MỘNG NHƯ LỜI THÁN

Editor: Hạ Diên

Huy Mạc giật mình đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng Mạnh Đàm Khê biến mất trong tầm mắt, lại không nói được một câu. Không phải đã sớm biết y chẳng nhớ được gì sao? Vì sao khi nghe y nói câu kia, lòng hắn vẫn nghẹn lại? Đúng rồi, đúng rồi, là do gương mặt y quá giống Đàm Thanh. Không tự chủ liền nhìn nhầm Mạnh Đàm Khê thành Mạnh Đàm Thanh rồi. Người như Mạnh Đàm Khê, lại biến thành bộ dáng của Đàm Thanh, cũng khó trách vì sao hắn không thoải mái. Nhưng mà dù cho Mạnh Đàm Khê có giống Đàm Thanh đến đâu, thì Mạnh Đàm Khê cũng không thể nào là Đàm Thanh! Hai người bọn họ bất quá chỉ là có một gương mặt giống nhau. Đàm Thanh có chu sa chí ở khóe mắt, cực kỳ diễm lệ.

“Minh chủ đại nhân, Khánh Trúc Tiên quân đến.” Quỷ sai bước thật nhanh đến bên hắc y quỷ, đánh thức Huy Mạc đang chìm trong hồi ức của ngàn năm trước.

Huy Mạc phất tay áo, “Đi thôi!”

Minh chủ Huy Mạc, nghe đồn chân thân hắn chính là thượng cổ thần thú Hắc Kỳ Lân, là thiên giới thượng thần, sau khi trưởng thành liền chưởng quản minh phủ, địa vị cao thượng.

Gần như tất cả mọi người đều biết, vị thần tiên đối người khác đều kiêu ngạo, rất nhiều năm trước đã yêu phải một phàm nhân tên Mạnh Đàm Thanh. Hắn thường xuyên tới Tam Đồ Xuyên đợi người kia luân hồi. Quỷ sai Minh giới không thấy hắn, liền biết hắn đang ở bên bờ Tam Đồ.

Đàm Thanh, Đàm Thanh. Huy Mạc yên lặng gọi một cái tên, hiện lên trong đầu chính là lần đầu tiên hai người gặp nhau tại hội chùa, Đàm Thanh ngoái đầu lại nhìn hắn cười, tựa như tĩnh thế phương hoa, một khắc kia, nhân thế ầm ĩ trong nháy mắt liền yên tĩnh. Chính nụ cười kia đã lấy đi một tấm chân tâm của Minh chủ Huy Mạc, khiến hắn nguyện trọn đời yêu thương.

Thời đại kia đã qua rất lâu, rất ít người còn nhớ được nó. Minh chủ Huy Mạc phong bế tu vi, du ngoạn nhân gian, Giang Nam, Tô Châu, phong cảnh tú lệ, mỹ nhân như thủy, gấm Tô Châu nổi danh thiên hạ, làm minh chủ cũng không nỡ rời đi.

Mà Mạnh gia ở Tô Châu lại nổi tiếng về kỹ nghệ thêu thùa tinh xảo, đời đời cung phụng hoàng gia. Mạnh gia cha truyền con nối, không ngờ lại có song thai. Huynh trưởng gọi Đàm Thanh, thứ tử đi theo huynh trưởng gọi Đàm Khê.

Đàm Khê. Mạnh Đàm Khê. Mộng nhược đàm khê. Bất nhược thán tức.

Năm đó, Mạnh Đàm Khê mười bảy tuổi, Mạnh Đàm Thanh cũng mười bảy tuổi. Nhân thế vạn dặm, liếc mắt một cái, lại tránh không khỏi cả đời tương tư. Mạnh Đàm Khê lướt qua trần thế náo nhiệt, liếc mắt nhìn Huy Mạc một cái, Huy Mạc đẹp tới mức vượt khỏi trần gian.

Thế nhưng, hắn lại đi tới bên Mạnh Đàm Thanh.

Từ đây, vạn kiếp bất phục.

Quỷ đến đây một con, rồi lại đi một con, mỗi lần lui tới đều nghe được một cố sự khác nhau, nhưng thời gian lâu cũng có thể tìm được chỗ giống nhau, dần dần buồn chán.

