MỘNG TRONG MỘNG

Khương Vũ ngồi trong phòng học vắng lặng, chờ đợi sự xuất hiện của chàng trai kia.
 
Ngoài trời tuyết rơi càng lúc càng lớn, tựa như những chiếc lông vũ đang chao liệng.
 
Trên hành lang không một bóng người vang lên tiếng bước chân nặng nề.

 
Cửa bị đẩy ra, Cừu Lệ mặc áo gió chống lạnh màu đen, mang theo hơi lạnh căm căm xuất hiện trước mặt Khương Vũ.
 
Trong phòng học, Khương Vũ đang ngồi xếp bằng kiểu yoga, bên cạnh là đôi giày mũi cứng bị người ta cắt nát.
 
Cừu Lệ chẳng buồn nhìn đôi giày hỏng kia, cậu cúi xuống, lấy một chiếc túi màu trắng ở trong cặp sách ra rồi cẩn thận lấy đôi giày múa VCI mặt sa tanh trong túi ra.
 
“Dù biết thừa là bình thường Ngô Tư Lâm ghét tớ, nhưng không ngờ cô ta lại làm cái chuyện này trước ngày thi một ngày.”
 
Cuối cùng Khương Vũ đã có đối tượng để tâm sự, cô nói một tràng dài với vẻ ấm ức: “Cô ta nói dù có muốn phá hoại thì cô ta cũng chẳng phá đôi giày cũ rích này. Vốn dĩ chính là, cắt hỏng đôi giày này, tớ cũng chẳng tổn thất gì, cô ta biết rõ tớ vẫn còn một đôi giày VCI nữa.”
 
Thực ra cô vừa mới bình tĩnh trở lại. Ngẫm nghĩ hồi lâu, cô cứ cảm thấy Ngô Tư Lâm sẽ không ngu xuẩn đến mức này.
 
Nhưng chứng cứ đã rõ rành rành, đúng là Ngô Tư Lâm đã vào phòng chứa đồ trong thời điểm khả nghi, vả lại ngoài cô ta ra thì chỉ có mỗi mình cô lao công.
 

Không thể nào là cô lao công làm chuyện này.
 
Cừu Lệ nghe thấy lời của cô nàng, liếc qua đôi giày hỏng rồi lạnh nhạt nói: “Đôi giày này, đã cũ lắm rồi.”
 
“Đúng là cũ rồi, bây giờ không đi được nữa.”
 
Cừu Lệ trầm mặc đặt đôi giày mũi cứng VCI xuống bên chân Khương Vũ.
 
Thấy cô không từ chối, cậu quỳ một chân xuống, giúp cô đi đôi giày này vào.
 
Vì nhiều năm tập múa nên đường nét bàn chân cô rất cân đối, xinh xắn nhỏ nhắn.
 
Cừu Lệ đi giày giúp cô, thắt nút dây giày ở mắt cá chân xong, cậu không buông ra ngay mà nhẹ nhàng nâng chân cô lên.
 
Trong đôi mắt đen láy ánh lên sự dịu dàng và quyến luyến, như thể đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật.
 
Tác phẩm nghệ thuật chỉ thuộc về cậu.
 
“Rất vừa vặn.”
 
Khương Vũ cảm thấy đôi giày này mềm mại dễ chịu, cũng rất vừa chân, cảm giác khi mang đôi giày này tốt hơn đôi giày cũ rất nhiều.
 
Hình dáng lại bắt mắt, cao cấp, chất lượng cũng rất tốt.
 
Đây là đôi giày múa mà cô từng ước ao có được.
 
“Bây giờ tạm thời tớ chưa có tiền trả cậu, đợi giải quyết xong chuyện nhập học ở Esmela tớ sẽ trả cậu sau.”
 
Cừu Lệ nghịch dây giày bên chân cô, hỏi: “Vậy có phải tớ cũng phải trả lại tiền bữa cơm cậu đã mời tớ ăn trước kia không?”
 
“Cái đó thì không cần, chỉ là đôi giày này đắt quá.”
 
