MỘT ĐỜI MỘT KIẾP QUÁ XA XÔI



Tô Vũ Phong nhìn người phụ nữ của mình đang nằm bẹp trên tuyết, máu từ khoé miệng cô chảy xuống đỏ thẫm lớp băng tuyết bên dưới, hệt như một đoá hoa bị gió bão làm cho tả tơi… bất giác, trái tim anh liền xông lên một cảm giác đau đớn không thể nói được nên lời.
Nhưng ngoài đau đớn, còn có một sự phẫn nộ đang sôi sục trong huyết quản, cả một sự bất lực quá lớn lao…
Hà Vân lúc này đang nửa tỉnh nửa mê, da thịt lạnh ngắt đến mức tưởng như không sao có thể chống đỡ tiếp, vậy mà sau khi nghe thấy Trần Văn gọi ba chữ Tô Vũ Phong, cô lại như được tiếp thêm sinh lực, yếu ớt mở mắt ra.
Nhìn thấy Tô Vũ Phong bằng xương bằng thịt đang đứng trước mặt mình, Hà Vân thực sự rất muốn rơi nước mắt, nhưng hiện tại, cô biết nước mắt mình sẽ làm anh đau lòng, cho nên chỉ có thể gắng sức lắc đầu: "Em không sao…"
Gió tuyết quá lớn, Tô Vũ Phong không nghe được giọng cô, nhưng anh đọc được khẩu hình từ miệng Hà Vân, đáy lòng như bị xé toạc, đau đến mức máu thịt hòa trộn.
Bàn tay Tô Vũ Phong siết chặt thành quyền, mạnh đến nỗi các khớp xương kêu răng rắc: “Trần Văn, tao vẫn biết mày là kẻ mà trò bẩn thỉu gì cũng dám làm.

Nhưng không ngờ mày hèn đến mức động tay chân với cả một người phụ nữ”.

Dưới trời mưa tuyết mịt mù, sắc mặt Tô Vũ Phong dường như còn lạnh cả hơn gió bão: “Lấy một người con gái yếu ớt làm đệm đường thoát thân, như thế cũng xứng làm đại ca của một bang phái lớn?"
“Giữa mạng sống và mấy thứ danh hão huyền đó, tao chọn mạng sống”.

Trần Văn cười nhạt: “Tô Vũ Phong, hôm nay mày có g.iế.t tao, tao cũng sẽ cho mày sống một đời đau khổ.

Có ch.ế.t tao cũng sẽ kéo theo người đàn bà của mày.

Thế nên tốt nhất mày nên lựa chọn đi Tô Vũ Phong, một là đưa composite cho tao và để Thiên Hạ Hội rời khỏi đây, hai là nhìn con đàn bà của mày c.hế.t trong tay tao".
Hà Vân nằm trên tuyết lạnh ngắt, máu trong người dường như đã sắp kết thành băng.

Cô là bác sĩ nên hiểu rõ, với thương tích thế này, Tô Vũ Phong có cứu được cô thì bản thân cô cũng không thể trụ nổi cho đến khi về đến Việt Nam.

Nếu nhất định sẽ c.hế.t, vậy thì còn bắt anh đánh đổi composite làm gì chứ? Bắt anh đánh đổi công sức 10 năm qua vì một người sắp c.hế.t như cô làm gì chứ?
Hà Vân nghĩ đến đây, đành hít sâu vào một hơi, cố gắng rướn chút sức tàn cuối cùng để nói với Tô Vũ Phong: “Mặc kệ em, đi đi… mang composite đi đi, Phong, mặc kệ em”.
Hà Vân còn chưa nói hết câu thì Trần Văn đã nâng chân định đá thẳng vào người cô, tuy nhiên hắn chưa kịp chạm đến người Hà Vân thì một viên đạn xuyên giáp từ đâu bay đến, ngay lập tức sượt qua mũi giày Trần Văn, khiến hắn lập tức khựng lại.
Trần Văn ngẩng đầu liền thấy Minh Trạch đang vác trên vai một khẩu súng xuyên giáp.

Anh ta nghiến răng nói: “Mày đánh thử lần nữa xem đạn của tao nhanh hơn hay chân mày nhanh hơn".
Trong lòng Trần Văn thầm chửi bậy một tiếng, nhưng ngoài mặt, chỉ có thể gườm gườm nhìn đoàn người vũ trang đầy đủ của Tô Vũ Phong.
Hiện tại, hắn hoàn toàn thất thế, chỉ có thể dựa vào Hà Vân để duy trì sinh mạng đến tận bây giờ, Trần Văn nhận ra vừa rồi mình suýt chút nữa thì làm chuyện ngu ngốc, đành phải dịu giọng: "Tô Vũ Phong, không còn nhiều thời gian đâu.

