MỐI TÌNH ĐẦU CẢ ĐỜI

Thật ra nếu tính rõ ràng lên thì khi Vưu Gia mười sáu tuổi, Lục Quý Hành đã có ý đồ với cô rồi.

Đến bây giờ cô vẫn còn nhớ rõ, lần đó lớp tổ chức liên hoan sau khi thi đại học, anh chặn cô trong góc tường, liếc mắt hỏi cô: “Yêu đương?”

Giọng điệu kia, bây giờ nhớ lại thấy thật buồn cười, nghe như một con sói bị người khác xâm phạm lãnh địa vậy.

Chỉ là đáng tiếc khi đó Vưu Gia ngoan ngoãn đến mức chất phác như đầu gỗ, hoàn toàn không có ý tưởng gì quá giới hạn, nếu Lục Quý Hành là bạn thân của anh trai, đương nhiên cô cũng coi anh như anh trai mình, anh trai dạy em gái không thể yêu sớm hình như là việc trong trách nhiệm của anh nhỉ?

Nghiêm khắc mà nói, hành vi và lời nói của Lục Quý Hành có thể coi là vượt rào, nhưng Vưu Gia không nhận ra mà thôi.

Cô run rẩy lắc đầu, nói không phải, có người theo đuổi mình nhưng cô không đồng ý.

Lục Quý Hành vừa lòng “Ừ” một tiếng, khóe môi hơi cong lên, còn giả đứng đắn nói: “Em còn nhỏ, không vội.”

Vưu Gia lại run rẩy gật đầu, ngoan vô cùng, cô sợ anh đi cáo trạng với anh trai mình, rốt cuộc với cái tính cách táo bạo ngốc nghếch của Vưu Tĩnh Viễn, anh ấy mà nóng lên là có thể đi qua xử lý người ngay. Tuy rằng cô từ chối người ta nhưng không có ý muốn hại người ta.

Năm ấy Lục Quý Hành đến phương Nam thực tập, ba năm kia Vưu Gia đã thi đậu ngành Y của đại học Z.

Cách xa nhau hàng ngàn cây số, cũng không gặp mặt được mấy lần.

Khi đó Vưu Gia thường xuyên về nhà, lần nào về cũng có thể trùng hợp đuổi kịp lúc Lục Quý Hành gọi điện thoại về, anh thực tập là phong bế, rất nghiêm khắc, mỗi tuần chỉ có nửa ngày được tự do nghỉ ngơi, thời gian khác nếu muốn gọi điện thoại hay làm việc riêng đều phải xin phép.

Thời điểm đó anh cũng không lớn là bao, anh hơn Vưu Gia 4 tuổi, vừa qua sinh nhật 19 tuổi, vẫn là chàng thanh niên mới lớn, chẳng qua tính cách anh trời sinh ít nói, cho nên nhìn có vẻ trưởng thành sớm, Vưu Gia luôn cảm thấy mình ở trước mặt anh nhỏ đi một vai vế, lần nào nghe điện thoại của anh cũng tự giác ngoan ngoãn lại.

Sự kiện đâm thủng cửa sổ xảy ra năm Vưu Gia 18 tuổi, cô về nhà trong kỳ nghỉ đông năm ba đại học, thời gian gần ăn tết, đã hai năm anh chưa về rồi, thời gian nghỉ tích cóp được hai tuần mới xin về.

Vưu Tĩnh Viễn tổ chức tiệc đón gió cho anh, còn gọi một vài người bạn khác nữa.

Ngày đó là ngày 27 tháng Chạp, trên đường giăng đèn kết hoa, đèn lồ ng đỏ treo cao, năm ấy trong nội thành vẫn chưa cấp pháo hoa, tiếng pháo nổ bùm bùm trong ngõ nhỏ vang lên hết đợt này đến đợt khác.

Náo nhiệt, vui mừng.

