ đưa mắt nhìn nhau, trong mắt hai người đều là vẻ bất lực, nhưng lại tràn đầy cưng chiều.

Xe chạy đến sân bay, Sở Nhất Hàm và Triệu Hưng Vượng đưa bọn họ vào.

Nghe Tào Kiệt nói thời tiết ở Giang Thành rất đẹp, trên đường đã có cô gái mặc váy, cậu ta đặc biệt gọi video đến, bảo người chưa từng đến Giang Thành là Lê Tốc đừng mặc quá dày.

Máy sưởi của sân bay rất tốt, Lê Tốc đã cởi áo khoác dày ra, đưa cho Sở Nhất Hàm: “Cầm về nhà giúp tớ, tớ không mặc, miễn cho người bên kia chê cười.”

Sở Nhất Hàm cười nói: “Chờ các cậu quay về, tớ và Triệu Béo sẽ đến đón, đến lúc đó sẽ mang đồ ấm cho các cậu.”

Lê Tốc ôm Sở Nhất Hàm: “Nhất Hàm, cậu thật tốt, saranghae!”

Lúc xuất phát, Cận Duệ chỉ mặc một cái áo hoodie, quấn khăn quàng cổ ngồi trong xe, thấy Lê Tốc cởi áo khoác ra, anh lập tức cởi khăn quàng cổ xuống quấn lên cho cô: “Sân bay lạnh, đừng để bị cảm.”

Đây là lần thứ hai Lê Tốc ngồi máy bay, lần đầu tiên là lúc rời khỏi Linh Thành cùng Lê Lệ.

Dường như con người luôn lựa chọn mất trí nhớ có chọn lọc, cô đã không nhớ rõ quá trình đăng ký lúc đó là thế nào, cũng không nhớ rõ cảm giác khi máy bay bay lên bầu trời ra sao.

Ngay cả chuyện trên máy bay có chị tiếp viên hàng không cũng bị xóa sạch trong ký ức, hoàn toàn không có một chút ấn tượng nào.

Cho nên cô giống như lần đầu tiên được đi máy bay vậy, nhắm mắt đi theo đuôi Cận Duệ.

Đổi vé máy bay, ký gửi hành lý, qua của an ninh, cầm vé máy bay đi qua cửa đăng ký, mãi cho đến khi Cận Duệ muốn đi WC, Lê Tốc vẫn muốn đi theo anh, suýt chút nữa đã đi vào phòng vệ sinh nam.

Cận Duệ đứng lại, Lê Tốc lập tức đâm vào lưng anh, cô che cái mũi ngước mắt lên, giọng điệu không tốt lắm: “Sao anh đột ngột đứng lại thế?!”

Người bị chất vấn vô tội chỉ vào tấm biển nam phía trên đỉnh đầu: “Không đứng lại thì em định đi vào cùng anh hả?”

Lê Tốc vì mặt mũi, mạnh miệng nói: “Em không chú ý!”

Nói xong cô quay đầu lại, đi về phía phòng vệ sinh nữ.

Lúc đi ra, Cận Duệ đã đứng chờ ở bên ngoài.

Gần như có thể đoán được, lần trước cô rời khỏi Linh Thành chắc hẳn là đi máy bay cùng mẹ.

Nhưng cô hoàn toàn không nhắc đến chuyện này.

Có lẽ Lê Tốc cảm thấy đó là một hồi ức không mấy vui vẻ?

Cận Duệ sợ Lê Tốc khó chịu, muốn dỗ dành cô nên nắm lấy tay cô.

Nhưng anh còn chưa nói gì thì cô gái nhỏ đã ngước mắt lên, nhìn thẳng vào ánh mắt của anh.

Trong ánh mắt cô không hề có chút bi thương nào cả, chan chứa ánh sáng và chờ mong: “Cận Duệ, Cận Duệ, em rất muốn ăn cua ngâm rượu mà Sở Nhất Hàm nói kia, xuống máy bay chúng ta đi ăn ngay nhé?”

“Được, xuống máy bay rồi đi ngay.”

Vốn dĩ Tào Kiệt muốn đến sân bay đón bọn họ, cũng muốn dẫn theo đám bạn bè kia đến mở tiệc chiêu đãi Cận Duệ và Lê Tốc.

Nhưng trước khi xuất phát khoảng một tuần, Cận Duệ đã gọi điện cho cậu ta, nói Lê Tốc chưa từng đến Giang Thành, lần này ngày nghỉ có hạn, anh muốn dẫn cô đi chơi khắp nơi trước, ăn một ít đặc sản, sau đó mới dẫn cô đi gặp mấy người bạn.

Thật trùng hợp, TV trên cabin cũng đang phát đoạn phim giới thiệu về cua ngâm rượu của Giang Thành, Lê Tốc xem mà chảy nước miếng.

Thức dậy quá sớm, cô rất buồn ngủ nên dựa vào cánh tay của Cận Duệ mơ màng ngủ thiếp đi, nhưng vẫn không quên dặn dò: “Xuống máy bay lập tức đi ăn cua ngâm rượu.”

Cận Duệ đắp chăn lên cho cô, giọng nói dịu dàng: “Được, xuống máy bay rồi đi ăn ngay.”

Chuyến bay gặp phải dòng khí, có chút xóc nảy.

