MỖI NGÀY NHẤT ĐỊNH PHẢI HÔN MỘT CÁI

Edit: Động Bàng Geii

..o0o..

Buổi phỏng vấn của hội học sinh W đại và xã đoàn đều cực kì nghiêm khắc, càng là ngành được ưa thích thì lại càng phiền phức, được chia là sơ tuyển và tuyển chọn đợt hai, ở tuyển chọn đợt hai càng áp lực hơn vì bị chia ra làm nhiều loại. Mỗi giảng đường đều có một hàng người xếp dài, thoạt nhìn rất hoành tráng.

Sáng nay khi Chu Tử Chu tỉnh dậy, Kiều Lưu còn đang trùm chăn ngủ, Lâm Lương thì hôm qua thức trắng đêm cày game, lúc này cũng nằm lỳ ở trên giường ngáy o o.

Chu Tử Chu rón rén mặc quần áo, cầm lấy tài liệu và cặp chuẩn bị đẩy cửa ra ngoài, bỗng nhiên như như tới cái gì đó, bước chân dừng lại, lặng lẽ bò lại về giường.

Giường sắt có chút vang, cậu phải rất cẩn thận mới không gây ra tiếng động, bước từng bước phải nói có bao nhiêu nhẫn nại.

Cậu từ chỗ thang cuốn nhẹ nhàng đem chăn của Kiều Lưu xốc lên một chút.

Kiều Lưu trong chăn ngủ rất say, lông mi dài đen kịt, lúc yên tĩnh hoàn toàn không hề lộ ra khí chất ương ngạnh kia, trái lại còn tựa như một đứa con nít ngây ngô, tay còn nắm chặt thành quả đấm để ở bên mép miệng, tay còn lại nắm chặt gối. Gương mặt tuấn tú có chút say giấc mà ửng hổng, hẳn là do chăn quá dày nên bị ngộp. Kiều Lưu tại sao lại cứ thích trùm đầu ngủ nhỉ, không sợ ngộp chết à?

Chu Tử Chu sợ cả ngày hôm nay đều ở bên ngoài, không kịp chạm vào Kiều Lưu, cho nên thừa dịp Kiều Lưu còn chưa tỉnh ngủ, nhanh chóng sờ một chút. Động tác của cậu rất nhẹ nhàng, người say giấc căn bản không phát hiện được.

Cậu nín thở, duỗi đầu ngón tay ra, nhẹ nhàng đặt trên trán của Kiều Lưu.

Buổi sáng sáu giờ, trời còn chưa sáng hoàn toàn, không khí cũng rất mỏng manh, ngoài cửa sổ gió thổi lá cây xào xạc, sát vách phòng ngủ có tiếng nước nhỏ giọt do khoá không kỹ, giọt nước nhỏ lên gạch sứ.

Bầu không khí yên tĩnh cực kì, tiếng thở của Kiều Lưu cũng rất cạn, tựa như muỗi kêu mà quét qua tai Chu Tử Chu.

Một lát sau, Chu Tử Chu rón rén đắp chăn lại cho Kiều Lưu, tiện tay nhét dưới cằm Kiều Lưu, sau đó lặng lẽ bò xuống giường, tựa như một con mèo nhanh nhẹn, làm xong hết mà thần không hay quỷ cũng không biết.

Cậu đeo cặp lên ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại, vì tránh cho phát ra tiếng vang, cậu không có khoá lại.

Đợi cho cậu đi rồi, Kiều Lưu dùng tay ở bên gối bưng kín mặt, bên tai đỏ tới lợi hại.

Lại qua mấy phút, liền nhịn không được đem gối ôm vào trong ngực, cuộn mình lăn một vòng trong chăn.

Chu Tử Chu đi tới hoa viên trường rồi, cậu mới cân nhắc một chút, khuyết điểm hiện tại của cậu chính là không giỏi nói chuyện, vừa căng thẳng liền nói lắp, EQ cũng không cao. Lựa chọn vào bộ ngoại giao của hội học sinh ít ra còn có thể khắc phục được điểm này.

