Edit: Quanh
Beta: Nhược Vy
Mộ Dung Hằng chải tóc cho Khương Linh Lung, Tôn ma ma ở bên ngoài gõ cửa, cẩn thận nói: "Vương gia, trong cung có người tới, nói là bệ hạ tuyên ngài tiến cung."
Tay cầm lược của Mộ Dung Hằng hơi ngừng lại.
Khương Linh Lung quay đầu nhìn hắn, "Mới sáng sớm phụ hoàng đã tuyên chàng vào cung, có chuyện gì mà quan trọng thế?"
Mộ Dung Hằng: "Có thể là muốn hỏi quá trình chân ta khôi phục."
Ngày hôm qua nhiều người, hắn và phụ hoàng không có thời gian nói chuyện.
"Muốn ta tiễn chàng không?" Khương Linh Lung nhìn Mộ Dung Hằng, nói.
Mộ Dung Hằng mỉm cười, sờ đầu nàng, nói: "Không cần, tối hôm qua nàng đã vất vả rồi, hôm nay nghỉ ngơi nhiều chút."
Mộ Dung Hằng không đề cập tới còn tốt, nhắc tới chuyện này, Khương Linh Lung liền tức giận, nhịn không được mà mắng hắn, "Chàng còn không biết xấu hổ mà nói!"
Trong mắt Mộ Dung Hằng toàn là ý cười.
Tư vị tối hôm qua, thật sự là tiêu hồn thực cốt [1].
[1] Tiêu hồn thực cốt: có thể hiểu là tư vị mất hồn, sung sướng sảng khoái
Đời này hắn chưa từng trải qua vui sướng như vậy. Tận cùng của vui sướng, vui sướng đến mức quên mất chính mình đang ở đâu.
Khương Linh Lung đứng lên, nói: "Ta gọi Mai Hương tới múc nước, ta hầu hạ chàng rửa mặt."
Nói xong liền đi ra ngoài.
Mở cửa, Tôn ma ma đang đứng ở bên ngoài, thấy Khương Linh Lung chỉ mặc trung y, bên ngoài khoác thêm kiện áo choàng đơn giản, tức khắc liền nóng nảy, "Ai nha, trời lạnh như vậy, sao nương nương không mặc thêm? Phải chú ý thân thể."
Khương Linh Lung cong môi cười, "Không sao, trong phòng có lò sưởi."
Hiện tại không giống như trước kia, hồi còn ở tại phủ cữu cữu, mùa đông muốn sưởi ấm, đến than đá còn không có. Mộ Dung Hằng biết nàng sợ lạnh, liền sai người làm cái lò sưởi ở giữa phòng. Đỉnh lò rất lớn, than đá ở bên trong cháy lên, tỏa ra nhiệt khí. Cho nên dù bên ngoài rất lạnh, nhưng vào phòng sẽ ấm áp.
Khương Linh Lung ra bên ngoài nhìn xung quanh, liếc mắt một cái, "Ma ma, Mai Hương đâu?"
Từ ngày hôm qua trở về đã không thấy Mai Hương, nha đầu này, không biết lại chạy đi đâu rồi?
Tôn ma ma nói: "Nương nương, Mai Hương đang làm việc. Nương nương muốn lấy nước phải không? Lão nô múc nước cho người."
Nói xong liền xoay người đi ra ngoài.
Khương Linh Lung vẫn còn ngây ngốc. Mới sáng sớm, Mai Hương làm gì vậy?
Tôn ma ma nhanh chóng bưng chậu rửa mặt tới, Mộ Dung Hằng vừa mặc xong quần áo, Khương Linh Lung lấy khăn giúp hắn rửa mặt, hỏi: "Giữa trưa chàng có về ăn cơm không?"
Mộ Dung Hằng nói: "Chắc là có."
Khương Linh Lung cười tủm tỉm gật đầu, "Được! Ta chờ chàng về!"
Mộ Dung Hằng cười, sờ đầu nàng, dịu dàng đáp, "Được."
