MỖI NGÀY THỨC DẬY ĐỀU THẤY ĐÔI PHU PHU KIỂU MẪU ĐÒI CHIA TAY



Phái Hợp Hoan không thuộc về chính đạo , nhưng cũng cũng không phải là ma đạo, mà giao du giữa hai loại. Trong đó một phe nghiên cứu thuật song tu, là ứng cử viên làm đạo lữ cực tốt, mà một phe khác lại chuyên về hấp thụ tinh khí, làm người ta nghe mà biến sắc.


Có câu "Con đê nghìn dặm bị ổ kiến phá hủy" (= con sâu làm rầu nồi canh), cho dù đệ tử phái Hợp Hoan cố gắng thế nào, chúng tu giả lại luôn vì từ "hấp thu tinh khí" này mà đối họ kính nhi viễn chi, chỉ cần xuất hiện những vấn đề như thế này sẽ lôi phái Hợp Hoan ra gánh vác trách nhiệm. Nhìn vẻ mặt mấy vị nữ tu Phái Hợp Hoan kia, hiển nhiên đã gặp phải loại tình huống này không chỉ một hai lần.


Mặc dù phương pháp tu luyện của phái Hợp Hoan và Tiêu Minh rất tương tự, nhưng Tiêu Minh nhưng cũng không vì vậy mà sinh ra bất kỳ ý gần gũi nào, hắn nhìn lướt qua Tô Du Tranh đang căng thẳng theo dõi tình hình, hơi lui về phía sau một bước rồi xoay người rời đi -- thay vì ở chỗ này xem náo nhiệt, không bằng ngồi thiền vẫn hơn. Dù sao hắn xưa nay không thích xen vào việc của người khác, nếu các "chính chủ" của phái Hợp Hoan đã đến, vậy hắn chỉ cần an tĩnh chờ đợi kết quả là được. Với tu vi vị nữ tu Kim Đan thượng cấp kia, chuyện này cũng không khó giải quyết.


Quả nhiên, không bao lâu sau, Tô Du Tranh đã gõ cửa phòng Tiêu Minh, mà khi hắn mở cửa phòng, cũng như dự liệu thấy được hồng nhan tri kỷ kia của gã.


Cô nương kia quan sát Tiêu Minh một chốc, địch ý trong mắt thoáng tiêu tán mấy phần, nghiêng đầu nhìn về phía Tô Du Tranh, thanh âm ngọt ngào động lòng người: "A tranh, đây là đạo hữu đồng hành mà huynh nói sao ? "


"Đúng vậy, lần này muội yên tâm rồi chứ? " Tô Du Tranh tỏ vẻ bất đắc dĩ, đưa tay vỗ vào ngực Tiêu Minh một cái , " Triệu đạo hữu chính là nam nhân thứ thiệt ! "


Tiêu Minh : "... ..."


Nữ tử bĩu môi, giọng nói mặc dù ôn hòa hơn, cũng vẫn có chút chống cự: "Vậy thì sao chứ? Nam nhân và nam nhân cũng không phải là không thể kết làm đạo lữ, huống chi nếu như giữa hai người không có gì, vì sao không để cho muội đi cùng?"


Tô Du Tranh dường như sắp chịu không nổi cô nương dây dưa không ngớt kia, gã tỏ vẻ phiền muộn, Tiêu Minh thấy cũng hơi có chút "không đành lòng".


Vì vậy, Tiêu Minh khẽ mỉm cười : "Tại hạ cùng với Tô đạo hữu muốn đến bí cảnh khê sơn, vị đạo hữu này có muốn cùng đi? "


Ánh mắt nữ tử sáng lên, lập tức vứt Tô Du Tranh sang một bên: "Bí cảnh khê sơn? Ta đã từng đi qua nơi đó, cũng khá quen đường, ta có thể dẫn đường cho các ngươi!"


"Huynh đã dò được đường tắt, không cần..." Tô Du Tranh vừa định muốn phản bác, liền nghe được bạn tốt "Triệu Hàm " của mình nói: "Như thế thì tốt quá, vậy phiền toái vị... ? "


"Hạ Đại!" Ánh mắt cô nương nhìn về phía Tiêu Minh đã không còn vẻ do xét, ngược lại lộ ra thân mật, " Ta tên là Hạ Đại, tên của huynh là?"


