MỘT ĐÊM MÂY MƯA

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Chương 52: Bach.

Sinh nhật lần thứ 20 của Hướng Vinh được tổ chức khá là hoành tráng. Sau hơn một tuần liên tục ăn chơi sa đoạ, từ Tứ Đại Kim Cương đến các anh em trong ký túc xá, rồi cả đám bạn thân thiết năm cấp ba, không một ai quên cậu, hết người này đến người khác vòi cậu lịch hẹn.

Và nhân danh ngày sinh nhật, chúng ta có một lý do hợp lý cho ăn nhậu thả cửa.

Trong nhóm anh em bè bạn không thiếu những người tinh mắt, họ đã sớm phát hiện Hướng Vinh vốn không bao giờ đeo trang sức đã có một chiếc vòng độc nhất vô nhị trên cổ tay, trọng điểm là hạt charm khắc trái tim ở giữa khiến người ta cực kỳ chướng mắt.

Quần chúng nhân dân hiển nhiên không để yên cho 'trái dưa' này. Hướng Vinh cũng nhân cơ hội thẳng thắn thông báo chuyện tình cảm. Cũng có người đã biết từ lâu, cũng có người mới chợt hiểu ra, song may thay không một ai bài xích hay phản cảm. Đặc biệt là cô nàng Trang Nam, từ đầu đến cuối đều trưng ra vẻ mặt "bà đây đã sớm nhìn thấu hồng trần, hai người các cậu là một đôi cẩu nam nam!"

Dạo gần đây, cuộc sống sinh hoạt của cẩu nam nam hạnh phúc đến mức trái tim trên vòng tay của Hướng Vinh không có cơ hội nhường chỗ cho ký tự "&".

Đã hơn nửa năm kể từ ngày sinh nhật Hướng Vinh, đừng nói là cãi nhau, ngay cả một lần đỏ mặt tía tai cũng không có. Trong đó, không thiếu những lần Hướng Vinh nhường nhịn Chu Thiếu Xuyên, nhưng bản thân hắn cũng đã học cách tự kiềm chế. Thật ra tính tình của Chu Thiếu Xuyên khó ở lắm —— Hễ thương ai thì hắn dốc hết lòng đối xử tốt với người đó; hễ ai không thuận theo ý hắn, chẳng những hắn bày ra vẻ mặt như cả thế giới nợ mình một bao gạo mà còn nhây đến khi đối phương cúi đầu nhận sai mới thôi. Song kể từ khi gặp Hướng Vinh, tật xấu này đã chạy biến không thấy tăm hơi.

Hướng Vinh đã nói rõ ngay từ đầu —— Khi hai người ở chung thì phải loại bỏ bạo lực lạnh, giao tiếp chính là quan trọng nhất, xảy ra mâu thuẫn cũng không được qua đêm ở ngoài. Cậu là một người có thừa kiên nhẫn, thái độ ngay thẳng mà không hề mất đi sự nghiêm túc, đôi khi hàng mày khẽ cau đã mang đến một nỗi áp lực vô hình cho người đối diện. Mỗi lần cậu cắt nghĩa sự việc, dường như toàn bộ chân lý lẽ phải cũng muốn đứng về phía cậu. Trải qua mấy lần như thế, Chu Thiếu Xuyên không khỏi hoàn toàn bại trận. Đôi khi ngẫm lại, hắn thấy mình như bị trúng Hoá Cốt Miên Chưởng của cậu. [1]

[1] Hoá Cốt Miên Chưởng (化骨绵掌): Một loại chưởng pháp âm độc rất khó luyện xuất hiện trong Lộc Đỉnh Ký và Lục Tiểu Phụng. Một khi bị đánh trúng thì bề ngoài không biểu hiện gì, nhưng sau đó xương cốt toàn thân sẽ bị gãy rụn từng đoạn, tạng phủ tan nát, thê thảm vô cùng, không cách nào cứu chữa được.

Trên đời này, hoặc là gió đông lấn át gió tây, hoặc là gió tây áp đảo gió đông. Ai bảo Chu Thiếu Xuyên lấn át người ta ở một số lĩnh vực nào đó, bây giờ hắn phải cam tâm tình nguyện để Hướng Vinh làm nóc nhà thôi.

Và khi gió đông một lần nữa thổi lay hàng liễu xanh, Hướng Vinh đã chuyển trọng tâm từ học tập và kiếm tiền sang chuẩn bị cho kỳ thi của Hướng Hân. Kỳ thi tuyển sinh đại học là một sự kiện lớn ảnh hưởng đến tâm sinh lý của mỗi người, bao gồm gia đình của người dự thi. Song thật ra Hướng Vinh chưa từng trải nghiệm cảm giác đó. Lúc cậu thi đại học, bố và Hướng Hân chẳng hề lo lắng, hai người cũng không chăm sóc cậu cẩn thận hơn mọi khi. Bây giờ thì khác, Hướng Hân sống một mình ở nhà họ hàng. Hướng Vinh không thể chăm em gái từng li từng tí. Cậu cứ cảm thấy con bé phải chịu thiệt, thành thử còn sốt ruột hơn cả Hướng Hân.