Cừu Lệ thản nhiên đáp lại: “Không đắt.”
 
Chỉ cần cô cần cái gì cậu cũng có thể cho cô, chuyện gì cũng làm được, dù có đê tiện hèn hạ cũng chẳng sao cả.
 
Cô là thế giới duy nhất mà cậu có thể cảm nhận được, là cả thế giới của cậu.
 
Lúc này, Khương Vũ thấy dáng vẻ của Cừu Lệ khá ôn hòa, thế là cô chọc vào mu bàn tay của cậu, hỏi: “Thế cậu nói cho tớ biết đôi giày này ở đâu ra?”
 
Cừu Lệ nói với vẻ bình thản: “Tôi vẫn còn chút tiền tiết kiệm, không phải cái dạng nghèo kiết xác như cậu nghĩ đâu.”
 
“Vậy vết thương lúc trước của cậu?”
 
“Không liên quan đến chuyện đó.” Cừu Lệ nói: “Bệnh cũ tái phát thôi.”
 

Khương Vũ khẽ siết chặt tay lại.
 
Cô biết rất có thể Cừu Lệ không nói thật, nhưng dù sự thật là gì đi chăng nữa thì có khả năng đó không phải là điều mà cô có thể chấp nhận nổi.
 
Chữ “tình” này là thứ khó trả nhất.
 
Thực ra không cần phải quan tâm nhiều chuyện như thế, chỉ cần trông chừng cậu ta cẩn thận, khiến cậu ta thích mình nhiều hơn một chút, nghe lời mình hơn một chút, vượt qua cửa ải gian nan nhất của cuộc đời...
 
Về sau cuộc đời của cậu ta chính là đại lộ bằng phẳng.
 
Cô cũng có thể hoàn thành nhiệm vụ được ủy thác một cách suôn sẻ.
 
Mắt Khương Vũ cay cay, vành mắt hơi đỏ lên.
 
Cô thừa nhận bản thân mình là một người rất ích kỷ, bởi vì cô đã từng chịu khổ sở, từng vấp ngã, thậm chí còn trả giá bằng chính mạng sống của mình.
 
Sao cuộc đời lại khó khăn thế cơ chứ?
 
Không, không nên oán trách cuộc đời nữa, bây giờ cô đã có được rất nhiều rồi.
 
Ít ra, vì cái app “Zhiguo” này mà cuộc đời của cô đã được sửa đổi, cô có thể giúp đỡ người khác, cũng có được thù lao để trang trải cuộc sống của mình, thậm chí còn trang trải đủ học phí ở trung tâm nghệ thuật Esmela.
 
Chỉ cần cô vẫn luôn đi trên con đường đời đúng đắn, tương lai là điều đáng để mong chờ.
 
Mọi thứ đều là những sắp đặt ổn thỏa nhất.
 
...
 
Cừu Lệ thấy Khương Vũ trầm tư, vẻ mặt nặng nề, biết cô nhất định không tin lời cậu nói.
 
Nhưng chẳng sao cả, tin hay không thì cô cũng ắt phải mang đôi giày này, đây là lựa chọn duy nhất của cô.
 
Khương Vũ đứng dậy, nhón mũi chân lên, hai tay vòng ra trước ngực, thử mấy động tác xoay nhanh, làm quen với đôi giày mới.
 
Trong phòng học chỉ bật một ngọn đèn bảo vệ trên tường tù mù, ngoài cửa sổ bông tuyết rơi lả tả, cô gái đang nhảy múa trơn tru như dòng nước trong đêm thâu, cần cổ thon dài mà hoàn mỹ, đôi tay giang rộng, tựa như một chú thiên nga đang ngẩng đầu giương cánh, hòa mình vào màn đêm.
 
Dù thân xác có sa vào chốn địa ngục, Cừu Lệ vẫn khát khao tia sáng cuối cùng của cuộc đời.
 
Dẫu đê tiện hèn mọn cũng mặc, Cừu Lệ vẫn khát khao có được điều tốt đẹp này.
 
