MỖI THẾ GIỚI TÔ MỘT LẦN

Edit: Thiên Tình

Đại điện lặng ngắt như tờ. Dù là đế hậu ngồi trên đài cao, hay mấy vị hoàng tử còn đang cầm ngọc như ý, hoặc là các tú nữ đứng chỉnh tề bên dưới, tất cả đều mở to mắt, tất cả đều nhìn Văn Anh.
Song song đó, Vũ Văn Hoằng tiếp thu được rất nhiều tin tức. Ở trong tai hắn, nói là cung điện ầm ĩ không chịu nổi cũng không quá.
[Đùa à, Thái tử không phải nên chọn Ngô Ngọc Trinh sao, thế nào lại thành Văn Anh!]
[Sắc mặt của Ngô Ngọc Trinh thật đúng là khó coi. Mắc cười chết, còn tự xem mình là Thái tử phi cơ đấy, gặp ai cũng ra vẻ ban ơn, cao cao tại thượng. Thái tử đích thân chọn Văn Anh, cái tát này cũng nặng thật.]
[Văn gia tam tiểu thư, nàng có tốt như vậy sao? Lão đại lão nhị lão lục đều chọn nàng. Thú vị, lát nữa phải nhìn thật kỹ mới được.]
[Hồng nhan họa thủy, không biết phụ hoàng sẽ nghĩ như thế nào. Lần này có trò hay để xem rồi.]
Người xem trò hay có, người sầu lo có. Ngay cả bản thân Ngô Ngọc Trinh cũng không kiềm được cảm xúc, sâu tận đáy lòng toát ra những tiếng lầm bầm hoảng hốt. Đây là lần đầu tiên Vũ Văn Hoằng nghe tiếng lòng nàng thất thố và dao động như thế.
Hắn nhớ tới lần nói chuyện ở hành lang. Hắn hỏi nàng "Giả dụ hắn không phải Thái tử, nàng sẽ thế nào", "Giả dụ hắn chết, nàng sẽ thế nào". Lúc nàng trả lời, khác với vẻ tha thiết bên ngoài, nội tâm nàng lạnh nhạt mà lý trí.
[Nếu ngài chết, làm sao gia tộc ta sẽ cho phép ta sống tiếp, ta đương nhiên phải chết theo ngài.]
Thân tộc cao hơn hết thảy, đó là nhân chi thường tình, không gì đáng trách. Hắn chỉ cảm thấy hơi chút thất vọng thôi.
Cho đến khi sắp tiến vào đại điện, hắn vẫn chưa từng nghĩ sẽ thay đổi quyết định của mình. Ngô Ngọc Trinh làm nữ hồng rất tốt, đúng như hắn tưởng, nàng sẽ trở thành một Thái tử phi chu đáo như đời trước vậy. Nhưng đúng vào lúc này, ngồi cách Ngô Ngọc Trinh một khoảng cách, Văn Anh đột nhiên bị kim đâm trúng ngón tay --
Đầu ngón tay trắng nõn bỗng có thêm một màu đỏ thắm, hắn không thể tự chủ nhìn qua.
Nàng như đang bực bội vì sự vụng về của mình, có chút tức giận mà trừng giọt máu, sau đó đành phải ngậm ngón tay mút máu vào miệng. Trong quá trình này, nàng đột nhiên khẽ ngước mắt nhìn bên đây.
Tim hắn chợt đập nhanh, đang định cố dời tầm mắt, đã thấy nàng hướng về vị trí bên cạnh nở nụ cười.
Nụ cười này rất rõ ràng. Nàng chớp mắt một cái, hơi chu môi, lộ ra mấy phần ngây thơ, lại thêm gò má bởi vì tức giận mà nhuộm lên một tầng đỏ ửng. Giống như một thiếu nữ làm tốt không việc được giao, đang nũng nịu với người thân cận.
Vũ Văn Lạc.
Không cần xem, hắn cũng biết nàng đang cười với ai.
Nhận thức này khiến hắn tự giễu, hồi lâu mới ổn định lại nỗi lòng.
Khi hắn cầm ngọc như ý, từng bước đi đến chỗ Ngô Ngọc Trinh, chợt phát hiện Vũ Văn Phong đi nhanh vài bước vượt qua hắn, đặt ngọc như ý ở... trước mặt Văn Anh.