Có một con quỷ, rất xinh đẹp, cũng rất đặc biệt. Ta nhấc sào tre, không khỏi nhìn thanh y quỷ một cái. Làm vậy dường như có chút không lễ phép, nhưng ta lại không khống chế được ánh mắt của mình. Người người đều yêu thích cái đẹp, quỷ cũng không ngoại lệ. Ở khóe mắt trái của con quỷ kia có chu sa chí, đẹp đến nỗi không thể bắt chước. Rất có thể, chu sa chí đó sinh ra là để xuất hiện trên mặt y!

“Chúng ta, quen nhau?” Quỷ xinh đẹp nhìn ta hỏi, nụ cười bên môi rất ôn nhu.

Y chắc hẳn được rất nhiều người thích, không ai ghét cái đẹp cả, cũng không ai muốn từ chối ôn nhu: “Ngươi rất đẹp, nhưng ta nghĩ ta không nhớ rõ ngươi.”

Con quỷ kia nhợt nhạt mỉm cười, chu sa chí càng trở nên diễm lệ: “Quá khen rồi. Ta lại cảm thấy, ta và ngươi giống như đã từng quen biết.”

“Ồ. Có thể kiếp trước ngươi là bè của ta.” Ta nói, sau đó chậm rãi hỏi y: “Đúng rồi, ngươi tên gì?”

Y đúng là một con quỷ tính tình tốt, dường như cũng rất thích cười: “Ta gọi Lạc Thanh, còn ngươi?” Nụ cười, là vũ khí xuyên thấu lòng người.

“Ta không biết, có thể là đã quên mất rồi. Bất quá, người khác gọi ta là quỷ dẫn đường.” Ta quay đầu, sào tre vòng một vòng dưới nước, gợn sóng cứ nối tiếp nhau không dứt.

“Như vậy…” Y nghiêng đầu nhìn ta một lúc lâu. Ta biết, nhưng ta không để ý, bè trúc đã đến bờ bên kia. Thanh âm vô cùng dễ nghe truyền vào tai ta, “Trách không được vừa nhìn đã thấy ngươi rất quen, chúng ta rất giống nhau đấy! Chỉ là trên mặt ta có chu sa chí, kỳ thực…”

Y còn muốn lải nhải gì đó, ta nhìn bờ bên kia, lạnh lùng ngắt lời y: “Hắn đang chờ ngươi, xuống thuyền, đi tìm hắn đi!” Đúng rồi, bất quá, chỉ là thiếu chu sa chí mà thôi.

Lạc Thanh nghi ngờ quay đầu, có người đợi y? Nhìn về phía quỷ dẫn đường chỉ, y liền thấy bóng lưng một người

“Kia là ai?” Lạc Thanh hỏi.

“Không biết.” Quỷ dẫn đường đậu bè trúc lại, nói: “Ta không quen hắn.”

“Nhưng ngươi nói…”

“Ta quên mất rồi, xuống thuyền đi.”

Lạc Thanh im lặng, rời thuyền được hai bước, liền quay đầu nhìn, thế nhưng chỉ thấy một bóng lưng xám xịt gầy yếu, tựa như một cơn gió đã có thể thổi bay: “Kỳ thực chúng ta rất giống nhau, không hề khác biệt.” Y cao giọng nói, hy vọng con quỷ kia có thể nghe thấy, mặc dù ngay cả y cũng không hiểu vì sao mình lại nói ra câu đó, nhưng có lẽ quỷ dẫn đường kia, kiếp trước hẳn đã chở y qua sông, có lẽ trước đây rất lâu, hai người còn có khúc mắc…

“Ngươi đến rồi.” Một thanh âm vang lên phía sau, Lạc Thanh quay đầu, liền thấy một nam nhân hắc y tuấn mỹ. Lạc Thanh đột nhiên cảm thấy bất đắc dĩ, trí nhớ của con quỷ kia đúng là không tốt.