Lê Tốc nhíu mày trong giấc mộng, còn tưởng là mình đang bay đến Đế Đô.

Bỗng nhiên cô nói mớ: “Cận Duệ!”

Bàn tay được ai đó nắm lấy, dịu dàng vỗ nhẹ lên mu bàn tay, trấn an sự bất an của cô.

Lúc Lê Tốc giãy giụa mở mắt ra mới phát hiện mình đang ngồi máy bay đến Giang Thành, có lẽ tiếng kêu của cô có chút lớn, những hành khách xung quanh đã đưa mắt nhìn qua.

Chỉ có Cận Duệ là không chê cô, vẫn dịu giọng giống như đang dỗ trẻ con: “Đừng sợ, anh ở đây.”

Anh còn trêu cô: “Làm sao vậy? Mơ thấy anh ngã xuống máy bay à? Em không cứu anh sao?”

Bởi vì nói mớ ở nơi công cộng, lúc này Lê Tốc thấy có chút mất mặt, vội lấy chăn che hơn nửa mặt, chỉ để lộ ra đôi mắt nhìn anh, lặng lẽ truyền đạt–

Làm sao đây, em mất mặt quá.

Cận Duệ ôm cô vào lòng, cười nói: “Không mất mặt, còn nửa tiếng nữa, tới nơi chúng ta sẽ đi ăn cua ngâm rượu.”

Sau khi xuống máy bay, bọn họ đi lấy hành lý, gọi xe chạy thẳng đến quán ăn.

Lê Tốc vẫn luôn nhắc mãi món cua ngâm rượu, nhưng không ngờ mình lại bị dị ứng với hải sản, gương mặt nổi lên những nốt mẩn đỏ.

Cô cũng không phát hiện ra, thỏa mãn vì được ăn uống no đủ, cùng với cảm giác hưng phấn khi mới đến Giang Thành đã khích lệ cô.

Lê Tốc và Cận Duệ nắm tay đi dạo trong bóng đêm của Giang Thành, hoan hô nói “Wow, Giang Thành thật đẹp”, “Nơi này ấm áp quá đi”, “Không khí thật trong lành”, vừa đi dạo vừa mua sắm, đi hơn một tiếng đồng hồ mới về đến khách sạn.

Sữa tắm của khách sạn có mùi hương rất dễ chịu, tâm trạng của Lê Tốc rất tốt, sau khi tắm xong mặc áo choàng tắm của khách sạn vào, cố ý để lộ nửa bờ vai cho Cận Duệ xem.

“Cận Duệ, anh xem nè.”

“Trêu chọc anh à?”

Lê Tốc không sợ, hai người bọn họ không mang theo đồ bảo hộ an toàn đến đây, trêu chọc thì thế nào, Cận Duệ rất thương cô, không có đồ bảo hộ thì sẽ không làm bậy.

Thật ra cô rất hư hỏng, thích xem dáng vẻ động tình nhưng lại không thể không nhẫn nhịn của Cận Duệ.

Người đàn ông dựa vào đầu giường không phải chàng trai 17 tuổi, nhưng vẫn có sự khí phách hăng hái của thiếu niên, mái tóc ẩm ước trên trán rũ xuống, bỏ điện thoại xuống, ngước mắt lên nhìn cô.

Anh nói: “Lê Tốc, đây là khách sạn.”

Từ nhỏ Lê Tốc đã sinh sống ở Linh Thành, địa phương khác từng đến chính là Đế Đô. Nhưng khi đến Đế Đô cũng ở lại nhà của Lê Lệ.

Từ trước đến nay chưa từng đi ra ngoài du lịch, nên chưa từng ở lại khách sạn.

Cô thiếu những hiểu biết và tưởng tượng về nơi như khách sạn này.

Lúc nghe Cận Duệ nói nơi này là khách sạn, cô vẫn rất kiêu ngạo kéo áo choàng tắm xuống một chút, còn làm động tác liếm môi học trong điện thoại: “Khách sạn thì sao, ở khách sạn trêu chọc bạn trai của mình cũng không phạm pháp… A! Cận Duệ!”

Cô còn chưa nói xong đã bị người ta kéo tay ngã xuống giường.

Cận Duệ cởi áo choàng tắm của cô ra: “Trong ngăn kéo của khách sạn có áo mưa đấy.”

Lớp đệm mềm xốp, bọn họ ở trên giường trao nhau nụ hôn.

Nhưng sau khi hôn nhau, Lê Tốc cảm thấy ánh mắt chăm chú của Cận Duệ có chút kỳ qía.

Thâm tình thì thâm tình.

Nhưng sao cứ cảm thấy trong sự thâm tình này còn có thứ gì khác nhỉ?

Là…

Tìm tòi nghiên cứu? Quan sát?

Lê Tốc buồn bực nói: “Sao lại nhìn em như thế, trên mặt em có cái gì à?”

Cận Duệ kiềm chế bản thân, đứng lên: “Anh cảm thấy chúng ta cần đến bệnh viện một chuyến.”

Lê Tốc sửng sốt: “Anh bị sao vậy? Không phải ‘Tiểu Cận Duệ’ bị gãy xương rồi đó chứ? Có phải vừa rồi em đè trúng anh không? Em…”

Cô còn chưa nói dứt lời đã bị anh hôn, rất nhẹ nhàng và dịu dàng.