Lúc này hắn mới nhớ tới, cách đây khá lâu, ám vệ từng báo tin, Quý phi có ý muốn để Vũ Văn Phong cưới Văn gia tam nữ. Chính phi đời trước của Vũ Văn Phong là ai, hắn nhất thời không nhớ được, chỉ nhớ rõ xinh đẹp vô cùng. Tướng mạo của Văn Anh xác thực cũng cực đẹp.
Vũ Văn Phong muốn cưới nàng, làm sao Vũ Văn Lạc tranh được?
Nhìn thấy Vũ Văn Lạc cũng đặt ngọc như ý xuống, giây phút đó, hắn bị nhấn chìm bởi những ý nghĩ điên cuồng trong đầu. Hắn cũng được, Vũ Văn Lạc cũng được, đều có liên quan đến Văn Anh. Còn Vũ Văn Phong thì sao, hắn có hiểu biết nàng không, có nói chuyện với nàng bao giờ chưa, dựa vào đâu mà muốn có được nàng? Nhưng mà, có Vũ Văn Phong ở đằng trước, chỉ bằng vào địa vị trong cung của Vũ Văn Lạc, chắc chắn tranh không lại Vũ Văn Phong.
-- Vũ Văn Lạc không thể, nhưng hắn có thể.
Đến khi hắn hoàn hồn, cũng đã đưa ngọc như ý đến trước mặt Văn Anh.
Hắn nhìn bàn tay mình đang chậm rãi rút về, nghe "tiếng bàn tán" xung quanh bỗng sục sôi như chảo dầu, mới kinh ngạc nhận ra mình vừa làm gì.
*
Ba thanh ngọc như ý bày biện ngay trước mặt, Văn Anh trong nháy mắt im lặng, một chữ cũng không nói ra được.
Từ lúc Vũ Văn Phong đưa ngọc như ý cho cô, cô cũng đã có dự cảm chẳng lành rồi. Đến khi Thái tử chen ngang, còn thật sự lấy ra ngọc như ý của hắn, cô lẩm bẩm trong lòng: Lần này chết chắc rồi.
Bình tĩnh mà xem xét, nếu cô có ba đứa con trai cùng nhìn trúng một cô gái, với suy nghĩ chủ quan của mình, cô nhất định cảm thấy cô nàng này là kẻ gây họa!
Mà bây giờ, kẻ gây họa là cô đây phải làm cách nào để bảo toàn tính mạng, chuyện này đã trở thành vấn đề nan giải nhất từ lúc cô làm nhiệm vụ tới nay.
Quả nhiên, thấy ba người con đều chọn một tú nữ, biểu cảm trên mặt Hoàng đế bắt đầu biến đổi, cười thì vẫn cười, nhưng người hiểu hắn sẽ nhìn ra sự khác biệt. Hắn nhìn chăm chú những người phía dưới, chậm rãi mở miệng, tiếng nói hùng hậu mà uy nghiêm: "Xem ra..."
"Bệ hạ!" Không đợi hắn nói xong, Văn Anh đã quỳ xuống, "Thần nữ có lời muốn nói."
Không thể để cho hắn nói tiếp, dù Hoàng đế nghĩ ra phương án giải quyết nào, nhất định đều không có lợi cho cô.
"Hửm?" Hắn dường như không ngại bị ngắt lời, nhấc tay lên, "Ngươi đứng lên nói chuyện."
Tất cả mọi người đều đứng, chỉ có Văn Anh là quỳ, có vẻ hết sức nhỏ nhắn đáng thương.
Văn Anh âm thầm rùng mình, biết đương kim thánh thượng không dễ bộc lộ cảm xúc, lại quan sát tỉ mỉ, cho nên không dám có một tia lơ là. Cô chậm rãi nắm bắt tiết tấu, dùng ngữ điệu luống cuống lại cố bình tĩnh mà nói: "Hoàng tử đưa lễ cho thần nữ, thần nữ vô cùng cảm kích, cũng có một phần lễ vật muốn đưa."
Văn Anh cố ý nói ngọc như ý có ý nghĩa phi phàm kia thành lễ vật bình thường, khiến cho lời nói không quá chói tai.
Hoàng đế thâm ý nói: "Sao trẫm nhớ là, trước khi tiến vào điện, các ngươi không được phép mang bất kỳ vật phẩm nào, bằng không sẽ xem như gian lận, huỷ bỏ tư cách tuyển tú."
"Không dám làm trái cung quy, lễ vật mà thần nữ nói tới, chính là nó." Văn Anh lấy túi thơm ra khỏi mâm.