Bước vào cuối tháng năm, một ngày nọ khi xem tin tức, Hướng Vinh đột nhiên dấy lên một ý tưởng táo bạo. Cậu hỏi hắn có nên mua bình oxi cho Hướng Hân không?

Chu Thiếu Xuyên không thể chịu nổi dáng vẻ đứng ngồi không yên của cậu nữa. Hắn thấy dạo này não của người yêu nhà mình như bị úng nước: "Nhỏ có đi thi ở cao nguyên Thanh Hải – Tây Tạng đâu? Mang theo bình oxi để đạt điểm tối đa, những tin đồn không có cơ sở khoa học như vậy mà cậu cũng tin hả, anh Vinh?"

Nói đoạn, hắn nắm lấy tay cậu: "Hướng Hân rất ổn. Nhỏ không hề căng thẳng, chỉ cần phát huy tương tự mấy lần thi thử chắc chắn lọt vào đại học y khoa. Cậu đừng làm mấy chuyện để tăng hồi hộp cho nhỏ, kẻo đến lúc đó lại phản tác dụng. Giống như những gì cậu hay nói, hãy để mọi chuyện diễn ra theo cách tự nhiên."

Hướng Vinh cũng biết mình 'có bệnh thì vái tứ phương', nhưng vẫn cho rằng hoàn cảnh của Hướng Hân khác cậu. Nếu bố còn đây, ông ấy ắt hẳn đã nấu tám trăm món ngon bồi bổ con gái rượu. Hơn nữa, ông còn pha trò cốt giảm áp lực cho cô bé. Thế là cậu vô tình muốn dùng cách cư xử của bố để săn sóc em gái. Tiếc rằng áp dụng không đúng chỗ, dẫu sao vai trò của người cha là điều mà không ai có thể thay thế.

Chu Thiếu Xuyên xoa dịu một hồi, Hướng Vinh không còn cách nào khác đành phải thả lỏng tinh thần, cùng Hướng Hân trải qua những ngày ôn luyện cuối cùng trong bầu không khí vui vẻ nhất có thể. Vật vã trôi qua ba ngày thi địa ngục, trước khi tiếng Anh hết giờ làm bài thì Hướng Vinh đã phóng đến trường thi chờ em gái.

Một số phụ huynh đang sốt ruột chờ đợi bên ngoài, Hướng Vinh trẻ tuổi đột ngột đứng ở giữa không khỏi thu hút biết bao ánh nhìn tò mò. Giữa lúc đang thảo luận trưa nay ăn gì với Chu Thiếu Xuyên, bỗng có một cậu nhóc cao ráo chạy ra khỏi đám đông tới trước mặt Hướng Vinh, gọi một tiếng "Anh ơi" bằng chất giọng trong trẻo đúng với tuổi thiếu niên.

Hướng Vinh tự hỏi, mình có em trai nào cao lớn vậy à? Nhìn khuôn mặt non trẻ của người trước mắt, Hướng Vinh mới bàng hoàng nhớ ra cậu nhóc này là bạn học của Hướng Hân kiêm thành viên trong đội tuyển vật lý —— Dương Hi.

Nhưng sao cậu nhóc không ở trường thi? Hướng Vinh gật đầu, chào hỏi trước: "Sao em ở đây?"

"Em nộp bài sớm." Dương Hi cười nói, "Em và Hân không thi chung chỗ. Đề tiếng Anh năm nay không khó nên em nộp sớm một chút qua đây chờ nhỏ."

Ồ, khẩu khí mạnh dữ. Hướng Vinh thầm nghĩ, ngày trước anh mày nắm chắc môn toán trong tay cũng không dám nộp bài trước. Bây giờ các bạn nhỏ càng ngày càng giỏi, sóng sau xô sóng trước, thế hệ của họ đã dần trôi vào dĩ vãng. Hướng Vinh cười nhẹ, không nói thêm gì nữa.

Chuông reo, thí sinh ùa ra ngoài như đàn ong vỡ tổ. Trần ai lạc định, mọi chuyện đã rõ. Có người vui có người buồn nhưng hầu hết các em đều mang tâm trạng giải thoát sau mười hai năm dùi mài đèn sách, Hướng Hân cũng không ngoại lệ. Cô bé vừa thấy Hướng Vinh, câu đầu tiên là "Cũng được, đừng hỏi", sau đó lao vào dò đáp án với Dương Hi. Hai người trao đổi qua lại ăn ý vô cùng.

Anh hai tội nghiệp một thân một mình phơi nắng hơn nửa giờ đồng hồ bị ăn cục bơ đến nỗi trên đầu bốc khói nghi ngút. Hướng Hân khó hiểu trước sự vất vả của anh hai, cười bảo đã hẹn trước ăn trưa với bạn học, chiều đến sẽ tự về nhà cậu mợ, không cần Hướng Vinh nhọc lòng chăm sóc cô bé.

Nhìn bóng lưng em gái và Dương Hi nói cười vui vẻ, chẳng hiểu sao Hướng Vinh đột nhiên cảm thấy 'trong nhà có đứa con gái mới lớn'. Cô gái nhỏ đã trưởng thành, không còn hứng thú ăn mừng 'cá chép vượt Vũ Môn hoá rồng' với cậu nữa. Hướng Vinh mừng thay con bé, song trong lòng khó tránh khỏi có cảm giác bị bỏ rơi.