Trong cung thúc giục, Mộ Dung Hằng cũng không kịp ăn sáng, vội sửa soạn thỏa đáng, Khương Linh Lung tiễn hắn, cùng hắn ra cửa, chờ hắn lên xe ngựa, nàng vẫn đứng nhìn theo hướng xe ngựa, sau đó mới chậm rãi xoay người.
Lúc lên bậc thang, Tôn ma ma vội vàng tiến lên, cẩn thận đỡ Khương Linh Lung, không ngừng nói: "Chậm một chút, nương nương chậm một chút... Ai da, cẩn thận bậc thang!"
Khương Linh Lung không khỏi buồn cười, "Ma ma thật kỳ quái, ta không phải tiểu hài tử."
Vẫn luôn kêu nàng chậm một chút, giống như nàng sắp té ngã.
Tôn ma ma vội nói: "Hiện tại không giống như trước, giờ nương nương đã là đại nhân, nói không chừng trong bụng người đã có tiểu vương gia đấy."
Khương Linh Lung sửng sốt, theo bản năng sờ bụng, có chút khẩn trương nhìn Tôn ma ma, "Thật sự... Thật sự sẽ có tiểu vương gia sao?"
Tôn ma ma cười, "Cũng có thể là tiểu quận chúa."
Khương Linh Lung rất thích hài tử, trong đầu đột nhiên xuất hiện hình ảnh hài tử hồng hào mập mạp, cực kỳ đáng yêu.
Khương Linh Lung cong môi cười, đột nhiên rất mong chờ đứa nhỏ này.
Tôn ma ma hỏi: "Nương nương, người thích nam hay nữ?"
Khương Linh Lung suy nghĩ một chút, nói: "Ta đều thích, tốt nhất là sinh nhi tử trước, sau đó sinh nữ nhi, về sau ca ca có thể bảo hộ muội muội, thật tốt."
"Đúng vậy, nam hài là tốt nhất, một đứa không đủ, tốt nhất là sinh thêm mấy đứa, khẳng định Vương gia sẽ càng thích người."
"..."
Khương Linh Lung bĩu môi không đáp.
Tướng công thích nàng hay không, cùng với việc nàng sinh nam hay nữ có quan hệ gì sao? Nếu nàng không sinh được, chẳng lẽ tướng công sẽ không thích nàng?
Đột nhiên cảm thấy quan điểm của mình và ma ma có chút khác nhau, nàng dứt khoát không nói chuyện này nữa.
"Đúng rồi, ma ma, Mai Hương đâu?" Lúc đi đến hậu hoa viên, Khương Linh Lung nghĩ tới Mai Hương, nói: "Sao từ ngày hôm qua trở về ta chưa thấy Mai Hương? Nàng ấy làm việc ở đâu?"
Nhắc tới Mai Hương, sắc mặt Tôn ma ma có chút kỳ lạ, cúi đầu nói: "Ngày hôm qua Mai Hương làm việc làm đến khuya, lúc trở về, nương nương đã nghỉ ngơi."
Khương Linh Lung nghe xong, ấn đường hơi nhíu lại, "Tối hôm qua làm việc đến khuya, sáng sớm hôm nay lại làm việc? Đâu ra nhiều việc như vậy? Ai bắt nàng ấy làm?"
Tôn ma ma vội nói: "Chuyện này nương nương không hỏi, lão nô cũng chuẩn bị bẩm bảo với người. Sự tình là thế này, nương nương cùng Vương gia rời kinh chưa được mấy ngày, Mai Hương ở phía sau hoa viên, không cẩn thận đụng phải Lục Ý cô nương. Vốn chỉ là chuyện nhỏ, Mai Hương cũng xin lỗi, nhưng Lục Ý kia lại không buông tha, nói là Mai Hương cố ý đâm vào nàng ta, không tôn trọng nàng, còn tát Mai Hương một cái, từ đó về sau mỗi ngày tra tấn Mai Hương, mỗi ngày an bài Mai Hương làm rất nhiều việc, làm không xong còn không có cơm ăn. Vốn dĩ chuyện này, ngày hôm qua nương nương trở về, lão nô muốn bẩm báo cho người, nhưng mà người cùng Vương gia tiến cung, lúc sau lại nghỉ ngơi, lão nô cũng không dám quấy rầy."
