MỐI TÌNH ĐẦU ĐÒI BAO NUÔI



Nhịp tim cuồng loạn của Lục Nam Châu dần chậm lại, cau mày hỏi: "Chuột?"
Diệp Nhiên gật đầu nói không hề chớp mắt: "Ừ, con to lắm."
"Trong nhà chưa bao giờ có chuột cả, ở đâu ra thế?" Lục Nam Châu nửa tin nửa ngờ đi vào phòng khách rồi quay đầu liếc nhìn hai chân trần của Diệp Nhiên, sầm mặt nói: "Mang giày vào, không lạnh à?"
"Ừm." Diệp Nhiên quay lại mang giày rồi đến cạnh cửa phòng khách, thấy Lục Nam Châu gõ gõ đập đập tìm chuột khắp phòng, "Cậu thấy nó ở đâu?"
Diệp Nhiên: "......!Dưới giường ấy, đêm qua em nghe tiếng nó."
Lục Nam Châu nhìn xuống gầm giường nhưng cái gì cũng không có.
Diệp Nhiên: "Chắc chạy mất rồi."
"Chạy thì tốt," Lục Nam Châu đứng lên nói, "Có phải cậu ăn trên giường không đấy? Bởi vậy chuột mới mò đến chứ."
Diệp Nhiên: "......!Đâu có."
Chẳng biết Lục Nam Châu có tin hay không mà ậm ừ đi ra ngoài.


Diệp Nhiên theo sau hỏi anh: "Lỡ ban đêm nó trở lại thì sao?"
Lục Nam Châu thuận miệng nói: "Vậy cậu đóng kín cửa sổ đi.

Nó không vào được đâu."
Diệp Nhiên: "Nhưng đóng cửa sổ ngộp lắm."
Lục Nam Châu nghĩ ngợi: "Vậy tôi mua bẫy chuột cho cậu nhé?"
Diệp Nhiên nheo mắt --- Sao anh không mua thuốc diệt chuột luôn đi?
"Thật ra," cậu nhìn vào phòng Lục Nam Châu nói khẽ, "Phòng anh rộng lắm mà, giường cũng rất lớn......" Ngủ hai người cũng được.
Lục Nam Châu dừng lại nói: "Vậy tôi sẽ ngủ phòng khách, tôi không sợ chuột."
Diệp Nhiên: "......"
Diệp Nhiên chưa từ bỏ ý định, "Lỡ nó lại chạy sang bên này thì sao?"
Lục Nam Châu: "Cậu hấp dẫn chuột thế cơ à?"
Diệp Nhiên vò mẻ không sợ nứt nói: "Ừ!"
Lục Nam Châu: "Vậy tôi mua thêm mấy cái bẫy chuột nhé?"
Diệp Nhiên tức chết, sao chỉ biết mua bẫy chuột thế hả?!
"Không cần," cậu hậm hực đi rửa mặt, "Em sợ kẹp trúng mình."
Cũng đúng nhỉ, Lục Nam Châu nghĩ, hay là mua thuốc diệt chuột?
Lục Nam Châu về gấp quá nên vẫn chưa ăn điểm tâm.
Cũng may mẹ Lục đã gói sủi cảo cho anh mang về, chỉ cần hấp lên là ăn được.
Diệp Nhiên rửa mặt xong đi ra đã ngửi thấy mùi trứng ốp la thơm lừng.
Cậu đến cửa bếp nhìn Lục Nam Châu bận rộn bên trong, ngập ngừng hỏi: "Chẳng phải anh nói chiều nay mới về sao?"
Lục Nam Châu lật trứng trong chảo nói: "Có việc nên về sớm."
Diệp Nhiên: "Nhớ em đúng không?"