Chu Thiếu Xuyên thấy hết dáng vẻ ấm ức của cậu, còn cười nhạo cả buổi trời. Chu Thiếu Xuyên dặn cậu hãy trở thành một người anh như bạn bè đồng trang lứa. Những suy nghĩ phong kiến như 'anh cả như cha, chị dâu như mẹ' nên vứt bỏ càng sớm càng tốt.

Hướng Vinh ngẫm nghĩ, tất cả trai gái thời đại này đều nóng lòng muốn mau chóng thoát khỏi gông cùm xiềng xích của gia đình, trở thành một người tự chủ trong mọi thứ. Hướng Vinh cũng không ngoại lệ. Nhớ đến mình của ngày xưa, cậu càng lý giải tâm tình của Hướng Hân bây giờ.

Nhưng không ngờ rằng Hướng Hân đã bay quá xa, xa đến nỗi nằm ngoài tầm với của cậu.

Đến ngày có kết quả, Hướng Vinh còn hồi hộp hơn cả Hướng Hân. Sau khi điền số báo danh, cậu lần lữa mãi không bấm vào nút tra cứu. Hồi lâu sau mới hạ quyết tâm ấn vào, cậu nín thở nhìn điểm số —— 695, well done! Lần này Hướng Hân chắc chắn có vé vào Đại học Y!

Và giai đoạn tiếp theo là ngồi chờ giấy báo trúng tuyển. Nó như quá trình truyền thư của hồng nhạn thời cổ đại, không đến tháng tám sẽ không chịu xuất hiện. Ai ngờ mới cuối tháng bảy, Hướng Hân nói rằng đã nhận được giấy báo nhập học.

Trò chuyện với anh hai mấy câu, quả nhiên không ngoài dự đoán của cô bé, Hướng Vinh sốc như không còn gì để sốc. Nguyện vọng một của Hướng Hân không đăng ký trường học ở Bắc Kinh mà thay vào đó, cô bé chọn Đại học Quân y XX ở Tây An*. Hướng Vinh đơ mặt nhìn chằm chằm vào điện thoại —— Ít nhất có hai trường y danh tiếng lẫy lừng trên toàn bộ Bắc Kinh, cớ sao nhất định phải chạy đến nơi khác? Điều này chẳng khác nào là bỏ gần tìm xa, rảnh rỗi sinh nông nổi? [2]

[2] Tây An: là thành phố tỉnh lỵ tỉnh Thiểm Tây, Trung Quốc. Khoảng cách đường bộ giữa Tây An và Bắc Kinh là hơn một ngàn ki-lô-mét.

Hướng Vinh khó hiểu không thôi, nghĩ đến nguyên nhân đằng sau hẳn là thằng nhóc Dương Hi. Cậu còn nhớ cha mẹ đối phương đều là cán bộ trong quân đội, vậy khẳng định cậu nhóc đó thuyết phục Hướng Hân đăng ký nguyện vọng ở Tây An. Em gái mới lớn chưa chi đã bỏ nhà theo trai, Hướng Vinh toan xắn tay áo nghiêm hình hỏi tội. Thế nhưng, Hướng Hân đã đến tận cửa giải thích.

Hai anh em mở cuộc họp gia đình khẩn cấp. Lần này không còn kiêng dè Chu Thiếu Xuyên, cả ba người đều ở trong phòng khách. Hướng Hân vừa mở miệng đã đánh vào trọng điểm: "Chuyện này không liên quan đến Dương Hi. Nhưng cậu ấy đúng là bạn trai em. Hai đứa em đã xác định quan hệ. Hơn nữa em cần phải nhấn mạnh một chút, em đã mười tám."

Chưa gì đã đánh đòn phủ đầu! Hướng Vinh cứng họng, bao nhiêu câu từ muốn nói đều đành ngậm ngùi nuốt ngược vào bụng.

"Không liên quan đến Hi, em chủ động kéo cậu ấy đến Tây An. Em muốn ra ngoài nhìn thế giới xung quanh."

"Vậy em có thể đi du lịch. Anh cũng không cấm cản gì em mà, tại sao nhất quyết phải chọn nơi xa lắc như Tây An? Em có biết Đại học Quân y có quyền đưa em đến mọi nơi không? Nào là A Lạp Sơn Khẩu*, nào là Mạc Hà* nghèo khổ. Em đã quen với nếp sống của Bắc Kinh, bây giờ ăn no rửng mỡ muốn đóng đô ở biên giới?" [3; 4]

[3] A Lạp Sơn Khẩu: là một thành phố cấp phó địa khu vùng biên giới của châu tự trị dân tộc Mông Cổ Bortala (Bác Nhĩ Tháp Lạp), Khu tự trị Duy Ngô Nhĩ Tân Cương, Trung Quốc.

[4] Mạc Hà: là một thành phố cấp phó địa thuộc địa khu Đại Hưng An Lĩnh, tỉnh Hắc Long Giang, Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa.

"Người khác đi được, sao em thì không? Em nhớ trước đây anh không phải như vậy. Đừng nói một đằng làm một nẻo, tiêu chuẩn kép là không tốt đâu."