Dưới thời tiết lạnh thế này, người phụ nữ của mày không có quần áo sưởi ấm, không thể chịu nổi quá 5 phút đâu.

Nếu mày đồng ý giao composite cho tao thì thu vũ khí, tao sẽ đưa cô ta lên xe, khi nào cảm thấy an toàn, sẽ trả người cho mày".
Tô Vũ Phong liếc qua da thịt tím ngắt của Hà Vân, không đáp lời, nhưng chỉ hai giây sau đã nâng tay lên, lặng lẽ khoát tay một cái.


Bọn Minh Trạch lập tức nhận lệnh anh, nhanh chóng hạ vũ khí xuống.
"Trần Văn, đưa cô ấy lên xe".

Hai mắt Tô Vũ Phong đỏ ngầu, cổ họng chát đắng như bị ai cào xé: "Sưởi ấm cho cô ấy ngay lập tức.

Nếu cô ấy có vấn đề gì, tao hứa với mày, tao sẽ không cho mày một viên đạn c.hế.t ngay đâu".

Anh ngừng lại một giây, nhấn mạnh từng chữ: "Mà là cho mày sống không bằng c.hế.t".
Trần Văn đang đứng trong gió tuyết, nghe xong câu này bất giác lại có cảm giác lạnh từ sống lưng chạy dọc ra ngoài.

Tuy nhiên, bây giờ không phải là lúc để lưỡng lự, Tô Vũ Phong đã đồng ý thả hắn vì một người phụ nữ, hắn phải nắm chặt lấy cơ hội nghìn năm có một này.
Trần Văn vội vàng quắc mắt, ra hiệu cho đàn em xốc Hà Vân lên xe, không đóng cửa, để họng súng của hắn vẫn chĩa thẳng vào đầu cô.
Trần Văn nói với Tô Vũ Phong: "Được, người phụ nữ của mày, tao sẽ chăm sóc tử tế.

Nhất định sẽ trả cho mày không thiếu một cọng tóc".
"Tốt nhất là nên như thế"
"Tao đã đưa cô ta lên xe rồi, tạm thời cô ta sẽ không c.hế.t vì lạnh đâu".

Hai mắt Trần Văn đảo liên hồi, dò xét composite trong đoàn xe của Tô Vũ Phong: "Việc còn lại, giao composite cho tao".
Tô Vũ Phong nhìn chằm chằm hắn vài giây, không đáp.

Trần Văn lại sợ Tô Vũ Phong không chịu trả một cái giá quá lớn thế bởi vì một người phụ nữ, cho nên lại bồi thêm một câu: "Dù sao cô ta cũng cần phải chữa trị.

Trên xe tao có thuốc, mày đưa composite, tao sẽ đưa thuốc cho cô ta".
"Được".

Tô Vũ Phong nhìn bóng dáng Hà Vân thấp thoáng sau cửa kính chống đạn trên xe của Trần Văn, sau đó mới quay đầu nói với Minh Trạch: "Giao xe có composite cho hắn".
Minh Trạch một bụng đầy căm phẫn và bất mãn, nhưng không thể làm gì khác, đành "vâng" một tiếng rồi lái chiếc xe chở composite đến chỗ Thiên Hạ Hội.

Lúc đến nơi, hai bên vẫn gườm gườm chĩa súng vào nhau nhưng không bên nào nổ súng, đám đàn em của Trần Văn kiểm tra thùng xe, xác nhận đúng là composite mới gật đầu báo cáo lại cho hắn.
Trần Văn không nghĩ một người phụ nữ có thể đổi lại được nhiều thứ như thế này, liền hài lòng ra mặt.

Hắn cười đầy gian xảo: "Composite đã nhận.

Tô Vũ Phong, bây giờ tao rời khỏi đây, khi nào về đến Bentu, tao sẽ mang trả lại người cho mày".
Tô Vũ Phong lạnh mặt đáp: "Mày có thể di chuyển thêm 3 kilomet nữa, bỏ xe và người ở lại".


Giọng của anh đầy vẻ kiên quyết: "Trần Văn, đây là giới hạn cuối cùng của tao".
3 kilomet đường băng tuyết, nếu tính ra cũng là một quãng đường rất dài, Tô Vũ Phong có mọc cánh cũng chưa chắc đã đuổi theo được.