Kiều Lưu và Lâm Hoắc Nhiên đều dự định đi xã đoàn, bọn họ không lo phỏng vấn, cho nên ngủ một giấc tới chiều cũng không sao. Dạng như bọn họ mà gia nhập xã đoàn, chỉ có thể nói là do hứng thú nhất thời, mà Chu Tử Chu lại khác, nhất định phải vì tương lai mà cân nhắc, tuy rằng có vẻ là vì việc tư, thế nhưng cũng không còn cách nào khác.

Còn chưa đi tới nơi phỏng vấn, điện thoại trong túi đã vang lên, là Lý Tiểu Phỉ gọi tới: “Tử Chu, cậu tới đâu rồi? Không phải đã nói là cùng nhau phỏng vấn chung một đợt sao? Tụi tôi đã xếp hàng xong hết rồi, cậu nhanh một chút.”

Lý Tiểu Phỉ cũng có tính toán gia nhập hội học sinh, cho nên mấy ngày trước đã nói Chu Tử Chu cùng nhau phỏng vấn chung đợt.

Hắn nhìn thấy Chu Tử Chu lúc thường ngơ ngơ ngác ngác, mặc đồ quê mùa, tuy rằng xài máy tính đắt tiền và ví hàng hiệu, thế nhưng trọng điểm là ở chứ ‘Quê’, cho nên có cậu đi phỏng vấn chung có thể khiến hắn tự tin lên không ít.

Cũng không sợ Chu Tử Chu cướp đi ánh hào quang. Nếu lúc đó được xếp chung nhóm, còn có thể nâng cao cơ hội hắn lọt vào vòng trong.

Không giống như ba người còn lại trong phòng ngủ của hắn, rất biết ăn nói, cho nên Lý Tiểu Phỉ mới không dám rủ mấy người này đi phỏng vấn với mình.

“Tôi sắp tới rồi.” Chu Tử Chu nói: “Sáng nay có chút bận nên tới trễ, cậu ở đâu rồi?”

Lý Tiểu Phỉ báo tên phòng, để Chu Tử Chu nhanh chóng chạy tới.

Nơi phỏng vấn còn rất xa, Chu Tử Chu sợ bỏ lỡ thời gian, móc ra một ít tiền ngồi xe buýt của trường tới đó. Trước cửa phỏng vấn xếp thành một hàng rất dài, ít nhất cũng có mấy trăm người, hiển nhiên cái ngành này cực kì nổi tiếng.

Cậu từ xa đã nhìn thấy Lý Tiểu Phỉ và Phương Tình xếp ở cuối hàng. Lý Tiểu Phỉ là đang nhìn xung quanh, chắc chắn là đang tìm cậu, vì vậy vừa nói ‘Cho qua’ vừa chen vào.

Còn chưa kịp tới gần, Lý Tiểu Phỉ lại gọi tới cho cậu, thúc giục: “Còn chưa thấy cậu đâu hết! Cậu ở đâu hả?!”

Chu Tử Chu đi tới, vỗ vỗ vai hắn, nói: “Vừa nãy cậu quay đầu lại, tôi còn tưởng cậu thấy tôi rồi.”

Lý Tiểu Phỉ vừa nhìn thấy cậu, liền sửng sờ, căn bản là không nhận ra, đây là Chu Tử Chu sao?

Ngoại trừ trên mũi vẫn là cái gọng kín đen kia, thì còn chỗ nào giống Chu Tử Chu? Qủa thật là rất cao to đẹp trai, loè loè toả sáng, nói thay đổi thành người khác cũng không quá đáng.

Phương Tình cũng quay đầu nhìn lại, thấy Chu Tử Chu, hai mắt đều sáng rực, hưng phấn trực tiếp hỏi: “Tử Chu, hôm nay sao cậu đẹp trai vậy?” Hoàn toàn có thể đi tranh cử hotboy của trường luôn đó.