Ngừng một chút, Hướng Hân nói tiếp: "Thật ra em không muốn huỵch toẹt mọi thứ. Nhưng thấy mặt anh cau có, thôi em nói thật cho anh nghe. Thứ nhất, tiền trợ cấp của bác sĩ quân y rất nhiều, sau này còn được phân phối đơn vị công tác. Thứ hai, mức sống của Tây An không cao như Bắc Kinh. Và cuối cùng, sinh viên Quân y phải mặc quân phục khi nhập học, xem như có thể tiết kiệm một khoản phí ăn mặc trong mấy năm tới."

Thấy Hướng Vinh cau mày như muốn lên tiếng, cô bèn giơ tay ngăn lại: "Anh vừa khai giảng đã vội vàng tìm công ty thực tập. Mức lương cơ bản của sinh viên mới tốt nghiệp là bao nhiêu không phải em không biết. Mai mốt trở thành nhân viên chính thức, mức lương sau thuế mỗi tháng được năm ngàn đã rất khá rồi. Chưa kể đến anh còn phải xã giao với bạn bè đồng nghiệp, chi phí này gọi là chi phí đầu tư, anh không thể tiết kiệm. Giả sử em học ở Bắc Kinh, phí sinh hoạt tối thiểu mỗi tháng là một ngàn, anh còn bốn ngàn thì có thể làm gì? Khi nào mới đủ tiền mua một con xe?" (1000 RMB = 3,565,349 VNĐ; 4000 RMB = 14,261,399 VNĐ; 5000 RMB = 17,826,749 VNĐ)

"Dù anh đã mua một căn hộ nhưng tiền thuê nhà chỉ khoảng mười lăm vạn một năm. Anh còn phải trả phí quản lý, phí sưởi và mấy khoản linh tinh khác cho chủ dự án. Em thấy anh nên tiết kiệm số tiền này, tranh thủ mua một căn nhà lớn càng sớm càng tốt. Anh tính trông chờ vào căn chung cư bốn chục mét vuông nhỏ thó, rồi làm chủ thuê nửa đời còn lại sao?" (150,000 RMB = 534,802,475 VNĐ)

"Em biết anh không kết hôn, nhưng..." Cô thoáng nhìn Chu Thiếu Xuyên, "Vẫn phải có một căn nhà riêng để sống chung với bạn trai. Anh không thể cả đời ở đây, cũng không thể lái xe của anh Xuyên hoài. Đúng không?"

Hướng Vinh: "..."

Cậu nhìn sững vào Hướng Hân, trong phút chốc không nói nên lời. Hướng Vinh thấy mình bị em gái phê bình tan tác không còn mang giáp, đồng thời còn được kiểu chăm sóc mạnh bạo của cô đánh đến thở không ra hơi. Kỳ thực những gì Hướng Hân nói không sai một li một tí. Cậu vừa thoát khỏi hoàn cảnh nghèo khó, song còn cách tầng lớp giàu có hàng ngàn dặm. Chỉ là có giỏi tưởng tượng cách mấy cậu cũng không ngờ Hướng Hân đã thay mình suy nghĩ rất nhiều.

"Thật ra em còn biết, anh muốn mua nhà cho em." Hướng Hân lắc đầu thở dài, "Giá nhà hiện tại... Khó lắm, em không muốn anh phải vất vả vì em quá nhiều nữa. Thay vào đó, anh hãy tập trung gầy dựng sự nghiệp của mình đi. Hai người cứ vui vẻ sống với nhau ngày qua ngày. Tương lai của em, hãy để em tự gánh vác. Nếu em có thể làm việc trong bệnh viện quân đội, đơn vị sẽ cấp nơi ở cho em, chuyện nhà cửa đến đây đã giải quyết xong. Người ta thường nói, bố mẹ còn thì con cái không nên đi xa. Hiện tại bố mẹ không còn, dù có rời khỏi Bắc Kinh cũng không còn gì khiến em phải bận tâm. Em chỉ mong anh sống vui vẻ, đừng tạo áp lực quá lớn cho chính mình. Nếu rảnh rỗi thì nghĩ đến bản thân anh nhiều hơn, cũng nhớ rằng còn một đứa em gái ở Tây An."

Hướng Vinh thật lòng không còn lời nào để nói. Ngay lúc này Hướng Hân bỗng đứng dậy, vỗ tay bộp bộp: "Xong rồi, quyết định vậy đi. Rốt cuộc em đã có thể trốn khỏi Bắc Kinh, đi xem thế giới rộng lớn bên ngoài rồi!"

"..." Hướng Vinh tròn mắt nhìn em gái nhẫn tâm buông lời ruồng bỏ, dường như cho tới bây giờ cậu mới nghe thấy chân tướng đằng sau...

Dù thế nào đi chăng nữa thì ván đã đóng thuyền, mọi chuyện đành tới đâu hay tới đó. Cuối tháng tám, Chu Thiếu Xuyên đi cùng Hướng Vinh tiễn Hướng Hân đến Tây An. Vé của sân ga đã hết, cùng lắm chỉ đưa cô đến cổng soát vé. Hướng Hân không có gì dặn dò với anh hai. Nhưng bù lại cô nhìn Chu Thiếu Xuyên, giọng điệu nghiêm túc: "Chăm sóc anh của em, hai người nhớ giữ gìn sức khoẻ. Nếu ảnh không thèm để ý tới bản thân, anh gọi điện cho em, em giúp anh mắng ảnh."