Trần Văn cảm thấy mình không thiệt, sau một lát suy nghĩ liền gật đầu: "Được.

Nhưng Tô Vũ Phong, nên nhớ, mày đừng giở trò với tao".
"Câu đó để nói cho mày nghe thì hơn".
Trần Văn không đáp, chỉ gườm gườm nhìn anh rồi quyết định quay người lên xe.

Hắn còn chưa ngồi yên vị đã ra lệnh xuất phát, bàn tay vẫn nắm chặt khẩu súng, mà nòng súng lại ở trên trán Hà Vân.
Ban đầu, hắn còn lo sợ Tô Vũ Phong sẽ không dễ dàng thả bọn chúng đi như thế, nhưng khi xe chạy được khoảng 15 phút rồi vẫn không thấy bóng dáng người của Uy Việt đâu, hắn mới thở phào một tiếng.
Trần Văn vỗ vỗ vào gương mặt đã lạnh ngắt của Hà Vân: "Con ranh con này vậy mà cũng có giá phết.

Tô Vũ Phong dám đổi composite, còn dám để tao đi vì mày.

Nhưng mà…".

Hắn cười cười, nhìn mạch đập yếu ớt trên cổ cô, xác định Hà Vân sẽ chẳng còn sống thêm được bao lâu nữa, trong lòng liền xông lên một cảm giác vô cùng sung sướng: "… Dù sao ba kilomet nữa, hắn cũng chỉ nhận được mỗi cái xác mày mà thôi".
Trần Văn thở dài một tiếng đầy thỏa mãn: "Nhưng trước khi mày c.hế.t, tao có lòng tốt nói cho mày biết một chuyện".

Hắn nói đến đây, lại thấy Hà Vân không động tĩnh gì liền xách cổ cổ lên, vỗ vỗ vào mặt cô mấy cái: "Trước khi c.hế.t thì nghe cho kỹ đây.

Thật đáng buồn, bác sĩ à.

Tại sao mày lại yêu đúng người đã gi.ế.t c.hế.t cha mẹ mày chứ? Mày có biết cách đây gần một năm, Tô Vũ Phong chạy trốn cái gì rồi mới gặp mày không?"
"…"
"Chính là hắn muốn tìm Huyền Vũ nên mới tìm đến cha mẹ mày.

Phải rồi.

Cha mày chính là người năm đó đã chế tạo ra ổ khóa của tứ tượng mà.


Cha mày là người ăn cắp Huyền Vũ, cuối cùng lại đem giấu nó ở chỗ mày".
"…"
"Tô Vũ Phong ơi là Tô Vũ Phong, mày g.iế.t cha mẹ người ta, rồi lại yêu con người ta… hahaaa, đúng là một trò cười.

Bác sĩ, thế nên tao nghĩ cách giải thoát tốt nhất cho mày là c.hế.t đi.

Đoàn tụ với cha mẹ mày, xuống suối vàng nhớ quỳ xuống xin họ tha tội cho mày nhé.

Còn Tô Vũ Phong, một ngày nào đó tao sẽ đích thân g.iế.t nó".
Đại não Hà Vân lúc này đã hoàn toàn tê cứng, khắp người đều bị thương, còn bị bỏ đói gần hai ngày trời, và quan trọng nhất là ban nãy cô còn bị ném ra ngoài trời - 30 độ khi không có quần áo giữ nhiệt.

Sức chịu đựng của cô, có lẽ chỉ có thể đến vậy mà thôi.
Dù sao… trước khi c.hế.t vẫn còn được nhìn thấy Tô Vũ Phong một lần là được rồi!
Hà Vân vừa nghĩ đến đó thì đột nhiên từ phía sau xe vang lên một âm thanh của thủy tinh bị bắn vỡ, tiếp theo đó là một tiếng "hự" của Trần Văn.
Hắn kinh ngạc quay đầu, liền phát hiện ra đoàn xe của Tô Vũ Phong đã đuổi theo hắn từ bao giờ, trên băng tuyết trắng xóa, chiếc xe Jeep dẫn đầu của anh chạy với vận tốc lên đến 60 kilomet/giờ, Tô Vũ Phong đứng nhoài người qua cửa sổ, tay cầm một khẩu súng xuyên giáp, bóp cò một cách điên cuồng.
Và điều khiến hắn cảm thấy khiếp đảm nhất là kính cường lực được gia cố chống mọi loại đạn của hắn không bị phá vỡ, nhưng đạn xuyên giáp của Tô Vũ Phong vừa vặn xuyên qua vị trí gắn cần gạt tuyết phía kính sau xe.

