MONG NGƯỜI MỘT ĐỜI VUI VẺ

"Ta từng hỏi mẫu thân, gả cho một người xa lạ là cảm giác thế nào. Mẫu thân bảo, nhẫn nhịn rồi sẽ qua. Nhưng nơi này, không qua được."

Nàng đưa tay lên ngực, mắt nhìn ra ánh trăng ngoài cửa, chỉ là một cô nương mười lăm tuổi, nhưng trong ánh mắt lại ngập tràn cam chịu và tuyệt vọng. "Chỉ là nơi này, không qua được."

"Ta hỏi ngươi, chúng ta có trái tim, vì sao không thể sống theo ý mình? Chúng ta có miệng, vì sao không thể nói những điều muốn nói? Chúng ta có đôi mắt, vì sao không thể ngẩng đầu nhìn đời? Chúng ta có đôi chân, vì sao không thể bước đi như người bình thường?"

Ta thật thà đáp: "Nô tỳ không biết."

Tiểu thư không nói gì thêm.

Một lúc sau, nàng hỏi: "Mặt ngươi sưng lắm, là bị ca ca đánh sao?"

Ta cười, đáp: "Không đau đâu. Thiếu Tướng quân sau đó còn cho nô tỳ thuốc. Lúc ấy chỉ vì lo cho tiểu thư nên ngài ấy mới như vậy, nô tỳ không thấy đau chút nào."

Nàng đưa tay chạm nhẹ vào má ta.

"Nhất định rất đau." Nàng nói.

Thiếu Tướng quân sai người mang rất nhiều đồ ăn ngon và cả trà "Thanh Sơn Cựu" đến cho tiểu thư.

Tiểu thư đều không nhận, nhất quyết bảo ta trả lại.

Khi ta mang trả, vừa hay gặp được thiếu phu nhân.

Tóc nàng chải gọn gàng, khuôn mặt thanh tú, trông có vẻ là người không có tâm địa xấu. Nàng rất lịch sự với ta, còn thưởng thêm đồ ăn, lại hỏi thăm tình hình nhà ta hiện nay.

Nói được vài câu, thiếu Tướng quân xuất hiện.

Thiếu phu nhân mỉm cười nhìn hắn: "Thiếp chỉ thấy nha hoàn này dễ thương nên giữ lại nói vài câu thôi."

Ta vội nuốt miếng bánh đang ăn dở, hành lễ thật chỉnh tề, rồi lập tức xin cáo lui.

Ra ngoài chưa được bao xa, ta gặp được A Hằng, tâm phúc của thiếu Tướng quân.

Hắn đưa cho ta một chai thuốc giảm sưng.

Ta nói không cần.

Đang từ chối thì thiếu Tướng quân đi tới, bảo ta cầm lấy. Sau khi nói vài câu, hắn hỏi: "Gần đây tiểu thư ngươi có khỏe không?"

Hóa ra là muốn lôi kéo ta. Ta liền lập tức tỏ ra lanh lẹ, nói vài câu lấp l.i.ế.m cho qua.

Không lâu sau, ta gặp được ma ma của thiếu phu nhân. Bà vòng vo hỏi ta có muốn đến hầu hạ thiếu phu nhân không, tiền công sẽ tính riêng, bảo rằng thiếu phu nhân rất quý mến ta, thấy ta nhanh nhẹn.

Bà còn nói: "Tiểu thư của ngươi đã thưa với đại nương tử, nói rằng ngươi không đủ lanh lợi, sợ quy củ nhà họ Doãn quá nhiều, ngươi sẽ không học được, nên muốn để ngươi ở lại Chu gia."

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/mong-nguoi-mot-doi-vui-ve/chuong-8.html.]

Ta trở về hỏi tiểu thư.

Sau khi nghe xong, nàng đột nhiên mỉm cười, bảo rằng lúc thành thân nhất định sẽ mang ta đi cùng.

Đại nương tử lấy ra một nửa số hồi môn của mình để sắm sửa thêm cho tiểu thư.

Không còn cách nào khác, hồi môn chính là chỗ dựa của nữ nhân.

Theo lời đại nương tử, đời này ăn mặc, chi tiêu đều dựa vào mình, không phụ thuộc vào nhà chồng, đó mới là chỗ dựa vững chắc.

Nhưng ta không hiểu.

Lấy chồng rồi, ngay cả tên mình cũng không giữ được, lại phải tự mang theo đồ ăn đồ mặc, chẳng phải là tự mang thân đi làm nô sao?

Đại nương tử vốn không muốn giữ ta lại, bảo rằng ta ngốc nghếch, không biết nhìn sắc mặt, muốn thay cho tiểu thư hai người nha hoàn lanh lợi hơn.

Tiểu thư liền hỏi bà: "Mẫu thân không thương con sao? Đến cả người duy nhất thân thiết với con cũng muốn lấy đi?"

Nàng đỏ mắt, trên mặt lộ ra biểu cảm mà ta không hiểu được: "Nếu không đích thân trải qua, sao có thể thấu cảm? Con chỉ muốn trong ngày con xuất giá, để lại chút kỷ niệm cho gia đình."

Đại nương tử không nói thêm được nữa, chỉ nhìn ta một cái rồi thở dài.

Trước ngày thành hôn, tiểu thư không gặp ai, chỉ để ta hầu hạ bên cạnh, giúp nàng trang điểm.

Trang điểm xong, trước khi phủ khăn voan lên đầu, nàng hỏi: "A Lê, ngươi thật sự muốn đi cùng ta sao?"

Ta gật đầu.

Nàng nói: "Nếu người lúc đầu mua ngươi là ca ca ta, ngươi có đối xử tận tâm tận lực với ta như vậy không?"

"Nhưng người đó không phải thiếu Tướng quân." Ta cười. "Tiểu thư còn nhớ ta kể chuyện về con gà con không?"

Gà con vừa mới nở, sẽ coi thứ đầu tiên nó nhìn thấy là mẹ.

Nhà ta trước đây có một con gà như vậy, thứ đầu tiên nó nhìn thấy là con vịt. Sau này, nó cứ theo vịt xuống nước và bị c.h.ế.t đuối.

Tiểu thư bỗng bật khóc: "A Lê, ngươi thật ngốc."

Ta an ủi nàng: "Chủ quân và đại nương tử rất thương tiểu thư. Người mà họ chọn cho tiểu thư nhất định là gia đình tốt."

Nàng hỏi: "Họ thực sự thương ta sao?"

Ta đáp: "Ít nhất thiếu Tướng quân chắc chắn là thương tiểu thư."

Tiểu thư nhìn ta, trên khuôn mặt hiện ra nụ cười mà ta không sao hiểu được.

Bình luận

Truyện đang đọc