Chu Thiếu Xuyên biết từ đây về sau hắn đã có thêm một đồng minh, bèn vội cười gật đầu. Hướng Vinh không để ý tới hai người cùng một giuộc bên kia. Cậu nhìn Dương Hi, chưa kịp lên tiếng đã thấy đối phương cười bảo: "Anh yên tâm, em nhất định chăm sóc Hân."

"Chăm sóc cái gì mà chăm sóc, mình cũng không phải là con gái của Hi." Hướng Hân lườm Dương Hi, "Phải nói là hai mình chăm sóc lẫn nhau."

Cô vẫy tay với hai người họ, kéo vali vào cửa soát vé hoà với dòng người đông đúc bên trong. Hướng Vinh nhìn bóng dáng em gái dần khuất sau cánh cổng, trong lòng trào dâng biết bao nỗi cảm xúc khó tả. Chốc chốc thì lo em không quen đồ ăn thức uống ở Tây An, chốc chốc thì buồn buồn bởi em đã có thể tự lập mà không cần mình. Thật lâu sau, mãi đến khi không còn thấy bóng dáng của Hướng Hân, cậu mới giấu hết cảm giác mất mát vào đáy lòng.

Hướng Hân dặn cậu phải suy nghĩ nhiều hơn cho bản thân, nhưng chẳng ai biết liệu cậu có đặt chúng vào lòng hay không, dẫu sao thì người quan tâm đến cậu cũng không ít. Khai giảng năm cuối, câu chuyện từ bỏ nghiên cứu sinh của Hướng Vinh bị trưởng khoa nhắc mãi đến mòn tai. Tuy ông đã chấp nhận sự lựa chọn của cậu nhưng cũng thay cậu lót đường phía trước —— Sinh viên chưa tốt nghiệp chân ướt chân ráo vào nghề khỏi phải nói có bao nhiêu gian khó, vừa phải dựa vào giấy giới thiệu của người có tiếng trong ngành, vừa phải tranh thủ giành giật cơ hội từng phút một.

Trưởng khoa cho cậu hai sự lựa chọn: Một là viện nghiên cứu trực thuộc chính phủ – mức lương ở tầm trung nhưng phúc lợi bên trong không ít, ưu điểm là ổn định, nếu tương lai vẫn còn một chân trong đây ắt hưởng đãi ngộ cấp trưởng phòng hoặc hơn; còn lại là công ty liên doanh – mức lương tương đối khá khẩm thuộc hàng top trong ngành, khuyết điểm là tăng ca nhiều và áp lực công việc lớn.

Hướng Vinh không ngần ngại lựa chọn phương án sau. Tiền bạc chỉ là một trong những nguyên nhân, chủ yếu là bầu không khí chính thống của viện nghiên cứu không còn phù hợp với thành phần 'phi chính thống' như cậu. Cậu có dã tâm, hiển nhiên không muốn chôn chân trong đám người tuân theo khuôn phép xã hội cũ. Cậu cũng không muốn hàng ngày phải làm việc trong tiếng mỉa mai và âm thanh xì xào bàn tán của mọi người, nếu đã có thể đoán trước mọi thứ ở tương lai thì hiện tại nên tránh nó càng xa càng tốt.

Trái lại công ty liên doanh thì tự do và cởi mở hơn nhiều. Nó nằm trong một toà văn phòng cao cấp ở khu trung tâm, cách không xa với công ty của La Hạ. Vài tháng sau khi thực tập, Hướng Vinh và La Hạ đã ăn chung bữa trưa không dưới mười lần. Anh cũng thẳng thắn bảo rằng trước đây từng muốn kéo cậu qua làm, nhưng gần đây giữa anh và đối tác xảy ra bất đồng nên khả năng không thể thuê tiếp ở đây. Chẳng mấy chốc anh sẽ chuyển phòng làm việc đến nơi khác.

Người có năng lực không lo thiếu đất dụng võ, Hướng Vinh không mấy lo lắng cho La Hạ. Đến giờ phút này, cậu vẫn dùng sự ngây thơ của những người trẻ tuổi mới vào đời để suy nghĩ vấn đề theo cách đơn giản nhất.

Nhưng không mất nhiều thời gian cho cậu phát hiện câu nói trên chỉ đúng một nửa, bởi việc chứng minh ngược lại không thành công —— Những người không đủ năng lực vẫn có thể hô mưa gọi gió ở khắp nơi.