Chỉ 0,5 milimet thôi, ở khoảng cách xa và đang di chuyển trên xe như vậy mà bắn chính xác đến từng mili như thế.

Hắn đến ch.ế.t vẫn cảm thấy bái phục.
Miệng Trần Văn ộc ra một ngụm máu tươi, không còn đủ sức bắn Hà Vân, chỉ có thể lắp bắp nói hai chữ: "Tô… Vũ…".
Chữ Phong còn lại hắn chưa kịp thốt ra, một viên đạn nữa đã ghim thẳng vào trán hắn.

Trần Văn bị lực bắn không vật cản của đạn làm bật đi một đoạn về phía sau, cuối cùng c.hế.t không kịp nhắm mắt, đồng tử vẫn hiện rõ vẻ kinh hãi đến tột cùng.
Tô Vũ Phong, rút cuộc vẫn là Tô Vũ Phong, vĩnh viễn không bao giờ chịu thua hay nhường bước trước kẻ nào.

Kể cả trong tay hắn có là người phụ nữ mà Tô Vũ Phong yêu như sinh mệnh.
Tại sao Trần Văn lại có thể tin Tô Vũ Phong dễ dàng thả hắn đi như vậy được chứ?
Trong lúc Tô Vũ Phong g.i.ế.t c.hế.t Trần Văn, bọn Minh Trạch cũng ngay lập tức vượt xe lên phía trước, gã tài xế vừa định nhặt súng định uy h.iếp Hà Vân để tự mở đường máu thoát thân thì đột nhiên thân xe bị thúc mạnh một cái.
Long đánh lái liên tục vào xe của Trần Văn, thành công ép gã lái xe không thể nhặt súng.

Lúc này, Minh Trạch cũng ngay lập tức nổ súng, bắn túi bụi vào ổ khóa cửa xe: "Mẹ k.iế.p, không bắn được kính chống xuyên giáp thì bắn ổ khóa, xem chúng mày chạy đi đâu".
Dưới sức tàn phá của họng súng trên tay Minh Trạch, chỉ chưa đầy mười giây sau ổ khóa đã bị phá tan nát.

Anh ta thò ra bên ngoài, dùng chân đạp liên tiếp vào cửa xe của Trần Văn, chẳng mấy chốc cửa đã bật tung ra.
Long vừa nhìn thấy người ngồi bên trong xe của Trần Văn liền dùng một tay nã đạn túi bụi.

Hắn không kịp chống cự, c.hế.t ngay lập tức.

Đúng lúc này, Minh Trạch cũng nhanh chóng nhảy sang xe kia, đạp xác tên lái xe sang một bên rồi ngồi vào ghế lái, ngay lập tức hãm phanh.
Chiếc xe nặng nề của Trần Văn đang chạy tốc độ cao, sau khi bị Minh Trạch hãm phanh liền xoay vòng vòng mấy bận, nhưng không dừng lại mà tiếp tục trượt dài về phía trước:

"Trạch…".

Long nhìn thấy bờ vực tuyết chỉ cách đó 30 mét, liền gầm lên: "Hãm phanh, hãm phanh".
Minh Trạch điên cuồng dẫm chân phanh nhưng dường như phanh đã đứt nên không xi nhê gì, anh ta bực bội gào to: "Hãm rồi, con m.ẹ nó.

Không dừng lại được".
Đây là đường dốc, bên dưới lại là băng tuyết trơn dày nên dù có kéo cả phanh tay cũng vô tác dụng.

Minh Trạch quay xuống nhìn Hà Vân đang nằm ở ghế sau, anh ta định ôm cô nhảy ra, nhưng nhìn thấy sắc mặt đã trắng bệch của Hà Vân, chỉ sợ bây giờ nếu đưa cô ra ngoài, chắc chắn sẽ không thể chịu đựng nổi.
Minh Trạch ngẩng đầu nhìn bờ vực đã ở ngay trước đầu xe, kêu ầm ỹ: "Đại ca…".
"Bình tĩnh".

