MỐI TÌNH ĐẦU CỦA GIÁO BÁ

Ngu Trà đem chìa khóa Ngu Minh Nhã vừa đưa ném trong thùng rác ngoài trường, còn việc Ngu Minh Nhã làm sao về nhà cô cũng không cần lo lắng.

"Lúc nãy cậu không thấy được sắc mặt Ngu Minh Nhã." Lâm Thu Thu cười khanh khách mà nói: "Bây giờ Ngu Minh Nhã gió xuân đắc ý, không chừng lại muốn tìm lúc nói móc cậu, nhưng hôm nay cậu đáp trả rất hay."

Ngu Minh Nhã cùng bạn bè của cô ta đều học ở lớp bảy nằm trên lầu. Tan học không có việc gì cũng lui tới, lượn lờ dưới lầu, bởi vì bên cạnh cầu thang là lớp một.

Lớp của Lục Dĩ Hoài.

Bây giờ Lục Dĩ Hoài đã xảy ra chuyện, các cô không xuống nơi đó nữa mà đi tìm Ngu Trà kiếm chuyện.

"Mình không còn sống ở Ngu gia nữa." Ngu Trà nói: "Không cần nhìn sắc mặt cô ta, sau này mình sẽ thay đổi, không còn như lúc trước."

Cô đã không còn là mình của trước kia.

Lâm Thu Thu vỗ tay, "Vốn dĩ đã phải như vậy từ trước!"

Ngu Trà nhấp môi cười cười.

Lâm Thu Thu nhìn điện thoại, "Mình vừa kể cho Thượng Thần chuyện lúc nãy, Thượng Thần muốn chúc mừng, lát nữa chúng ta cùng đi ăn."

Ngu Trà không từ chối.

Ba người gặp mặt nhau bên ngoài.

Thượng Thần cắt tóc ngắn, mặc đồng phục như họ, nhìn từ phía sau rất giống nam sinh, nhìn mặt mới biết là con gái.

Cô ôm tay Ngu Trà, "Muốn ăn gì? Hôm nay mình mời khách!"

Ký ức đã cũ, Ngu Trà không còn nhớ ngoài trường bán cái gì, nhưng liếc mắt liền thấy quen thuộc mười phần.

Không chờ cô trả lời, Thượng Thần lấy điện thoại gõ tin nhắn, ngẩng đầu nói: "Ai, chị của mình đang tức chết rồi, mình phải an ủi chị ấy."

"Chúng ta đi ăn cái gì a."

"Chị cậu à?"

Ngu Trà cùng Lâm Thu Thu đồng thanh nói.

"Chuyện của cửa hàng chị ấy." Thượng Thần sờ sờ tóc, đi ra phía ngoài, "Người mẫu chị ấy chọn được lỡ hẹn, nghe người khác nói cô ta muốn làm cho cửa hàng khác, chị ấy bây giờ đang giận muốn chết."

Chị cô ấy tự mở một cửa hàng, vừa khai trương không lâu, tuy bị mất người mẫu không phải chuyện quá lớn, nhưng việc này vẫn rất sốt ruột.

Lâm Thu Thu tức giận nói: "Người mẫu đó cũng không có tố chất nghề nghiệp."

Đã hứa mà vẫn còn lỡ hẹn.

"Cũng trách chị ấy không ký hợp đồng." Thượng Thần nói: "Bây giờ việc này xảy ra, chỉ có thể tìm gấp người thay thể, nhưng những người mẫu tốt đều bận, chắc chắn sẽ không tìm được, hai người cũng biết những người đẹp đều nổi tiếng."

Vốn dĩ người mẫu này cũng có chút danh tiếng, càng là người có danh khí càng không ưa cửa hàng mới.

Thượng Thần xua xua tay, "Không nói đến chuyện này, hôm nay có phải Ngu Minh Nhã đã bị tức đến ngất đi ha ha ha ha."

Lâm Thu Thu: "Không ngất, nhưng cũng không khác gì."

Thượng Thần: "Ai kêu cô ta tự mình gây sự."

