MỘNG ƯỚC


Ánh mắt của hai người đồng loạt bừng sáng lên, ngửng cổ lên nhìn xem người kia hỏi những gì.

Chuyên viên tuyển dụng hỏi Hướng Ca một số câu hỏi phỏng vấn đơn giản, Hướng Ca lần lượt trả lời từng câu rất lưu loát.

Câu hỏi cuối cùng là khi nào có thể đến công ty làm việc, Hướng Ca thì không nghĩ nghợi gì mà trả lời: "Bất cứ lúc nào.

"Kết quả trả lời xong, phía bên công ty lại không hồi âm nữa.

Hai người nhìn chằm chằm vào màn hình một lúc lâu, hai con mắt cũng sắp rớt ra ngoài nhưng vẫn không nhìn thấy tin nhắn mới.

Đôi mắt sáng nghời của Hướng Ca dần dần tối lại, khóe miệng khẽ giật lên, tự mình pha trò: "Chắc là máy tính của người ta tự nhiên bị hư mất rồi.


"Tiểu Thu thở dài một hơi, cô ấy không được lạc quan giống như Hướng Ca.

"Hướng Ca, hay cậu đến công ty của bạn ba mình thử xem sao?"Hướng Ca thu hồi ánh mắt đang nhìn màn hình, khóe mắt vô tình lướt qua tên của công ty đối phương.

Vân Dật inter entertainment.

Cái tên này khá quen mắt, nhưng nhất thời cô không nhớ ra là mình đã từng nhìn thấy ở đâu rồi.

Có điều cuộc phỏng vấn này chắc đã thất bại, cho dù nhớ ra đây là công ty nào thì cũng vô dụng.

"Hay là để mình thử xem?" Hướng Ca bắt đầu dao động/Tiểu Thu lập tức lật tung danh bạ điện thoạt của mình lên để tìm.


Hướng Ca ngồi xem điện thoại, nhân tiện hỏi chuyện môi giới nhà đất.

Tuy hiện tại không thể lấy lại được tài sản mà ông ngoại để lại, nhưng cô vẫn còn một căn nhà đứng tên của mình.

Chỉ là căn nhà này nằm ở vùng ngoại ô nên không dễ bán lắm, cho đến bây giờ vẫn không thể bán ra được.

Tuy số tiền này cũng như muối bỏ bể, nhưng ít nhất nó có thể giúp cô cầm cự được một thời gian.

Bên môi giới cho biết hiện tại có khách hàng thích căn nhà này nhưng chê giá bán quá đắt, hỏi có thể giảm thêm một chút nữa không.

Hướng Ca cụp mắt nghĩ thầm, cô đã giảm xuống tới mức giá thấp nhất rồi, nào ngờ đâu vẫn còn có người chê đắt.

.


Bình luận

Truyện đang đọc