Khương Vũ hoàn toàn không phát hiện ra sự khát khao đang trào dâng trong mắt chàng trai, cô ngồi xuống, hít thở thật sâu, cười nói với cậu: “Giày đi thoải mái lắm, lâu lắm không đi đôi giày thoải mái như này, ngày mai nhất định tớ có thể...”
 
Vừa dứt lời, thiếu niên đang ngồi đó bỗng nhiên sáp lại gần, đặt lên má cô một chiếc hôn nhẹ tênh.
 
Giống cánh bướm chạm khẽ vào nhụy hoa rồi nhanh chóng bay đi.
 
Trong bóng đêm tĩnh lặng, dường như chưa từng xảy ra chuyện gì.
 
Cơn tê dại từ sống lưng truyền lên não, đầu óc cô cũng nổ đùng đùng như pháo hoa.
 
Cô vô thức đứng bật dậy, lùi lại phía sau hai bước một cách cảnh giác.
 
Cừu Lệ vẫn ngồi tại chỗ, liếm môi dưới.
 
Nếu như Khương Vũ đã không tự nguyện, cho dù cậu có “làm gì” đi chăng nữa thì cũng chẳng có cảm giác đặc biệt.
 
Dù là như thế, cậu vẫn không nhịn được.
 
Cừu Lệ nhìn cô, cười với vẻ phóng túng, “Sợ rồi à?”
 
“Làm gì có.”  Khương Vũ rời mắt đi, cảnh cáo cậu: “Cho dù có yêu nhau, cậu cũng không được động chạm tớ.”
 
“Không phải người yêu của nhau à?”
 
Khương Vũ cãi ngang: “Cậu lúc nào cũng nhân cơ hội động chạm tớ, rõ ràng chẳng coi tớ ra gì.”
 
“Chuyện này dễ thôi.” Cừu Lệ mỉm cười kéo lấy tay cô, “Tớ cho cậu sờ mó lại là được.”

 
“...”
 
Tối rồi mà Khương Vũ vẫn chưa về nhà, Lâm Khúc Văn gọi điện thoại cho Khương Mạn Y, thông báo cho bà về cuộc tuyển chọn của trung tâm nghệ thuật Esmela vào ngày mai.
 
Nghe thấy cái tên “Esmela”, Khương Mạn Y lập tức lùi lại hai bước theo bản năng.
 
Trước đây, người bạn thân nhất của bà là Bộ Đàn Yên đã chết trên sân khấu của Esmela, cái tên Esmela này khiến bà nảy sinh sự kháng cự theo bản năng.
 
“Hôm nay xảy ra một sự cố ngoài ý muốn, đại diện phía nhà trường, chúng tôi cảm thấy thật không phải, nhưng may thay vấn đề đã được giải quyết rồi.”
 
Lâm Khúc Văn chẳng mảy may nhận ra sự thất thố của Khương Mạn Y, bà cười nói: “Tối nay nhất định phải bảo Tiểu Vũ giữ trạng thái tốt nhất, bữa tối ăn thanh đạm, ngủ sớm, ngay mai 8 giờ phải đến trường, cuộc thi sẽ bắt đầu vào lúc 9 giờ 30.”
 
“Cô giáo Lâm, cảm ơn ý tốt của cô.” Khương Mạn Y từ chối: “Nhưng nhà chúng tôi không lo nổi khoản học phí cao ngất của Esmela. Nghe nói phải mất hơn hai mươi vạn mỗi năm, còn chưa tính những chi phí lên sân khấu biểu diễn khác nữa. Quả thực nhà chúng tôi không gánh nổi, cảm ơn ý tốt của cô, phiền cô gạch tên con gái tôi nhé.”
 
Lâm Khúc Văn đã cân nhắc đến hoàn cảnh gia đình của Khương Vũ từ lâu, bà nói: “Bạn Khương Vũ thật sự rất có năng khiếu, là học sinh có hy vọng được tuyển vào trung tâm nghệ thuật Esmela nhất của lớp nghệ thuật chúng tôi. Học phí của Esmela rất cao nhưng những khoản học phí này có thể chia ra để nộp qua khoản vay ngân hàng, không phải nộp hết trong một lần. Vả lại chính phủ cũng có chính sách hỗ trợ về phương diện nghệ thuật.”
 