Nơi ăn cơm là một tiệm ăn tại gia nằm trong một cái hẻm sâu, sân rất nhỏ, mỗi ngày chỉ bán một bàn ăn, món ăn đều phải chọn từ trước, khi còn đi học, lần nào tụ hội bọn họ cũng đến chỗ này, nhà hàng đã mở được mười mấy năm, có thể là cách marketing độc đáo của chủ nhà hàng đã làm cho nhà hàng nhìn có vẻ tương đối ngầu, rất thích hợp cho một đám thanh niên còn trong độ tuổi hay ảo tưởng đến làm màu.

Đương nhiên giá cả cũng rất xa xỉ, nhưng đám bạn thích nhảy múa ca hát từ nhỏ này đều là con nhà có kiều kiện.

Gia đình Lục Quý Hành cũng thuộc về gia đình giàu có.

Người đến đa phần đều là nam, có rất nhiều người từng là bạn học nhảy với Lục Quý Hành trước đây, cũng có một vài người đi cùng với thân phận “Người nhà.”

Ngày đó Vưu Gia bị Vưu Tĩnh Viễn bắt ép đi cùng, hai ngày đó anh ấy chọc ba mẹ giận, đang bị cấm túc. Vì để không bị mắng, anh ấy lấy Vưu Gia làm tấm chắn như thường lệ, trước kia khi ra ngoài đều sẽ để cô tự đi chơi một mình, nhưng ngày đó đã tới gần chạng vạng, trời còn bắt đầu đổ tuyết, gần cuối năm ăn trộm cũng nhiều, an ninh không tốt lắm, thường thường còn nghe được tin tức có người quang minh chính đại cướp đồ trên đường, Vưu Tĩnh Viễn chắc chắn không dám thả cho cô đi một mình, anh ấy không màng cô phản đối mãnh liệt, ngoan cố kéo cô đi cùng.

Vưu Tĩnh Viễn có một đám bạn quậy phá với nhau, Lục Quý Hành cũng ở trong nhóm này, bọn họ đều là con nhà giàu, làm việc phóng túng, nói chuyện chay mặn không kỵ, có thể nghĩ Vưu Gia ngoan như vậy, đi vào đó hoàn toàn là dê vào hang cọp.

Bình thường Vưu Tĩnh Viễn vẫn rất có trách nhiệm, bảo vệ em gái kỹ vô cùng, sợ cô bị một đám chảo nhuộm nhuộm hỏng rồi, nhưng hôm nay hoàn toàn do tình huống đặc thù.

 Quả nhiên, bây giờ nhìn thấy Vưu Gia đi vào cùng Vưu Tĩnh Viễn, mấy người lập tức huýt sáo reo hò, Vưu Tĩnh Viễn cảnh cáo bọn họ: “Đừng có mưu đồ với em gái tôi! Con bé còn nhỏ.”

Vưu Gia xấu hổ chào hỏi.

Ở đây ngoài vài người thường hay chơi cùng Vưu Tĩnh Viễn thì cô cũng chỉ quen Lục Quý Hành, hôm nay là sân nhà của Lục Quý Hành, cô chú ý chào hỏi anh, anh “Ừ” một tiếng, gọi người phục vụ thêm một cái ghế vào bên cạnh, phun ra một chữ: “Ngồi.”

Có người không nhịn được trêu chọc, nói em gái đáng yêu đúng là đãi ngộ tốt, người vô tình như A Quý của bọn anh mà cũng bắt đầu chăm sóc con gái rồi.

Lục Quý Hành không phản bác, trái lại hiếm thấy mà cười một cái, không biết anh nhớ tới cái gì.

Sau đó vài người uống nhiều rượu quá, lại thêm nhảy múa trợ hứng, một anh chàng cao gầy còn đi đến góc Vưu Gia ngồi nâng cằm cô lên.

Vưu Gia run rẩy tránh đi, người kia cười ngả trước ngả sau, đùa giỡn người có kinh nghiệm không thú vị, đùa thỏ con như này thú vị hơn nhiều, suốt một buổi, Vưu Gia đều là hạt dẻ cười cho bọn họ, thường thường có người đến trêu cô một câu, nhìn ánh mắt ngây thơ cùng muốn giận mà không dám của cô thì vui vẻ vô cùng, Vưu Tĩnh Viễn thổi râu trừng mắt muốn đi đánh người.