“Minh chủ đại nhân, đã lâu không gặp. Quỷ dẫn đường nói ngươi đang đợi ta?” Lạc Thanh mỉm cười, nghĩ thầm, quỷ dẫn đường sao lại có thể quên mất Minh chủ đại nhân cơ chứ. Ngay cả tân quỷ hồn như y mà cũng nhận ra, kiếp trước khi y luân hồi, lúc qua cầu Nại Hà đã nhìn thấy hắn, đi qua Minh giới khắp nơi trải đầy bỉ ngạn, liền khiến y nhớ lại kiếp trước, nhớ lại một nam nhân tuấn mỹ chỉ liếc mắt một lần nhưng vẫn khó quên.

“Hai mươi bảy năm. Đàm, không, Lạc Thanh, đi thôi! Ta đưa ngươi đi luân hồi. Kiếp trước còn chưa kịp đưa ngươi đi, lần này, ta đưa ngươi đi.” Huy Mạc cười, nhìn người luân hồi ngàn vạn lần nhưng cũng không hề thay đổi dù chỉ một chút. Ánh mắt triền miên, bách chuyển thiên hồi.

Lạc Thanh sững sờ, lại mỉm cười, bước đi: “Xem ra trước đây giữa Minh chủ đại nhân và ta đã xảy ra rất nhiều chuyện. Ta có thể hỏi giữa chúng ta đã xảy ra chuyện gì không?”

“Chúng ta? Là ta đối với ngươi nhất kiến chung tình.” Huy Mạc mở miệng, trong lòng rõ ràng đã có thiên ngôn vạn ngữ, thế nhưng mở miệng lại chỉ nhàn nhạt nói một câu.

“Bỏ đi. Chuyện này sớm đã tan thành tro bụi, không còn ai biết. Ngươi, cũng không cần để tâm, hảo hảo luân hồi đi!”

“Thật không?” Lạc Thanh rũ mắt, sau đó lắc đầu một cái, “Có thể Lạc Thanh đã phụ lại một phen mỹ ý của Minh chủ đại nhân.” Cầu Nại Hà lúc ẩn lúc hiện, Lạc Thanh cong môi, thâm tình không thể phác họa, “Có một người muốn đợi ta ở cầu Nại Hà, ta đã đáp ứng hắn, đoạn đường còn lại cứ để mình ta đi thôi.”

“Đàm Thanh.” Huy Mạc ôn nhu gọi một cái tên, lại nhìn Lạc Thanh tựa như chưa từng thay đổi, “Ngươi…”

“Ta đã có người thương. Hắn, rất tốt.” Hết thảy buồn vui gặp gỡ, yêu hận ly biệt, đều hóa thành một nụ cười, một câu rất tốt, lại kể ra hết tình thâm.

“Thật sao.” Huy Mạc dừng bước, Lạc Thanh lại không dừng. Y đưa lưng về phía Huy Mạc, mở miệng: “Minh chủ đại nhân, Đàm Thanh đã là quá khứ, mong ngài nén bi thương. Nói trong sinh linh lục giới, phàm nhân là trọng tình nhất, bất quá là vì —— con người, không sống được hơn trăm năm, cho nên càng chấp nhất. Trăm năm sau dù có luân hồi, có thể dung mạo vẫn như trước, thế nhưng cũng không thể làm người như trước kia.”

Huy Mạc cười khổ: “Ta cũng biết câu này. Mỗi lần đưa ngươi tới đây, ngươi đều nói câu này, ta nghe tới quen rồi.” Chỉ là, lòng người càng dễ thay đổi, ngay cả ngươi cũng không ngoại lệ. Có thể đúng như ngươi nói, Mạnh Đàm Thanh đã chết.

Huy Mạc nhắm mắt, lại nghĩ tới lần đầu gặp gỡ y, y quay đầu nở nụ cười, lòng liền đau tới không thở nổi. Đàm Thanh, cho dù ta có hiểu rõ bao nhiêu, cũng vẫn không thể không quay lại nhìn ngươi, một lần lại một lần tiễn ngươi luân hồi. Nếu như ngay cả chờ đợi, ta cũng bỏ qua, ta không biết ta phải làm gì nữa, trải qua năm tháng vô tận, ta còn có thể kỳ vọng thứ gì. Cục diện đáng buồn, ngay cả một chút khả năng cũng không có.

Bình luận

Truyện đang đọc