MỘT ĐỜI BÌNH YÊN

Những hành động kì lạ của mẹ chồng tôi càng ngày càng nhiều. Đỉnh điểm hôm đó cả nhà đang ngồi ăn cơm tối, thì bà hắng giọng tuyên bố rõ ràng:

- Ngày mai tôi mời thầy về lễ, bốn bố con có ai nghỉ ở nhà không?

Bố chồng đang ăn nghe mẹ chồng nói thế, thì đặt mạnh đôi đũa xuống bàn gắt nhẹ:

- Lễ nạp cái gì? Bà dỗi việc à? Linh tinh vừa thôi.

Mẹ chồng cũng không chịu để yên:

- Ông biết gì mà nói? Tôi đi xem họ bảo đất nhà mình dạo này đang bị "động" không lễ nạp cẩn thận mang họa vào thân đấy.

- Động cái gì tôi không quan tâm, nhưng tôi cấm bà làm mấy việc mê tín dị đoan đó trong nhà này.

- Ông nhìn con Trâm đi. Trước đây nó nhanh nhẹn tháo vát như nào, bây giờ nó ra làm sao?

- Bác sĩ bảo nó chỉ bị căng thẳng strees quá thôi. Người không bình thường ở đây là bà đó, bao nhiêu tuổi rồi còn vớ va vớ vẩn? Bà đàng hoàng tí cho con dâu, nó học theo.

Mẹ chồng không nói lại, thì đứng phắt dậy đùng đùng bước lên lầu:

- Việc lễ nạp tôi đã quyết định rồi, ông có đồng ý hay không thì tôi vẫn làm. Ngày mai bốn bố con ông, cứ đi làm bình thường để mấy mẹ con tôi ở nhà là được...

"Choang"

Bố chồng tôi giận quá ném mạnh cái bát xuống sàn nhà:

- Tôi cấm bà làm đấy. Bà mà cố tình thì đừng trách tôi..

Mẹ chồng tôi coi như điếc, vẫn hiển nhiên bước tiếp. Sau bữa ăn bà lặng lẽ gọi tôi ra ngoài nói chuyện riêng:

- Ngày mai con xin nghỉ đấy nhé..

Tôi ấp úng chưa kịp trả lời, thì bà cau có:

- Hay là con không coi trọng lời mẹ?

- Dạ không ạ. Ngày mai con sẽ xin nghỉ.

Bây giờ đành trả lời vậy chứ biết sao? Tôi mà nói không xin được nghỉ lại om sòm cả nhà lên. Lúc nãy bố chồng tôi đã quát tháo một hồi rồi, giờ đến lượt mẹ chồng nữa thì tôi không chịu nổi mất. Gần 3 tháng về đây làm dâu, mà tôi cứ ngỡ thời gian trôi qua cả 3 năm rồi.

Dọn dẹp xong xuôi, tôi lên phòng thấy chú già đang làm việc chăm chú lắm. Bình thường giờ này chú ta hay nằm dài ra ghế sofa xem tivi cơ mà, hay nay có chuyện gì gấp gáp lắm?

- Nhóc vừa đi đâu thế?

Chú già hỏi tôi nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, chứ không thèm ngẩng đầu lên.

- Tôi dưới nhà dọn dẹp, nói chuyện với chị Loan.

- Lần sau tiếp xúc với người ngoài ít thôi, không phải ai cũng thật thà ngô nghê như nhóc đâu...

Đấy..Cái lão này, câu trước câu sau đã xỏ xiên tôi luôn được. Giúp việc nhà mình gần hai năm nay, mà chú ta vẫn coi là người ngoài? Thật không hiểu nổi, tôi buột miệng hỏi:

- Mai chú nghỉ không?

Vài giây trôi qua không có tiếng trả lời, tôi quê quá định lấy điện thoại gọi tán phét với Yến thì chú già bất ngờ ngẩng mặt lên, nhìn thẳng vào tôi:

- Nhóc nghĩ sao?

Tôi hạn hán lời với trường hợp này, trả lời như thế thà đừng nói gì còn đỡ bực hơn:

- Coi như tôi chưa nói gì nhé.