Nhóm thực tập của cậu tại công ty liên doanh gồm tám người, chia thành hai nhóm nhỏ, mỗi người có nhiệm vụ báo cáo với kiến trúc sư hướng dẫn trực tiếp. Trong nhóm của Hướng Vinh, ngoại trừ một bông hồng thì còn lại đều là lá xanh. Nhưng ba chiếc lá non kia có một chiếc đặc biệt hơn cả tên là Ngô Hiểu Quang, cũng sở hữu bằng cấp 211 giống như ai. Chỉ là vừa bắt đầu, Hướng Vinh đã thấy gã không biết gì cả, trình độ vẽ sơ đồ kiến trúc thảm không nỡ nhìn. Chẳng những thế, gã còn đùn đẩy trách nhiệm cho người khác. Song năng lực mồm mép của gã tỷ lệ nghịch với kỹ năng chuyên môn, mỗi ngày vừa nói ngon nói ngọt, vừa mang theo bánh trái lấy lòng không ít người trong công ty. Một hôm nọ, Hướng Vinh đi ngang qua pantry, vô tình nghe thấy ai đó bảo sinh viên xuất thân từ thành phố biết cách đối nhân xử thế hơn những người khác. Đặc biệt là Ngô Hiểu Quang và Hướng Vinh trong nhóm thực tập năm nay được ưa thích nhất. [5]

[5] Bằng cấp 211: Tất cả các trường trong dự án 211 đều là những trường trọng điểm, có thế mạnh cũng như thành tích đào tạo vô cùng xuất sắc trong các lĩnh vực khác nhau.

Đứng chung với một cái đầu rỗng, chỉ biết dùng mưu mẹo để tạo quan hệ với người khác, dù được khen ngợi nhưng Hướng Vinh không hề vui vẻ.

Hướng Vinh phát hiện Ngô Hiểu Quang đã sử dụng phương pháp nào đó lôi kéo một thực tập sinh khác tên là Hứa Ý Tường. Người nọ không cùng nhóm với Hướng Vinh, gia cảnh bần hàn, tính tình chất phác, mọi ngày mờ nhạt đi đi về về một thân một mình. Thế nhưng người nọ chỉ tình nguyện thân thiết với Ngô Hiểu Quang. Đặc biệt vào những thời điểm yêu cầu bản vẽ, Hứa Ý Tường thiếu điều biến mình thành cây súng của gã.

Kỹ năng nghiệp vụ kém, nhân phẩm chẳng ra gì, song vẫn có thể thực tập ở một công ty lớn hẳn phải có điều bí ẩn. Hướng Vinh quan sát một thời gian, cậu nhận ra trưởng bộ phận dành sự quan tâm đặc biệt với Ngô Hiểu Quang, ban giám đốc cũng mắt nhắm mắt mở dung túng cho hành vi của ông ta. Đến sau này, cậu mới nghe nhân viên trong công ty nhắc tới, hoá ra chú của Ngô Hiểu Quang là Bộ trưởng Bộ xây dựng.

Tất nhiên phải có sự khác biệt giữa con ông cháu cha và con rơi con ghẻ. Bất kể công ty có tính chất thế nào, điều này là không thể trách khỏi. Suy cho cùng, đây cũng là phép tắc vận hành của thế giới người trưởng thành. Hướng Vinh thờ ơ lạnh nhạt, ban đầu cậu còn cảm thấy bất bình thay Hứa Ý Tường. Nhưng sau đó cậu nghĩ, có lẽ người ta cũng được hứa hẹn lợi lộc nào đó mới cam tâm tình nguyện bán chất xám, cớ sao mình lại rảnh rỗi lo lắng hộ người ta?

Nếu dư dả thời gian, chi bằng dồn hết vào cậu người yêu bé nhỏ nhà mình.

Kể từ khi Hướng Vinh bắt đầu đi làm, Chu Thiếu Xuyên cũng rất chăm chỉ xây dựng sự nghiệp của hắn. Mặc dù thị trường hàng xa xỉ đang thịnh vượng, nhưng cuối cùng một ngày nào đó cũng phải bão hoà, rồi chuyển từ thịnh sang suy. Thế nên hắn bắt đầu mở một quỹ đầu tư tư nhân với anh trai của Joyce. Thiếu gia vẽ tranh chưa chắc có thể xưng vào hàng cao thủ, nhưng bàn về kinh doanh buôn bán chính là gia học sâu xa —— Vừa lên mười bốn, hắn đã vào công ty gia đình cốt quan sát học hỏi. Từ kênh bán hàng, quy trình, đến thị thường, phương pháp marketing và thậm chí cả kỹ năng tiêu thụ, hắn đều thuộc nằm lòng. Ngoài việc không thể sáng chế tác nhân sinh học, Chu Thiếu Xuyên hoàn toàn được đào tạo trở thành một người thừa kế đích thực.

Tuy khác nghề như cách núi, nhưng vẫn có người thành công liên kết những mảng rời rạc tưởng chừng không liên quan về với nhau. Chu Thiếu Xuyên dựa vào khứu giác kiếm tiền bẩm sinh và những mối quan hệ tích luỹ trong việc điều hành trang web kinh doanh hàng xa xỉ, hắn nhanh chóng nắm bắt chính xác dòng tiền nhàn rỗi của nhóm doanh nhân và phú bà, dần dần thành lập chuỗi hệ thống tài chính cho riêng mình.

Sau khoảng thời gian bận rộn lúc ban đầu, Chu Thiếu Xuyên chuyển hết việc xã giao sang giám đốc quỹ bên dưới. Hắn tan tầm đúng giờ, không hề mảy may tha thiết ở lại văn phòng, chỉ là về đến nhà lại không thể gặp người yêu bé nhỏ —— Hướng Vinh hoặc là tăng ca, hoặc là không có thời gian tan sở cố định. Dần dà Chu Thiếu Xuyên bắt đầu hình thành thói quen mới, hắn sẽ ngồi trên băng ghế dưới lầu, đôi mắt trông mong hướng ra cửa chờ người yêu trở về.

