MỐI TÌNH ĐẦU CỦA ANH

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Gió đêm mát mẻ, thổi lên làn da cô, mang theo mùi hoa nhàn nhạt.

Đèn trong trường chiếu xuống, những con muỗi bay lượn vòng quanh, ánh trăng treo trên bóng đêm thâm trầm, cong vút giống lông mi.

“Thật an tĩnh.” Khương Dao hít thật sâu mùi hoa trong không khí.

“Đúng vậy.” Đồng Miểu nắm chặt quai cặp, nhìn lên ánh sáng của những ô cửa sổ.

Đã rất lâu rồi không được thong thả thưởng thức phong cảnh xung quanh như bây giờ.

Vào lúc lựa chọn học lý, đại biểu môn mang giấy ý nguyện thu lại, giáo viên ngữ văn đột nhiên hỏi: “Các em có biết hoa đào nở khi nào không?”

Các bạn trong lớp cùng mờ mịt ngẩng đầu lên, thấy giáo viên không nói gì nữa, lại tiếp tục vùi đầu múa bút thành văn.

Giáo viêm lầu bầu cảm thán: “Đúng là học sinh khoa học tự nhiên!”

Đồng Miểu cũng không có chú ý hoa đào nở rộ khi nào, giống như mỗi lần ý thức được thì cánh hoa đã sớm bị lá xanh thay thế, thời gian cũng lơ đãng qua đi.

“Cảm ơn cậu Miêu Miêu.” Khương Dao nhìn cô cảm kích cười tươi.

Đồng Miểu lắc đầu: “Không gì, tớ cũng học được rất nhiều, thầy Quý không hổ danh là tiến sĩ của Princeton*.”

* Viện Đại học Princeton còn gọi là Đại học Princeton, là một viện đại học tư thục tọa lạc ở Princeton, New Jersey, Hoa Kỳ. Princeton là viện đại học xếp thứ tư trong các trường và viện đại học cổ xưa nhất ở Hoa Kỳ và một trong tám trường và viện đại học của Ivy League. (Wikipedia)

Hai người chậm rãi đi về phía cổng trường, Khương Dao ôm Đồng Miểu lải nhải khen Quý Nhược Thừa.

Ngữ điệu của cô ấy nhẹ nhàng lại dễ nghe, hỗn hợp ở trong gió, ngọt giống kẹo sữa.

Đột nhiên, có tiếng mắng không hài hòa xông vào, đánh gãy âm thanh ôn nhu.

——

“Tư Trạm, mày nói chuyện đi!”

“Đánh cái gì đánh, má!”

"Học trưởng có biết hay không?"

...

Đêm tối quá an tĩnh, tiếng nam sinh kiêu ngạo truyền ra rất xa, Đồng Miểu đột nhiên dừng bước.

Khương Dao nhíu mày, quay đầu về phía rừng cây nhỏ nhìn lại, rừng cây nhỏ loáng thoáng có ánh sáng điện thoại.

“Tớ hình như nghe được tên Tư Trạm, có phải là Tư Trạm không?” Cô nàng thầm nói.

Đồng Miểu đột nhiên cầm tay Khương Dao, vội vàng nói: “Cậu đi tìm bảo an để báo nguy đi.”

Sao có thể quên đi chuyện này, sao có thể quên đi chuyện quan trọng nhất chứ!

Bởi vì một câu trêu đùa ‘ anh trai ’ mà chưa nói chuyện này cho chú Tư.

Đầu ngón tay cô chậm rãi lạnh toát, tóc mái dán ở giữa trán, mắt hạnh đen nhánh hơi ngưng lại.

Khương Dao trong nháy mắt phản ứng lại: “Má! Trần Khải Khiếu cùng lục trà kỹ nữ giở trò!”

Cô ấy với Tư gia quan hệ không tồi, khi còn nhỏ thường xuyên cùng nghịch ngợm với Tư Trạm, tình hữu nghị cách mạng sâu đậm, loại việc đánh nhau này, từ trước đến giờ vẫn nhất trí đối ngoại.

Cô ấy muốn đi vào bên trong.

Đồng Miểu gắt gao giữ chặt lại, nghiêm túc lắc đầu: “Tớ đi kéo thời gian, cậu mau đi tìm người.”

Khương Dao có chút do dự, nhưng cũng bình tĩnh lại, việc này nếu cô chưa biết thì huynh đệ của Tư Trạm khẳng định cũng chưa biết, nếu làm ẩu, Tư Trạm sẽ bị người ta đánh.

“Miêu Miêu, cậu đi tìm người, tớ......”

“Bọn họ đều biết cậu, cậu không đi được.”

Đồng Miểu bị ánh đèn đường che lại, không rõ biểu tình gì.

Khương Dao cắn chặt răng, nhéo tay Đòng Miểu thật mạnh: “Tớ lập tức quay lại!” Dứt lời chạy nhanh về cổng trường.

Khương Dao vừa đi, lòng bàn tay Đồng Miểu nhận một cơn gió lạnh, mang đi một chút mồ hôi.

Cô nhẹ nhàng liếm môi, nắm chặt tay, chạy về phía ánh sáng đang lóe.