Chú già bật cười, nụ cười thoải mái chứ không nhếch mép gượng gạo như mọi ngày:

- Tôi không tin vào tâm linh, chuyện ma quỷ lại càng không thế thì có lí do gì tôi phải ở nhà?

Tôi gật gù suy nghĩ:

- Cũng đúng. Người như chú mà tin vào mấy chuyện vớ vẩn này, thể nào cũng có ngày mặt trời mọc đằng Tây.

_____

Sáng hôm sau tôi dậy sớm, xuống nhà chuẩn bị mấy đồ đạc linh tinh cùng mẹ chồng. Chú già vẫn chưa biết việc tôi nghỉ, tôi sợ nói ra không đồng ý lại cãi nhau. Thôi cứ tiền trảm hậu tấu cho chắc ăn. Tối về có chửi, mọi việc cũng xong rồi.

Bữa ăn sáng vẫn diễn ra như bình thường, trước lúc đi làm bố chồng còn không quên cảnh cáo mẹ chồng:

- Bà nhớ lời tôi nói tối qua đấy, đừng giở trò sau lưng tôi.

Mẹ chồng hôm nay không khó chịu gắt gỏng như hôm qua nữa, mà gật đầu đồng ý luôn:

- Tôi biết rồi, ông cứ đi làm đi..

- Tí nữa bà gọi lái xe, đưa cái Trâm về nhà mẹ nó mấy hôm cho đầu óc thoải mái. Tôi gọi điện nói chuyện với bố nó rồi đấy.

Dứt lời bố chồng xách cặp tài liệu ra ngoài luôn. Chú già lướt qua tôi với ánh mắt cảnh cáo, tôi cười hề hề lấy lệ rồi cũng giả vờ giả vịt lên phòng chuẩn bị đạc đi làm.

Đến gần 8h cổng nhà tôi có chiếc taxi, cửa xe mở ra một người phụ nữ trung niên ăn mặc rườm rà, màu sắc quần áo sặc sỡ bước xuống. Mẹ chồng tôi thấy bóng dáng thì lao ra nhanh như gió, chắp hai tay lại cúi đầu thật sâu:

- Con lạy cô ạ.

Người phụ nữ kia khẽ gật đầu mấy cái:

- Mọi thứ cô dặn đã chuẩn bị xong hết chưa?

- Con chuẩn bị đầy đủ rồi cô ạ, tí nữa người ta mang đến luôn.

- Tốt lắm. Con dẫn cô lên xem phòng con dâu con cô xem nào.

Mẹ chồng đi trước, người phụ nữ kia đi sau. Ngang qua tôi bà ta dừng lại một lúc, quan sát kĩ càng rồi mới bước tiếp. Tôi cực kì khó chịu với ánh nhìn đó, cứ có cảm giác không được an toàn.

- Hà mang nước lên mời cô cho mẹ nhé.

Tiếng mẹ chồng làm tôi giật mình:

- Vâng ạ.

Phòng của Trâm ở tầng 2, hiện tại cô ấy đã hết sốt nhưng không hiểu vì lí do gì mà chỉ quanh quẩn ở trong phòng chứ nhất quyết không chịu ra ngoài. Bà thầy bói kia chỉnh lại cái cặp tóc trên đầu, chậm rãi đi khắp phòng Trâm:

- Oán khí hơi nặng, chả trách mãi không khỏi ốm?

Mẹ chồng tôi nghe xong mặt tái nhợt:

- Con xin cô giúp nhà con với.

- Con cứ bình tĩnh, cô đang nghĩ cách giúp nhà con đây.

Tôi bưng hai cốc nước lên, còn chưa kịp bước vào đã nghe họ nói chuyện tiếp:

- Người phụ nữ lúc nãy cũng là con dâu con à?

- Vâng ạ. Con dâu cả nhà con đó cô.

- Cô nói nghe này, người đó có mệnh xung khắc với nhà con đấy. Về lâu về dài làm chuyện gì cũng không thành công đâu. Hơn nữa cô thấy con sắc mặt càng ngày càng kém, thời gian tới con ra đường nhớ cẩn thận đường xe cộ cho cô nhé.