Từ đầu đến cuối Lục Quý Hành đều không nói gì cả, trên cơ bản có người hỏi anh mới đáp vài câu, ánh mắt thỉnh thoảng dừng trên người Vưu Gia, không biết anh đang nghĩ cái gì, làm Vưu Gia cảm thấy căng thẳng, người cứng đờ, cảm giác như học sinh kém ngồi cùng bàn với thầy giám thị, nhưng cô cũng nghĩ có thể là mình cảm giác sai rồi, nói không chừng Lục Quý Hành căn bản không nhìn mình.

Trong bữa ăn có một anh chàng mặc đồ hip-hop rất phong cách cọ lại đây ngồi cạnh Vưu Gia, anh chàng này nghiêng người hỏi cô: “Em gái, có bạn trai chưa?”

Vưu Tĩnh Viễn ở cách xa chỉ anh ấy: “Cút đi, cách xa em gái tao một chút! Đừng có động nó, nó không phải mấy cô nàng trong trường mày, mày mà bắt nạt nó thì tao liều mạng với mày.”

“Sao có thể, không bắt nạt không bắt nạt, tao nghiêm túc.” Nói xong lại nhìn Vưu Gia: “Em gái, suy xét anh chút đi, con người anh khá tốt, nhà cũng gần nhau, tương lai kết hôn thẻ ngân hàng về em, bất động sản đứng tên em, mẹ anh biết bơi, sinh con giữ mẹ…”

Mọi người cười vang.

Vưu Gia lập tức đỏ mặt, cô nhìn Vưu Tĩnh Viễn cầu cứu, nhưng anh ấy đã bị bạn kéo đi, đang vui cười ầm ĩ, nào có lo lắng cho cô.

Vưu Gia sắp khóc đến nơi.

Lục Quý Hành đột nhiên ho khan một tiếng, anh túm chặt tay anh chàng kia: “A Tây, mày muốn battle với tao thì năm sau chúng ta tìm thời gian, em ấy nhát gan, mày đừng trêu em ấy.”

Chàng trai kia hơi sửng sốt, sau đó chợt huýt sáo lên, thành thật lùi ra sau hai bước, còn làm động tác giữ khoảng cách khoa trương, đôi lông mày đen rậm nhướng lên đầy ý vui sướng.

Những người khác cũng ồn ào: “Wow, battle, battle, battle!”

“Không phải chứ, tao không nghe lầm đúng không!”

“A Tây, chơi luôn, đừng sợ hãi!”

Anh chàng tên là A Tây xua tay liên tục: “Không không không, tao biết tự lượng sức mình, tao không batlle với A Quý, không tự chuốc khổ vào người!”

Vưu Gia chỉ lo thở phào nhẹ nhõm, cô cũng không hiểu bọn họ đang nói cái gì.

Có người hỏi: “Em gái, em thấy A Quý và A Tây đấu với nhau thì ai sẽ thắng?”

Vưu Gia bị cue vào, cô không thể hiểu được, hoàn toàn mù tịt về Street Dance, đến battle là gì cũng không hiểu, nhưng nghe anh trai nói trong club dance, Lục Quý Hành là người rất lợi hại, năm anh mười bốn tuổi thầy dạy nhảy đã nói không còn gì để dạy cho anh, nhưng vì bạn bè anh còn ở đó nên anh vẫn thường xuyên ngâm mình trong club.

Cho nên Vưu Gia theo nguyên tắc cẩn thận, thành khẩn nói: “Em không hiểu lắm, em chỉ biết anh Quý rất giỏi.”

Đây là lời nói thật, nhưng nghe vào tai người khác thì ý nghĩa hoàn toàn không bình thường.

Nhóm người bọn họ thường xuyên phát rồ dùng battle để đoạt đồ, cho nên ý tứ câu nói của Lục Quý Hành đương nhiên chính là: Mày muốn đoạt với tao thì battle với tao trước.

Khác với nhóm người này, A Quý không có nhiều hứng thú với chuyện yêu đương, trên thực tế có rất nhiều bạn gái thích anh, nhưng trong mắt anh chỉ có trò quỷ khiêu vũ này.