Anh hôn cô một chút, ngăn cản những lời phỏng đoán lung tung của cô: “Anh không sao, anh nói là em, trên mặt không có cảm giác gì sao?”

Lúc anh hỏi cậu này, Lê Tốc hoàn toàn không có cảm giác gì cả.

Nhưng nhớ lại ánh mắt của Cận Duệ vừa rồi, Lê Tốc lại bắt đầu cảm thấy trên mặt có chút ngứa.

Cô chạy đi soi gương, trên mặt nổi lên những nốt mẩn đỏ.

“Cận Duệ! Tiêu rồi, tiêu rồi! Tất cả đều tiêu rồi!”

Vẻ mặt của Lê Tốc như đưa đám chạy ra: “Không phải hai ngày nữa chúng ta đi thử váy cưới sao!”

Đây là đề nghị của Sở Nhất Hàm, nói kiểu dáng trong tiệm áo của ở Linh Thành tương đối cũ, có thể thử mấy tiệm ở Giang Thành xem, đến lúc đó đặt hàng, trước lễ đám cưới bảo bọn họ gửi bưu điện đến Linh Thành.

Cửa hàng áo cưới đã hẹn là do người chị học mỹ thuật của Hiểu Đông đề cử, nghe nói được rất nhiều lời khen ngợi.

Cận Duệ vừa giúp Lê Tốc thay quần áo, vừa dỗ cô: “Đừng nóng vội, nếu thật sự có kiểu váy cưới yêu thích, chúng ta có thể đặt riêng, còn lâu mới đến mùa đông mà. Đến bệnh viện xem thử trước.”

Hiển nhiên điều anh lo lắng hơn cả vẫn là sức khỏe của Lê Tốc.

Trước kia lúc đến bệnh viện cùng Trần Vũ, anh đã gặp được rất nhiều nỗi khó khăn của con người, thậm chí còn có người vì dị ứng mà khó thở, suýt chút nữa đã bỏ mạng.

Càng nghĩ càng lo lắng, Cận Duệ cũng nhíu mày, giúp cô mặc quần áo xong thì dẫn người đi ngay.

May mắn ở ven đường dưới lầu khách sạn có xe taxi, cách bệnh viện cũng gần, chạy xe vài phút là tới.

Trên đường đi, Lê Tốc cầm điện thoại làm gương soi, u oán nói thầm: “Sao trước kia em ăn tôm hùm đất đâu có nổi mẩn đỏ?”

“Có lẽ tôm hùm đất không được tính là hải sản.”

“Nhưng tôm hùm viên, cua viên gì đó em cũng từng ăn rồi mà!”

“Vậy chứng minh bên trong không có nguyên liệu thật.”

“Cận Duệ, nếu em bị hủy dung, xấu xí thì phải làm sao đây?”

Bên ngoài cửa sổ xe taxi là cảnh đêm phồn hoa xa lạ của Giang Thành, Cận Duệ nghiêng đầu, nghiêm túc nhìn cô.

Ánh mắt được đèn neon màu vàng điểm xuyến, giọng điệu của anh rất nghiêm túc: “Đối với anh, em mãi mãi là người đẹp nhất thế giới.”

“Không phải còn có dì Tiểu Vũ sao?”

Cận Duệ hài hước nói: “Ừm, quên mất, vậy em là người thứ hai.”

Bị cô gái nhỏ nổi đầy mẩn đỏ trên mặt véo một cái thật mạnh.

Cận Duệ hít hà một cái, an ủi cô, không sao, dị ứng nổi mẩn đỏ sẽ không để lại sẹo, đừng lo lắng.

Nói thì nói như thế, thật ra bản thân Cận Duệ cũng phải đợi bác sĩ khám rồi kê thuốc xong mới yên tâm.

Suốt chặng đường này anh cũng lo lắng muốn chết, sợ là biến chứng của căn bệnh nào đó.

Còn Lê Tốc thì thật sự không tâm không phổi.

Quay về khách sạn, cô gái nhỏ bôi thuốc mỡ xong lại bắt đầu hưng phấn, chốc chốc thì kéo rèm lên xem cảnh đêm, chốc chốc lại chạy tới động tay động chân trêu chọc anh.

Cuối cùng Cận Duệ không nhịn được nữa, sau khi xác định cô không có chuyện gì, anh kéo ngăn tủ, lấy đồ vật bên trong ra.

“Lê Tốc, lại đây.”



Cận Duệ từng nói, Trần Vũ thích cơn mưa của Giang Thành, thích Giang Thành một năm bốn mùa luôn có hoa nở.

Sáng sớm kéo rèm cửa ở khách sạn lên, bên ngoài là cảnh mưa phùn mênh mông.

Tối hôm qua lúc đến Giang Thành, trên khắp ngõ ngách đường phố đều đèn neon, phồn hoa và náo nhiệt.

Bây giờ nhìn qua cửa sổ khách sạn, tòa cao ốc ẩn núp trong lớp mưa bụi mênh mông, trên đường là một màu vằn đen ẩm ướt vô cùng rõ ràng.

Những chiếc ô che mưa giống như đóa hoa nở rộ trong cơn mưa.

Nửa tiếng đồng hồ trước Cận Duệ đã đi ra ngoài.

