Trình Thủy một lúc lâu vẫn không phản ứng lại được, hốc mắt cô căng ra, sau đó nhìn thẳng về phía trước
Trong phòng rõ ràng không bật đèn, rèm cửa cũng kéo quá nửa, nhưng cô lại cảm thấy trước mắt sáng như ban ngày, ánh sáng trắng từng đợt từng đợt thoáng qua.
Trong tiểu thuyết ngôn tình nói những lúc thế này trong đầu sẽ có phá hoa nổ tung đều không lừa người, Trình Thủy nghĩ thầm, cô đây giống như đang xuất hiện ảo giác đây
Trình Thủy nuốt một ngụm nước miếng, không dám không yên lặng.
Quý Diễn cũng không nói gì nữa, anh an an tĩnh tĩnh đứng đó, một tay nắm tay cửa, một tay kia nhẹ đặt lên tay Trình Thủy, tư thế nửa ôm này duy trì vài phút
Trong phòng càng yên lặng, Trình Thủy lại càng có thể nghe rõ tiếng hai người bên ngoài nói chuyện với nhau_____
“Vừa rồi hình như thấy Thủy Thủy cùng A Diễn, sao chưa nói câu nào đã không thấy bóng dáng đứa nào nữa rồi?”
Trình Thủy: “……”
Cô cũng muốn nói một câu.
Giọng một nam một nữ bên ngoài càng ngày càng gần, rồi sau đó lại nhanh chóng càng ngày càng xa.
Trình Thủy cực kì lo lắng nghe xem hai người kia có thảo luận vấn đề yêu đương của hai anh em bọn họ không, mãi đến khi bên ngoài hoàn toàn không còn tiếng động, cô mới thở dài nhẹ nhõm.
Cô đã nóng đến không chịu được rồi, nhưng lại không dám lộn xộn, hai tay rũ bên người chỉnh vạt áo thành đủ mọi hình dạng, mới nói một câu: “Ba mẹ đã đi rồi……”
Ý ngầm của Trình Thủy là: Anh cũng có thể đi rồi.
Cô không tin Quý Diễn nghe không ra ý mình, hô hấp và tim cô đều đập hơi loạn, lát nữa sợ sẽ không bình tĩnh nổi.
Nếu Quý Diễn còn không đi, tim cô có lẽ sẽ nhảy lên tận cổ họng mất.
Trình Thủy: “Đã hơn 9 giờ rồi.”
“Anh biết.”
Trình Thủy củng cố lá gan tiếp tục nói: “Em phải làm đề.”
“Anh có thể dạy em.”
Nếu là ngày thường, Trình Thủy ước gì Quý Diễn dạy cô.
Nhưng vừa rồi, còn chưa đến 10 phút trước, bọn họ lại xảy ra loại chuyện này..... Trình Thủy hoàn toàn không bình tĩnh nổi.
Cô là muốn làm bộ như chưa có chuyện gì xảy ra, nhưng Quý Diễn lại cố ý không chịu hợp tác, lại ghé vào bên tai cô nhẹ giọng nói: “Miễn phí.”
Lòng bàn tay Trình Thủy chảy đầy mồ hôi, trên cổ hình như cũng bắt đầu có.
Cuối đông tháng chạp, cô thế mà lại bắt đầu thấy nóng.
Trình Thủy muốn khóc, đến giọng cũng bắt đầu đứt quãng: “Em không muốn làm đề…… Em muốn đi ngủ.”
Mới vừa nói xong, cánh cửa sau lưng cô đã bị gõ vang. Hứa nữ sĩ tới lặng yên không một tiếng động: “Thủy Thủy, con ngủ rồi sao?”
Trình Thủy sợ đến độ không biết làm sao, khẽ nuốt nước miếng, căng da đầu đáp lại một câu: “Ở trên giường……”
Ngay bên tai có tiếng cười cực nhẹ
“Thấy anh con đâu không?”
“Không, không có……”
“Ai?” Bên ngoài Hứa nữ sĩ vẫn lầm bầm lầu bầu, “Lúc mẹ vừa mới về rõ ràng thấy hai đứa ở bên nhau a……”
Trình Thủy nín thở, không nói.
“Đúng rồi Thủy Thủy, anh con có bạn gái chưa?”
“Không, không……”
Trình Thủy còn chưa nói xong, Quý Diễn đột nhiên thấp giọng nói câu: “Có.”
Vì thế âm cuối của cô lại nghẹn lại: "Hình như có rồi ạ"
Cô nói chuyện căn bản không qua đầu óc, nói xong mới phản ứng lại, nghiêng đầu liếc Quý Diễn một cái.