Nếu là sở thích khác, Khương Mạn Y có đập nồi bán sắt cũng phải cho Khương Vũ đi học, nhưng nếu là ba lê... bà không làm được.
 
“Cho dù có khoản vay thì chúng tôi cũng... không chi trả nổi chi phí.” Bà kiên trì nói: “Từ đầu đến cuối tôi không ủng hộ con bé học múa, xin lỗi cô giáo.”
 
“Nếu chỉ là vấn đề học phí thì chị cứ yên tâm.” Lâm Khúc Văn vội vàng bổ sung: “Ông Tạ Uyên, chủ tịch trung tâm nghệ thuật Esmela, có rất nhiều quỹ khuyến học đứng tên ông ấy. Nếu như bạn Khương Vũ thể hiện xuất sắc, học phí có thể miễn giảm dựa vào trình độ nhất định!”
 
Nghe thấy hai chữ “Tạ Uyên”, Khương Mạn Y càng cảm thấy chấn động hơn.
 
Bà thật sự không muốn Khương Vũ có bất cứ liên quan gì đến bọn họ, bất kể là Tạ Uyên hay nhà họ Bộ. Bà nhất định phải giữ lời hứa với Bộ Đàn Yên, tuyệt đối không thể để họ biết đến sự tồn tại của Khương Vũ!
 
Khương Mạn Y nói qua loa vài câu với Lâm Khúc Văn rồi cúp máy.
 
Bà trầm mặc ngồi trên sofa một lúc lâu, sau đó vào phòng bếp nấu một bàn cơm thịnh soạn.
 
Khương Vũ về đến nhà, nhìn thấy món ăn thơm phức nóng hổi trên bàn, ngạc nhiên nói: “Mẹ ơi, hôm nay nhà ta có cỗ lớn thế.”
 
Khương Mạn Y mỉm cười rồi nói: “Mấy ngày nay đi sớm về trễ, vất vả cho con quá. Mẹ làm việc bận rộn, cũng không chăm sóc con tử tế, tối nay bù đắp một chút.”
 
Khương Vũ vội vàng tiến lên, ôm Khương Mạn Y, “Mẹ à, mẹ tốt quá đi, đúng là mẹ ruột của con, cảm động ghê.”
 
Vẻ mặt của Khương Mạn Y hơi mất tự nhiên, đẩy cô ra: “Lớn nhường này rồi mà còn làm nũng, mau rửa tay rồi ăn cơm.”
 
Khương Vũ vui vẻ ngồi vào bàn, cầm đũa lên gắp thức ăn, nhưng chợt nhớ đến những lời dặn dò của cô giáo Lâm, bảo cô nhất định phải chú ý ăn uống thanh đạm vào tối nay.
 
“Mẹ, con vẫn chưa đói lắm, hôm nay ăn ít một tí.” Khương Vũ nói với bà bằng giọng nhõng nhẽo: “Mẹ không để bụng chứ?”
 
“Không sao.” Khương Mạn Y cười nói: “Mau ăn đi, để tí nữa thì thức ăn nguội mất.”
 
“Dạ!” Khương Vũ cầm đũa lên, ăn một cách ngon lành.
 
Khương Mạn Y gắp thức ăn vào bát cô, cười hỏi cô: “Tiểu Vũ à, mẹ có đối xử tốt với con không?”
 
“Mẹ là người đối xử tốt với con nhất trần đời.”
 
“Thật không?” Khương Mạn Y tỏ vẻ không tin: “Chẳng phải trước đây lúc nào con cũng trách mẹ không hiểu con sao?”
 
“Nhưng con biết, dù mẹ làm chuyện gì thì cũng đều là vì con.” Khương Vũ gắp một miếng sườn xào chua ngọt vào bát của Khương Mạn Y, “Vì thế dù mẹ có làm gì đi chăng nữa, con cũng sẽ không trách mẹ đâu.”
 