"Triệu Hàm!" Mắt thấy Tiêu Minh cùng Hạ Đại vài ba lời đã quyết định xong, Tô Du Tranh có chút nóng nảy, gã không để ý tới lễ độ nữa, trực tiếp cất cao giọng gọi tên Tiêu Minh. Lập tức, ánh mắt Tiêu Minh và Hạ Đại liền dời đến trên người gã, một là ý vị thâm trường, một là là tung tăng nhảy nhót, khiến sau ót gã đẫm mồ hôi.


"Tô đạo hữu, thế nào?" Tiêu Minh mỉm cười, tròng mắt là một mảnh âm trầm, "Hạ đạo hữu thân thiết như thế, từ chối thì bất kính lắm..."


"Hừ, ta có ý tốt dành chút thời gian đưa hai người đến bí cảnh, đây chính là chuyện tốt người cầu còn không được! " Hạ Đại cũng ưỡn ngực, vẻ mặt ngạo mạn. Ngay sau đó, nàng nghiêng đầu ngọt ngào cười một tiếng với Tiêu Minh, "Chuyện đã định, ta đi nói cho sư thúc và các sư tỷ đây! "


Dứt lời , Hạ Đại linh hoạt khéo léo đẩy Tô Du Tranh ra, chạy tít ra xa, mà Tô Du Tranh đưa tay muốn cản, lại chỉ có thể phí công bắt được không khí, không khỏi đưa ánh mắt tức giận về hướng Tiêu Minh: "Đệ có biết nàng khó chơi thế nào không! Lần này bị nàng quấn lấy, không biết bao lâu mới có thể thoát khỏi đây!"


"Hửm? Chẳng lẽ Tô đạo hữu không thích Hạ đạo hữu sao?" Tiêu Minh cố tỏ ra kinh ngạc, "Lúc nhìn vẻ mặt của Tô đạo hữu ở dưới lầu, ta cứ cho là Tô đạo hữu rất để ý đến nàng."


"Huynh đương nhiên là để ý nàng, Hạ Đại hoạt bát đáng yêu lại ôn nhu đa tình, huynh đối nàng cũng có chút thương yêu, nhưng là --" Tô Du Tranh cắn răng, vô cùng phiền lòng, " nhưng là huynh cũng không tính toán kết đạo lữ với ai..."


"Hóa ra là hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình?" Tiêu Minh khẽ thốt lên, "Ta lại cảm thấy hai người cực kỳ xứng đôi."


"Đệ đừng ghép đôi bừa bãi! " Tô Du Tranh không thể làm gì khác đành trợn mắt nhìn Tiêu Minh một cái, xoay người, bất lực bắt lấy tóc của mình, có vẻ đang phiền não không biết thu xếp thế nào.


"Ồ? " Tiêu Minh hơi nheo mắt, mỉm cười đứng lên, "Ghép đôi bừa bãi? Đây không phải là việc Tô đạo hữu thích nhất sao? Ta chẳng qua là thuận theo ý thích thôi."


Tô Du Tranh : "... ..."


Cứng người một giây, Tô Du Tranh chậm rãi nghiêng đầu nhìn về phía Tiêu Minh, chỉ thấy hắn mỉm cười ôn hòa thân thiết, nhưng ẩn trong đó lại có hắc khí mơ hồ lượn quanh, nhất thời sau lưng lạnh lẽo.


"Vậy là... Triệu đạo hữu còn chưa hết giận, nên trả thù huynh sao? " Tô Du Tranh rên rỉ, nghe đáng thương cực kỳ .


"Tô đạo hữu đang nói cái gì ? " Tiêu Minh kinh ngạc nhướng mày, ra vẻ khó hiểu, "Tức giận cái gì ? chẳng lẽ Tô đạo hữu hiểu lầm gì chăng? "


Tô Du Tranh : "... . . . QAQ"


-- Ta sai lầm rồi! Ta thật sự sai lầm rồi! Sau này ta không nhúng tay vào chuyện của đệ và huyền việt nữa!