Lúc đó cô chưa thức dậy, chỉ cảm thấy Cận Duệ mang theo cơ thể khoan khoái thoải mái của mùi sữa tắm hôn lên chân mày đang nhăn lại của cô, cười khẽ với lời oán giận không muốn dậy sớm của cô.

Anh dỗ cô: “Ngủ tiếp đi, đâu có bảo em dậy, anh ra ngoài một chuyến, sẽ trở về rất nhanh, chờ anh quay về rồi cùng đi ăn sáng.”

Dạo gần đây Lê Tốc vẫn luôn tăng ca, tối hôm qua quá hưng phấn nên đã nhảy nhót trên đường phố Giang Thành hơn một tiếng đồng hồ, cũng mệt lả người.

Cô vùi đầu vào trong chăn, lung tung “Ừm’ vài tiếng, sau đó ngủ lại lần nữa.

Bây giờ nhìn mưa phùn ở bên ngoài, bỗng nhiên cô có chút hối hận.

Không nên ngủ nướng, hẳn là phải dậy đi ra ngoài cùng Cận Duệ.

Chắc chắn thành phố này có rất nhiều hồi ức về dì Tiểu Vũ.

Một mình có cảm thấy đau khổ không? Hơn nữa thời tiết này cũng không tốt, ngày mưa và đêm khuya là lúc dễ khiến lòng người trăn trở nhất…

Lê Tốc vội vàng quay lại giường, lấy điện thoại đang sạc pin ở dưới gối ra, rút phích sạc.

Đang chuẩn bị gọi điện thoại cho Cận Duệ thì ngoài cửa truyền đến hai tiếng ‘Tích tích’, cửa được mở ra, Cận Duệ mặc áo khoác mỏng màu oliu đi vào.

Thấy cô dẩu mông nằm trên giường, anh cười khẽ: “Còn chưa tỉnh à?”

“Tỉnh rồi, vừa mới chuẩn bị gọi cho anh thì anh đã trở về.”

Lê Tốc quỳ lên, chuẩn bị bước xuống giường, cảm thấy phía sau có tiếng vải cọ xát, sau đó là nệm lún xuống.

Cận Duệ cởi áo khoác ra, ôm chặt cô từ phía sau, cùng cô ngã xuống giường.

“Sao anh nằm lại rồi?”

“Ngủ nướng.”

Lê Tốc cũng lười biếng theo, ở trong lòng anh cựa quậy một chút, tìm một tư thế thoải mái, nằm nghiêng gối lên vai anh: “Vừa rồi quên xem, bây giờ mấy giờ rồi?”

“Còn sớm, chưa đến 8 giờ.”

Cô gái này nhắc mãi bữa sáng của khách sạn, dò hỏi Cận Duệ, biết được bữa sáng sẽ kéo dài đến 10 giờ mới yên tâm gác chân lên đùi anh, lười biếng nói: “Hôm nay chúng ta đi đâu đây?”

“Đợi tạnh mưa dẫn em đi gặp một người nhé?”

“Hả? Vậy em có cần tranh thủ sửa soạn một chút không?”

“Không cần gấp, bà ấy sẽ chờ chúng ta.”

Cận Duệ nói như vậy, Lê Tốc cũng hiểu người anh nói chắc chắn là dì Tiểu Vũ.

Cô ngẫm nghĩ: “Vậy em muốn mặc cái váy mới mua kia, lạnh cũng muốn mặc, em phải ăn diện xinh đẹp đến gặp dì ấy.”

“Quay về Giang Thành có phải rất nhớ dì Tiểu Vũ không?”

“Có, ở Linh Thành cũng rất nhớ.”

“Cận Duệ.”

“Hả?”

“Em sẽ bên anh mà..”

“Tớ biết.”

Hai người ôm nhau, câu được câu không trò chuyện với nhau, thế nhưng thật sự ngủ thiếp đi.

Lúc thức dậy đã hơn 9 giờ, Lê Tốc vô cùng lo lắng sửa soạn bản thân, sau đó kéo Cận Duệ đi ăn bữa sáng đặc sắc của khách sạn Giang Thành.

Sáng sớm Cận Duệ đi ra ngoài đã lái chiếc xe ở chỗ Tào Kiệt về đây.

Buổi sáng vẫn còn mưa phùn, anh dẫn Lê Tốc đi lang thang khắp nơi ở Giang Thành nửa ngày, dẫn cô đến xem trường học trước kia của anh, cũng đi xem bệnh viện trước kia Trần Vũ chữa trị, thậm chí còn đi ngang qua khu chung cư cao cấp mà Cận Hoa Dương ở.

Có điều hiện tại Cận Hoa Dương đã không còn năng lực ở lại nơi này.

Lê Tốc vô cùng chán ghét Cận Hoa Dương, cô ‘Hừ’ một tiếng: “Chờ đến lúc chúng ta có tiền, chúng ta cũng mua một căn nhà ở chỗ này, ông ta không ở nổi, nhưng chúng ta ở được! Đến lúc đó chúng ta đến Giang Thành dưỡng lão!”

“Được.”

“Đúng rồi, giá nhà nơi này là bao nhiêu?”

“Chắc là hơn ba ngàn vạn.”

Lê Tốc nghẹn họng: “Căn nhà rách nát này trông cũng chẳng ra gì, chúng ta đừng đến đây thì hơn, anh thấy sao?”