Các đời tuyển tú từ trước tới nay chưa từng gặp tú nữ nào lấy vật phẩm trong phần thi chung tuyển làm quà tặng người. Sự nhanh trí của nàng khiến Hoàng đế liếc mắt, ít nhất nàng nói rất êm tai, mượn túi thơm gửi gắm tình cảm, sẽ không làm người khác lúng túng.
Hoàng đế nở nụ cười, "Vậy ngươi nói xem, ba vị hoàng tử đều đưa lễ vật cho ngươi, túi thơm của ngươi lại chỉ có một, là muốn đưa cho ai?"
"Thần nữ muốn đưa nó cho --"
Người trong điện đều ngừng thở, bầu không khí giữa ba người đứng trước mặt nàng càng vi diệu đến cực điểm, con ngươi đen kịt giống hệt nhau, tất cả đều tập trung nhìn nàng.
Nàng nhẹ nhàng nói: "Ta muốn đưa nó cho... Thái tử điện hạ."
Vũ Văn Hoằng ngơ ngác, đôi mắt phút chốc xẹt qua không một tia dám tin, có lẽ ngay cả chính hắn cũng không nghĩ tới, nàng sẽ chọn hắn.
"Nhưng ba người con của trẫm đều mến mộ ngươi, ngươi chỉ cho một mình Thái tử --"Hoàng đế ngữ điệu sắc bén.
Đây là Hoàng đế muốn làm khó dễ, nàng biết. Mọi người có thể nhìn ra dụng ý việc nàng đưa túi thơm, lẽ nào nàng còn có thể một lần chọn ba?
Hắn chẳng qua chỉ không cho phép nàng chọn hay bỏ bất kỳ nhi tử nào. Nhưng nàng không thể không chọn, không chọn nghĩa là thái độ lừng chừng, xưa nay người đứng ở giữa không dứt khoát luôn chết nhanh nhất. Còn tại sao chọn Thái tử... Nàng hít một hơi thật sâu, chuẩn bị một lần nữa quỳ xuống.
Ngay lúc này, Vũ Văn Phong trước tiên ngắt lời Hoàng đế.
"Phụ hoàng."
Khí thế lôi đình của Hoàng đế bị âm thanh này đánh tan, làm hắn suýt tức hộc máu.
"Ngọc như ý của ta có thể rút về không?"
"Cái gì?"
Vũ Văn Phong ung dung gấp quạt lại, lười nhác nói, "Cả điện giai nhân, nhi thần cưỡi ngựa xem hoa quả thật chọn không xong. Sau đó thấy lục đệ chọn vị cô nương này, thầm nghĩ nàng ắt có chỗ độc đáo, liền chọn theo. Lúc này nhìn lại, nhi thần cảm thấy chưa hẳn tốt như vậy."
Hoàng đế không ngờ hắn sẽ nói ra kiểu lý lẽ như thế, yên lặng liếc hắn rồi nói, "Tùy con."
"Tạ phụ hoàng."
Văn Anh hơi sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Vũ Văn Phong, thấy hắn vuốt ve khung quạt, có chút tiếc nuối liếc nhìn mình.
"Vậy còn tiểu lục?" Đôi mắt tối đen của Hoàng đế chuyển sang Vũ Văn Lạc, "Ngọc như ý này của con, lại có cách nói thế nào?"
Văn Anh chợt khẩn trương lên.
Vũ Văn Lạc từ nãy đến giờ vẫn không lên tiếng, hắn chỉ nhìn Văn Anh, ánh mắt phảng phất ngưng tụ trên người nàng không hề nhúc nhích, quá nhiều cảm xúc chất chứa trong đó, làm cho hắn trông có vẻ thờ ơ.
Mượn cái bàn làm vật chắn, Văn Anh lặng lẽ kéo tay áo hắn, sau đó nhẹ nhàng lắc lư, giống như đang khẩn cầu. Tay hắn ngay ở bên cạnh nàng, giống như chỉ cần chạm nhẹ là có thể bắt lấy --
Hắn rốt cục quay đầu lại.
"... Nhi thần cũng cảm thấy, nàng không tốt như vậy." Vũ Văn Lạc mở miệng, tiếng nói hơi khàn, mắt rũ xuống, "Tú nữ lần này, nhi thần đều không thích, chờ lần tới lại tính sau."
"Ngông cuồng!"
Hoàng đế trách cứ hắn.
Hắn cúi đầu nói: "Phụ hoàng dạy phải."