Bây giờ anh đột nhiên nói như vậy, ai cũng thấy mới lạ vô cùng.

Nghe ý tứ của Vưu Gia, rõ ràng là vừa ý Lục Quý Hành hơn.

Xem, lưỡng tình tương duyệt đáng chết!

Vì thể cả đám đau lòng nhìn A Tây: “A Tây, nén bi thương!”

A Tây ôm ngực, làm ra dáng vẻ bị thương.

Tuy rằng Vưu Gia vẫn không rõ tình huống thế nào, nhưng mọi người xôn xao như vậy sao cô có thể không đoán được.

Chỉ là vẫn câu nói kia, cô cảm thấy trực giác của mình có vấn đề, rốt cuộc khuyết thiếu điều kiện tiên quyết, cô rất khó đoán theo phương diện kia.

Ở đây người khiếp sợ nhất không gì hơn Vưu Tĩnh Viễn, trong lòng nhấc lên sóng to gió lớn, mẹ nó đây là chuyện khi nào, sao mình lại không biết, anh ấy phức tạp nhìn chằm chằm Lục Quý Hành chừng ba phút, trong đầu hiện lên vô số chuyện cũ, tìm tòi lại trong ký ức, không bỏ sót bất cứ dấu vết nào, sau đó phát hiện rốt cuộc mình ngu tới cỡ nào mà lại không nhận ra.

Sau khi anh ấy nhìn chằm chằm Lục Quý Hành chừng ba phút, rốt cuộc không nhịn được nữa, anh ấy gọi: “A Quý, mày ra đây với tao một lúc.”

Bọn họ ra ngoài hàn huyên đại khái hai mươi phút, không biết đã đạt thành ước định không dám cho người biết gì, dù sao sau khi đi vào, nụ cười trên mặt Vưu Tĩnh Viễn trở nên rất nhộn nhạo, anh ấy gọi Vưu Gia: “A Quý hơi mệt nên phải về, em muốn về trước luôn không?”

Vưu Gia đang bị một đám yêu ma quỷ quái “tra tấn” đến trọc đầu, vì thế cô mặc kệ chuyện mình sợ Lục Quý Hành, chỉ gật đầu hai cái liên tục.

Tất cả mọi người đều thấy Lục Quý Hành cúi đầu cười, chỉ có mình Vưu Gia đang kích động nên hoàn toàn không chú ý tới.

“Vậy thì đi thôi!” Lục Quý Hành nghiêng đầu nói.

Vưu Gia vội vàng đi ra ngoài cùng anh.

Phía sau có người nói với theo.

“A Quý đi thong thả! Em gái đi thong thả! Hôm nào lại tụ.”

“Em gái ra ngoài chơi cùng Lục Quý Hành nhiều chút nhé!”

“Em gái ngoan như vậy mà bị A Quý lừa đi rồi.”

Vưu Gia không nghe rõ, tiếng âm nhạc ồn ào làm tai cô ù lên, chỉ biết gật đầu liên tục.

Cô ngoan ngoãn đi theo Lục Quý Hành như cô vợ nhỏ.

Vưu Tĩnh Viễn ngồi xuống bàn, thở dài như ông cụ non: “Haizz, con gái lớn không giữ được!”

Những người khác phụ họa: “Nén bi thương, trước giờ có thứ gì A Quý coi trọng mà không chiếm được đâu. Nhưng mà ít nhất A Quý cũng rất ưu tú, đúng không ông anh?”

Vưu Gia hoàn toàn không biết mình đã bị bán, cô cẩn thận đi theo sau Lục Quý Hành, cùng anh lên xe taxi, dọc theo đường đi cô ngoan ngoãn ngồi thẳng lưng như học sinh tiểu học, không nhúc nhích chút nào vì sợ quấy rầy anh nhắm mắt nghỉ ngơi, đúng, không sai, anh vừa lên xe là nhắm mặt dựa vào lưng ghế luôn, Vưu Gia nghe nói đêm qua anh mới về đến nhà, cũng chưa nghỉ ngơi gì cả mà hôm nay đã đi tụ hội với mọi người, nếu không như vậy thì người khác đã không thả anh về sớm rồi.