Cận Duệ nhịn cười: “Anh cảm thấy em nói đúng.”

Sau bữa cơm trưa, mưa đã tạnh, Cận Duệ dẫn cô đến sườn núi nơi Trần Vũ đang ở.

Là mảnh đất thuộc sở hữu của ba Tào, dưới chân núi là trang trại trồng trà, còn có một trường học âm nhạc tư lập, thường xuyên truyền ra tiếng đàn.

Điều thần kỳ chính là, Giang Thành mưa liên miên suốt buổi sáng, nhưng bên này không hề sót lại dấu vết về cơn mưa.

Trên cành cây hoa lá không có một chút ướt át nào, chỉ có ánh nắng mặt trời xuyên thấu qua tầng mây, tạo ra hiệu ứng Tyndall* chiếu xuống.

(*Hiệu ứng Tyndall là hiện tượng tán xạ ánh sáng thường thấy trong các hệ keo.)

Giống như thiên đường giữa nhân gian.

Tháng Năm, hoa dại nở rộ, hoa trên núi rất rực rỡ, mà người phụ nữ từng xinh đẹp khiến người ta ngỡ ngàng kia đã ngủ trên ngọn núi này.

Lê Tốc nghĩ, chắc hẳn dì Tiểu Vũ rất thích rất thích nơi này.

Núi có chút cao, đường không dễ đi lắm.

Ở con dốc ngắn cuối cùng kia, Cận Duệ bước lên phía trước, xoay người lại và vươn tay ra. Lê Tốc đặt bàn tay lên tay anh, để anh kéo lên.

Nhưng bước chân của cô không được tốt lắm, hơi trượt một chút.

Cận Duệ sợ cô bị ngã, dùng bản thân làm thịt lót, trước khi ngã xuống bụi hoa đã đón được cô.

Có một đóa hoa dại không biết tên thơm ngào ngạt trên chóp mũi cô, phấn hoa làm cô bị sặc, hắc xì một cái, sau đó cùng Cận Duệ cười rộ lên.

Cây đa phía sau bọn họ chính là nơi Trần Vũ say giấc ngàn thu.

Mơ hồ có thể nghe được tiếng đàn của trường học âm nhạc ở dưới chân núi, cẩn thận lắng nghe, bất ngờ lại là bài  《Đương phố nơi ngọn gió ở lại》.

Lê Tốc chẳng biết gì về âm nhạc, chỉ nghe ra đoạn đầu của bài này.

Cô còn tưởng đây là ảo giác của mình, vội quay đầu hỏi Cận Duệ: “Anh có nghe thấy không?”

“Nghe thấy.”

Hoa dại rực rỡ theo gió đong đưa.

Lê Tốc và Cận Duệ lẳng lặng nằm trên mặt cỏ.

Cô sợ Cận Duệ đau lòng, trước khi đến đây đã làm chuẩn bị, lén học hát từ trước, định hát cho Cận Duệ nghe.

Là một bài hát cũ xưa thời những năm đầu thập niên 80, 《Cô ấy nơi phương xa》.

Lời bài hát có nói ‘Cô ấy nơi phương xa, dường như đang nhờ gió chuyển lời cho tôi, chỉ cần tình nồng nàn không phai thì ngại chi những thăng trầm thay đổi. Cô ấy nơi phương xa, đã không thể quay về nhà nữa rồi, trong giấc mộng của tôi, vẫn luôn chỉ có cô ấy.”

Lê Tốc hát không hay, có mấy lần trật nhịp, nhưng sau khi nghe được, Cận Duệ đã ôm cô vào lòng, vỗ nhẹ vào lưng cô.

Cô cũng vươn tay ra, vỗ nhẹ vào lưng anh, lặng lẽ an ủi anh.

Bọn họ ở trên sườn núi rất lâu.

Lê Tốc nhớ lúc còn nhỏ, có một lần chơi trốn tìm với những đứa trẻ khác trong tòa nhà dành cho người thân của nhà máy cơ khí, Lê Tốc đã trốn vào một nơi mà cô nghĩ là rất bí ẩn.

Lần đó người phụ trách tìm chính là Cận Duệ, cô trốn trong ngăn tủ bị vứt bỏ ngoài hành lang lầu một của một gia đình, trốn rất lâu, rất lâu.

Cô cảm thấy chắc chắn Cận Duệ sẽ rất đau đầu nhức óc vì tìm vị trí của cô, chuẩn bị lén lút đi ra dọa anh một phen.

Nhưng cô vừa mới cẩn thận mở cửa tủ ra thì thấy Cận Duệ đang ngồi đối diện ngăn tủ cô đang trốn, trong tay cầm mấy cọng cỏ đuổi chó, đang đan thứ gì đó.

Nghe được tiếng mở cửa tủ của cô, anh ngước mắt lên: “Chịu đi ra rồi à?”

“Sao cậu tìm được tớ rồi mà không chịu nói, hại tớ trốn ở bên trong lâu như vậy!”

Ngày hôm đó Lê Tốc tức giận muốn chết, Cận Duệ dùng cỏ đuôi chó trong tay đan thành con thỏ và đưa đến trước mặt cô. Cô nhận lấy, nhưng vẫn chưa hoàn toàn nguôi giận.