Khương Linh Lung nghe xong, sắc mặt đã rất khó nhìn, khuôn mặt căng thẳng, "Lục Ý kia, chính là đại nha hoàn ta thấy lần trước?"
"Bẩm nương nương, đúng vậy."
Tay Khương Linh Lung nắm chặt thành quyền, cắn răng hỏi: "Mai Hương ở đâu?"
"Hẳn là đang ở phòng giặt, lão nô mang nương nương qua xem."
Tôn ma ma dẫn Khương Linh Lung tới phòng giặt, vừa đi vừa nói: "Nương nương, có câu này, lão nô không biết có nên nói hay không."
"Sao thế? Ma ma cứ nói thẳng."
Tôn ma ma im lặng trong chốc lát, lúc sau mới nói: "Nương nương, lão nô thấy, rõ ràng Lục Ý kia biết Mai Hương là người của nương nương, còn không kiêng nể gì mà tra tấn Mai Hương, rõ ràng là không cho người thể diện, đối phó với Mai Hương, thật ra chính là không để người vào mắt."
Khương Linh Lung cau mày, nói: "Ta cũng đâu có xích mích gì với nàng ta."
"Tuy không có khúc mắt, nhưng từ nhỏ Lục Ý đã theo hầu bên cạnh Vương gia, đối với Vương gia có chút không an phận, thấy Vương gia sủng người, trong lòng liền ghen ghét."
Khương Linh Lung mím môi, không lên tiếng.
Thật ra ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Lục Ý, nàng đã nhìn ra chút manh mối. Không nghĩ tới, thật đúng là thích Vương gia.
Trong chốc lát đã tới phòng giặt, còn chưa đi vào, liền nghe thấy bên trong truyền ra tiếng kêu thảm thiết, cùng với âm thanh mắng chửi hung ác tức giận.
"Tiểu tiện nhân này! Bảo ngươi giặt đồ, ngươi còn dám ở chỗ này lười biếng! Đừng tưởng rằng Vương phi đã trở lại, liền cho rằng có người chống lưng! Ta nói cho ngươi biết, tiểu tiện nhân ngươi hôm nay không giặt sạch hết chỗ xiêm y, lão nương sẽ đánh chết ngươi! Trừng cái gì mà trừng?! Tiểu tiện nhân còn dám trừng lão nương, lão nương đánh chết ngươi, đánh chết ngươi!"
Tôn ma ma lập tức đẩy cửa phòng giặt ra.
Trong viện, Mai Hương ngồi xổm trên mặt đất, núi xiêm y ở trước mặt nàng ấy.
Phòng giặt to lớn như vậy, thế nhưng chỉ có một mình nàng ấy giặt quần áo, đám nha hoàn hoặc ngồi hoặc đứng, đều đang nghỉ ngơi.
Một lão thái bà mặc xiêm y của ma ma quản sự, cầm roi trong tay, hung thần ác sát, không ngừng đánh vào người Mai Hương.
Mai Hương bị đánh đến run run, theo bản năng muốn đứng lên né tránh.
Nhưng mà lúc nàng ấy chuẩn bị đứng lên, lão thái bà lạnh giọng nói, "Đè nàng ta lại! Tiểu tiện nhân! Còn muốn tránh!"
Lời vừa ra khỏi miệng, lập tức có hai nha hoàn xông tới, hung hăng giữ chặt Mai Hương.
Mai Hương bị giữ chặt, trốn tránh không được, chỉ có thể để mặc cây roi không ngừng quất vào người mình.
Nàng ấy đau đến mức thét chói tai, không ngừng kêu cứu mạng.
Lúc cửa mở ra, Khương Linh Lung vừa vặn nhìn thấy một màn này.
Trái tim giống như bị kim đâm, vô cùng đau đớn. Nàng hô to, "Dừng tay!"