MỘC CŨNG CÓ ĐÀO HOA

Chuyển ngữ: Yunchan

Đào Mộc nằm chôn mình trong đống cỏ dại hệt như xác chết, đắp lên mặt một chiếc khăn lụa, Ngưu Quỳnh thì tựa nghiêng vào thành xe, đội trên đầu chiếc nón rách, thong thả nhàn nhã ngồi trên xe bò, kẽo cà kẽo kẹt nhắm về hướng thịnh đô.

Tên yêu đáng băm đáng chém đó quả nhiên không thèm tới cứu nàng, Ngưu Quỳnh dùng la bàn tính ra hắn đang trốn ở hướng Tây, nên quyết định lên đường đuổi theo. Đào Mộc là một nàng yêu độ lượng bát ái, đối với hành động lật lọng của cá yêu chẳng có tức giận gì, cùng lắm chỉ oán thầm thôi, chưa đến mức phải tìm tới tận cửa trả thù. Cho nên ban đầu nàng đã thẳng thắng khước từ cuộc hành trình này, thế mà Ngưu Quỳnh lại nhẹ nhàng đáp lại nàng một câu: "Ngươi muốn tự đi hay để ta lôi đi?"

Đào Mộc tức tốc thay đổi ý định, mấy hôm nay Ngưu Quỳnh cứ truy cùng hỏi tận, bảo rằng phải làm sao thì nàng mới yêu mình, nàng bị ép khô tới điên tiết, rống lên: "Trừ phi ngươi bỏ được miếng thịt thừa trên người ta, để ta trở thành người bình thường!"

Hắn vỗ tay mừng rỡ: "Không thành vấn đề."

Sau đó vào nhà xách kéo ra.

Đào Mộc sợ chọc giận hắn rồi lại bị xén một đao thật, thành ra từ đó trở đi đã biết điều hơn rất nhiều, nói chuyện với hắn cũng biết lựa lời hơn.

Dọc đường đi hai người sống với nhau khá là yên ổn, thậm chí có thể nói là khá vui. Phần lớn thời gian Ngưu Quỳnh đều cầm sách nghiên cứu, lâu lâu sẽ quay qua hỏi nàng một câu, có khát không? Có mệt không? Có muốn nghỉ ngơi không? Có cần che nắng không?

Đào mộc không quen chút nào, nhưng lại thấy kiểu ân cần này của hắn khá là tiện lợi, dần dần cũng thấy tò mò với thái độ hiếu học đột nhiên bộc phát của hắn, tính lân la lại gần ngó thử xem hắn đọc sách gì, nhưng lại bị hắn đề phòng như lang sói.

Đọc loại sách gì mà sợ người ta biết? Nhất là người mình thích biết? Câu trả lời chính là Xuân Cung Đồ!

Đào Mộc rất chi hài lòng với kết luận này của mình, khi nghía sang cái mặt đỏ bừng của hắn thì càng chắc chắn hơn.

Xe bò lắc lư kẽo kẹt suốt năm ngày rồi rốt cuộc cũng lắc đến thịnh đô, ở cổng thành có thị vệ canh gác, Đào Mộc đang ngủ mơ màng thì chợt nghe có người hỏi: "Trên xe chở gì?"

Vừa định ngồi dậy thì lại nghe giọng bình thản của Ngưu Quỳnh vang lên: "Là nương tử của ta, trên đường mắc phải bệnh hiểm nghèo, xác cứng nhiều ngày rồi."

Thị vệ lập tức lùi lại mấy bước, giọng ghê tởm: "Đi mau đi mau..."

Đào Mộc cắn răng chịu đựng, đợi vào trong thành rồi thì chồm phắt khỏi đống cỏ, vừa muốn há mồm chất vấn thì lại đụng ngay ánh mắt thản nhiên của hắn, thế là bao nhiêu lời mắng mỏ đều mắc nghẹn trong cổ, ánh mắt đó rành rành là muốn khiêu khích nàng, nàng không phải đồ ngốc, còn lâu mới mắc lừa.

Ngưu Quỳnh thấy nàng mới đó còn nổi giận đùng đùng, vậy mà chớp mắt cái đã xụi lơ, mắt hắn ánh lên vẻ nghi ngờ, liếc qua sách một cái, càng khó hiểu hơn.

Thịnh đô phồn hoa tấp nập, nhộn nhịp vô cùng, Đào Mộc lần đầu tới vùng này nên nhìn cái gì cũng lạ, nàng nhảy xuống xe đi men theo vệ đường, vừa đi vừa ngó nghiêng ngó ngửa, khi ngó trúng sạp bán đồ chơi bằng đường thì không nhịn nổi cơn thèm.