Chu Tử Chu bị khen đẹp trai, ngượng ngùng gãi đầu một cái, nhếch miệng nhưng lại không biết nói gì.

“Chu Tử Chu, cậu sao lại…” Lý Tiểu Phỉ phục hồi tình thần lại, sờ sờ áo sơ mi trên người cậu, lại nhéo một cái cúc áo trên ống tay áo cậu, a, là làm bằng bạc đó. Người này tại sao sau một đêm lại thông suốt được vậy, gu quần áo cũng tốt hẳn ra?

Thật sự là như biến thành một người khác.

“Nghe nói lần đầu tiên là phỏng vấn từng nhóm trước, sau đó sẽ loại dần dần.” Chu Tử Chu lấy ra tư liệu đã chuẩn bị sẵn, cậu là lần đầu tiên tham gia buổi phóng vấn có quy mô như vậy, cực kì căng thẳng, cũng không có chú ý tới ánh mắt khác thường của Lý Tiểu Phỉ.

Một nhóm gồm sáu người, Phương Tình được xếp ở nhóm trước liền đi vào, vừa vặn Chu Tử Chu và Lý Tiểu Phỉ cũng chung một nhóm. Lúc sắp bước vào, Lý Tiểu Phỉ dựa cửa đứng bất động, nói với cậu: “Chu Tử Chu, cậu vào trước đi, bụng tôi có chút đau, phải đi toilet một cái.”

“Có sao không?” Chu Tử Chu hỏi: “Nếu không tôi ở đây chờ cậu, cậu xong rồi thì hai chúng ta cùng vào luôn?” Nếu đợi Lý Tiểu Phỉ trở về, cũng phải xếp hàng lại lần nữa, thật sự có chút phí thời gian.

“Không cần, cậu vào trước đi.” Lý Tiểu Phỉ có chút không được tự nhiên nói. Trong lòng hắn nghĩ, hai ngày trước Chu Tử Chu còn có cảm giác không tồn tại, sao hôm nay lại giống như hack vậy, đứng ở đâu, cũng có không ít em gái nhìn chằm chằm cậu ta.

Bản thân mình còn đứng cạnh cậu, đệt, tự tin cũng bay mất, còn phỏng vấn cái rắm gì!

Ngoài dự liệu của Chu Tử Chu là hai cuộc phỏng vấn đều diễn ra hết sức thuận lợi, tuy rằng xác suất đào thải là một phần sáu, tức là trong một nhóm chỉ còn lại một người, thế nhưng người lưu lại ở hai vòng đều là Chu Tử Chu. Đây có lẽ là do trước đó cậu thức một đêm để nghiên cứu tài liêu đi.

Bất quá có lẽ cũng là do một phần bộ đồ mà Kiều Lưu chuẩn bị cho cậu nữa, dù sao ở trong trường đại học đều là nam nữ tuổi trẻ phơi phới, ai mà không nhìn mặt.

Đến vòng thứ ba thì lại có chút áp lực, Chu Tử Chu hơi căng thẳng, nhưng cậu cũng không nghĩ tới, lại đụng phải Trì Vọng ở chỗ này.

Trì Vọng ngồi xoay bút ở trong góc, cúi thấp đầu thoạt nhìn rất đơn độc, cũng không biết là nói thế nào, mà một khi lên tiếng, những ý kiến hắn đưa ra đều rất độc đáo. Người phụ trách hội học sinh ra một vấn đề cho mọi người để đưa ra cách giải quyết mới, hắn lạnh lùng ngồi ở đó, cực kì thờ ơ mà nói.

Nói câu nào, là dính trọng tâm câu đó, tuyệt đối không nói thừa một chữ.

Chu Tử Chu vốn đang nghiêm túc tiến hành phỏng vấn, nhìn thấy Trì Vọng, liền không nhịn được có chút phân tâm. Trong đầu cậu liền nhớ tới những lời mà Vương Thuỵ nói trước đó, nói là chứng bệnh của Kiều Lưu vẫn còn đang trong quá trình nghiên cứu, cho nên cần cậu phải phối hợp, tiếp xúc với Trì Vọng sau đó cung cấp dữ liệu cho hắn.