Hoàng đế hơi dừng, không nói thêm gì nữa, bầu không khí nháy mắt trở nên đông cứng.
Đến lúc này, Hoàng hậu mới đi ra dàn xếp, nàng nhìn về phía Thái tử, lại quay sang nhìn Văn Anh thật sâu, sau đó mới tiếp tục chủ trì tuyển tú.
*
Kết quả chung tuyển lần này vừa ra, ngoài dự liệu của tất cả mọi người.
Văn Anh lại trở thành người thắng lớn nhất, các tú nữ nguyên bản vây quanh Ngô Ngọc Trinh, vừa quay đầu đã chen nhau tới bên người nàng.
Các nàng thích chơi chung với Ngô Ngọc Trinh vốn không chỉ riêng vì Ngô gia, hay hoặc cảm thấy nàng ta bình dị gần gũi, các nàng chỉ mưu cầu cho tương lai thôi. Ngô Ngọc Trinh ngược lại cũng không kém, được Tam hoàng tử tuyển chọn, sắp trở thành Chính phi của Tam hoàng tử, nhưng so với trữ quân của một quốc gia thì chênh lệch vẫn rất lớn.
Còn tình cảnh kinh tâm động phách trong điện, không một ai dám nhắc tới.
Đại tuyển kết thúc, Trữ Tú cung tất nhiên không thể ở lại. Tú nữ không được chọn đã sớm mất hồn mất vía thu dọn đồ đạc rời đi. Ngoại trừ Chính phi và Trắc phi, số người còn lại kể cả những tú nữ gả cho tôn thất, sau khi tạo mối quan hệ với Văn Anh xong cũng vội vã rời cung. Các nàng muốn mau chóng nói tin tức ở đây cho trong nhà biết, chí ít thái độ đối với hai nhà Ngô, Văn cần được xác định rõ và điều chỉnh hợp lý.
Văn Anh lại không vội, từ từ thu dọn, không có cung nhân nào dám giục nàng.
Bầu trời lại hạ tuyết. Tuyết giống như bông tơ bị vo tròn, lất phất bay bay, làm ngói xanh tường đỏ biến thành diện mạo mới.
Trong phòng, Bích Nguyệt đang thu dọn đồ đạc, miệng cứ nhắc đi nhắc lại: "Cái này phải mang, cái kia cũng phải mang, ngân phiếu mà phu nhân cho còn dư nhiều quá, cần phải cất kỹ..."
Văn Anh cũng theo Bích Nguyệt sắp xếp một hồi, sau đó dừng lại, ngồi bên cửa sổ chống cằm ngẩn người.
Bích Nguyệt cũng để quần áo xuống, không thể tin được hỏi: "Tiểu thư, ta thật không có nghe lầm? Ngài sắp làm Thái tử phi ư? Thái tử không phải... Ôi, nô tỳ muốn xỉu quá." Bích Nguyệt choáng một lát, thấy Văn Anh không đáp lời, vẫn mặt mày hớn hở, "Nếu như phu nhân biết, ắt sẽ cao hứng phát điên lên mất! Sau này đại tiểu thư các nàng còn ai dám coi thường ngài?"
Văn Anh câu được câu không ứng phó, đột nhiên, nàng đứng lên.
"Tiểu thư?" Bích Nguyệt khó hiểu nhìn nàng đi ra ngoài, "Tiểu thư ngài đi đâu --"
Nàng không đáp, vội vã chạy tới cửa, "kẽo kẹt" một tiếng mở ra.
Ngoài cửa, Vũ Văn Lạc đứng ở đó. Có vẻ như hắn tới đây mà không bung dù, từ mái tóc đen cho đến bả vai đều phủ một tầng tuyết trắng, khuôn mặt lạnh lùng. Hắn nhìn nàng, đôi mắt giống như bị đông lại, con ngươi đen kịt ướt đẫm nhưng nhìn nàng vô cùng chăm chú, không hề nhúc nhích, cũng giống y như ngày đó ở đại điện.
Nàng đi xuống bậc thang, thở nhẹ ra một mảng sương trắng. Trong làn sương, nàng cười: "Lúc nãy ta vừa nghĩ, có lẽ chàng đã đến..."
"Tại sao?" Hắn nhìn chằm chằm nàng, hỏi, "Tại sao chọn hắn, không chọn ta?"
_____
Tiếp tục bật Đường nhân (・ω・`)...........

Bình luận

Truyện đang đọc