Vài lần Hướng Vinh về kịp trước khi trời tối, cậu thấy Chu Thiếu gia lẻ loi ngồi một mình trên ghế, đôi mắt đượm buồn hướng về nơi xa xăm. Ánh hoàng hôn phủ gam màu ấm áp lên người hắn, dáng vẻ cô độc nhỏ bé trông thật giống ông lão mắc hội chứng tổ rỗng*. [6]

[6] Hội chứng tổ rỗng: khi trưởng thành, những đứa con sẽ lần lượt rời khỏi vòng tay bố mẹ để đi học xa hay lập nghiệp... Lúc ấy trong gia đình chỉ còn lại hai vợ chồng. Sự trống vắng, cô đơn, hụt hẫng... là điều không tránh khỏi. Các chuyên gia tâm lý gọi hiện tượng này là "Hội chứng tổ rỗng".

Chu Thiếu Xuyên chưa bao giờ phàn nàn cậu tăng ca liên tục, song Hướng Vinh không đành lòng nhìn hắn trông mình mỏi mòn ngày qua ngày. Vì thế, cậu nghĩ đến việc tìm cho hắn một người bạn chơi chung. Một hôm khi về nhà, cậu tình cờ bắt gặp hàng xóm dắt Chow Chow* đi ngang qua trước mặt Chu Thiếu Xuyên. Hướng Vinh đơ mặt nhìn ánh mắt Thiếu gia đuổi theo bước chân của Chow Chow mà quên mất sự hiện diện của mình, dù là khi cậu đang đứng trước mặt hắn.

[7] Chow Chow: là một giống chó có nguồn gốc ở phía Bắc Trung Quốc, nơi đây nó được gọi là Tông sư khuyển có nghĩa là "chó sư tử xù".

Chu Thiếu Xuyên thích chó. Hướng Vinh từng dạo qua instagram phủi bụi của hắn nên biết trước đây Thiếu gia từng nuôi một em Bẹc-giê Đức*. Hai người từng nói về chuyện này, Hướng Vinh không tha thiết lắm với thú cưng bèn ậm ừ chiếu lệ, Chu Thiếu Xuyên nhìn thấu nên chẳng nhắc tới chuyện nuôi chó. [8]

[8] Bẹc-giê Đức (German Shepherd): là một giống chó kích cỡ lớn, xuất xứ từ Đức. Tại Việt Nam, giống chó này được gọi là chó Berger (béc-giê hay bẹc-giê).

Bây giờ nhìn cậu chàng nhà mình cô đơn chiếc bóng, Hướng Vinh lại thấy chuyện này khả thi. Một người to cao như Chu Thiếu Xuyên mà cậu vẫn có thể hầu hạ đâu ra đấy, chẳng lẽ còn sợ một con chó? Sau khi dành dụm mấy tháng tiền lương, Hướng Vinh bắt đầu nghĩ, khi nào sẽ cho Chu Thiếu Xuyên một em chó đây?

Chu Thiếu Xuyên nhất định không thích giống chó tí hon như Poodle*. Giác qua thứ bảy nói cho cậu biết Chu Thiếu Xuyên nên nuôi giống chó to bự mới sánh đôi với hắn. Giữa lúc suy tư về giống chó phù hợp với Thiếu gia, cậu thấy bạn cấp ba đăng tin tìm chủ nhân cho một em Rough Collie*. [9; 10]

[9] Poodle: là một giống chó săn dùng để săn các loại thủy cầm trong đó chủ yếu là vịt. Ngày nay giống chó này được lai tạo để trở thành dòng chó cảnh.

[10] Rough Collie: là một giống chó lông dài thuộc chủng collie được sử dụng và nhân giống để chăn cừu ở Scotland.

Một chú chó Collie lông vàng có khuôn mặt nho nhỏ gầy gầy thích cười, trông vừa thông minh vừa trung thành. Hướng Vinh có thiện cảm với chú chó trong bức ảnh, bèn gọi điện thoại hẹn gặp ngay. Vốn dĩ cậu đã chuẩn bị tiền, ngờ đầu bạn học không phải muốn bán chó lấy tiền, chỉ vì lứa này đẻ nhiều quá nên muốn tặng cho người có duyên.

Collie hãy còn nhỏ tuổi, thành ra rất hoạt bát. Bạn học nói đã tiêm vắc-xin đầy đủ, còn đưa cậu xem passport tiêm chủng của em nó. Bạn ấy cũng bảo, nếu cậu hợp ý thì có thể dắt ngay về nhà.

"Em nó là trai hay gái?" Hướng Vinh ngồi xổm xuống, đoạn xoa đầu Collie.

"Trai." Bạn học nói, "Chưa triệt sản, ông muốn thì làm đi. Nhưng thật ra không làm cũng được. Mai mốt em nó lớn lên trông ngầu lắm, bảo đảm đời sau đẹp mê ly."

"Vậy mà ông vẫn tặng người khác hả?" Hướng Vinh cười, "Em nó tên gì?"

"Không Có Tên."