Tay Lục Nam Châu run lên, suýt nữa hất văng trứng ra ngoài, "Dĩ nhiên không phải rồi! Nhớ gì mà nhớ, có gì để nhớ chứ?!"
Nhưng em nhớ anh lắm, Diệp Nhiên dựa cửa nhìn tấm lưng to rộng rắn chắc của Lục Nam Châu, nói thầm trong lòng, hôm qua anh vừa đi thì em đã nhớ anh rồi.
Cho nên mới nhịn không được vụng trộm chạy tới phòng anh, tựa như chỉ có ôm chăn mền của anh, ngửi mùi hương quen thuộc thì mới có thể an tâm một chút.
Nào ngờ Lục Nam Châu lại về sớm như vậy.
Diệp Nhiên không hề biết rằng sau khi mình nghe Lục Nam Châu đếm cừu chìm vào giấc ngủ, người ở đầu dây bên kia trong lúc nửa tỉnh nửa mê đã nhớ lại lần gặp gỡ đầu tiên.
Không phải họ gặp nhau ở trường mà là ở trạm xe buýt nội thành cách trường rất xa.
Lúc đó Lục Nam Châu đang hỏi mượn tiền một bà lão ở trạm xe buýt, "Bà ơi, điện thoại và ví tiền của cháu bị trộm mất rồi, bà cho cháu mượn bốn tệ đi xe buýt về được không ạ?"
Bà lão chống gậy mắng: "Còn trẻ mà không lo học hành, chỉ biết lừa đảo!"
"Cháu không lừa bà đâu," Lục Nam Châu oan ức nói, "Cháu là sinh viên đại học XX, cháu bị móc túi thật mà."
Bà lão: "Bớt gạt người đi, vé xe buýt chỉ có hai tệ chứ mấy, sao cậu lại xin bốn tệ hả?"
Lục Nam Châu giải thích: "Trường cháu xa lắm, còn phải đi thêm một chuyến nữa ạ."
Bà lão vẫn không tin, "Mấy trò lừa đảo này tôi nghe nhàm lắm rồi, tôi mà cho mượn tiền chưa biết chừng còn có mánh khác chờ tôi cũng nên!"
Lục Nam Châu: "......" Lừa gạt hại người tội nặng lắm đó!
Cậu lại yên lặng nhìn sang ông chú bên cạnh.
Ông chú hừ lạnh một tiếng, "Cậu mà không đi thì tôi báo cảnh sát cho xem."
"Cháu không lừa đảo thật mà!" Lục Nam Châu có miệng khó cãi, "Không tin chú cứ báo cảnh sát đi.

Đúng lúc cháu nhờ cảnh sát giúp luôn."
Ông chú nhìn anh như đang nhìn một kẻ thiểu năng.
Lục Nam Châu: "......!Phiền chú báo cảnh sát giùm cháu với."
Ông chú cảnh giác nói: "Lừa gạt kiểu mới gì đây hả?"
Lục Nam Châu: "......" Báo cảnh sát cũng không được à?

Anh ôm một tia hy vọng nhìn hai nữ sinh bên cạnh.
Nữ sinh hoảng sợ lui lại hai bước.
Lúc này xe buýt trờ tới, đám người ùa lên xe như ong vỡ tổ, chẳng ai để ý đến anh nữa.
Thôi đành tới đồn công an vậy, Lục Nam Châu ủ rũ nghĩ thầm, chỉ là hơi xa thôi.
Hôm nay đúng là xui xẻo mà, ví tiền và điện thoại bị móc trộm thì thôi đi, còn bị người ta xem như kẻ lừa đảo nữa.
Anh quay người định đi thì lưng bị ai chọc một cái.
Anh quay đầu lại thấy một nam sinh có dáng dấp thanh tú cầm tờ mười tệ đưa cho mình.
Lục Nam Châu sững sờ, nhất thời không kịp phản ứng, "Gì, gì vậy?"
Diệp Nhiên: "Cho cậu đấy."
Lục Nam Châu nhìn tóc cậu bị gió thổi lòa xòa, tựa như còn ngửi được mùi dầu gội thoang thoảng vô cùng dễ chịu.
"Cậu......" Anh lắp bắp: "Cậu không sợ bị tôi lừa à?"
Diệp Nhiên không nói gì mà nhét tiền vào tay anh rồi bỏ đi.
"Ấy, không cần nhiều vậy đâu," Lục Nam Châu vội nói, "Bốn tệ là đủ rồi."
Diệp Nhiên: "Không có tiền lẻ."
Thấy cách đó không xa có cửa hàng tiện lợi, Lục Nam Châu nói: "Vậy để tôi đi đổi cho cậu, cậu ở đây đợi tôi nhé?"
Thời tiết khá nóng, Diệp Nhiên nhớ ra anh đang vội, hay là nhân tiện mua cây kem đi, có thể thối lại tiền luôn.
"Vậy......" Cậu đang định mở miệng thì thấy nữ sinh bên cạnh kéo tay một nam sinh nũng nịu nói: "Anh yêu, em muốn ăn kem."
Diệp Nhiên: "......".


Bình luận

Truyện đang đọc