Cô biết Tư Trạm ở đó, cô biết xã hội đen cũng ở đó, cô cũng biết Tư Trạm đánh nhau liền không muốn sống.

Trái tim đập thình thịch, sắp từ ngực nhảy ra ngoài.

Với tốc độ của Khương Dao cả đi lẫn về cũng mất năm sáu phút, nếu bảo vệ không đủ, còn muốn gọi thêm người thì mất thêm khoảng ba bốn phút.

Đồng Miểu hít sâu một hơi, lông mi nhẹ nhàng run rẩy, trong mắt không mang thần sắc gì.

Cô một bên chạy vội, một bên lấy điện thoại gửi tin nhắn cho chú Tư.

Nếu thật sự xảy ra xung đột, về phía trường học phải đánh đòn phủ đầu mới có thể chiếm được thế thượng phong.

Cô phải nghĩ chu toàn mới được, cô có lẽ không thể giúp đỡ Tư Trạm đánh nhau, nhưng cô muốn giúp Tư Trạm chặt đứt nỗi lo về sau.

Đáng tiếc, cô cũng là thật lâu về sau mới biết được, nỗi lo về sau của Tư Trạm đã có từ rất sớm, và cũng chỉ có một.

-

Tư Trạm nhìn đám học sinh lớp 12 đang vây lấy mình, nhẹ nhàng cong khóe môi, mí mắt nhấc lên, nhìn về phía Trần Khải Khiếu.

Trần Khải Khiếu ỷ vào người đông thế mạnh, giơ tay đập vở bình rượu, mảnh nhỏ rơi đầy đất, rơi rụng linh tinh ở trên cỏ.

Hắn ngồi xổm trên mặt đất, nghiến răng, lạnh lùng nói: “Mẹ nó mày có biết Hách Mộng Khê là bạn gái tao không?”

Đôi mắt hẹp dài của Tư Trạm hơi co lại, chậm rãi nâng cằm lên, trên người toát ra hơi thở lạnh lẽo.

Anh không nói một tiếng kéo khóa ra, duỗi tay cởi áo khoác, cẩn thận cuốn lại ném về phía mặt đất.

Bên trong mặc một cái áo đen bó sát ngắn tay, dán lên cơ bắp rắn chắc của cánh tay, gió đêm thổi tới mang đi nhiệt độ cơ thể.

Anh không chút để ý ngoắc ngoắc tay, ngữ khí trào phúng: “Nói nhiều câu vô nghĩa làm gì.”

Trần Khải Khiếu đột nhiên đứng dậy, đưa ánh mắt, cùng mười mấy người xung quanh đi về phía Tư Trạm.

Tư Trạm không khỏi nắm chặt nắm tay.

Ai cũng không có nói nữa, xung đột chạm vào là nổ ngay, Trần Khải Khiếu cũng biết ngày hôm nay, Tư Trạm nhất định sẽ phản công, hôm nay nhất định đem anh đánh đến sợ nếu không sẽ bị Tư Trạm trả thù chết.

“Xin lỗi, các cậu muốn đánh nhau sao?”

Thanh âm mềm mại đột nhiên vang lên giữa một đám con trai.

Trần Khải Khiếu dừng động tác lại, nhìn nhìn xung quanh: “Ai?”

Tư Trạm đứng tại chỗ, ngón tay run lên, nhíu mày thật sâu.

“Mình là cờ đỏ*, các cậu đánh nhau tớ phải ghi tên lại.”

* Gốc là Chu Sinh, mình nghĩ nó tương đương với cờ đỏ (sao đỏ) bên mình.

Đồng Miểu nghiêm trang từ cặp sách lấy ra một quyển vở nhỏ, đẩy mấy người đang vây quanh Tư Trạm ra, đôi mắt trong trẻo nhìn chằm chằm Trần Khải Khiếu.

Đám bọn họ có hơi ngốc, Cờ đỏ họ đã nghe qua nhưng trước nay vẫn chưa thấy.

Vẫn là một cô bé mềm mại, đầu tóc bồng bềnh giống như búp bê.

Trần Khải Khiếu dừng một chút, đối với việc này có chút bất ngờ, hắn theo bản năng cãi lại: “Mẹ nó tan học rồi, cậu quản được à?”

Đồng Miểu nghiêm túc nói: “Ở trong trường học đều phải quản, trừ phi các cậu bây giờ ra ngoài ngoài đánh.”

Trần Khải Khiếu như nghe được thiên phương dạ đàm*, giương miệng mở to con mắt: “Cái gì, ra ngoài á?”

* Thiên phương dạ đàm: chuyện mơ tưởng hão huyền.

Tư Trạm cắn răng, gắt gao nhìn chằm chằm sườn mặt Đồng Miểu, vừa rồi nắm chặt tay chảy ra mồ hôi mỏng.

Đồng Miểu không nhìn Tư Trạm, cô nâng mắt lên, nghiêm trang chỉ bức tường cách đó không xa: “Làm phiền mọi người di chuyển, từ đây nhảy ra ngoài rồi đánh.”

* Đại học Princeton:

Bình luận

Truyện đang đọc