8 giờ tối, mất liên lạc suốt 24 tiếng Doãn Sướng mới gọi điện thoại cho Diêu Mạn Hòe.
Nhìn tên người gọi trên màn hình làm Diêu Mạn Hòe than dài một tiếng “Cám ơn trời đất”, nhanh chóng bỏ công việc sang một bên, ra vẻ trấn định nói: “Tiểu Sướng, con đang ở đâu? Hiện tại có khỏe không?”
Bên kia trầm mặc hai giây, bỗng nhiên nói một câu: “Con đem em ấy về nhà.”
“Cái gì?” Diêu Mạn Hòe không kịp phản ứng.
Doãn Sướng lặp lại một lần: “Con nói là con đem Thiệu Quân Lăng về nhà.”
Diêu Mạn Hòe nắm chặt di động, trong lòng hỗn loạn: “…… Con, con, con……”
Doãn Sướng: “Dì, con hiện tại…… Có một chút loạn, dì tới đây được không?”
Diêu Mạn Hòe: “Chờ dì! Dì tới ngay đây!”
Lại là một trận điên cuồng nhấn chân gas đến chung cư sông Hoài, Diêu Mạn Hòe thừa nhận trái tim của mình hai ngày qua bị áp lực còn lớn hơn so với năm đó làm người đại diện cho Doãn Đông.
Cô đậu xe xong xuôi, lòng nóng như lửa đốt mà lên lầu.
Ra khỏi thang máy, vòng qua huyền quan liền đối diện với phòng khách căn hộ thì thấy đứa nhỏ tội nghiệp bị đăng lên báo, lúc này đang ngồi ở trên sô pha to mồm cắn hamburger.
Thấy Diêu Mạn Hòe tiến vào, đứa nhỏ khẩn trương mà cong người lên, hai tay gắt gao bắt lấy đồ ăn, trong miệng ngồm ngoàm, phản ứng trong chớp mắt như động vật hoang cảnh giác người lạ, đề phòng biến cố phát sinh.
Doãn Sướng đứng ở bên cạnh, tầm mắt Diêu Mạn Hòe không tự chủ chuyển hướng nhìn Doãn Sướng, âm thầm quan sát phản ứng của hắn.
Nhưng chỉ trong tích tắc, Doãn Sướng không được tự nhiên dời đi tầm mắt.
Chung cư tràn ngập không khí xấu hổ làm Diêu Mạn Hòe cả người đều khó chịu: “Sao lại thế này? Con, sao con mang thằng bé về nhà?”
Doãn Sướng tự hồi tưởng chuyện phát sinh lúc chiều cũng thấy như bị ma xui quỷ khiến.
Kỳ thật sau khi hắn hỏi Thiệu Quân Lăng xong liền phát hiện mình xúc động quá trớn.
Hắn nghĩ dù Thiệu Quân Lăng có đồng ý đi theo hắn về nhà thì người ở Viện Phúc Lợi cũng không thể nào để hắn mang thằng nhóc này đi. Hơn nữa, hắn với Thiệu Quân Lăng không có thân thích gì, đem người về nhà rồi phải làm sao, sinh hoạt như thế nào, có mâu thuẫn thì làm sao giải quyết, những chuyện này hắn cũng chưa nghĩ tới……
Ngay lúc đó cô giáo ở Viện Phúc Lợi đi tới.
Cô giáo vừa vặn tới tìm Thiệu Quân Lăng, cách đó không xa nghe thấy Doãn Sướng hỏi Thiệu Quân Lăng, che miệng vui mừng mà khóc. Cô giáo đi tới, kích động mà bắt lấy tay Doãn Sướng nói: “Không ngờ em tới đây nhanh qúa!”
Doãn Sướng lúc ấy cũng có chút khó hiểu, nhưng cô giáo cứ nắm tay hắn lải nhải không ngừng. Cô xin lỗi chuyện phát sinh trên mạng kia vì đó không phải là chủ ý của cô, chỉ là cô tin lầm người mà thôi. Nhưng cô cũng bất đắc dĩ phải làm như vậy vì lỡ đã hứa với Thiệu Quân Lăng đi tìm người nhà cho nó nên mới đáp ứng phóng viên giải trí phát tin tức, không ngờ là bản thảo cô nghĩ trong đầu lại hoàn toàn khác với những gì báo đưa tin, còn hại hắn cùng Doãn Đông bị nhiều người hiểu lầm, cô cảm thấy phi thường áy náy.