Lúc ấy là mùa hè, bọn họ nhốn nháo một đường lên đến lầu 6, cả người đều là mồ hôi đi vào nhà Cận Duệ.

Dì Tiểu Vũ đang đánh đàn trong nhà, nghe tiếng bọn họ quay về thì cười đi ra: “Tiểu Duệ Duệ và Tiểu Tốc Tốc về rồi à? Trong tủ lạnh có kem đó.”

Hai đứa nhỏ vừa nghe nói đến kem đã không còn rảnh để giận dỗi gì nữa.

Lê Tốc nhớ đến đoạn chuyện cũ này, đá Cận Duệ đang nằm bên người cô một cái.

Chó!

Tìm được rồi mà không nói gì, làm cô trốn lâu như vậy!

Nhưng người bị đá không hỏi nguyên do, thế nhưng lại đưa một con thỏ được đan từ cỏ đuôi chó đến trước mặt cô.

Cũng giống hệt lúc còn nhỏ, màu xanh lục, nhỏ xinh, lông xù xù.

Từ nhỏ bọn họ đã sống bên cạnh nhau nhiều năm, thật sự có được sự ăn ý mà người khác không có.

“Sao anh không hỏi vì sao em lại đá anh?”

“Chắc là nhớ lại chuyện cũ nào đó chứ gì, là lần em mượn giường anh ngủ đó? Hay là lần chơi trốn tìm, anh tìm được em nhưng không nói?”

Cận Duệ ngẫm nghĩ một chút, bỗng bật cười: “Hay là chuyện tối hôm qua anh làm em khóc?”

Lê Tốc nhớ lại dáng vẻ khóc thút thít vô cùng mất mặt của mình hồi tối, lập tức nói sang chuyện khác: “Là lần chơi trốn tìm đó!”

Cận Duệ cười: “Không phải lần đó hết giận rồi sao, ăn nhiều kem như vậy mà.”

“Nhiều đâu mà nhiều, rõ ràng chúng ta ăn bằng nhau.”

“Không phải em ăn nửa hộp của anh à?”

“Nào có! Cận Duệ, anh nói lại xem? Lại nói nữa em sẽ đánh chết anh!”

“Không nói nữa.”

“Ai ăn nhiều?”

“Anh.”

Lê Tốc cầm con thỏ làm bằng cỏ đuôi chó trong tay, nói với Cận Duệ: “Làm sao bây giờ, em vẫn muốn ăn cua ngâm rượu.”

“Em bị dị ứng.”

“Nốt mẩn đỏ trên mặt đã biến mất rồi, em chỉ ăn một con thôi, chắc không có việc gì đâu nhỉ? Được không? Em muốn ăn cua ngâm rượu mà~~”

“Uống thuốc trị mẩn đỏ trước đã.”

Dì Tiểu Vũ, dì thấy sao?

Bọn con vẫn tốt như khi bọn con còn nhỏ, còn tốt hơn lúc còn nhỏ.

Sẽ mãi mãi luôn như vậy.

Dì yên tâm nhé.



Bởi vì lại ăn cua ngâm rượu, nên ngày thử váy cưới hôm đó, gương mặt của Lê Tốc ửng đỏ.

Thuốc trị mẩn đỏ chỉ trị những nốt mẩn nhỏ thôi, không thể ngăn cản làn da đỏ hồng của cô.

Nhưng vào một đêm trước ngày thử váy cưới, Lê Tốc đã ‘uy hiếp’ Cận Duệ, vậy nên cô không hề sợ hãi.

Lúc đó đạo diễn Tiểu Lê ngồi xếp bằng trên giường, ôm chiếc gối đầu trắng tinh của khách sạn, chỉ vào gương mặt của mình: “Cận Duệ, ngày mai lúc em thử váy cưới, anh tuyệt đối không được nói ra chữ ‘Xấu’. Anh phải biết rằng em mặc áo cưới là vì anh, em mặc bộ nào anh cũng phải nói đẹp. Sau đó ở lúc không có ai thì lén lút nói cho em biết bộ nào đẹp nhất, biết chưa?”

Cận Duệ làm dấu tay ‘OK’.

Đạo diễn Tiểu Lê cảm thấy Cận Duệ có chút qua quýt, lập tức nhíu mày, tiếp tục dặn dò: “Cũng không được giống mấy người đàn ông trong phim truyền hình đó, bạn gái đi ra khỏi phòng thử đồ là chỉ biết lắc đầu.”

Cận Duệ tiến tới hôn nhẹ lên chóp mũi của cô: “Không đâu, em mặc gì cũng đẹp cả.”

“Nếu em bảy tám chục tuổi, rụng hết răng rồi thì anh cũng sẽ cảm thấy em đẹp sao?”

“Đương nhiên rồi.”

“Thật luôn?”

Cận Duệ cười nói: “Không phải đã nói rồi sao, trong lòng anh, em đẹp nhất.”

Kết quả vào lúc thử váy cưới, điều khiến Lê Tốc phiền lòng không phải là chú rể mới bắt bẻ, mà là chú rể mới quá nhập vai.

Chị nhân viên giới thiệu cho Lê Tốc thử vài kiểu, Cận Duệ mặc một bộ vest màu trắng, ngồi trên ghế sô pha ở khu vực chờ, mỗi lần Lê Tốc bước ra, lúc anh ngước mắt nhìn lên, trong đôi mắt đều là sự thâm tình và chân thành ca ngợi: “Đẹp.”