Hướng Vinh vừa đùa nghịch với Collie vừa nói: "Hay là ông đặt cho em nó cái tên đi, lưu làm kỷ niệm."

"Hì." Bạn học mỉm cười, "Em nó không phải không có tên. Ờm, tên là 'Không Có Tên'."

"..." Hướng Vinh ngẩng đầu nhìn bạn học, "Những người yêu chó như mấy ông đều đặt tên có lệ vậy hả?"

"Không phải vậy đâu, cái gì cũng có sự tích." Bạn học cười, "Chả là lứa này có tận sáu nhóc, mẹ tôi vui quá nên đặt một lúc năm tên Bảo – Bối – Hiếm – Lạ – Kỳ. Gọi là Bảo Bảo, Bối Bối nghe hơi tục nhưng dầu gì cũng gọi ra miệng được, nhưng đến em nó..."

"Em nó làm sao?" Hướng Vinh nghĩ đến ký tự mở đầu bèn nói, "Quái Quái? Diệu Diệu?"

"Ờm..." Bạn học ngập ngừng, "Mẹ tôi muốn gọi là... Tích Tích*..." [11]

[11] Tích Tích (迹迹/jiji): Và nó đồng âm với JJ, bạn biết JJ nghĩa là gì đó haha... (cảm ơn Dưn đã chỉ cho tui chỗ này haha)

"..." OK fine. Hướng Vinh nghĩ, thôi thì Không Có Tên nghe còn hay hơn. Lúc này đây, thằng bé dường như cũng biết hai người đang nói về mình, giương đôi mắt ướt sũng nhìn cậu chằm chằm.

Thế là Hướng Vinh dắt 'Không Có Tên' về nhà, đêm đó tặng cho Chu Thiếu Xuyên một bất ngờ nho nhỏ. Chỉ tiếc mặt mày Thiếu gia quá lạnh lùng bặm trợn, Không Có Tên chẳng dám quấy rầy hắn, ngược lại em nó cứ quấn lấy cậu không thôi. Sau khoảng thời gian ngăn ngắn, Không Có Tên cực kỳ thích thú với môi trường mới. Thằng bé cứ lượn lờ từ chỗ này đến chỗ khác, cuối cùng để cái chân be bé lên cây dương cầm, tựa hồ khá tò mò về anh chàng to con này.

Hướng Vinh cũng muốn để em nó thích ứng với chỗ ở mới, trước tiên lấy cục xương nhồi bông cho nó gặm, sau đó cậu tiện tay chơi một đoạn nhạc của Bach. Không Có Tên hẳn là chú chó đam mê âm nhạc. Nó mải nghe mà chẳng thèm liếʍ ɭáρ cục xương, cuối cùng còn rúc đầu vào lòng cậu, lặng lẽ làm khán giả tí hon.

Chu Thiếu Xuyên tủi tủi vì Không Có Tên chẳng chịu quấn hắn như Hướng Vinh. Cậu thấy thương quá bèn xoa đầu chú chó lớn nhà mình: "Bây giờ cậu là ba nó. Nó còn chưa có tên đâu, cậu đặt tên cho nó đi."

"Vậy còn cậu?" Chu Thiếu Xuyên nhìn cậu, "Cậu là mẹ nó hả?"

"Tôi là ông lớn của nó!" Hướng Vinh lườm hắn, "Nhanh lên, tôi không rảnh chơi với nó đâu. Sau này cậu tâm sự với nó nhiều hơn đi."

Nghĩ đoạn, Chu Thiếu Xuyên bật thốt: "Gọi là Bach đi."

"..." Hướng Vinh sa mạc lời, chỉ vì vừa rồi cậu chơi nhạc của Bach thôi? "Một bên là Scotland, một bên là Đức, hợp hả? Nếu cậu thích đặt tên thật, vậy sau này tôi gọi nó là Chó Chu Thiếu Xuyên nhé?"

Chu Thiếu Xuyên mặc kệ lời xỉa xói của cậu, không biết hắn nghĩ gì trong đầu mà bật cười thành tiếng: "Tôi không cần biết, tôi gọi nó là Bach. Về sau Bach còn vây quanh cậu thì tôi bán nó liền, thế là tôi có ngay 'Maybach'." [12]

[12] Bán Bach (卖巴赫/ Bán Ba Hách), còn Maybach là "迈巴赫". Chữ 迈 đầu tiên này đồng âm với 卖 của bán nên Thiếu Xuyên chơi chữ (cảm ơn chị Y đã chỉ em ạ)

"......" Hướng Vinh lại sa mạc lời. Thiếu gia nói chuyện mặn mòi quá đến độ cậu phải dựa vào sô pha cười suốt ba phút đồng hồ, đồng thời còn nghe thấy mùi chua lòm trong giọng điệu của hắn.

Kể từ đó, trong sân có thêm một người dắt chó đi dạo. Hễ tối nào Hướng Vinh không tăng ca, cậu sẽ cùng Chu Thiếu Xuyên dắt Bach xuống phố giải ngố.

Và thế là, hai người con trai và một con chó đã thật sự trở thành cẩu nam nam trong truyền thuyết.

Hết chương 52

Chú thích:

Chow Chow

Poodle

Rough Collie

Bẹc-giê Đức

Bình luận

Truyện đang đọc