Biên tập: Hy
Chương 46: Bạn Mộng 36
Mạnh Cẩn không hiểu hành động này của Ân Khoan lắm. Cho đến khi Cao Manh kéo cô lấy cớ đi vệ sinh, nói đại khái về chuyện này… Mạnh Cẩn vẫn không hiểu lắm.
Cao Manh nói với Mạnh Cẩn, lúc cấp 2 sau khi cô ấy bị bệnh uống thuốc làm béo lên, trong lớp có mấy bạn nam nghịch ngợm gây sự luôn ăn hiếp cô ấy.
Bọn họ dán lên lưng cô tờ giấy có chữ vương bát. Đặt cho cô biệt danh rất khó nghe. Còn ném bài tập cho cô bắt cô làm giúp.
Họ luôn làm những điều quá đáng với cô.
Nhưng…
Giấy dán trên lưng cô sẽ bị Ân Khoan đi ngang qua qua kéo xuống.
Chỉ cần có người vừa gọi biệt danh của cô, Ân Khoan cũng sẽ gọi biệt danh của người đó.
Có người vừa đem bài tập ném cho cô ấy, Ân Khoan sẽ ném trở về. Sau đó ném bài tập của cậu sang, bảo cô giúp cậu làm.
Sau đó Cao Manh phát hiện, bài tập của cậu đều đã làm xong cả rồi, duy chỉ chưa viết tên, lớp mà thôi.
Vì thế, cô chỉ cần viết tên lớp của cậu cho tốt là được.
Cứ như vậy, đám nam sinh kia dần dần không ức hiếp cô nữa.
Nhưng Ân Khoan lại hình thành thói quen, lần nào cũng ném bài tập lên bàn cô.
Mọi người đều cho rằng Ân Khoan đang ăn hiếp cô, bắt cô làm bài tập dùm.
Thật ra cô chỉ giúp cậu viết tên và lớp thôi.
Mạnh Cẩn nghe Cao Manh nói xong: “À… Ra là như vậy.”
Kết quả, giây sau cô lại rất mờ mịt hỏi: “Cho nên tại sao cậu ấy lại bắt cậu viết tên lớp cho cậu ấy?”
Cao Manh: “…”
Cô ấy cúi đầu, hai má nóng bừng, không nói gì.
Sau đó Mạnh Cẩn lại khó hiểu nói: “Lúc trước không phải cậu nói… hai người không quen à?”
Cái này nghe sao cũng không giống như không quen lắm…
Cao Manh nháy mắt mấy cái, nhẹ giọng nói: “Nhưng tớ và cậu ấy… cơ bản không nói chuyện nhiều.”
“À…” Mạnh Cẩn cũng hiểu được đại khái: “Ngoại trừ chuyện viết tên lên bài tập giúp, thì không có nói chuyện gì đúng không?”
Cao Manh gật đầu, “ừ” một tiếng.
Lúc từ nhà vệ sinh về phòng học, Cao Manh thấp thỏm nói với Mạnh Cẩn: “Chuyện này tớ chưa từng nói với ai, cậu đừng nói với người khác nha.”
Mạnh Cẩn gật đầu cười đáp: “Được! Tớ giúp cậu giữ bí mật, không nói với người khác.”
Lại đi về phía trước vài bước, hai người quẹo qua khúc cua, Mạnh Cẩn liếc mắt một cái đã thấy được ba nam sinh ở chỗ giao nhau giữa cửa trước lớp 13 và cửa sau lớp 14.
Cậu, Tùy Ngộ An và Ân Khoan không biết đang nói chuyện gì, thoạt nhìn rất cao hứng.
Ánh mắt Mạnh Cẩn dừng lại trên người Ân Khoan vài giây. Sau đó cô đột nhiên khoác cánh tay Cao Manh, nghiêng đầu kề sát vào Cao Manh, trong lời nói mang theo nghi vấn: “Cao Manh! Cậu có cảm thấy Ân Khoan đối xử với cậu và mọi người không giống nhau không?”
Tim Cao Manh bỗng khựng lại.
Giọng cô ấy miễn cưỡng duy trì sự bình tĩnh, sắc mặt lại hiện lên tia bối rối.
“Có… có hả?”
Mạnh Cẩn không biết hình dung cảm giác đó như thế nào: “Thì là… bình thường cậu ấy luôn hi hi ha ha không quan tâm sự đời, cậu nên biết chứ?”
Cao Manh trừng mắt nhìn, cô ấy đúng thật là không… quen thuộc với Ân Khoan lắm.