Sau đó chị nhân viên cũng bật cười, nói với Lê Tốc: “Cô Lê, ông xã của cô thật sự rất yêu cô đó. Lúc anh ấy nhìn cô, trong mắt có ánh sáng.”

Lê Tốc còn tưởng rằng tối hôm qua cô uy hiếp quá mức, nhân lúc không có người khác, cô kéo váy dài đi đến trước mặt Cận Duệ, uống hết tách hồng trà anh đang cầm trên tay, nghiến răng nghiến lợi nhỏ giọng nói: “Anh nhập vai quá rồi đấy, như vậy em không chọn được, mấy cái vừa rồi cái nào xấu, mau nói cho em biết đi.”

“Thật sự không phải diễn.”

Cận Duệ rất nghiêm túc: “Mỗi bộ em thử đều đẹp cả.”

Sau đó Cận Duệ nhận một cuộc gọi, là Tào Kiệt gọi đến.

Tào Kiệt nói những người khác đang ở ngoài cửa tiệm áo cưới, bảo anh ra ngoài một chút.

Lúc Cận Duệ mặc bộ vest đi ra tiệm áo cưới, nụ cười vừa đùa giỡn với Lê Tốc vẫn còn trên gương mặt anh.

Vừa bước ra khỏi tiệm áo cưới, Tào Kiệt dẫn theo một đám bạn bè chờ ở bên ngoài, vừa thấy dáng vẻ mỉm cười của Cận Duệ đã huýt sáo ồn ào nói:

“Có vợ sắp cưới là khác hẳn ha?”

“Đúng thế, trước kia vẻ mặt của A Duệ luôn là lạnh lùng, rất hiếm khi cười.”

“Chậc chậc chậc, sao lại dịu dàng như vậy chứ?”

Cận Duệ khẽ cười một tiếng: “Sao ở đây hết vậy?”

“Còn không phải vì cậu sao, đợi mãi không thấy dẫn người đến cho bọn tớ xem.”

“Đúng vậy, tính kim ốc tàng kiều hả? Đã là ngày thứ ba đến Giang Thành rồi, còn không được gặp nữa thì thật sự không thích hợp đó.”

“Chị dâu đâu rồi?”

Đang nói thì cửa của tiệm áo cưới bị đẩy ra, tiếng chuông gió vang lên leng keng, một cô gái mặc váy cưới trắng tinh xách theo làn váy đi ra, trên mặt là nụ cười xinh đẹp: “Cận Duệ, anh…”

Thấy năm sáu người đàn ông đứng ở cửa, Lê Tốc ngẩn người.

Tào Kiệt và Hiểu Đông đều có mặt, Lê Tốc lập tức hiểu ra, những người ngoài cửa đều là bạn bè của Cận Duệ ở Giang Thành.

Cô bỗng có chút hồi hộp, không biết nên nói gì, đứng hình mất nửa giây, đưa gương mặt ửng đỏ vì dị ứng ra, hơi khom lưng với mấy người đàn ông kia: “Cận Duệ ở Giang Thành nhờ mọi người quan tâm chăm sóc…”

Một chàng trai vội vàng né tránh: “Ôi ôi ôi, chị dâu khách khí quá.”

Cận Duệ cười kéo cô lên: “Anh chăm sóc bọn họ nhiều hơn.”

Các chàng trai chen lấn trong tiệm áo cưới, Lê Tốc thử mấy bộ, bọn họ đều lấy cớ giống với Cận Duệ, đều thống nhất nói chị dâu mặc bộ nào cùng đẹp cả.

Lê Tốc không hề tin, lén lút hỏi Cận Duệ là có phải anh đe dọa bọn họ không?

Cận Duệ buồn cười hôn cô: “Không có.”

Dáng vẻ cô gái nhỏ tràn đầy vui vẻ đứng trước gương như vậy thì dù mặc cái gì cũng là đẹp nhất.

Nghe nói Lê Tốc muốn đi thuyền ngắm cảnh đêm của Giang Thành, Tào Kiệt, Hiểu Đông và các anh em khác đã đặt một chiếc du thuyền loại nhỏ, mời đầu bếp nấu món đặc sản của Giang Thành, mời Lê Tốc và Cận Duệ cùng bọn họ lên du thuyền nhỏ dùng bữa tối, bày tỏ sự chào đón với Lê Tốc.

Cảnh sắc của Giang Thành rất đẹp, hai bên đường treo đèn chiếu xuống nước.

Lê Tốc hất cằm, ngồi trên thuyền nghe mấy chàng trai mồm năm miệng mười khen ngợi Cận Duệ.

Bọn họ nói Cận Duệ giống như Thần Tài, cực kỳ nhạy bén với các tình tình thương mại, ban đầu bọn họ nghe theo Cận Duệ, đầu tư tiệm cà phê internet. Lúc kiếm được đầy thùng đầy bát không muốn thu lại thì đột nhiên Cận Duệ nói, muốn chuyển nhượng tiệm cà phê internet đang có lợi nhuận vô cùng tốt, đương nhiên các anh em không đồng ý, Tào Kiệt còn cãi nhau với anh. Nhưng sau đó bọn họ vẫn nghe theo Cận Duệ, lúc chuyển nhượng lợi nhuận, bọn họ nhận được một khoản phí chuyển nhượng rất khả quan, kết quả chưa đầy hai năm, tiệm cà phê internet ở Giang Thành đã bắt đầu xuống dốc.