Ngu Trà nghe hai người kẻ xướng người họa, cãi cọ ầm ĩ, sinh động mười phần, trên mặt đều mang theo nụ cười.

Vừa vặn, có hai nữ sinh phía sau nói: "Bên kia có phải là Lục Dĩ Hoài, hắn đang ngồi xe lăn đúng không?"

Một nữ sinh khác nói: "Tuy rằng chân bị cắt đi, nhưng vẫn đẹp trai a."

Ngu Trà ở trong lòng yên lặng phản bác, chân không bị cắt.

Lục Dĩ Hoài không bị gãy chân.

Đúng lúc này, Lâm Thu Thu cũng nhìn theo hướng đó, "Đúng là Lục Dĩ Hoài, đối diện là bọn Tần Du."

Ngu Trà theo bản năng mà nhìn theo.

Lục Dĩ Hoài hôm nay không mặc đồng phục, buổi sáng lúc trong xe hoang mang rối loạn nên cô không chú ý đến, bây giờ mới thấy rõ hắn đang mặc một cái áo thun, chắc là của một sản phẩm chưa đưa ra thị trường của thương hiệu nào đó.

Đối diện hắn là vài nam sinh, trên bàn hình như là bia.

Trước mặt Lục Dĩ Hoài cũng có rượu, lúc ngón tay cầm ly, màu rượu đối lập với màu da, nổi bật mười ngón tay thon dài.

Mặt trong ngón trỏ có một hình xăm tinh xảo.

Lục Dĩ Hoài trước khi xảy ra chuyện vốn không sợ trời không sợ đất, xăm hình đối với con trai rất có hấp dẫn.

Hình xăm cũng chỉ là một dòng chữ nhỏ, không biết là gì.

Lâm Thu Thu: "Bọn họ đang uống rượu chứ không phải nước chanh đúng không?"

Thượng Thần tiếc nuối nói: "Mình cũng muốn uống, nhưng chắc chắn sẽ không được, buổi tối vẫn còn tiết tự học."

Ngu Trà nhíu mày, Lục Dĩ Hoài đang trong giai loạn trị liệu, chắc chắn không thể uống rượu, nếu uống sẽ bị ảnh hưởng.

Tan học đã lâu, trên đường không còn quá nhiều học sinh.

Ba người họ ai cũng xinh đẹp, rất thu hút ánh nhìn.

"...Lúc trước Ngu Minh Nhã có hỏi tôi chuyện Lục ca, tôi không nói gì, không biết tại sao gần đây lại yên tĩnh."

Một nam sinh mở miệng.

Cái này không cần giải thích cũng biết vì sao.

Tần Du bưng cái ly, khóe mắt nhìn thấy người bên ngoài, tâm tư vừa động, "Đó có phải là em gái Ngu Minh Nhã?"

Bên cạnh đường lớn, ba nữ sinh nói nói cười cười, Ngu Trà đi giữa đang kéo một nữ sinh dáng người khá cao, cô mặc đồng phục hè, lộ ra cánh tay tinh tế trắng nõn, ở cổ áo có xương quai xanh ẩn hiện, lúc cười lớn cũng chỉ nhấp môi.

Mấy người nam sinh cũng vươn đầu ra nhìn.

"Em gái Ngu Minh Nhã, là nữ sinh đi cùng Lục ca hồi sáng?"

"Lớn lên không tồi a, trước kia sao lại không chú ý tới."

"Trước mắt cậu trước kia chỉ có Ngu Minh Nhã, sao có thể để ý người khác."

Lục Dĩ Hoài thu hồi tầm mắt, rũ mắt không nói chuyện.

"Đúng thật là anh hùng cứu mỹ nhân." Tần Du thu hồi tầm mắt, tò mò hỏi: "Mấy ngày trước có một cô gái được đưa đến nhà cậu, tên gì ấy nhỉ."

Tô Ngọc nói: "Lúc trước không phải nói là con gái Ngu gia à."

Tần Du nói: "Ngu gia chỉ có mình Ngu Minh Nhã không phải sao?"

