MỘC TIÊN TRUYỆN


Ninh Hinh và Ninh Ý vô cùng thích thú theo dõi cuộc đấu giá về sau, họ cũng không để sự tình vừa xảy ra ảnh hưởng đến tâm tình của mình.Ninh Hinh như vậy là vì nàng đã trải qua chuyện này quá nhiều nên tâm lý đã được rèn luyện rất tốt, còn Ninh Ý, mặc kệ là gặp cái sự tình gì mất hứng, chỉ cần có việc khác khiến hắn chú ý hắn liền quên đi.Ninh Hạo nhìn tỷ đệ Ninh Hinh, sắc mặt có chút khó hiểu."Vật phẩm đấu giá tiếp theo là ba hạt giống thu được từ động phủ của Cổ tu sĩ.

Đa Bảo các không thể giám định nó thuộc loại hạt giống linh thực nào, nhưng có thể chắc chắn rằng chúng có chỗ hiếm.

Giá khởi điểm là 100 linh thạch trung phẩm, có thể tùy ý tăng giá."Khi người đấu giá lấy hạt giống ra, vẻ mặt Ninh Hinh thay đổi, một âm thanh thúc giục nàng, nhất định phải lấy được nó, loại cảm giác này giống với mỗi lần nàng thấy linh thực trân quý sau phố, hạt giống này khẳng định rất quý."Một trăm mười linh thạch trung phẩm".


.

."Hai trăm linh thạch trung phẩm"Giá dần dần tăng lên ba trăm linh thạch trung phẩm, giá tăng cũng không nhiều nữa, Ninh Hinh nói: “Ba trăm mười linh thạch trung phẩm.” Mục gia tựa hồ đang để ý đến Ninh Hinh, họ cũng không thấy kỳ lạ, mọi người đều biết nàng thích một số loại linh thực kỳ quái.“Ba trăm năm mươi linh thạch trung phẩm” đấu giá một phòng riêng trên tầng ba ra giá.“Ba trăm sáu mươi linh thạch trung phẩm” Ninh Hinh tiếp tục theo giá.Khi đấu giá đạt tới 600 linh thạch trung phẩm, chỉ còn lại Ninh Hinh và một người ở phòng riêng khác ở tầng ba đấu giá.Tộc trưởng Mục Khiêm không hề nói gì về việc Ninh Hinh ra giá, Ninh Hinh và người trong phòng riêng tầng ba tiếp tục ra giá.Khi giá đạt tới một ngàn linh thạch trung phẩm, Ninh Nguyệt nói: "Nhị tỷ, ta ngay cả loại giống này là cái gì cũng không biết, tốn nhiều linh thạch như vậy cũng không đáng." "“Ta không dùng linh thạch của ngươi, sao ngươi lại cảm thấy khó chịu?” Ninh Hinh tức giận nói."Vậy cũng là dùng của phụ thân." Ninh Hạo nói.“Đại bá, người cho ta linh thạch được không?”“Nha đầu cứ ra giá đi, ta lấy cho ngươi.” Mấy vị trưởng bối đang ngồi cũng biết La Tĩnh nhất định đã cầm linh thạch đưa cho hai tỷ đệ bọn họ rồi, nhìn Ninh Hinh bỏ ra 5000 linh thạch trung phẩm để mua cho đệ đệ Pháp khí đao cực phẩm trước đó một chút cũng không đau lòng là biết, có lẽ chỉ có tỷ đệ Ninh Nguyệt mới cho rằng nàng dùng linh thạch của Mục Dương.“Đạo hữu phòng Thiên số 3, các trưởng lão trong tộc thích sưu tầm các loại Linh thực, kính xin đạo hữu giúp ta, Hàn mỗ rất cảm kích." Họ Hàn? Đến từ Hàn gia, một trong ngũ đại gia tộc?"Thật xin lỗi, ta cũng rất thích hạt giống này, ta sợ không buông tay được." Ninh Hinh quả quyết từ chối, nhìn vỏ ngoài màu tím đen của hạt giống, loại hạt giống này rất hiếm thấy.