“Nhưng mỗi lần cậu ấy đối mặt với cậu đều rất lạnh lùng!” Mạnh Cẩn nói xong lại cảm thấy mình dùng từ không đúng lắm: “Cũng không thể nói là lạnh lùng. Mà là… cái loại… ừm…”
Cô vắt hết óc suy nghĩ từ ngữ, nhưng khổ nỗi không tìm được từ nào thích hợp.
Cuối cùng chỉ nghẹn ra một câu: “Dù sao thì cũng là không giống cậu ấy á.”
Đúng lúc này, Mạnh Cẩn và Cao Manh đột nhiên bị người ta đụng từ phía sau.
Hai người cùng quay đầu lại, thấy Hạ Mẫn Mẫn đang cười với hai cô.
“Hai cậu nói chuyện gì vậy?” Hạ Mẫn Mẫn tò mò hỏi.
Cô ấy chỉ nghe được Mạnh Cẩn ấp a ấp úng một lát rồi nói một câu “Dù sao thì cũng là không giống cậu ấy á.”, nghe như đang nói Mạnh Xuân.
Cao Manh đột nhiên không biết trả lời thế nào.
Hai chữ “Ân Khoan” với cô ấy không giống thế. Cô ấy không thể nào tự nhiên, bình tĩnh nói ra tên của cậu.
Mạnh Cẩn trả lời Hạ Mẫn Mẫn, nói: “Bọn tớ đang nói chuyện về Ân Khoan.”
Ánh mắt Hạ Mẫn Mẫn tìm tòi nghiên cứu nhìn Mạnh Cẩn và Cao Manh. Cao Manh đón lấy tầm mắt của cô ấy, hơi hốt hoảng gật đầu.
Nhưng phản ứng không tự nhiên này của Cao Manh khiến Hạ Mẫn Mẫn hiểu lầm hai cô đang nói dối gạt cô ấy.
Nhất là khi Mạnh Cẩn vội hỏi Hạ Mẫn Mẫn một câu: “Mẫn Mẫn! Sao cậu lại lên lầu?”
Thật ra Mạnh Cẩn chỉ là thuận miệng hỏi. Nhưng lời này qua tai Hạ Mẫn Mẫn lại là che dấu lý do thoái thác quen dùng.
Cô đưa bánh trong tay cho Mạnh Cẩn và Cao Manh, cười nhạt nói: “Mẹ tớ làm bánh, mang cho hai người ăn thử.’
Mạnh Cẩn lập tức cười cong mắt.
Cô nhận lấy chiếc hộp nhỏ từ tay Hạ Mẫn Mẫn, vui vẻ nói: “Cảm ơn cậu.”
Cao Manh cũng cầm hộp nhỏ đựng bánh trong tay Hạ Mẫn Mẫn nói tiếng cám ơn.
Hạ Mẫn Mẫn đưa đồ xong cũng không rời đi ngay.
Cô ta nhanh chóng nhìn về phía Mạnh Xuân, bất giác cắn cắn môi. Sau đó kéo tay Mạnh Cẩn, nhỏ giọng nói với cô: “Cẩn Cẩn! Tớ có chuyện muốn nói riêng với cậu.”
Cao Manh nghe vậy thì chủ động nói với Mạnh Cẩn: “Tớ vào lớp trước.”
Mạnh Cẩn bị Hạ Mẫn Mẫn kéo sang bên cạnh.
Mạnh Cẩn mờ mịt hỏi: “Sao vậy?”
Hạ Mẫn Mẫn do dự một lát, cuối cùng vẫn cố lấy dũng khí mở miệng với Mạnh Cẩn: “Cô có thể giúp tớ một chuyện không?”
“Cậu nói thử xem, có thể giúp tớ chắc chắn sẽ giúp.” Mạnh Cẩn nghiêm túc nói.
Hạ Mẫn Mẫn bỗng lấy từ trong túi áo khoác đồng phục ra một thứ, nhanh chóng nhét vào tay Mạnh Cẩn.
Mạnh Cẩn cúi đầu nhìn tờ giấy màu hồng nhạt xuất hiện trong lòng bàn tay mình, được gấp thành hình trái tim rất đẹp. Vẻ mặt mờ mịt ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Mẫn Mẫn.
“Giúp tớ đưa cho anh trai cậu.” Hạ Mẫn Mẫn đỏ mặt nhỏ giọng nói với Mạnh Cẩn: “Cẩn Cẩn! Làm ơn.”