Chủ sạp thấy nàng cứ ngập ngừng mãi mà không bước lên, bèn rút một cây to nhất đưa qua, sau đó nói với Ngưu Quỳnh sau lưng nàng: "Công tử, mua cho phu nhân một cái đi."

Ngưu Quỳnh chẳng buồn suy nghĩ: "Không có tiền."

Chủ sạp sững người ra, Đào Mộc thì hóa đá.

Sau đó dưới ánh mắt vô vàng tiếc nuối của Đào Mộc, chủ sạp bèn chậm rãi từ tốn rút hình nhân bằng đường về.

Ngưu Quỳnh nhảy lên xe bò, mặt đầy chính khí: "Ta đi mua bánh bao, ngươi ăn mấy cái?"

Đào Mộc: "..."

Thịnh đô thứ gì cũng tốt, nhưng bị ở chỗ đông đúc nhiều người, khách điếm cung không đủ cầu, hai người họ đi mãi tới tối muộn mà không tìm được chỗ ở, nên buộc lòng phải tới ngôi miếu đổ ở ngoại ô.

Ngôi miếu này tuổi đời có vẻ đã xưa lắm rồi, bề ngoài đổ nát hoang tàn, trên hương án bám đầy bụi bặm, Ngưu Quỳnh vừa vào đã chiếm ngay cho mình cái bàn duy nhất, chỉ vào đống rơm dưới đất cho Đào Mộc, sau đó ngủ khò.

Đào Mộc đã quen với cái thói ích kỷ này của hắn, nên tự động nằm co trong đống rơm tính đi vào mộng đẹp, nhưng đúng lúc này nàng đột nhiên ngửi được khí tức quen thuộc, nhất thời cơn buồn ngủ đều biến sạch trơn, lặng lẽ chuồn ra ngoài.

Trời bên ngoài tối đen đặc quánh giơ tay chẳng thấy được ngón nào, Đào Mộc cong eo mò mẫm chừng một khắc, rốt cuộc cũng phát hiện bóng đen đứng trước một ngôi mộ trơ trọi ở cuối mảnh đất hoang.

Má ơi, đây là Ly Hằng mà nàng biết sao?

Đào Mộc nghĩ là mình hoa mắt rồi, bèn ra sức dụi mắt mấy lần, bàng hoàng nhìn công tử văn nhã môi hồng răng trắng mặt như quan ngọc trước mắt: "Ly Hằng, ngươi dốc hết vốn rồi hả?"

"Hề hề, có hối hận chưa?" Hắn đắc ý quay một vòng: "Không kịp rồi, bây giờ ta chọn lựa kĩ lắm, yêu theo đuổi ta xếp hàng tới tận chân núi Chiêu Diêu cũng chưa hết nữa là, có điều nể tình ngươi là thanh mai trúc mã của ta, muốn ta đặc cách xếp vào đội cũng được."

"Kỹ thuật chỉnh dung của Ly Lực yêu quả nhiên điệu nghệ." Đào Mộc khen từ tận đáy lòng: "Tiền ngươi bỏ ra đáng lắm."

Ly Hằng thấy nàng bị phong thái của mình đốn ngã thì càng khoái chí hơn, cười thần bí: "Không tốn một xu nào."

"Có chuyện tốt thế sao?" Đào Mộc ngạc nhiên ra mặt.

"Ờ, ngươi có từng nghe Thất Miểu Ngư công tử chưa?"

Đào Mộc cắn răng: "Như sấm bên tai."

"Chắc ngươi cũng biết rồi, chính hắn là kẻ soán ngôi đầu trên bảng xếp hạng của ngươi mà." Ly Hằng sục sôi căm phẫn: "Ban đầu ta định đi tìm người xử hắn một trận, để hắn nhớ đời mà tự động rút lui, không ngờ lại chó ngáp phải ruồi, thó được bí mật của hắn."

"Bí mật gì?" Lòng hóng chuyện của Đào Mộc trỗi dậy, vội xít lại gần: "Nói nghe chút đi."

"Ngươi biết tại sao tác phẩm nào hắn cũng viết hay thế không?" Ly Hằng tìm một hòn đá ngồi xuống, kín đáo thả bom, sau đó mới nói tiếp: "Vì những chuyện đó đều do hắn đích thân trải qua."

"Trung bình ba tháng hắn sẽ cho ra một quyển, hơn nữa tuổi tác của nhân vật chênh nhau rất nhiều, sao là sự thật được." Đào Mộc không tin: "Trừ khi hắn có ba đầu sáu tay, hơn nữa có thể tự do vượt thời gian."