Ninh Hinh đoán có lẽ là Vạn Độ, hạt giống của loài hoa độc quỷ được nhắc đến trong VẶn Độc kinh, có độc tính rất cao, độc tính của nó không chỉ có hại cho người tu luyện mà ngay cả ma tu cũng không thể chống lại được độc tính của nó.Loại linh thực này rất khó tìm thấy ở Nhạc Thiên giới, có lẽ chỉ được tìm thấy ở Hỏa Nhạc đại lục.


Một khi đã có cơ hội, không có đạo lý gì mà bỏ cuộc.

Hàn gia lấy về cũng không nuôi dưỡng được."Vậy thì chúng ta chỉ có thể trả giá cao nhất." Nam tu sĩ họ Hàn nói."Hàn gia ở bên kia, chúng ta làm vậy không tốt." Mục Ninh Hạo nói."Có cái gì không tốt? Người trả giá cao nhất sẽ nhận được.

Người bên kia cũng nói như vậy, ngươi lo lắng cái gì?" Mục Thủy Lam nói."Ninh Hạo chỉ là nghĩ Hàn gia dù sao cũng đến đây làm khách, chúng ta nên lấy lễ đối đãi với họ." Mục Ninh Nguyệt nói với tộc trưởng Mục Khiêm, như đang giải thích cho Mục Ninh Hạo."Ta đấu giá với họ tại hội đấu giá, vậy là không phải phép? Ngươi bình thường không phải sĩ diện cãi láo sao.” Ninh Hinh mỉa mai nói.“Người bên kia đã nói là mua cho trưởng bối trong nhà, ngươi nhường thì có làm sao?”“Ngươi cũng hay thật, vừa rồi áo choàng tằm ngọc bích, sao chưa thấy ngươi nhường? Đối với người ngoài thì lại rất hào phóng nhỉ? Ra vẻ.”“Ninh Hinh, đừng nói chuyện quá mực.” Mục Dương có chút tức giận nói, hai người này thế não cũng cãi cho được.Bởi vì đang cạnh tranh, Ninh Hinh không thèm tranh cãi với Mục Dương, ba hạt giống cuối cùng được đấu giá tới 2000 linh thạch trung phẩm, có lẽ bởi vì lời thề không bỏ cuộc của Ninh Hinh nên Hàn gia đã từ bỏ việc đấu giá.Khi ba hạt giống đến tay Ninh Hinh nàng vô cùng vui mừng, bởi vì nàng tu luyện Thanh Mộc quyết nên giai đoạn đầu tu luyện sát thương không cao, bây giờ có loại hạt giống này, nàng trở về làm vài cái lặt vặt, sau khi trồng xong có thể trực tiếp sử dụng làm vũ khí sau này."Chỉ là ba hạt giống gì không biết, ngươi tiêu phí hai ngàn linh thạch trung phẩm, thật sự là lãng phí." Mục Ninh Hạo trầm giọng nói."Mục Ninh Hạo, ngươi có bản lĩnh thì cứ nói lớn lên.


Nói nhỏ vào đó để làm gì? Tỷ tỷ ta tiêu bao nhiêu linh thạch không phải chuyện của ngươi.

Ngươi cho rằng ai cũng giống ngươi sao? Tất cả đều dựa vào phụ thân, tỷ của ta đã sớm kiếm được linh thạch, chúng ta tự tiêu của chính mình, ngươi có ý kiến gì?” Ninh Ý lớn tiếng nói.Người trong Mục phủ đều biết tỷ đệ Ninh Hinh thường xuyên đi ra ngõ sau, nhưng phần lớn đều cho rằng bọn họ chỉ là trẻ con chơi đùa, không biết bọn họ còn dựng quán ven đường để kiếm linh thạch."Ai biết ngươi nói có phải là sự thật hay không?" Mục Ninh Hạo cũng lớn tiếng trả lời."Ta có thể chứng minh điều đó, bởi vì ta thường xuyên đi đến.