Lục Dĩ Hoài ngồi trên xe lăn, sắc mặt lạnh nhạt, nhìn không ra cảm xúc, "Không phải cô ta."

Có người nói: "Ngu Minh Nhã mới nhận em gái."

Lúc này bọn họ mới nhớ.

Lúc trước Ngu Minh Nhã cũng không nói mình có em gái, chỉ sau khi Lục gia yêu cầu mới ám chỉ Ngu Trà là em gái mình, Ngu Trà bình thường rất khiêm tốn, rất nhiều người không nhớ việc này.

Tin tức của Lục gia bị đè xuống, bọn họ chỉ biết Ngu gia đưa con gái qua, chưa nói là ai, bọn họ chỉ biết ngầm hỏi thăm.

Ngu gia bên kia đương nhiên không giấu được gì.

Cửa hàng gần trường này cũng rất xa hoa, Nhất Trung Ninh thành là trường tư, nhiều con nhà giàu, đều đến đây khoe khoang.

"Hình như cô ấy chưa ăn, hay chúng ta rủ họ lại ăn cùng?"

Tô Ngọc thử mở miệng, nhìn người đối diện.

Trừ bỏ xe lăn bên dưới, Lục Dĩ Hoài thoạt nhìn cũng không khác người bình thường, người đi qua ngẫu nhiên đưa mắt nhìn phần dưới của hắn liền sợ hãi mà dời đi.

Ai cũng không muốn đắc tội hắn.

Lục Dĩ Hoài nhướng mày, "Tùy cậu."

Tô Ngọc sửng sốt, nở nụ cười.

Trước kia Lục Dĩ Hoài không tùy ý như vậy, nên khi bọn họ tụ tập có rất ít nữ sinh, có cũng là do người khác mang đến.

Hai chữ này xem như là đồng ý.

Tô Ngọc đá chân nam sinh bên cạnh, "Cậu đi mời họ lại đây."

Nam sinh sờ đầu hỏi: "Nữ sinh bên cạnh cũng mời?"

"Cái này mà cũng hỏi."

Nam sinh nhanh như chớp chạy đi.

"Nghe nói Ngu Trà nhát gan hướng nội." Tần Du nhớ lại một chút, "Có phải ở nhà rất sợ cậu, cậu có khi dễ cô ấy không?"

Lục Dĩ Hoài đáp: "Nghe ai nói?"

Trên mặt hắn không chút để ý, làm mấy nữ sinh cách đó không xa đều mê mẩn.

Tầm mắt nhìn phía dưới hắn, lại thở dài.

Tần Du cười cười, "Có thể là ai được, Ngu Minh Nhã."

Nhắc tới Ngu Minh Nhã, mấy nam sinh khác đều cười, "Cô ta suốt ngày truyền tin tức kiểu này, nghĩ một chút liền biết tâm tư cô ta."

Bọn họ lớn lên trong gia tộc lớn, đều đã tu luyện thành tinh, trước mặt bọn họ làm Liêu Trai, đúng là trò cười.

Thủ đoạn nhỏ của Ngu Minh Nhã cũng không đáng đặt lên bàn.

"Không có khi dễ." Lục Dĩ Hoài nhấp môi, "Tôi là hạng người đó?"

Là!

Nam sinh xung quang yên lặng bổ sung.

Tần Du nhìn chằm chằm thân hình nhỏ nhắn phía trước, cười nói: "Lúc trước sao không biết em gái Ngu Minh Nhã lại xinh đẹp như thế, da thật trắng, bộ dáng nhu nhược, gợi lên ham muốn chinh phục của nam nhân."

Lục Dĩ Hoài xốc mi mắt

Đúng là rất yếu đuối.

Đêm qua bị hắn cắn một cái đã rất đau, ngẫu nhiên phát ra hai tiếng cũng rất mê người, trên xương quai xanh hình như còn có bông hoa.

Lục Dĩ Hoài uống một ngụm rượu, ngực mới hạ nhiệt.

Tô Ngọc ánh mắt liếc giữa Ngu Trà cùng Lục Dĩ Hoài, trực giác cho biết có gì không đúng, liếc Tần Du ra hiệu.