Mạnh Cẩn vừa muốn nói chuyện, Hạ Mẫn Mẫn đã xoay người muốn vội vàng rời đi.
Suy nghĩ có chút hỗn độn, Mạnh Cẩn theo bản năng vội giữ chặt Hạ Mẫn Mẫn. Sau đó rất khó xử nói: “Mẫn Mẫn! Anh tớ, anh ấy không nhận…”
Mạnh Cẩn còn chưa nói xong, Hạ Mẫn Mẫn đã nói với giọng chắc chắn: “Cậu đưa cho anh ấy, anh ấy sẽ nhận.”
“Cẩn Cẩn!” Ánh mắt nàng khẩn thiết năn nỉ Mạnh Cẩn, nói: “Tớ chưa bao giờ cầu xin cậu giúp tớ làm gì. Lần này tớ cầu xin cậu, đưa phong thư này cho anh ấy, để anh ấy xem hết, được không?”
Lời nói của cô ta hèn mọn, vẻ mặt gần như muốn khóc.
Hạ Mẫn Mẫn nói: “Chỉ cần cậu lên tiếng, anh trai cậu chắc chắn sẽ nghe.”
Mạnh Cẩn nghẹn họng, làm sao cũng không phát ra âm thanh.
Hạ Mẫn Mẫn cũng không cho cô cơ hội mở miệng, lập tức xoay người chạy chậm đi.
Mạnh Cẩn đứng yên tại chỗ, thư tình trong tay không thể trả lại, giống như cầm củ khoai lang phỏng tay.
Cô cúi đầu nhìn phong thư này, vô cùng hoang mang.
Một bên là anh trai. Một bên là Mẫn Mẫn.
Anh trai đã nói rõ là không được bất cứ thứ gì của bất kỳ cô gái nào khác.
Mẫn Mẫn lại càng muốn cô đưa bức thư này cho anh trai, để cho anh trai xem xong.
“Làm gì vậy?” Tiếng Mạnh Xuân đột nhiên từ phía sau cô vang đến: “Sao lại đứng ở chỗ này?”
Trong lúc cậu nói chuyện, Mạnh Cẩn thoáng chốc nắm chặt tay, sau đó nhanh chóng nhét tay vào túi đồng phục học sinh.
Mạnh Xuân đứng bên cạnh cô, gọi cô: “Mộng Mộng?”
Mạnh Cẩn quay mặt lại, lộ ra một nụ cười với cậu.
Cô làm như không có việc gì nói với anh: “Em không làm gì cả, Mẫn Mẫn tới đưa bánh, rồi trò chuyện với em vài câu thôi.”
Đúng lúc chuông vào học vang lên, Mạnh Cẩn vội nhấc chân đi về phía phòng học.
Mạnh Xuân ở phía sau cô, nhìn chằm chằm bóng lưng của cô, nhíu chặt mày.
Khi học, Mạnh Cẩn liên tục thất thần, hoàn toàn không thể tập trung.
Trong đầu cô đều là sự thật Mẫn Mẫn thích anh trai.
Chuyện này tựa như một viên đạn nặng ký, khiến cô nổ tung đến hồn phi phách tán.
Cô rối rắm rốt cuộc có nên giao bức thư này cho anh trai, để cho cậu xem hết rồi cho Mẫn Mẫn một câu trả lời không.
Mạnh Cẩn không biết lần thứ mấy đưa tay vào trong túi, nắm chặt lá thư giấu trong túi áo cô.
Trong lòng cô rối như tơ vò, làm thế nào cũng không thuận.
Thậm chí Mạnh Cẩn còn muốn khóc.
Nói không rõ nguyên do, chỉ là cảm thấy khổ sở.
Sau tiết học thứ nhất, Mạnh Xuân lại hỏi cô: “Em làm sao vậy?”
Mạnh Cẩn ỉu xìu nằm sấp trên bàn, chỉ lắc đầu với cậu.
Cô nhìn anh trai, mắt không ngừng nóng lên.
Mạnh Cẩn đành phải giấu mặt vào khuỷu tay, không cho anh nhìn thấy dáng vẻ sắp khóc của mình.
Mạnh Xuân ghé sát vào cô, nhỏ giọng gọi cô: “Mộng Mộng?”
“Anh! Em hơi mệt, muốn ngủ một lát.” Cô không muốn bị cậu hỏi làm sao, chỉ có thể trốn tránh như vậy.
Mạnh Xuân thở phào nhẹ nhõm, không nói gì nữa.