Tâm trạng của Khương Mạn Y rất rối bời, vành mắt cũng thoáng đỏ hoe, đành vờ cúi đầu ăn cơm để che giấu.
 
Lúc mới đầu bà vẫn còn cảm thấy hơi mông lung, không biết mình làm thế là đúng hay sai.
 
Che giấu mọi chân tướng, giữ con bé ở lại bên mình, có đúng là chỉ vì thực hiện lời hứa với người bạn thân, hay là vì...
 
Sự ích kỷ của bà.
 
Ăn cơm xong, Khương Vũ ra ngoài tản bộ cho tiêu thực, về nhà tắm táp xong liền đi ngủ từ sớm.

 
Trước khi ngủ, Khương Mạn Y còn cố tình mang một cốc sữa nóng cho Khương Vũ, nhìn cô uống hết mới để cô đi ngủ.
 
“Mẹ, hôm nay mẹ tốt với con quá!” Khương Vũ ngồi trên giường, cười hỏi bà: “Có phải hôm nay phát lương không ạ?”
 
Khương Mạn Y dúi tay vào trán cô, “Nghĩ gì đấy, mẹ không nhận lương thì sẽ không đối tốt với cô à, không phải mẹ của cô à, con nhóc vô ơn này.”
 
Khương Vũ ôm cánh tay bà làm nũng hồi lâu mới hả lòng hả dạ đi ngủ.
 
Có được cơ hội sống lại một lần nữa, mẹ là người quan trọng nhất trong đời cô, cô sẽ không làm mẹ đau lòng giống như trước đây nữa.
 
...
 
Tối đó, Khương Vũ ngủ rất say, cảnh tượng trong mơ lướt qua như thước phim, cô nhìn thấy mình đứng trên sân khấu lấp lánh ánh đèn, nghe thấy lời khen ngợi tuyệt nhất mà giáo viên ở Esmela dành cho cô...
 
Trước mắt bỗng trắng lóa, ánh đèn trên sân khấu chiếu vào khiến cô không mở mắt nổi, ngay sau đó cô lại nhìn thấy cảnh tượng lúc Hoắc Thành bạo hành cô ở đời trước, khuôn mặt cực kỳ dữ tợn đó...
 
Trong lúc mơ màng, hình như cô còn nhìn thấy Cừu Lệ.
 
Ở đời trước, Cừu Lệ là bác sĩ tâm thần riêng của Hoắc Thành, cũng là thủ phạm sát hại Hoắc Thành. Hình như cô còn nhìn thấy anh ta giết người xong, phân xác người rồi phi tang ở nơi hoang vu...
 
Cô nhìn thấy máu trên mặt anh ta và sự tuyệt vọng trong đôi mắt u ám của anh ta.
 
Cảnh tượng thay đổi, Khương Vũ lại mơ thấy mình mặc bộ váy ba lê thiên nga đen xinh đẹp, bước lên sân khấu có hàng vạn khán giả dõi xem...
 
“Tiểu Vũ, nhảy mạnh lên, ước mơ của cậu, tôi sẽ thay cậu thực hiện.”
 
“Thiên nga bé nhỏ, tất thảy tội ác, tôi sẽ gánh chịu thay em.”
 
“Tôi sẽ gánh chịu... thay em.”
 
Dường như cô đã nghe thấy giọng nói của Cừu Lệ, rất gần nhưng lại rất xa, giống như đến từ một thời không khác.
 
Khương Vũ choàng tỉnh dậy, người ướt đẫm mồ hôi. Cô lần tìm điện thoại dưới gối, vừa nhìn thấy thời gian đã sợ hết hồn!
 
8 giờ 40!
 
Cuộc thi bắt đầu lúc 9 giờ 30, nhưng cô giáo Lâm yêu cầu mọi người 8 giờ phải có mặt ở lớp nghệ thuật, vì công tác chuẩn bị trước cuộc thi rất nhiều.
 