"Ngươi không tin cũng thường thôi, nếu không thấy thứ đó thì ta cũng không tin đâu." Nét mặt của Ly Hằng đổi sang hướng quái dị: "Ngươi có biết loại thuật pháp có thể hấp thu trí nhớ của người khác không?"

Đào Mộc là một nàng yêu có kiến thức, nghe thế thì biến sắc: "Loại thuật pháp âm hận này không phải đã thất truyền rồi sao? Hắn biết dùng nó bằng cách nào?"

Ly Hằng nhún vai: "Ta cũng không biết, nhưng quả thực ta đã tận mắt nhìn thấy."

Đào Mộc nhớ lại câu Ngưu Quỳnh từng mắng mình, hóa ra không phải hắn cố tình bôi đen cá yêu. Thuật pháp nhiếp hồn vốn có từ thời thượng cổ, hồn phách của kẻ bị lấy mất ký ức còn chẳng bằng cô hồn dã quỷ, vừa không vào được điện U Minh, vừa không chống lại được khí hồng trần, đời đời kiếp kiếp không thể phục sinh, tan rã như tro bụi phiêu bạt lênh đênh ở phàm trần, mãi đến khi tan thành mây khói. Chưa kể quá trình bị lấy mất ký ức hết sức thống khổ, có thể sánh ngang với trải qua mười tám tầng luyện ngục. Vào vạn năm trước, Yêu vương từng dùng thuật pháp này hãm hại một Thần nữ luân hồi lịch luyện, khiến Thần giới nổi cơn thịnh nộ, khơi lên một trận đại chiến. Yêu vương bị giết, Yêu giới tới nay phải sống trong điêu linh lụi tàn, thuật pháp kia cũng thất truyền từ đó.

Đào Mộc cho rằng kẻ dùng thủ đoạn này để đoạt lấy vinh quang quả là phường đáng khinh, rồi ngẫm lại mình từng cùng chung hoạn nạn với hắn, dù chưa tới mức thân tình nhưng cũng từng đàm đạo suốt đêm dài, thế là nàng lại đâm ra khinh bỉ chính mình.

Ly Hằng chờ nàng tiêu hóa được tin này thì mới nói tiếp bằng giọng đều đều: "Hắn có trong tay nhiều ký ức chân thật như vậy, viết ra mấy câu chuyện phong phú sinh động thì có khó khăn gì. Hắn làm mọi thứ đều là vì vinh quang cả thôi, để thỏa mãn lòng tham hư vinh của mình, dĩ nhiên sẽ sợ bị người ngoài biết mình giở thủ đoạn mới có được thành tựu như ngày hôm nay, thành ra..."

Đào Mộc tiếp lời hắn: "Thành ra hắn mua chuộc ngươi, ngươi được hắn tặng cho cơ thể, nên quyết định cùng hội cùng thuyền với hắn chứ gì. Ly Hằng, ngươi làm ta quá thất vọng."

"Ầy, ta cũng hết cách rồi mà." Ly Hằng ra vẻ khó xử: "Lễ vật hắn đưa tới quá hợp ý ta, hơn nữa chúng ta là đồng loại, vốn sinh cùng một cội, sao lại nỡ nồi da sáo thịt chứ, hầy, chả biết câu này có đúng không nữa, là hắn dạy ta đó, ta nhớ được chứng tỏ ta cũng có năng khiếu lắm."

Đào Mộc che trán: "Ngươi là cá Hoành Công*, hắn là cá mực, dù hai ngươi đều là... được rồi, đều là cá, nhưng ngươi làm vậy sớm muộn gì cũng gây ra chuyện thôi, ta biết gần đây có một đạo sĩ đang truy đuổi hắn ráo riết lắm, ngươi cẩn thận chút đi, đừng để bị dính vào."

*Loài cá trong thần thoại Trung Quốc.

"Ngươi nói cái tên đi cạnh ngươi đó à?" Ly Hằng cười rất chi khả ố: "Ta đã lén theo dõi mấy hôm rồi, được đó Đào Mộc, làm ta phải nhìn ngươi bằng con mắt khác, dám đi chung với khắc tinh, ta đang thấy lo cho con đường phía trước của ngươi đây."

Đào Mộc lại che trán tiếp: "Tóm lại hắn rất lợi hại, ngươi không phải đối thủ của hắn đâu, nên nhanh nhanh về núi trú ẩn đi."