Cô vừa nói vừa giúp Thiệu Quân Lăng dọn dẹp hành lý, còn nói cho Doãn Sướng một ít vụn vặt lông gà vỏ tỏi, ví như tính tình Thiệu Quân Lăng không được tốt, thời điểm nóng giận còn cắn người, bắt người, năng lực biểu đạt cũng rất kém cỏi, mong hắn kiên nhẫn một chút. Cô còn cho hắn số điện thoại, nói nếu có vấn đề gì có thể gọi cho cô.
Xem sắc trời đã muộn, cô cũng không chần chờ gì nữa, trực tiếp tiễn bọn họ đến tận cửa Viện Phúc Lợi.
Cuối cùng cô giáo còn dặn dò Thiệu Quân Lăng phải nghe lời anh, đứa nhỏ kia cũng không kháng nghị gì, ngoan ngoãn gật gật đầu, đi theo hắn ra ngoài.
Trước khi rời đi, Doãn Sướng thật sự cảm thấy kỳ quái, hỏi một câu: “Em có cần phải quay lại làm thủ tục gì nữa không?”
Cô giáo nói: “Không cần đâu, người đại diện của ba em đã làm hết rồi, bà ấy chưa nói gì với em sao?”
Bởi vì Doãn Sướng trước khi tới Viện Phúc Lợi chưa ăn gì còn Thiệu Quân Lăng cũng trốn giờ ăn tối ở Viện Phúc Lợi, Doãn Sướng đoán thằng nhóc cũng bị đói, thế là trên đường về nhà ghé vào McDonald mua hai phần hamburgers cho hai anh em.
Nói chuyện qua điện thoại không bằng gặp mặt trực tiếp, thế là Doãn Sướng gọi cho Diêu Mạn Hòe để cô đến đây, hắn muốn biết mình đã bỏ lỡ những tin tức gì rồi.
Diêu Mạn Hòe nghe hắn nói xong, vỗ vỗ cái trán vừa cảm khái vừa buồn cười: “Thật là…… Ai……”
Tiếp theo đó, cô kể cho Doãn Sướng nghe những chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian hai người mất liên lạc.
Ngày hôm qua sau khi bài báo lên tới đỉnh điểm, Diêu Mạn Hòe, luật sư Vương cùng gọi điện thoại nói chuyện với Viện trưởng Viện Phúc Lợi, bọn họ cơ bản xác nhận, lúc Doãn Đông sinh thời xác thật muốn nhận nuôi Thiệu Quân Lăng. Chỉ là trong nhất thời sơ sẩy, tất cả mọi người bỏ lỡ tin tức này mới làm paparazzi có cơ hội thừa nước đục thả câu, tuôn ra sự thật đã bị bẻ cong.
Cô hỏi ý kiến luật sư Vương, bây giờ Doãn Đông không còn nữa thì vấn đề của Thiệu Quân Lăng phải giải quyết như thế nào.
Luật sư Vương nói, nếu Doãn Đông cùng Thiệu Quân Lăng chưa trở thành cha con, vậy thì trên pháp luật, Doãn Sướng không phải là anh trai Thiệu Quân Lăng, cũng vô pháp trở thành người giám hộ cho Thiệu Quân Lăng. Hơn nữa, tuy rằng Doãn Sướng đã tròn mười tám tuổi, nhưng chưa đạt được điều kiện dành cho người nhận nuôi.
Biện pháp duy nhất là tìm một người trưởng thành có tư cách nhận nuôi tới thu dưỡng Thiệu Quân Lăng, đầu tiên là phải đem Thiệu Quân Lăng ra khỏi Viện Phúc Lợi, sau đó ủy thác cho Doãn Sướng tham gia nuôi dưỡng.
Diêu Mạn Hòe tìm một vòng phát hiện người phù hợp với điều kiện đó hiện giờ chỉ có mình.
Trải qua một hồi suy nghĩ cặn kẽ, Diêu Mạn Hòe lại gọi điện thoại cho Viện Phúc Lợi, bày tỏ ý định mình muốn nhận nuôi Thiệu Quân Lăng. Tuy rằng quyết định này có chút hấp tấp, nhưng cô nhất định sẽ nhận toàn bộ trách nhiệm —— cô cũng có thể làm giống với Doãn Đông tiến hành tiếp xúc nửa năm với Thiệu Quân Lăng, tiếp nhận khảo sát của Viện Phúc Lợi cho đến khi Thiệu Quân Lăng có thể tiếp thu mình, đảm bảo tận lực dùng hết khả năng của mình cung cấp cho cuộc sống cũng như giáo dục tốt nhất cho Thiệu Quân Lăng.