Không biết mọi người thế nào, chứ tôi nghe mà thấy kệch cỡm vô cùng. Ban đầu giấc mơ kì lạ kia tôi còn nghĩ ngợi đôi chút, chứ hôm nay bà thầy bói này đến đây nói từ nãy đến giờ tôi chỉ cảm thấy vô lí, hoang đường thôi..

Đành rằng thế giới tâm linh vẫn còn là ẩn số, chưa có ai khẳng định chắc chắn điều gì nhưng báo chí, tivi đưa tin bao nhiêu vụ lừa đảo lấy danh nghĩa thầy bói rồi?

Nghĩ kĩ lại mọi chuyện tôi càng thấy nghi ngờ. Tôi không tin mấy hạt muối rắc giữa cổng, hay những bức tranh kì lạ trong phòng Trâm có thể làm nên điều gì.

Nửa tiếng sau lại có người xuất hiện đưa đến nhà chồng tôi một số món đồ cúng bái, mà tôi cũng chẳng biết gọi mấy món đồ đó là gì. Tiếng chuông, mõ vang lên không ngừng xen lẫn tiếng hô hét của bà thầy bói và từng cái quỳ lậy rất thành khẩn của mẹ chồng tôi. Trâm vẫn ngồi im trên giường không nhúc nhích, hình như mọi việc trong phòng đều không liên quan đến cô ấy.

Kết thúc khóa lễ bà thầy bói ngậm một ngụm rượu to, phun ngay lên giường Trâm đọc một thôi một hồi, toàn những câu "thần chú" tôi không hiểu là tiếng nước nào?

Phía ngoài này tôi và Mai cứ đứng nhìn nhau. Mẹ chồng tôi bí mật nhét vào túi xách của bà ta một cọc tiền 500k dày cộp...

Lúc bà thầy bói chuẩn bị ra về thì cũng là lúc tôi sững người lại. Dưới phòng khách bố chồng và ba anh em nhà họ Giang đều có mặt đông đủ. Mẹ chồng tôi giật mình, hoảng hốt:

- Ông về lúc nào thế?

Mặt bố chồng tôi đỏ bừng bừng, tôi sợ quá không cả dám bước xuống nữa cứ thập thò thôi:

- Mấy mẹ con bà giỏi lắm. Coi lời tôi nói không ra cái gì phải không?

Mẹ chồng lắc lắc đầu:

- Ông cứ bình tĩnh đã, để tôi tiễn cô về xong sẽ vào nói chuyện cặn kẽ với ông...

- Bà nghĩ giờ tôi còn tin bà không?

- Nếu không thì ông định làm gì? Tôi nói cho ông biết nhé, tôi làm mọi việc cũng vì mấy bố con ông thôi...

Bố chồng mất hết kiên nhẫn, giọng nói khàn khàn:

- Bà còn già mồm à? Nhà họ Giang phát triển như hôm nay đều do sự cố gắng, nỗ lực của mọi thành viên trong gia đình, chứ dựa vào mấy cái trò mê tín vớ vẩn của bà, khéo khi công ty trở thành bãi rác công cộng rồi...

Bà thầy bói đứng im nãy giờ nghe bố chồng tôi chửi thẳng mặt thì cay cú lắm, chỉ tay về phía bố chồng tôi quát to:

- Này cái người kia, ông có biết mình đang xúc phạm bề trên không? Ông còn không mau xin lỗi cô, cô sẽ khiến ông nhà tan cửa nát...

Bố chồng đang bực sẵn trong người, nghe nói thế lại càng điên hơn:

- Bà im mồm lại. Nhà tôi không có chỗ cho bà lên tiếng nhé. Vợ tôi ngớ ngẩn nghe mấy lời bậy bạ của bà nên mới tin thôi, chứ tôi tống cổ bà ra khỏi nhà tôi ngay bây giờ đấy. Bao nhiêu việc đàng hoàng, tử tế thì không làm lại cứ thích đi khắp nơi lừa người nọ người kia. Bà bảo bà tài giỏi biết rõ tương lai quá khứ, vậy bà nói tôi nghe bao giờ bà mới bị bắt vì tội truyền bá mê tín dị đoan?

Bình luận

Truyện đang đọc