"Dĩ nhiên là ta phải về, còn cả đoàn mỹ yêu đang chờ ta về sủng ái kia kìa, nào có thời gian ở lại phàm trần nhơ bẩn này chứ." Ly Hằng phủi phủi ống tay áo: "Ta vội tới đây là cho ngươi ngắm một chút thôi, để ngươi kinh diễm, giờ ngươi đổ rồi thì ta cũng an tâm."

Đào Mộc bịt mũi: "Nếu ngươi có thể nhịn không thả bom trong một khắc thì nói không chừng ta sẽ thất điên bát đảo vì ngươi cũng nên, nhưng mà... mới có bấy lâu mà ngươi đã thả tới bảy tám lần rồi, tuy hành động rất kín đáo nhưng mùi thì cực chân thật!"

"Đây là khí cương dương của nam nhân, ngươi ngửi nhiều là quen thôi..." Ly Hằng nói giữa chừng thì bốc hơi mất dạng.

Đào Mộc giật thót, run run quay đầu lại, quả nhiên thấy Ngưu Quỳnh đang nhìn mình chằm chằm.

"Sao, sao ngươi lại tới đây?" Đào Mộc cười khan: "Chẳng lẽ cũng không ngủ được?"

"Ngươi không ngủ được nên ra nghĩa địa tản bộ à?" Ngưu Quỳnh không đáp mà hỏi ngược lại: "Lẽ nào ngươi có người quen ở đây?"

Đào Mộc nuốt ực nước bọt: "Ta, ta lạc đường, mà thôi, may mà ngươi tới rồi, ngươi quả nhiên là ngọn đèn soi đường cho ta."

Ngưu Quỳnh nhìn nàng khinh bỉ, đoạn thở dài thườn thượt: "Con đường phía trước gian khổ, biết đâu là điểm tận cùng."

Giằng co mất cả đêm, Đào Mộc vừa về miếu, ngã đầu xuống đất là ngủ ngay. Ngưu Quỳnh vừa rồi đã ngủ một giấc nên giờ lại khá tỉnh táo, bèn suy nghĩ về đại sự lịch kiếp của mình, nghĩ tới nhức cả đầu, cuối cùng phải cố nhịn ngồi xuống bên cạnh Đào Mộc, muốn khơi lên chút cảm tình với gương mặt này.

Công bằng mà nói thì vẻ ngoài của Đào Mộc rất đẹp, ở phàm trần này phải gọi là đứng hạng nhất nhì, không phụ lòng danh hiệu Đào Hoa tinh, và cũng là nữ tử xinh nhất mà Ngưu Quỳnh nhìn thấy từ trước tới nay. Dung mạo này dù nhìn kiểu gì cũng hại nước hại dân, bị Ti Mệnh kết duyên với hắn thật là phí của trời. Đó là suy nghĩ của Ngưu Quỳnh sau khi ngồi trầm tư mặc tưởng nửa nén hương.

Nửa nén hương sau hai mắt hắn nhắm lại, mặc niệm tâm pháp đạo gia. Cùng lúc đó Đào Mộc bỗng vặn mình thành một tư thế hết sức kỳ dị, ngón tay nhét vào lỗ mũi, răng mài vào nhau nghe ken két, nước miếng chảy ướt cả mặt đất.

Hôm sau, Đào Mộc nhập nhèm thức dậy trong ánh nắng ban mai, rồi lại hú hồn phát hiện Ngưu Quỳnh đang nhìn mình lom lom với ánh mắt ân cần tới phát dị, nàng sợ tới nỗi búng hết cả người lên, trong đầu loạn xà ngầu bao nhiêu là âm thanh.

Gì thế này? Hắn nhìn cái gì? Lẽ nào nhìn mình như vậy suốt cả đêm? Có bệnh rồi! Mình nên ứng phó kiểu gì đây? Nhút nhát thẹn thùng à? Quá lộ liễu! Nhiệt tình đáp lại à? Lắc đầu, không được không được! Hay chỉ trích khinh bỉ? Hình như không dám...

Đào Mộc bội phục khả năng lấy lại bình tĩnh chỉ trong nháy mắt của mình, thật ra là giả bộ bình tĩnh.

Địch bất động ta bất động. Đào Mộc niệm câu châm ngôn đối nhân xử thế này trong lòng một lần, rồi đáp trả lại hắn bằng ánh mắt tương tự.

Ánh mắt hai người giao nhau giữa không trung, ác đấu một phen, Đào Mộc lao tâm lao lực, chiến đấu càng khốc liệt hơn.

Rồi đúng lúc này một cô nương xinh đẹp bước vào.

Bình luận

Truyện đang đọc