“Nhưng Viện trưởng Viện Phúc Lợi nói, bắt đầu từ ngày hôm qua có rất nhiều người đọc tin tức xong gọi cho bọn họ ngỏ ý muốn nhận nuôi Thiệu Quân Lăng, nhưng tình huống của đứa nhỏ Thiệu Quân Lăng này tương đối phức tạp. Dì nghe bọn họ nói, Thiệu Quân Lăng chỉ muốn gặp con, bọn họ cũng chỉ nhận Doãn Đông cùng con…… Vì để trấn an bọn họ, dì nói, tuy rằng là dì ra mặt nuôi dưỡng, nhưng đây có thể chỉ là một hình thức. Về cơ bản thì Thiệu Quân Lăng vẫn là con trai Doãn Đông, cũng là em trai của con. Nếu Thiệu Quân Lăng nguyện ý, có thể lựa chọn sinh hoạt cùng với con—— mà phương án này chỉ có dì có thể cung cấp.”
Diêu Mạn Hòe nhìn Doãn Sướng, áy náy nói, “Dì lúc ấy cũng vô pháp xác định con có thể tiếp thu thằng bé hay không, cho nên dì nói với người của Viện Phúc Lợi rằng con tạm thời còn chưa chuẩn bị tốt để nhận Thiệu Quân Lăng……”
Doãn Sướng cuối cùng hiểu ra vì sao cô giáo ở Viện Phúc Lợi nói với mình “Không nghĩ tới em tới nhanh thế này”.
Diêu Mạn Hòe lại nói: “Nhưng con cũng không cần tạo áp lực quá lớn cho bản thân, dì tính nếu con chưa chuẩn bị sẵn sàng thì sau này một mình dì nuôi dưỡng đứa nhỏ này cũng không sao. Nói những lời đó với người Viện Phúc Lợi chỉ là kế hoãn binh, dì chỉ tranh thủ tạo lập trường cho bọn họ thấy, vừa thanh minh cho con vừa bình ổn dư luận.”
Diêu Mạn Hòe vừa nói vừa liếc nhìn Thiệu Quân Lăng.
Thiệu Quân Lăng phỏng chừng là thả lỏng đề phòng với cô, ăn xong miếng burger thì không đòi hỏi gì nữa, một mình ngồi xổm bên cạnh cào cào da ghế sô pha mà chơi.
Diêu Mạn Hòe hỏi Doãn Sướng: “Con thì sao, nghĩ thế nào mà một mình chạy tới Viện Phúc Lợi thăm thằng bé?”
Doãn Sướng cũng không biết bắt đầu từ đâu, ngày hôm qua khi mới vừa biết được chân tướng, hắn rõ ràng là rất phẫn nộ, bụng đầy ủy khuất mà nốc rượu cả đêm…… Chạng vạng đi Viện Phúc Lợi cũng là nổi hứng nhất thời.
Trong lòng Doãn Sướng cũng buồn bực, như thế nào liền biến thành cái dạng này.
Hắn theo tầm mắt Diêu Mạn Hòe liếc hướng Thiệu Quân Lăng, vừa vặn Thiệu Quân Lăng cũng ngẩng đầu nhìn lén hắn, tầm mắt hai người va chạm ở không trung, đứa nhỏ kia liền lùi về sau.
Thiệu Quân Lăng tựa hồ rất để ý thái độ của hắn?
Haiz, mặc kệ như thế nào đi nữa thì Doãn Sướng hiện tại đã hoàn toàn tin tưởng Thiệu Quân Lăng chính là con trai Doãn Đông, cho nên hắn cần thiết tiếp thu đứa em trai này xuất hiện trong cuộc sống của mình.
Doãn Sướng thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Diêu Mạn Hòe, ngữ khí bình tĩnh nói: “Dì Diêu con muốn để lại tài sản của ba cho em ấy.”
Diêu Mạn Hòe không rõ vì sao Doãn Sướng bỗng nhiên nảy sinh suy nghĩ này, vội nói: “Tiểu Sướng, con bình tĩnh một chút, Thiệu Quân Lăng rốt cuộc có phải con ruột của ba con không thì hiện tại chưa có xác nhận được.”
Doãn Sướng lại hỏi lại một câu: “Dì Diêu, trừ bỏ con, ông nội, bà nội, dì có nghe ba con nhắc tới người thân nào khác không?”
Diêu Mạn Hòe ngẩn ra, lắc lắc đầu, bọn họ quen biết nhiều năm như vậy, cũng coi như là tương đối hiểu tận gốc rễ, nhưng trừ bỏ đứa con trai Doãn Sướng này thì Doãn Đông rất ít khi nói về chuyện riêng tư của mình.
“Vậy đó.” Doãn Sướng cười khổ, hắn nguyên bản cũng cự tuyệt tin tưởng, mà khi hắn nhìn đến Thiệu Quân Lăng lại không muốn, cũng không thể không tin.
—— nếu không phải cha con thì bọn họ sao giống nhau như thế?