Ai biết được Tần Du làm lơ, bất mãn nói: "Làm gì vậy, đừng quấy rầy tôi ngắm Ngu Trà muội muội..."

Vừa nói vừa uống bia.

Chưa nói xong, ly hắn bị cái gì đó đập trúng, rượu bắn ra, để lại dấu vết trên áo, có chút chật vật.

Tô Ngọc bụm mặt nghẹn cười, vui sướng khi người gặp họa.

Hắn biết sẽ phát sinh cái gì, Tần Du lại cố tình thiếu mất sợi dây thần kinh nên bị trừng trị.

Tần Du vội vàng lấy giấy lau, lên án nói: "Lục ca làm gì vậy, áo này là số lượng có hạn tôi mới mua! Mới mua!"

Lúc trước thành tích của hắn rất kém, tiền tiêu bị người nhà cắt bớt, quần áo này là do hắn cố gắng nhịn đau mà mua.

Lục Dĩ Hoài nhìn hắn: "Cậu vừa kêu cái gì."

Tần Du rối rắm hồi tưởng một chút, sau một lúc lâu mới đưa ra cái đáp án hư hư thực thực: "... Ngu Trà muội muội?"

Lục Dĩ Hoài hỏi: "Là muội muội của cậu sao?"

Tần Du vẫn chưa hiểu ra: "Đương nhiên không phải, là muội muội của cậu, vậy cũng là muội muội của chúng ta."

"Phải không?" Lục Dĩ Hoài giương mắt, "Cậu kêu lại lần nữa."

Tần Du rốt cuộc cũng nhận thấy gì đó, xua tay nói: "Không có không có, tôi không có em gái, tôi là con một."

Tên phá hoại, chỉ kêu muội muội mà đã kích động như vậy.

Cũng không phải thật sự là em gái.

Qua một lát, hắn lại hỏi: "Chúng ta phải gọi cô ấy là gì?"

"Tôi đi lấy chai rượu." Tô Ngọc đứng lên, "Đương nhiên là kêu Chị dâu nhỏ, nếu không cậu muốn gọi cái gì?"

Tần Du trợn to mắt, "Cậu nói đúng."

Mấu chốt nhất chính là, bọn họ nói như vậy, Lục ca đối diện cũng không phản đối, vậy là đã tán thành.

Chẳng lẽ Ngu gia đưa con nuôi qua làm con dâu nuôi từ bé?

Nhóm Ngu Trà vẫn chưa nghĩ được nên ăn gì, trước mặt đã xuất hiện một nam sinh.

"Ngu Trà đúng không?" Nam sinh mở miệng cười hỏi, "Tôi là Chu Chu, Lục ca đang ăn bên kia, kêu mọi người cùng qua ăn."

Hắn đi trước, không thấy cảnh lúc nãy.

Thượng Thần cảnh giác mà nhìn hắn, nhỏ giọng nói: "Hay là chúng ta bỏ đi."

"Chúng ta có thể không đi sao?" Lâm Thu Thu minh bạch, "Có ai dám cự tuyệt Lục Dĩ Hoài."

Huống hồ hôm nay Ngu Trà còn được Lục Dĩ Hoài cứu.

Thượng Thần ngẫm lại, nói thầm nói: "Dù sao cự tuyệt không được, dứt khoát cảm ơn rồi đi, mình thấy bọn họ cũng không muốn ăn cùng nữ sinh."

Các cô vẫn chưa từng nghe có nữ sinh được mời.

Thật ra là có người mặt dày đi xin, kết quả chưa nói gì đã bị đuổi đi, hoặc bọn họ liền trực tiếp đổi chỗ.

Hai người đều nhìn về phía Ngu Trà.

Ngu Trà nhìn bên kia, vừa vặn đối diện Lục Dĩ Hoài, trong lòng càng do dự, "Không đi..."

Chưa nói xong, Chu Chu lấy điện thoại ra.

Tần Du: "Hiệu suất sao lại thấp như vậy?"

"Đi thôi, các tỷ tỷ." Chu Chu vừa cất điện thoại, cười tủm tỉm, miệng thực ngọt, khom lưng làm ra tư thế mời.