Tô Vũ Phong nhấn mạnh chân ga về phía trước, lúc này anh đã vứt súng trong tay, ánh mắt dán chặt vào xe của Trần Văn đang chạy đến bờ vực: "Long và tất cả các xe phía sau cầm sẵn móc móng".
"Rõ".
Không biết Tô Vũ Phong dùng kỹ thuật gì, hay là vì lúc đó quá gấp gáp mà có thể làm được cả một điều vô cùng phi thường, xe của anh chạy trên tuyết lên đến tốc độ 80km/giờ, chỉ chưa đầy 10 giây sau đã vượt lên chạy song song với xe của Long.
Bờ vực phía trước đã cách chỉ còn 5 mét, Tô Vũ Phong một tay lái xe, gầm lên một tiếng: "Trạch, đóng cửa xe".
Minh Trạch ngay lập tức đóng chiếc cửa đã bị đạp đến méo mó của xe, khi cửa vừa đóng lại, móc móng trên tay Tô Vũ Phong lập tức bắn thẳng vào đuôi xe của Minh Trạch, bốn đầu móc móng sau khi xuyên qua khung thép của xe liền nở bung ra bốn cạnh, hoàn toàn ghim chặt vào xe.

Đồng thời lúc này Tô Vũ Phong cũng ngay lập tức dẫm ghì chân phanh xe của chính mình, gầm to một tiếng:
"Long, bắn móc móng vào xe phía trước".
Mấy chiếc xe phía sau đồng loạt bắn móc móng vào xe phía trước, sau đó đồng loạt dẫm chân phanh, tình thế hiện tại lập tức trở thành mười mấy chiếc xe phía sau kết nối với nhau bằng móc móng, dây cáp của móc móng trở thành vật kéo lại xe của Minh Trạch ở phía trước.
Tô Vũ Phong ở sát xe của Minh Trạch nhất, anh một tay ghì chặt dây cáp của móc móng, các múi cơ khắp người cuồn cuộn nổi lên.

Chẳng rõ thể lực anh phải khủng khiếp đến bao nhiêu, nhưng dưới hoàn cảnh dây cáp móc móng của Tô Vũ Phong căng đến mức cực điểm, hoàn toàn chống chịu 3/5 lực cho đoàn xe phía sau, cũng đủ biết anh phi thường đến mức người ta phải khiếp đảm.
Xe của Minh Trạch bị trượt thêm đi vài mét nữa, đúng lúc hai bánh trước trôi một nửa xuống vực thì cuối cùng cũng dừng lại được.

Minh Trạch nhìn con sông băng lạnh ngắt bên dưới, sống lưng bất chợt run lên, không dám nghĩ tiếp nếu bị rơi xuống đó sẽ c.hế.t cứng như thế nào.
Anh ta vội vàng xoay người, ôm Hà Vân từ ghế phụ ra khỏi xe.

Lúc vừa mới đặt chân ra ngoài thì Tô Vũ Phong cũng vội vã chạy đến, anh lấy áo giữ nhiệt của mình bọc lấy Hà Vân, không dám nhìn cô, chỉ bế cô thẳng một mạch vào trong xe.
Minh Trạch cũng ngay lập tức ngồi vào xe của Tô Vũ Phong, nhanh chóng cắt móc móng, để cho xe của Trần Văn trôi thẳng xuống dòng sông băng bên dưới.

Anh ta bật máy sưởi đến mức to nhất, sau đó mới quay xuống nhìn Tô Vũ Phong đang ôm chặt Hà Vân ở phía sau: "Đại ca… đừng ôm chị dâu… chặt quá".
Hiện tại cả người Hà Vân rất lạnh, nhịp thở gần như không còn, Tô Vũ Phong không biết làm gì khác ngoài việc ôm chặt lấy cô, đau lòng đến mức không sao trả lời được.
Chưa bao giờ anh cảm thấy sợ hãi như lúc này, chưa bao giờ cảm thấy bất lực như lúc này.

Tô Vũ Phong siết chặt bàn tay Hà Vân, lại cúi xuống áp mặt vào mạch đập trên cổ cô, lắng nghe những tiếng đập yếu ớt, anh dường như đã dùng toàn bộ hơi ấm của bản thân mình để truyền sang cho cô, nhưng cuối cùng vẫn cảm thấy thất bại và đau đớn đến tột cùng.
Minh Trạch thấy Tô Vũ Phong im lặng không đáp, cũng không dám nói thêm nhiều nữa, đành vội vã lùi xe ra khỏi khu vực bờ vực này, quay lại chỗ rộng rãi mà bọn họ cùng với Thiên Hạ Hội vừa thương lượng ban nãy.
Lúc đến nơi liền nhìn thấy Lâm Cảnh Kỳ ôm xác của một người phụ nữ gào khóc trong gió tuyết, Minh Trạch sửng sốt nhìn chằm chằm cái xác gần như đã bị phủ một lớp băng kết lại kia, cuối cùng mới nhận ra đó là A Mẫn.
A Mẫn!.


Bình luận

Truyện đang đọc