Nếu như có thể nghiên cứu ra cái gì đó, bệnh tình của Kiều Lưu liền có thể triệt để tận gốc.

Sau đó thiên hạ đều thái bình, có thể cùng mọi người uống đồ lạnh, cũng không còn kiêng dè gì mà chạy nhảy?

Vì Kiều Lưu ——

Trong đầu cậu chả hiểu tại sao lại thoáng qua cái suy nghĩ này, Chu Tử Chu cũng không biết tại sao, có lẽ là vì Kiều Lưu là người đầu tiên tỏ ra thiện ý đối với cậu từ lúc mới tới đây đi, tuy rằng ngoài miệng ngạo kiều muốn chết, nhưng trên thực tế là một người rất tốt.

Nhưng cái cậu Trì Vọng này, thoạt nhìn rất khó tiếp cận a, so với dạng ngoài lạnh trong nóng như Kiều Lưu còn khó tiếp cận hơn. Chu Tử Chu trong lòng nặng nề suy nghĩ, có chút sốt ruột.

Cậu không ngừng nhìn về phía Trì Vọng, Trì Vọng đột nhiên ngẩng đầu lên, đối diện với tầm mắt của cậu, thái độ của hắn vẫn là thờ ơ lạnh lùng.

Vì vậy Chu Tử Chu nhanh chóng rụt đầu về, đem tâm tư đặt lại trên buổi phỏng vấn.

Sau khi phỏng vấn kết thúc, một tuần sau là có thể nhận được kết quả. Chu Tử Chu cũng không biết biểu hiện của mình ở vòng cuối ra sao, vì vậy cũng thu dọn đồ đạc đi theo dòng người ra ngoài, lúc này trời cũng đã sang xế chiều, cũng đã tới giờ cơm.

Cậu không tìm được Lý Tiểu Phỉ và Phương Tình, có lẽ hai người đó phỏng vấn xong liền rời đi rồi, cậu tính toán ăn cơm tối xong lại tới lớp học thêm buổi tối ở trường.

Trì Vọng và cậu đồng thời ra khỏi lớp, cũng đi tới nhà ăn, cho nên không xa không gần mà đi đằng sau cậu.

Chu Tử Chu còn chưa vô sảnh nhà ăn, liền thấy Kiều Lưu và Lâm Hoắc Nhiên từ xa đi tới, Lâm Hoắc Nhiên cũng hướng về phía cậu mỉm cười phất phất tay.

Chu Tử Chu theo bản năng mà giơ tay lại, còn chưa có kịp làm, liền thấy Kiều Lưu tâm tình vốn rất tốt đột nhiên liếc thấy người ở phía sau cậu, sắc mặt lập tức thay đổi, cả người toả ra khí tức như gà chọi, vọt tới phía trước.

“Cậu cùng thằng Trì Vọng kia đi phỏng vấn chung hả?” Kiều Lưu đứng ở bên cạnh Chu Tử Chu, đẩy cậu vào nhà ăn.

Lâm Hoắc Nhiên sợ Kiều Lưu lại cùng Trì Vọng làm một trận ở đây, đó cũng không phải là chuyện đùa, ở trong trường mà đánh nhau sẽ bị trừ điểm, vì vậy nhanh chóng ngăn trở tầm mắt của Kiều Lưu.

Bất quá cũng may là Kiều Lưu cũng không có làm ra hành động gì, chỉ là lôi Chu Tử Chu đi, biểu tình tương đối không ổn.

Chu Tử Chu ngoan ngoãn mà trả lời: “Là cùng cậu ấy phỏng vấn chung đợt.”