Vì vậy, khi Hạ Đại được sự cho phép của sư thúc và các sư tỷ, tung tăng hớn hở chạy về, thì thấy Tiêu Minh đang mỉm cười sáng láng, còn bộ dáng trái ngược, là Tô Du Tranh ủ rũ như vừa bị đánh, ngay cả thấy Hạ Đại cũng chỉ tùy ý liếc mắt một cái, rồi đau đớn đưa mắt dời đi.


Hạ Đại : "... A Tranh làm sao vậy? "


Tiêu Minh: "Chắc là muốn đi bí cảnh quá nên có chút khẩn trương chăng. ^_^"


Tô Du Tranh : "... ..."


-- Thật muốn quay về Vô Cực môn... QAQ


Bởi vì phái Hợp Hoan nằm ở vị trí cách khê sơn không xa, cho nên Hạ Đại đối với hoàn cảnh chung quanh cực kỳ quen thuộc, nhắm mắt lại cũng có thể tìm được bí cảnh khê sơn. Ngay rất lâu về trước, nàng đã theo các sư tỷ tới đây thử vận khí, cuối cùng lại tay không mà về, dù vậy, nàng cũng mang đến không ít tin tức hữu dụng cho Tiêu Minh và Tô Du Tranh.


Các dạng câu đố trong bí cảnh khác nhau, có hỏi đáp cũng có lựa chọn, hơn nữa đề mục mỗi người gặp phải cũng không giống nhau, dù có lặp lại, cũng rất khó đoán được câu trả lời là đúng hay sai. Trả lời cùng một đáp án, có người có thể tiến hơn một bước, có người lại bị đá ra khỏi bí cảnh, cứ thế, dù tu giả đến sau nhiều không đếm xuể, nhưng cũng không ai có thể biết được đáp án chính xác, khiến bí cảnh khê sơn vẫn y nguyên như vậy.


Như vậy, câu trả lời của đề mục không được truyền ra cũng không phải như bọn Tô Du Tranh đã từng cho là vì "ích kỷ", mà là, dù có người nói câu trả lời , cũng không nhất định là chính xác.


Cho dù có không ít tu giả nghĩ chỗ bí cảnh này bất quá là thứ mà viễn cổ đại năng lưu lại trêu chọc mọi người, vốn không có bất kỳ giá trị, nhưng vẫn không thiếu tu giả nguyện ý tới đây thử vận khí một lần -- tất nhiên, người chỉ thuần túy tham gia náo nhiệt giống Tô Du Tranh cũng không ít.


Đối với Tiêu Minh và Tô Du Tranh , Hạ Đại cũng coi là tri vô bất ngôn (biết gì nói nấy), ngôn vô bất tẫn (nói hết không giữ lại), cô nương đơn thuần như vậy thật hiếm thấy, càng không cần phải nói xuất thân còn là từ phái Hợp Hoan ngư long hỗn tạp, hiển nhiên là từ nhỏ được coi như ngọc quý mà lớn lên trong yêu thương.


Hạ Đại có khuôn mặt tinh xảo , ngũ quan mang theo vài phần ngây thơ, vóc người lại phát dục vô cùng tốt. Y phục của nàng là loại vô cùng đắt tiền, nhưng cũng không bại liễu, cổ tay cổ chân cũng treo chuông nhỏ, theo bước chân nhẹ nhàng của nàng phát ra những âm thanh vui tai, làm người ta sinh lòng yêu mến.


Mặc dù tuổi tác thoạt nhìn không lớn, nhưng tu vi của Hạ Đại cũng đã đến trung kỳ Trúc Cơ, huống chi từ lời nói hơi có chút ngây thơ của nàng, đây cũng không phải là dựa vào song tu hoặc hấp thu tinh khí, mà thuần túy là do thiên phú cùng cố gắng hết sức của Hạ Đại .


Một cô nương thuần khiết như thế lại đối Tô Du Tranh tình sâu nghĩa nặng, nếu chưa lấy chồng, có thể khiến không ít tu giả phái nam đỏ mắt nóng não, thế mà tên Tô Du Tranh này lại lo ngại e sợ không kịp, còn mang theo cừu hận vướng chân.