Phải thay trang phục thiên nga, phải hóa trang, phải đeo cặp tóc giả, còn phải làm nóng người...
 
Khương Vũ hoàn toàn không còn thời gian nữa rồi!
 
Màn hình điện thoại hiển thị hơn hai mươi cuộc gọi lỡ của Cừu Lệ, cậu vẫn luôn gọi điện cho cô không ngừng.
 
Khương Vũ luống cuống xuống khỏi giường, lục tìm trong tủ được trang phục múa ba lê, nhanh nhảu thay sang.
 
Không còn thời gian nữa!
 
Khương Vũ chẳng buồn rửa mặt, khoác chiếc áo khoác ở nhà lên người rồi vội vàng chạy ra huyền quan, thay giày, đẩy cửa ra ngoài.
 
Song, cô dùng hết sức vặn tay nắm cửa mà cánh cửa lớn vẫn không chút suy chuyển.
 
Cửa đã bị khóa từ bên ngoài!
 
Khương Vũ sợ hãi hô lên vài tiếng: “Mẹ ơi! Mẹ?!”
 
Khương Mạn Y không có ở nhà.
 
Bà không có ở nhà nhưng lại khóa cửa nhà lại.
 
Khương Vũ cầm chìa khóa mở thử vài lần cũng không mở được.
 
Người cô run lên một cách mất kiểm soát, cảm thấy không còn hy vọng nữa.
 
Khó khăn lắm... khó khăn lắm mới giành được một cơ hội cho bản thân.
 
Khó khăn lắm mới đi đến bước này, chẳng lẽ cuộc đời cô lại dẫm phải vết xe đổ sao!
 
Sao cô có thể cam tâm cho được!
 
Khương Vũ chạy đến bên cửa sổ rồi nhìn xuống dưới, với độ cao của tòa nhà ống ba tầng này, nếu nhảy xuống thì đoán chừng cả đời này cô cũng đừng mơ đến nhảy múa nữa, đến tính mạng cũng có khả năng không còn nữa là.
 
Khương Vũ gọi điện thoại cho mẹ mình, điện thoại của Khương Mạn Y đã tắt máy.
 
Bà đã hạ quyết tâm không muốn cho cô vào trung tâm nghệ thuật Esmela. Những cử chỉ hiền từ dịu dàng tối qua đều là biểu hiện giả dối!
 
Khương Vũ đập mạnh điện thoại xuống đất, cô tựa lưng vào tường trượt xuống đất, ôm lấy đầu mình một cách phẫn nộ và tuyệt vọng.

 
Đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng đập cửa dồn dập, cùng với tiếng gầm giận dữ của Cừu Lệ...
 
“Khương Vũ, ngủ đến chết rồi à, lăn ra đây!”
 
...
 
Cừu Lệ biết cuộc thì này quan trọng với cô đến nhường nào, sợ cô ngủ quên nên tối qua cậu đã thao thức suốt đêm, 7 giờ đã gọi điện thoại cho cô.
 
Gọi mười mấy cuộc mà chẳng có ai nghe máy, Cừu Lệ bèn phóng motor đến lớp nghệ thuật. Kết quả được người khác báo lại là Khương Vũ chưa tới, mẹ cô ấy nói cô ấy đã bỏ thi.
 
Cừu Lệ lập tức có cảm giác bị đùa giỡn, vừa giận vừa lo cô xảy ra chuyện, vì thế đã phóng xe một mạch đến nhà cô.
 
Khương Vũ vội vàng đứng dậy, đập cửa nói: “Cừu Lệ, mẹ tớ nhốt tớ trong nhà rồi, tớ không ra được! Làm thế nào đây, cuộc thi sắp bắt đầu rồi! Tớ tiêu rồi!”
 
Giọng cô cũng trở nên nghẹn nghào.
 
Cừu Lệ thoáng ngập ngừng, trầm giọng nói: “Đứng xa cửa ra chút.”
 
“A.”
 
Khương Vũ còn chưa phản ứng thì đã nghe thấy một tiếng động nặng nề, hình như Cừu Lệ bắt đầu xô cửa.
 