Kiều Lưu giận, hỏi: “Vậy cậu còn nói không phải cùng hắn nữa? Làm sao, hắn nói chuyện rất êm tai hả? Lớn lên đẹp trai sao? Ha ha, cậu chấm hắn mấy điểm?”

Chu Tử Chu không biết mấy câu hỏi ở phía sau có nghĩa gì, nói thật, con trai chấm điểm cho con trai sao? Cũng không phải là nhóm chị em phụ nữ! Bất quá cậu có thể hiểu được tâm tình của Kiều Lưu khi gặp đối thủ một mất một còn của mình, cho nên cậu liền vuốt lông cho y, nói: “Một câu cũng chưa từng nói qua, lúc phỏng vấn bọn tôi cũng không ngồi cạnh nhau.”

Thần sắc Kiều Lưu thoạt nhìn đỡ hơn một chút, kéo Chu Tử Chu ngồi xuống bên cạnh, đạp Lâm Hoắc Nhiên một cái, để cho hắn đi lấy đồ ăn.

“Mịa nó, trước đó tao chỉ lấy cho mình mày, hiện tại còn bắt tao một mình ôm ba phần cơm?” Lâm Hoắc Nhiên thê thảm nói.

Chu Tử Chu liền vội vàng đứng lên: “Ba phần khẳng định là cầm không được, để tôi đi với cậu.”

Kiều Lưu một mặt bất kể là ai tôi đều đấm hết, nói: “Ngồi xuống!”

Khuất phục dưới dâm uy của y, Lâm Hoắc Nhiên liền ngoan ngoãn đi mua cơm, Chu Tử Chu cũng ngoan ngoãn ngồi xuống.

Kiều Lưu một tay gõ bàn, nhìn xung quanh, không thấy cái tên khiến người chán ghét kia nữa, sắc mặt bây giờ mới tốt lên, cố gắng làm ra tư thái hờ hững nói chuyện, “Tôi đã nói với cậu rồi, cậu phải nhớ kỹ, Trì Vọng không phải là tên tốt lành gì, đặc biệt là khiến người ta rất chán ghét, cậu thấy tướng đi của hắn rồi đó, trăm phần trăm là một tên bất lương, lớn lên cũng thấy ghét, mắt thì một mí, mũi thì mũi chim…”

“Là mũi chim sao? Hình như đâu phải.” Chu Tử Chu có chút ngây ngô mà đánh gãy y.

“Tôi nói sao thì cậu nghe vậy đi!” Kiều Lưu tức giận nói: “Hắn chính là một tên tiểu nhân, cậu nếu mà làm bạn với hắn, bảo đảm không biết khi nào thì bị đâm sau lưng, cậu là quá ngây thơ, chưa từng va chạm xã hội, bị bán còn thay người ta đếm tiền. Lần sau còn gặp hắn, trực tiếp đi đường vòng, biết chưa?”

Chu Tử Chu: “À.” Nhưng mà nói xấu sau lưng người khác cũng không tốt lắm đâu, bất quá đây là Kiều Lưu, liền bỏ đi, ai cũng có tính công chúa mà, mà tính tình của Kiều Lưu quả thật còn đặc biệt hơn nhiều.

“À cái gì mà à?!” Kiều Lưu vỗ bàn: “Cậu có phải có hảo cảm với hắn không? Muốn làm bạn với hắn chứ gì?!”

“…” Chu Tử Chu vô tội nói: “Tôi không có mà, vừa nãy tôi không hề nói gì hết.”

Kiều Lưu buồn bực nói: “Vậy tại sao cậu không nói gì hết? Cậu chán ghét hắn hả? Tôi hỏi cậu, cậu có ghét hắn không? Nói?”

Ở đâu ra cái chuyện bắt người khác nói ghét người ta chứ? Mắt thấy tầm mắt của mọi người đều đang đổ dồn về đây, cậu không thể làm gì khác là dỗ dành y: “Tôi đặc biệt ghét hắn, vừa mới gặp hắn lần đầu là đã thấy ghét rồi.”

Bình luận

Truyện đang đọc