Đừng nghĩ ngươi không làm được thì người khác cũng không." Mục Thủy Lam mỉa mai nói với Ninh Hạo."Này này, các ngươi còn không muốn xem đấu giá sao? Các trưởng lão đang xem, im lặng đi." Thấy tình thế không ổn, Mục Ninh Vũ vội vàng nói, hắn thật sự phục cái đám này rồi, chỉ là chuyện nhỏ thôi, còn có thể gây ồn ào.Sau đó đấu giá không ai lên tiếng, cả phòng riêng có chút yên tĩnh, cuối cùng tộc trưởng và đại bá lấy một hai món, Thủy Lam cũng lấy một vài thứ.


Mọi người đều rất vui vẻ."Được rồi, chúng ta trở về đi." Tộc trưởng nói.“Ta trực tiếp trở về Phủ Thành chủ, Ninh Vũ, ngươi trở về Mục phủ hay là?”“Ta sẽ trở về Phủ Thành chủ, đã lâu rồi không gặp hai ca ca, rất nhớ họ.""Vậy chúng ta tách nhau thôi."Cả đoán người tạm biệt đi ra.Trở lại Mục phủ, Ninh Hinh thấy Mục Dương hình như lại đi đến Như Ý uyển cùng tỷ đệ Ninh Nguyệt: “Phụ thân, người đợi ở đó là có việc gì sao?”  "Không việc gì, làm sao vậy?" Mục Dương có chút kinh ngạc trước sự chủ động của Ninh Hinh.”“Ta muốn nói với người vài lời.”“Các ngươi về trước đi, phụ thân đến sau.”“Không có việc gì, phụ thân, ta và Ninh Hạo đều không việc gì, chúng ta đợi người."“Vậy được rồi, Ninh Hinh muốn nói chuyện gì?”Nhìn Mục Dương cũng không kêu tỷ đệ Ninh Nguyệt né đi, nên Ninh Hinh cũng không còn cố kỵ: “Phụ thân, vừa rồi tại hội đấu giá người nói ta quá mực.”“Như thế nào, ta là phụ thân ngươi...”“Có thể để ta nói xong không? Ta đã biết từ lâu ta và Ninh Ý không thể so sánh được với đám người Ninh Nguyệt trong lòng người, hơn nữa ta cũng biết, vị trí của bọn họ trong lòng ngươi còn quan trọng hơn vị trí của chúng ta rất nhiều.” Ninh Hinh ngăn cản lời Mục Dương muốn nói và tiếp tục:"Ta đã từng cảm thấy rất bất bình, nhưng về sau gặp mãi thành thói quen rồi.

Hôm nay ta cũng không muốn tìm người phàn nàn, ta chỉ muốn nói, quan hệ giữa ta và Ninh Nguyệt người cũng thấy, mâu thuẫn thường xuyên xảy ra, vì vậy sau này khi gặp phải chuyện như vậy xin người đừng can thiệp.

Suy cho cùng, chúng ta đều lớn và có thể tự lo liệu việc của mình mà, phải không?”“Bởi vì người vốn luôn thiên vị nên chưa bao giờ thấy rõ bản chất của sự việc, cũng có thể tính cách ta là vậy, gặp bất công sẽ phản kháng cho nên khó tránh xung đột, nương nói ta hãy thân cận cùng người ở chung, ta cũng rất muốn, cho nên phụ thân, ta không cầu ngươi đối đãi công bằng, chỉ cầu người làm như không thấy, được không?”Mục Dương nghe xong lời nữ nhi nói mà trực tiếp ngẩn người.Không nghe thấy Mục Dương trả lời, Ninh Hinh trong chốc lát liền kéo Ninh Ý rời đi.“Tỷ tỷ, người không cần khó chiu, phụ thân không thương chúng ta, vậy chúng ta cũng không thương hắn là được.”“Đệ có thể không thương hắn sao?”“Hắn không thương ta, ta đơn nhiên cũng không thèm thương hắn.”.


Bình luận

Truyện đang đọc