“Chúng tôi từng có không ít đầu tư, đều là A Duệ bày mưu tính kế, đầu óc của cậu ấy thật sự rất tốt.”

Anh trai của Tào Kiệt cũng có ở đây, anh ta cười gọi Lê Tốc là ‘Em dâu’, nói: “Em dâu, em đi theo A Duệ, cậu ấy nhất định sẽ dùng hết sức đối tốt với em, chuyện này không cần bọn anh bốc phét thay cậu ấy, cậu ấy có thể làm được. Điều anh muốn nói chính là, A Duệ có thể có em, bọn anh đều mừng cho cậu ấy, nếu như có một ngày cậu ấy bắt nạt em, bọn anh chắc chắn sẽ không tha cho cậu ấy.”

Lúc đó Lê Tốc đang ngồi trên ghế sô pha của du thuyền, Cận Duệ ngồi trên tay vịn ghế sô pha, nghe anh trai của Tào Kiệt nói như vậy thì ngước mắt nhìn qua: “Anh, hai người bọn em nếu có ai bị bắt nạt, vậy cũng chỉ có thể là em thôi.”

Tào Kiệt uể oải tiếp lời: “Đúng vậy đó, ở nhà A Duệ là Bím Tóc nhỏ làm chủ gia đình.”

“Bên kia có pháo hoa.”

“Hôm nay là ngày mấy? Sao phóng pháo hoa?”

Cận Duệ ghé vào bên tai Lê Tốc, hỏi: “Lên boong tàu xem không?”

“Đi.”

Lê Tốc vừa vui vẻ vừa tự luyến kéo cánh tay của Cận Duệ: “Sao em vừa đến Giang Thành đã bắn pháo hoa rồi, chắc chắn là chào đón em đó.”

Cận Duệ lộ vẻ cưng chiều: “Đúng vậy.”

Hai người đi ra ngoài khoang thuyền, Hiểu Đông sâu kín cảm thán: “Mẹ nó, tớ thật sự rất muốn có vợ sắp cưới, tớ muốn kết hôn.”

Tào Kiệt trừng cậu ta một cái: “Tớ không muốn chắc?!”

Hiểu Đông vui vẻ nói: “Hay hai ta chắp vá với nhau?”

“Cút mẹ đi, biến thái.”

Gió đêm của Giang Thành mang theo chút ẩm ướt đặc biệt, Lê Tốc chống hàng rào chắn, nhìn pháo hoa ở nơi xa.

Cô đến từ Linh Thành giá lạnh, như là xuyên qua không gian để đến được một nơi đầy xuân sắc.

“Cận Duệ, Giang Thành thật đẹp.”

Người phía sau không đáp lại, Lê Tốc lập tức xoay người nhìn anh, lại đâm vào đôi mắt đầy suy tư và thâm tình của Cận Duệ.

Cô sửng sốt chớp mắt: “Anh nghĩ gì vậy?”

“Nghĩ còn hơn 6 tháng nữa mới đến đám cưới.”

“Sao? Anh định đổi ý hả?!”

Sao có thể đổi ý được, không biết trong đầu cô gái nhỏ đang chứa cái gì nữa.

Cận Duệ chưa từng sốt ruột trong chuyện gì cả, chỉ có hiện tại, anh đột nhiên có chút gấp không chờ được.

Ạn nói: “Không phải muốn đổi ý, là chờ không kịp, anh muốn kết hôn ngay lập tức.”

Bọn họ ở trên boong tàu, hôn nhau trong cơn gió đêm thẩm thấu lòng người.

Giữa chừng có một người bạn của Cận Duệ đẩy cửa khoang thuyền bước ra, nhìn thấy thì cười lớn nói: “Xin lỗi, xin lỗi nha, quấy rầy rồi, các cậu tiếp tục đi.” Nói xong anh ta lập tức đóng chặt cửa lại.

Cánh cửa không ngăn được giọng nói to của người bạn kia, Lê Tốc và Cận Duệ đều nghe thấy người nọ lớn tiếng nói: “Tuyệt đối không được đi ra ngoài, bọn họ đang hôn nhau!!!”

Lê Tốc có chút ngại ngùng, vùi mặt vào lòng Cận Duệ, nắm tay đánh anh: “Đều tại anh.”

Nhưng Cận Duệ lại nói, anh yêu em.

Rất nhiều năm sau, Lê Tốc lật lại đoạn nhật ký đó.

Dù lối hành văn của cô không tốt lắm, nhưng cô vẫn có thể đọc ra sự ngọt ngào bên trong.

Khi đó Lê Tốc đã hơn 30 tuổi, cô ngồi trên sô pha trong nhà, nâng sổ nhật ký lên hỏi Cận Duệ: “Cận Duệ, anh nói xem, bây giờ anh còn yêu em như lúc chưa kết hôn không?”

Cận Duệ buông bỏ công việc trong tay, hôn lên trán cô: “Hiện tại càng yêu hơn.”

- Hoàn Toàn Văn-

Bình luận

Truyện đang đọc