Dù gì thẩm mỹ của Tiêu Minh đã bị vặn vẹo không sai biệt lắm, đối với việc này cũng không có tâm tình hâm mộ đố kỵ gì cả, ngược lại có chút hả hê, hiển nhiên cực kỳ khoái trá khi thấy Tô Du Tranh đau khổ.


Dọc đường đi Tô Du Tranh có chút trầm mặc, cho nên, Tiêu Minh cùng Hạ Đại nói chuyện với nhau nhiều hơn. Sự trợ giúp Tiêu Minh khiến nàng đến gần người thương hơn, thái độ Hạ Đại đối với Tiêu Minh cực kỳ thân thiết, miệng nhỏ luyên thuyên không dứt, đang nói chuyện liên quan tới bí cảnh, lại đem đề tài kéo về phái Hợp Hoan .


Dưới sự giáo dưỡng, tu giả giới Tu Chân vô cùng nhạy cảm với quy luật tông môn của mình, dù nội bộ đấu đá thế nào, đối ngoại lại luôn tuân theo quy tắc. Đây là căn cơ để sinh tồn và phát triển của một môn phái, không thể sơ sẩy, mà Phái Hợp Hoan cũng là như thế.


Chẳng qua, ở hoàn cảnh này, nội bộ Phái Hợp Hoan tuy bất đồng nhưng rất nổi danh với hành vi tấn công kịch liệt của phe hấp thu tinh khí, bị người oán thán mà tu vi cao thâm, còn phe song tu tuy thực lực bình thường nhưng lại giao du rất rộng, luôn không thể không dọn dẹp tàn cuộc cho hành động tùy ý của người trước.


Nếu như một lần hai lần thì cũng thôi, nhưng là số lần càng nhiều, tình nghĩa giữa đồng môn sẽ dần dần hao mòn, như lời Hạ Đại, nàng đã rất khó chịu phe hấp thu tinh khí luôn hoành hành ngang ngược này.


Phe hấp thu tinh khí có thể chỉ cầu thực lực mà không màng thanh danh, nhưng phe song tu lại cần danh tiếng tốt để có được đạo lữ song tu ưu tú, coi như ngoài mặt gió êm sóng lặng, nhưng nội bộ phái Hợp Hoan đã đến trình trạng giương cung bạt kiếm, tựa hồ chỉ chờ tới lúc cuối cùng một cây rơm đè chết lạc đà (ý nói đè con lạc đà gần chết rồi chỉ cần thêm cái cây cuối cùng này nữa là đè chết con lạc đà), mâu thuẫn không ngừng tích tụ lại rồi như núi lửa phun trào, phá hủy toàn bộ căn cơ phái Hợp Hoan.


Ngoài mặt Tiêu Minh thổn thức, nội tâm lại rất xem thường, chẳng qua là Hạ Đại vốn nhìn không thấu bản chất lạnh lùng dưới mặt nạ người tốt kia, ngược lại bị mấy lời khuyên giải của Tiêu Minh thuyết phục tận đáy lòng, càng nghĩ càng cho là mình đã gặp được bạn tri âm.


Cứ thế, ngay cả bản thân Tiêu Minh cũng cảm thấy có chút không chịu nổi, khi bọn họ dưới sự hướng dẫn của Hạ Đại đi tới lối vào bí cảnh khê sơn, không chỉ có Tô Du Tranh cố gắng cùng Hạ Đại giữ một khoảng cách, ngay cả Tiêu Minh cũng lén thở phào nhẹ nhỏm.


Tô Du Tranh dở khóc dở cười nhìn Tiêu Minh, tựa hồ đang giễu cợt hắn lấy đá đập chân mình , mà Tiêu Minh đáp trả lại gã một nụ cười, bày tỏ chỉ cần Tô Du Tranh không vui, hắn liền cảm thấy vô cùng khoái trá.


Tô Du Tranh : "... ..."


-- Có thể vui vẻ yên bình làm đạo hữu tốt của nhau không vậy?! Lòng tốt đi đâu hết cả rồi?!