Khương Vũ vội vàng lùi lại mấy bước, nghe cửa vang lên từng tiếng uỳnh uỳnh, cô không quá tin cánh cửa chống trộm này sẽ bị cậu phá mở một cách dễ dàng.
 
Tiếng da thịt đụng vào cửa vang lên hết lần này đến lần khác, như mang theo quyết tâm không mở cửa sẽ không từ bỏ.
 
Khương Vũ đau lòng la lên: “Bỏ đi! Cừu Lệ, không mở được đâu.”
 
Đây là cửa chống trộm chứ không phải cửa gỗ, sao có thể xô mà mở ra chứ.
 
Nhưng Cừu Lệ làm như không nghe thấy lời của cô, cậu vẫn xô vào cửa hết lần này đến lần khác, tiếng va chạm sau nặng hơn tiếng va chạm trước.
 
Cuối cùng Khương Vũ cũng không thể chịu đựng được nữa, nước mắt cô tuôn rơi lã chã, suy sụp hét lên thật to: “Cừu Lệ, cậu đừng xô cửa nữa.”
 
“Cậu đừng xô cửa nữa mà!”
 
Nghe thấy tiếng khẩn cầu nghẹn ngào của cô gái, đầu óc Cừu Lệ trở nên đờ đẫn, đôi mắt cậu hiện lên tơ máu, gân xanh trên huyệt thái dương nổi lên.
 
Mỗi lần va vào cửa, cơ thể đau như sắp vỡ vụn, cảm giác đau đớn chân thực kia... như được phóng đại gấp trăm lần.
 
Nhưng tiếng khóc tuyệt vọng của Khương Vũ lại khiến cậu rơi xuống vực sâu tối tăm nhất.
 
Trong đầu cậu chỉ còn duy nhất một ý nghĩ, chính là để cô toại nguyện.
 
Khương Vũ nghe thấy tiếng cậu xô vào cửa, cảm thấy trái tim mình sắp bị xé thành hai nửa, cô lau sạch nước mắt, chạy vào trong bếp lục lọi một hồi.
 
Trong hộc tủ để búa lúc bình thường giờ đây đã trống hoắc, xem ra Khương Mạn Y đã có chuẩn bị từ sớm mà giấu búa đi rồi.
 
Khương Vũ tìm khắp xung quanh cũng không thấy, đành cầm lấy con dao phay chặt xương to nhất trên giá rồi trở ra ngoài cửa.
 
Cô thử dùng sống dao đập thật mạnh vào tay nắm cửa từng cái một, phối hợp với những cú tông cửa của Cừu Lệ.
 
Cừu Lệ đang nỗ lực giúp cô, bản thân cô cũng phải cố gắng, người đã chết một lần chẳng còn gì là không thể đánh đổi nữa.
 
Khương Vũ hét lên một tiếng, đập dao vào tay nắm cửa bằng tất cả sức lực của mình.
 
Sau vài cú đập, tay nắm cửa cuối cùng đã biến dạng.
 
Ngoài cửa, Cừu Lệ cũng phối hợp với cô, giơ chân bắt đầu đạp vào tay nắm cửa.
 
Sau mấy lần, tay nắm cửa bị đạp long ra, Cừu Lệ dồn sức vào cú đạp cuối cùng, cánh cửa lớn rung lắc dữ dội rồi bật mở ra từ bên trong.
 
Cậu thoáng lảo đảo vài bước rồi bước vào trong nhà.
 
Mái tóc cậu rối bời, vì thức thâu đêm nên quầng mắt hơi đen, sắc mặt vô cùng khó coi, vẻ hung bạo càng ngày càng lan rộng.
 
Nhưng dẫu vậy, khi cậu nhìn thấy cô gái kia, khóe môi vẫn nở nụ cười mệt nhọc...
 
“Đừng sợ, bạn trai đến cứu cậu rồi đây.”
 
Vừa dứt lời thì cánh cửa cũng đổ sập xuống.
 
 



 


Bình luận

Truyện đang đọc