Nhưng một giây sau, tay cậu đặt lên đầu cô, từng chút từng chút, nhẹ nhàng dịu dàng, chậm rãi vuốt đầu cô.
Cuối cùng Mạnh Cẩn vẫn không kiềm chế được, nước mắt thấm ướt ống tay áo đồng phục của cô.
Tiết thứ hai, trạng thái của Mạnh Cẩn vẫn rất không ổn.
Mạnh Xuân viết lời lên bản nháp hỏi cô rốt cuộc làm sao vậy.
Mạnh Cẩn vẫn không nói gì, thậm chí ngay cả bút cũng không muốn động đến, chỉ lắc lắc đầu với cậu. Sau đó miễn cưỡng kéo ra một nụ cười.
Rõ ràng là cô đang cười, nhưng Mạnh Xuân lại cảm giác giây tiếp theo cô sẽ khóc.
Cậu cẩn thận nhớ lại cô bắt đầu không ổn từ khi nào.
Lúc cùng Cao Manh tay trong tay đi về phía bọn họ vẫn cười.
Sau đó Hạ Mẫn Mẫn tới đưa đồ ăn cho các cô. Sau đó cô bị Hạ Mẫn Mẫn kéo sang bên cạnh nói chuyện riêng.
Trực giác Mạnh Xuân cho biết Mạnh Cẩn thế này có liên quan đến Hạ Mẫn Mẫn.
Cậu định tan học sẽ đi tìm Hạ Mẫn Mẫn hỏi rõ ràng.
Mạnh Cẩn vẫn ngẩn người.
Không phải ngẩng mặt nhìn chằm chằm bảng đen rồi ngẩn người. Thì cũng là cúi đầu nhìn chằm chằm sách giáo khoa rồi ngẩn người.
Đầu óc cô thường trống rỗng, không suy nghĩ gì cả.
Nhưng thỉnh thoảng lại nhảy ra rất nhiều lượng thông tin.
Mạnh Cẩn ép buộc mình bình tĩnh lại, lý trí suy nghĩ chuyện này nên xử lý như thế nào.
Nhưng cô phát hiện, cô không thể nhìn nhận vấn đề một cách hợp lý.
Đến cuối cùng, rốt cục Mạnh Cẩn cũng tìm thấy nguyên nhân khiến cô khó chịu.
Sở dĩ cô đau khổ như vậy, không chỉ là bởi vì anh trai nói anh không nhận bất kỳ thứ gì của bạn nữ khác.
Cũng không đơn giản bởi vì cậu từng nói nếu có bạn nữ muốn thông qua cô tiếp cận cậu, cô giúp cậu từ chối thẳng là được.
Cô khổ sở như vậy, phần lớn là vì Mẫn Mẫn thích cậu. Mà từ đáy lòng cô lại không muốn đưa bức thư này cho cậu giúp Mẫn Mẫn.
Cô đột nhiên phát hiện, cô không muốn chia sẻ sự cưng chiều, yêu thích của anh trai với những bạn nữ khác.
Cô muốn độc chiếm anh trai mình.
Hình như… cô… thích anh.
Mạnh Cẩn cảm thấy bộ mặt mình đáng ghét, ích kỷ lại tham lam.
Tiếng chuông tan học tiết thứ hai vừa vang lên, Mạnh Cẩn đột nhiên thở dài một hơi.
Sau khi cô giáo nói tan học, cô vội đứng dậy đi đến bàn học của Cao Manh.
“Cao Manh!” Mạnh Cẩn hỏi cô: “Có thể theo tớ xuống dưới lầu tìm Mẫn Mẫn một chuyến không?”
“Được!” Cao Manh đứng dậy.
Lúc đi xuống tầng 5, Mạnh Cẩn nói với Cao Manh: “Lát nữa phiền cậu ở bên cạnh chờ tớ, tớ có chuyện muốn nói với Mẫn Mẫn.”
“Được!” Cao Manh đáp.
So với việc chia sẻ anh trai với người khác, cô lựa chọn tiếp tục làm một con quỷ ích kỷ, đáng ghét, ti tiện tiếp tục hưởng thụ sự cưng chiều độc nhất của anh trai dành cho cô.
Cô đối với anh trai là lòng tham vô đáy.
Cho nên, sau khi do dự rối rắm hai tiết học. Sau khi trải qua nội tâm dày vò giãy dụa. Cuối cùng Mạnh Cẩn vẫn quyết định trả lại thư cho Hạ Mẫn Mẫn.