Không chú ý tới ánh mắt trao đổi giữa Tô Du Tranh với Tiêu Minh , Hạ Đại chắp tay sau lưng quay một vòng , nâng váy lộ ra cổ chân trắng ngần: "Chính là chỗ này! "


"Đa tạ Hạ đạo hữu dẫn đường." Tiêu Minh hơi thi lễ, sau đó nghiêng đầu quan sát lối vào bí cảnh. Lối vào nhìn qua tương đối bình thường, đoán chừng do tu giả lui tới nhiều, ngay cả pháp trận ở lối vào cũng đã bị phá, từ bên ngoài có thể thấy được hang đá thô sơ bên trong.


"Ta đã từng vào trong, không thể tiến vào lần nữa, thế nhưng cũng không có gì nguy hiểm, chỉ là trả lời mấy câu hỏi thôi, hai người rất nhanh là có thể đi ra." Hạ Đại nhìn Tô Du Tranh, ánh mắt đưa tình, "Ta ở bên ngoài chờ mọi người."


Tô Du Tranh miễn cưỡng cười một tiếng, nhưng cũng biết mình không thể nào khuyên Hạ Đại rời đi, chỉ đành đồng ý.


Lại bị Hạ Đại nói thêm mấy câu nữa, lúc này Tô Du Tranh mới thoát thân được, kéo Tiêu Minh bước nhanh vào trong bí cảnh, mà tâm tư của Tiêu Minh giờ phút này cũng ở hết trong đây, cũng không có tiếp tục công kích tinh thần đạo hữu của mình.


Bên trong thạch động có năm cái cửa đá, trong đó bốn phiến đã sớm bị phá vỡ, rỗng tuếch, duy chỉ còn một cánh cửa ở giữa, trên đó lấp ló vầng sáng linh lực màu lam nhạt, chậm rãi lưu chuyển, nhẹ nhàng uốn lượn xung quanh.


Tiêu Minh cùng Tô Du Tranh liếc mắt nhìn nhau, song song đi tới phía trước cửa. Tiêu Minh vừa định đẩy cửa, liền bị Tô Du Tranh nắm lấy cánh tay.


Đón lấy ánh mắt nghi hoặc của Tiêu Minh, Tô Du Tranh mặt dày mày dạn cười nói : "Lỡ như bên trong có pháp trận tách chúng ta ra thì sao? Bám lấy đệ sẽ an toàn hơn một chút. "


" ...Nếu thật sự có pháp trận, huynh có kéo ta cũng không có tác dụng." Tiêu Minh hơi phiền muộn, nhưng cũng không tránh thoát, mặc cho Tô Du Tranh bám lấy mình, cùng nhau bước vào cửa đá .


Làm bọn họ kinh ngạc là, sau cửa đá là một hang động khác, nếu như nói hang động lúc trước chỉ có thể tùy tiện coi như chỗ dung thân, thì sau cửa đá chính là là cung điện nguy nga tráng lệ. Thế nhưng, Tiêu Minh chưa kịp quan sát hết bốn phía, cánh tay của hắn đã bị Tô Du Tranh giật một cái, ý bảo hắn nhìn về phía trước.


Trước mặt hai người , một dòng chữ to màu lam nhạt từ từ hiện lên, hư vô mờ mịt rồi lại có thể thấy rõ ràng, đây chính là câu đối đầu mà bọn họ thấy ở cửa quán trọ lúc trước.


Ánh mắt của Tô Du Tranh sáng ngời, nhìn Tiêu Minh tràn đầy nóng bỏng, mà Tiêu Minh cũng không chần chờ , trực tiếp há miệng nói ra vế đối sau ở trong ngọc giản : "Môn triêu đại hải, tam hợp hà thủy vạn niên lưu. "


-- không biết có phải là ảo giác hay không, khi Tiêu Minh nói ra vế đối sau, hắn tựa hồ nghe được một tiếng nghẹn ngào vô cùng nhẹ, giống như chờ đợi quá lâu, hoài niệm quá lâu, cuối cùng cũng được đền bù vậy...


= Hết chương 28 =

Bình luận

Truyện đang đọc