Hứa nữ sĩ còn đang hỏi: “Bảo bối con biết là ai không?”
Trình Thủy nhíu mày lẩm bẩm câu: “Mẹ, con muốn đi ngủ, mẹ đi hỏi anh con đi.”
Hứa nữ sĩ ngày thường cũng nuông chiều Trình Thủy, lời này nói ra quả nhiên có hiệu quả, người bên ngoài sau khi dặn dò cô nghỉ ngơi mấy câu đã nhanh chóng yên tĩnh lại.
Trình Thủy hít một hơi, mồ hôi trong lòng bàn tay đều bị nhiệt độ cơ thể làm bốc hơi mất rồi, nhưng vẫn hơi ướt dính.
Cô duỗi thẳng cánh tay, sờ công tắc bật đèn.
Đã là 9h15 phút.
Trình Thủy rời mắt khỏi mặt đồng hồ, xoay nửa vòng dừng trên mặt Quý Diễn
Người nọ cũng đang rũ mắt nhìn cô, tóc mái hơi dài, vẫn không thể che mất hàng mi, lông mày rồi đôi mắt xinh đẹp thâm trầm.
Sắc đẹp lầm người, Trình Thủy vừa không tự giác nuốt nước miếng, lại nghĩ vừa tìm đề tài để che đi tiếng nuốt nước miếng của mình, buột miệng thốt ra hỏi: “Anh có bạn gái khi nào thế?”
Có bạn gái còn hôn cô…… Trình Thủy nghĩ đến vấn đề này, vừa rồi còn cảm thấy bên tai nóng rát nháy mắt đã bị một chậu nước lạnh dội lạnh thấu tim.
Quý Diễn cũng nhíu mày, “Vừa rồi.”
Dừng một chút, anh lại bỏ thêm câu: “Không cần hỏi là ai.”
Trình Thủy cũng chưa kịp hỏi, đã nghe thấy Quý Diễn nói: “Em.”
“Ca……”
Trình Thủy vừa kêu một tiếng, thậm chí âm cuối cũng chưa hoàn toàn rơi xuống, trước mắt đã tối sầm —— mắt cô bị che lại.
Cùng lúc đó, Quý Diễn ghé sát vào người cô, chỉ tạm dừng nửa giây, người nọ hôn xuống, nhẹ nhàng trằn trọc bên đôi môi vẫn hơi giương lên của Trình Thủy.
Một chút lại một chút, lặp đi lặp lại.
Trình Thủy hoàn toàn không giả vờ nổi nữa, lý trí cô nói cô nên đẩy Quý Diễn ra, nhưng cái ý tưởng này đã nhanh chóng bị bóp chết.
Cũng không biết qua bao lâu, lúc phòng tuyến lý trí của Trình Thủy hoàn toàn sụp đổ hết sức, cô nghe thấy Quý Diễn hỏi một câu: “Còn gọi ca không?”
Trình Thủy phản xạ có điều kiện: “Ca……”
“Tiếp tục.”
“……”
……
“Còn gọi sao?”
Trình Thủy khóc không ra nước mắt: “Không gọi.”
……………………
Lời tác giả: (cut_ dịch lược_ dịch qua_ dịch không sát)
Kết thúc, không có.
Kỳ thật truyện này, muốn tôi viết ngọt một trăm chương tôi vẫn ngọt được.....
Bạn tôi nói có thể suy nghĩ chuyện lúc trưởng thành nhưng sẽ không có ha, vì mục tiêu ban đầu là ngắn, không có cốt truyện, cũng không tình huống gì, viết điều hòa một chút, nên sẽ không kéo dài.
Hơn nữa hố tui đào thật sự quá nhiều.
Về con người Quý Diễn…… ban đầu lúc tôi viết thì không sắp xếp gì cả, ha ha ha ha, chính là không phải một lập thể thực, nhưng viết đến đoạn sau lại phát hiện cũng rất thích kiểu người này.
Vẫn là dừng ở đây, còn lại các vị tự mình tưởng tượng ha. (*`▽*)~
Editor: tui thấy cũng hay hơn nữa lại ngắn nên làm tặng mọi người nè. Thật ra là muốn làm quà tặng vì truyện khác cơ. Nhưng thấy nó rất hay, Trình Thủy và Quý Diễn là độc lập nên mới không quà cáp gì cả. Chỉ đặt đây, độc lập, đẹp đẽ mà thôi