Vưu Gia không đành lòng quấy rầy anh.

Trong lúc đó, cánh tay anh trượt xuống từ trên đùi, vừa lúc đặt lên tay Vưu Gia.

Vưu Gia nuốt một ngụm nước miếng, trong đầu thiên thần và ác quỷ giao chiến chừng nửa phút, cuối cùng cô nhát gan không dám rút tay ra.

Vì thế cả hành trình tay Lục Quý Hành đều đặt trên tay cô, Vưu Gia cảm thấy tay nóng lên, sắp ra mồ hôi.

Cũng may đường không dài, không bao lâu đã về đến cửa tiểu khu, lúc dừng xe, tay anh thuận thế lấy tiền trong túi một cách rất tự nhiên, trả tiền xong, hai người cùng xuống xe.

Vưu Gia thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng mặt cô vẫn rất nóng.

Tuyết rơi dày hơn, mặt đất sáng choang phản chiếu ánh đèn, trong tầm mắt là sắc tuyết mênh mang, ánh đèn xuyên qua màn tuyết khiến khung cảnh trở nên mập mờ.

Có lẽ vừa rồi tinh thần quá căng cho nên bây giờ cô hơi mệt rã rời, anh đưa cô đến dưới nhà, Vưu Gia đứng dưới đèn đường nói tạm biệt với anh.

Anh im lặng một lúc, im lặng đến mức Vưu Gia bắt đầu thấp thỏm, khi cô ngẩng đầu nhìn anh, anh đột nhiên hỏi: “Theo đuổi em lâu như vậy, em nghĩ thế nào?”

Vưu Gia lập tức tỉnh táo lại, cô không mệt nữa, thậm chí có thể bò một hơi lên tầng mười cũng không th ở dốc.

Chẳng qua trạng thái tinh thần của cô hoàn toàn là: ???

Như vậy.

Cái gì thế! A, rốt cuộc là cái gì thế!

Tuyết vẫn còn rơi, Vưu Gia và anh đứng yên không động, chỉ chốc lát sau trên đầu đã trắng xóa.

Vưu Gia bỗng nhiên nhớ tới câu nói được dùng rất nhiều “Muốn đi cùng anh như vậy, vừa không để ý đã tóc trắng đầu.”

Muốn chết!

Chuyện gì đây hả!

Tựa như máy tính bị chết máy, đại não của Vưu Gia hoàn toàn rơi vào trạng thái màn hình đen.

Cô ngây người, trong mắt là anh, rất cao, năm nay anh 21 tuổi, cao 183cm, thích nhảy, hát cũng êm tai, diện mạo đẹp, đi đến đâu cũng có một đám người vây quanh, ngoài việc không phù hợp với định nghĩa đứa trẻ ngoan thông thường thì chỗ nào cũng tốt, mẹ là một doanh nhân rất thành đạt nhưng tính cách dịu dàng hiền lành.

Dừng một câu để hình dung: Đối tượng kết hôn tuyệt vời!

A, lại là cái gì đây.

Vưu Gia không biết mình suy nghĩ cái gì, đầu óc loạn như tơ vò, qua lúc lâu mới run rẩy hỏi: “Theo đuổi… Em?”

Anh ỷ vào thân cao, đáng xấu hổ mà đè đầu cô lại, trên mặt là ý cười hiếm có: “Không thì sao? Về nhà nhớ suy nghĩ cẩn thận, không cần phải trả lời anh ngay.”

Vưu Gia gần như cùng tay cùng chân đi lên hàng hiên, lúc lên tầng còn quay đầu lại nhìn, anh đứng trên nền tuyết, đôi tay cắm túi, ánh mắt còn dừng trên người cô, có thể nhìn thấy ý cười trên mặt anh dưới ánh đèn đường, thấy cô quay đầu lại, anh mặt dày hỏi: “Thế nào, luyến tiếc anh à?”

Vì thế Vưu Gia lại cùng tay cùng chân lên nhà.

Bình luận

Truyện đang đọc