Bởi vậy, ai có thể cự tuyệt.

Lâm Thu Thu lôi kéo Ngu Trà, lúc vào tiệm vừa lúc đồ ăn được dọn ra, cửa hàng vẫn còn phòng trống, các nam sinh khác đều đi ra khỏi phòng.

Ba nữ sinh lớn lên đều khá xinh đẹp.

Tô Ngọc vừa rời khỏi đi lấy bình rượu, tròng mắt vừa chuyển, thò lại gần nói: "Ngồi đi, đều đứng làm gì, không mệt sao."

Hắn cố ý dẫn Ngu Trà đến gần chỗ người đang ngồi bên trong.

Ngu Trà tự nhiên chỉ có thể đi theo, nên tách ra khỏi hai người Lâm Thu Thu, bị dẫn đến ngồi cạnh Lục Dĩ Hoài.

Trên bàn đặt thêm vài ly thủy tinh.

Tô Ngọc mở cái chai, hỏi: "Các cậu uống rượu không?"

Lâm Thu Thu cùng Thượng Thần đồng thanh: "Không uống."

Tô Ngọc nói: "Vậy thôi."

Đối với nam sinh như bọn họ, uống chút rượu là chuyện bình thường, mỗi khi đến tiệc gì đó cũng uống.

Hơn nữa bọn họ sau này sẽ thừa kế sản nghiệp trong nhà, tửu lượng tuyệt đối không được thấp.

Trước mặt Lục Dĩ Hoài vẫn còn nửa ly rượu.

Từ khi Ngu Trà ngồi xuống đều nhìn chằm chằm cái ly, nếu uống cái này sẽ ảnh hưởng đến thân thể.

Nhưng cô lại không biết mở miệng như thế nào.

Ngu Trà ánh mắt nóng rực, Lục Dĩ Hoài sao có thể không phát hiện, hắn cầm cái ly nhìn nhìn cũng không phát hiện ra vấn đề gì.

Tần Du ngồi đối diện đã chú ý đến, "Chị dâu nhỏ cũng muốn uống?"

Ngu Trà nửa ngày mới phản ứng lại hắn đang nói mình, theo bản năng nhìn Lục Dĩ Hoài, "Không, tôi không uống...... Ta không phải Chị dâu nhỏ, cậu đừng, đừng kêu như vậy."

Tần Du cười hì hì nói: "Không được, phải kêu như vậy."

Các nam sinh tức khắc đều ồn ào lên, "Chị dâu nhỏ rất thuận miệng a, gọi cái khác rất khách khí."

"Tôi sẽ không nhớ đâu."

"Tần Du đúng là vuốt mông ngựa, Chị dâu nhỏ cũng gọi."

Ngu Trà bị bọn họ nói như vậy lỗ tai đã đỏ như máu, nhìn về phía Lục Dĩ Hoài, nhỏ giọng nói: "Lục Dĩ Hoài."

Lục Dĩ Hoài nghiêng đi mặt, "Hả?"

Ánh mắt dừng trên lỗ tai đỏ bừng.

Ngu Trà bừng tỉnh, tiếp tục nói: "Anh mau quản bọn họ."

Lục Dĩ Hoài rất có hứng thú nhìn chằm chằm tai cô, lười biếng hỏi: "Em muốn tôi quản cái gì?"

Ngu Trà hoài nghi hắn biết rõ còn cố hỏi, nhưng lại không có chứng cứ.

Cô hơi nghiêng về phía hắn, trong giọng nói có chút năn nỉ: "Anh nói bọn họ đừng kêu như vậy."

Nếu tiếp tục không chừng ngày mai toàn trường đều biết.

Lục Dĩ Hoài đối mắt với đôi mắt đầy nước của cô, đột nhiên cười một cái.

Ngu Trà chưa kịp phản ứng, liền nghe thấy giọng nói trầm thấp của hắn: "Quản làm sao, miệng cũng không mọc trên người tôi."

Hết chương 5

#xanh

Bình luận

Truyện đang đọc